Amane tự bình tĩnh lại bằng nhiều cách, và bước vào hồ bơi cùng với Mahiru.
Hồ bơi cao ngang thắt lưng Amane, vì cậu đã có thể chất của một người lớn. Tuy nhiên nó lại lên đến tận ngực Mahiru, và cô nàng nhìn lên Amane, trông hơi khó chịu.
“…Thư giãn nào Mahiru. Cậu không chết đuối được đâu.”
“Amane, 30 cm là độ sâu vừa đủ để một người bị chết đuối đấy.”
“Nói này…Mình sẽ không để cậu chết đuối đâu. Ngay cả khi nếu cậu bị vậy, mình sẽ hô hấp nhân tạo cho cậu.”
Amane đùa để khiến Mahiru vui hơn, nhưng cô nàng bám víu vào khuỷu tay cậu, và ngước lên.
Mắt cô hiện lên vẻ hờn dỗi, nhưng dường như đang mong đợi gì đó.
“…Thế sẽ không có nụ hôn nào nếu mình không chết đuối à?”
Amane nhìn Mahiru khi cậu nghe thấy những lời phàn nàn nhẹ nhàng đó.
Môi cô mím lại thành một cục, và cô nàng rõ ràng đang không hài lòng…cũng có dáng vẻ như cầu xin và nịnh nọt. Có lẽ Amane đã nghĩ quá rồi.
Đôi môi màu đỏ nhạt vẫn còn căng bóng thậm chí khi không dùng son môi, và Amane vô tình nuốt nước bọt. Dù thế, cậu không thể đánh mất lý trí tại đây và cắn vào đôi môi ngọt ngào đó được. Cậu đảo mắt đi chỗ khác.
“…M-Mình nghĩ ta có thể đợi…ơm, không phải ở đây.”
“M-Mình không nói rằng chúng ta phải làm ngay bây giờ. Nhưng, ơm…Mình nghĩ cậu không muốn, Amane.”
“S-sao mình lại không muốn chứ!? Mình đã luôn muốn làm điều này!”
Không có tên con trai nào lại không muốn hôn người con gái họ thích cả. Ngay cả Amane, người có tương đối ít ham muốn, cũng muốn được hoàn toàn chạm vào Mahiru và hôn cô thật nhiều.
Đương nhiên, cậu thấy những thứ như vậy nên đi một cách tuần tự. Nếu cậu áp đặt ham muốn của mình lên cô nàng, cô chắc chắn sẽ xa lánh cậu. Vì thế, cậu đã chịu đựng. Chứ không phải vì cậu không muốn làm vậy.
Sau khi Amane phủ nhận một cách kiên quyết, mặt Mahiru đỏ như củ dền. Rồi cô nhấn trán mình vào khuỷu tay cậu, che mặt mình lại.
Khi cậu thấy tai cô như nhuộm đỏ lên, Amane nhận ra những gì mình vừa mới nói, và cậu cũng đỏ mặt.
“…K-không…”
“…Vậy là không ư?”
“Chà, mình không thể nói không, nhưng…ơm, mình sẽ không thể chịu nổi nếu điều này xảy ra. Làm ơn hãy đợi thêm ít lâu.”
Amane đã bị khiển trách bởi Itsuki vì bùng nổ trễ quá, và cậu không thể phủ định nó vào thời điểm này.
Từ quan điểm của Mahiru, Amane có lẽ hơi hồi hộp quá mức. Cậu quá trân trọng cô nàng, và tiến triển quá ít, vì vậy cô vẫn đang đợi.
…Mahiru mong chúng ta tiếp tục ư?
Cô ấy muốn làm những việc tình cảm hơn ư?
Cậu nhìn xuống Mahiru như để đảm bảo, và thấy cô nàng đang đỏ mặt, che nửa mặt mình khi cô ngước nhìn cậu.
“…Hãy làm như cậu muốn, Amane. Chitose nói rằng sẽ thật tệ nếu để cậu chịu đựng quá lâu…vì thế hãy làm nhẹ nhàng…”
“CHITOSSEEEEEEEE!!!”
“Chà, Chitose là đàn chị trong quan hệ nam nữ đấy…”
“Cô ấy bảo cậu làm những việc không cần thiết, đúng không? N-Nghe này Mahiru, cứ đi với nhịp độ của chúng ta thôi. Mình chưa từng nghĩ về việc ép buộc vấn đề này quá sớm, và…nếu ta quá vội vàng, cậu có lẽ không thể đón nhận nó nổi đâu.”
Mahiru có lẽ đã hy vọng có vài tiến triển, nhưng nếu họ quá nôn nóng, cô có lẽ sẽ đến giới hạn. Vì thế Amane thấy nó không là vấn đề nếu họ cho cô nàng thời gian.
Nếu Amane không thể điều khiển lý trí của mình, cậu không biết mình sẽ làm gì nữa, vì thế cậu hy vọng rằng cứ tiến triển chậm rãi thôi.
Khi cậu nói thế với một cái nhìn nghiêm túc, Mahiru bẽn lẽn cụp mắt xuống, và đập trán mình vào khuỷu tay Amane.
“Ư-ừ. Ờm…th-thế thì đi bơi thôi.”
“Ư-ừ…”
“…Mình chưa bao giờ đến một nơi như này. Hãy dạy mình mọi thứ, Amane.”
Sau cùng thì mình không thực sự ra ngoài với người khác nhiều. Cô thì thầm lần nữa. Vì thế, Amane cầm lấy tay cô, và lội xuống cái hồ nông.
Dựa trên trường hợp gia đình cô nàng, không có ai đưa cô đến một trung tâm giải trí nào cả. Và vì đã nhận ra điều này, cậu thấy buồn kỳ lạ, nhưng vui vì được là điều gì đó cho trải nghiệm từ từ của cô.
“Để mình mang đến cho cậu tất cả những lần đầu mà cậu muốn trong mùa hè này nhé, Mahiru.”
“…N-nó khá xấu hổ khi nghe cậu nói kiểu này…nhưng, vâng.”
Một Mahiru đỏ mặt mỉm cười hạnh phúc, và Amane cũng vậy, cầm tay cô nàng và dẫn cô đến nơi có ít người.