Samurai từ thời Edo có một câu nói khá thú vị rằng:
Bóng ma phía xa xa
Phơi bày danh tính thật
Hoá ra chỉ là ngọn cỏ bông
Có thể hiểu rằng khi một ai thấy sợ một thứ gì đó, đến cả ngọn cỏ bông họ cũng nhìn ra ma. Khi con người bị thuyết phục bởi một điều gì đó, sẽ rất khó để thuyết phục họ tin vào thứ ngược lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho thế giới này tràn ngập những con người thích tin vào ma quỷ và bói toán. Hơn nữa, xu hướng này lại đang bùng nổ.
Bản thân tôi cũng không hiểu nổi tại sao mọi người có thể tin vào một thứ gì đó mà không có bằng chứng xác thực. Tôi cũng từng nghi ngờ chính năng lực của mình khi nó thức tỉnh. Chính sách đối phó chung của tôi đối với mọi thứ là tiếp cận nó mà không một chút đắn đo. Như vậy, khả năng mình bị lừa cũng sẽ được giảm xuống.
Nhưng cho dù có nói vậy, sau Sự cố Đại Thuỷ Cầu, mọi thứ không còn mập mờ như trước nữa. Sau cùng thì, chúng tôi chính là những người đã cung cấp bằng chứng cho cả thế giới biết về sự tồn tại của siêu năng lực, thứ mà chỉ có trong truyện viễn tưởng.
Nếu những siêu năng lực gia có thật, thì ma quỷ trong truyện dân gian cũng tồn tại cũng nên! Có thể có những nhà bói toàn có thể nhìn thấu được tương lai! Những sinh vật huyền bí có thể đang sống ẩn mình, và hàng xóm của mình biết đâu cũng có thể là pháp sư! Những mộng tưởng vớ vẩn đó thì vẫn mãi vớ vẩn. Ranh giới giữa tưởng tượng và thực tế lại đang mỏng dần.
Và kết quả là, những lá bùa may mắn treo ở mấy cửa hàng lưu niệm được bán đắt như tôm tươi, số lượng người xem của mấy chương trình bói toán trên TV cũng tăng rõ rệt, và những cuốn hồi ký được viết bởi những người tự nhận rằng đã đụng độ người ngoài hành tinh hay những sinh vật huyền bí được yêu cầu tái bản lại với một số lượng cực khủng. Có thể nói việc này là không thể tránh khỏi.
Và trong sự bùng nổ về siêu nhiên này thì cũng tồn tại những dị điểm năng lực nữa.
Chúng đơn giản là những “địa điểm đặc biệt” nằm rải rác khắp Trái Đất. Chúng là những vùng đất thiêng, những dãy núi thiêng, những thánh tích hay những thánh địa đã được tôn thờ từ thưở xưa. Nghe như mấy chuyện vớ vẩn vậy. Có vẻ là sẽ có những nguồn năng lượng toả ra từ dưới đất, và nếu tắm trong nó, bạn sẽ được ban cho may mắn hoặc có một sức khoẻ tốt, không thì cũng được chúc phúc gì gì đó.
Dĩ nhiên, tất cả đều là dối trá. Mấy dị điểm năng lực làm sao ban được phước. Thời còn học đại học, tôi đã đi thăm thú kha kha mấy nơi như vậy. Và đúng như dự đoán, chúng chả phản ứng gì với năng lực của tôi cả. Tôi không nhận được may mắn. Cái răng sâu cũng chả được chữa lành gì.
Không có cách nào để cải thiện năng lực của một người ngoài tập luyện chăm chỉ. Nếu ai đó muốn may mắn hơn thì tốt nhất nên đi học mấy mánh khoé của dân lừa đảo đi là vừa. Và mấy cái răng sâu á? Đi khám nha khoa cho khoẻ người.
Đây là thực tại. Bám víu lấy một thứ gì đó không tồn tại là một việc làm rất khác so với việc cố gắng hết sức để nhận ra tất cả chỉ là mơ.
Và như vậy, lần này, chúng tôi sẽ lợi dụng việc thiếu khả năng phân biệt giữa thực và ảo của con người để hành động. Mỗi dị điểm năng lực đều đã có truyện kể và truyền thuyết riêng, vậy nên nếu tôi tạo ra những hiện tượng siêu nhiên ở những địa điểm như vậy, chắc chắn nó sẽ thu hút được cánh truyền thông và cảnh sát. Bằng việc đan xen một cách khôn khéo giữa những thông tin vốn có của một dị điểm năng lực với những hiện tượng siêu nhiên phù hợp, bối rối và chia rẽ ắt sẽ xảy ra. Và chắc chắn số lượng khách tham quan tới những dị điểm đó sẽ tăng đáng kể.
Dĩ nhiên, tôi không mong đợi mấy tin đồn lẻ tẻ mà sẽ sớm bị lãng quên. Ít nhất thì chúng nên được phát tán ra khắp nơi và giới hạn số lượng xuống một chút.
Ngoài việc nhận được sự cho phép từ Kaburagi-san, người đang bận chuẩn bị cho sự kiện kẻ phản bội, chiến thuật sử dụng mồi nhử để phát tán những tin đồn cũng đã được đồng ý. Cô ấy cũng đang chú tâm vào sự kiện kẻ phản bội, nên chiến thuật mồi nhử này sẽ được thực hiện chủ yếu bởi tôi và Baba. Với một người có kinh nghiệm điều hảnh cả một đất nước, Baba thực sự nhạy bén. Với việc tôi đã cung cấp những kiến thức phổ thông ở Nhật Bản cho Baba, chúng tôi có thể làm việc một cách trơn tru mà không cần đến sự giúp đỡ từ Kaburagi-san. Thỉnh thoảng, nói chuyện với Baba khiến tôi cảm thấy như mình là một người phàm đang nói chuyện với Einstein vậy.
Tại căn phòng chiến lược nằm trong căn cứ bí mật được đặt bên dưới Ama-no-Iwato, Baba và tôi có hàng đống tấm bản đồ trải dài trước mặt, cùng những chiếc ghim đỏ đánh dấu những địa điểm mà chúng tôi để mắt tới. Với những nơi mà chúng tôi quan tâm trong lãnh thổ Nhật Bản, thường thì chúng tôi sẽ chọn ra những địa điểm nổi tiếng nhất, bao gồm núi Osore, Biển Cây ở chân núi Phú Sĩ, hẻm Takachiho và núi Aso. Thêm vào đó, chúng tôi cũng đã chọn lấy những địa điểm tương đối bí ẩn mà chỉ những người dân sống ở đó mới biết.
Giờ thì, sẽ thật kì lạ khi những hiện tượng siêu nhiên chỉ xảy ra ở Nhật Bản, nên chúng tôi cũng để mắt tới những địa điểm ở nước ngoài như Đá Ayers, Grand Canyon, Stonehenge, đền Angkor Wat, đền Parthenon,… và cả núi Everest lẫn đảo Phục Sinh để đề phòng.
Thỉnh thoảng, tôi cũng cân nhắc đến việc sử dụng telekinesis để kích thích một núi lửa phun trào ra đủ số dung nham tôi cần nhằm tạo ra một hòn đảo mới và thao túng truyền thông khiến cho mọi người tin rằng đó là dị điểm năng lực mới và lớn nhất của thế kỉ 21, nhưng rồi tôi cũng dừng lại. Tôi sợ rằng như thế sẽ khiến cho những nhà hải dương học, địa chất học và vật lý học trên toàn thế giới phát điên nếu tôi làm vậy. Và dĩ nhiên, tôi sợ rằng mình sẽ hơi quá tay đến mức làm nứt phần lõi Trái Đất hoặc gây ra đại hồng thủy làm ảnh hưởng đến môi trường toàn cầu. Nên vắn tắt lại, tốt nhất là nên thu hút sự chú ý của cánh truyền thông và phía cảnh sát mà không tạo ra một náo động nào.
Trong khi cô ấy đang đính ghim lên những nơi mà tôi đọc ra từ chiếc điện thoại của mình, Baba như vừa nghĩ ra được điều gì, rồi cô ấy hỏi, “Việc bổ sung danh sách đang thuận lợi rồi, nhưng làm sao chúng ta bao phủ được một vùng rộng lớn như vậy? Ta cho rằng một mình đi đến những nơi đó cũng tốn nhiều thời gian lắm.”
“À tôi quên không nói với cô là tôi có thể sử dụng telekinesis từ xa, và tôi có thể sử dụng nó như sử dụng thấu thị vậy.”
“Tôi đã nghe đủ về năng lực của cậu rồi. Nhưng cậu có thể sử dụng thấu thị của mình xa đến mức nào?”
“Nếu cần thì tôi cũng có thể nhìn lên được cả bề mặt Sao Hỏa luôn.”
Hai bàn tay của Baba bỗng chết lặng. Chẳng hiểu vì sao, cô ấy nhìn tôi với một chút lo sợ ánh lên trong mắt. Sao, cô muốn nói gì à?
“Để tôi nói lại cho chắc nào: năng lực telekinesis của cậu mạnh đến nỗi thừa sức bóp vụn cả hành tinh, có thể kích hoạt ở bất kì đâu trên thế giới này, và vào mọi lúc cậu muốn?”
“Cũng tầm vậy.”
“Thật bất công! Cậu đúng là quỷ vương còn gì…!”
“Cô có hơi độc miệng rồi đấy.”
Nếu như tôi có bao giờ muốn, tôi có thể dễ dàng nghiền nát hành tinh này thành từng mảnh chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Cho dù tôi hiểu việc đó nghe đáng sợ đến chừng nào, việc bị ai đó sợ hãi trước một việc mà mình chưa từng làm cũng khiến lòng tôi quặn đau. Nhưng dù thế thì, nếu được hỏi liệu tôi có thể làm bạn với một người hay đi qua đi lại với một nút bấm có thể kích hoạt một quả bom với sức công phá đủ lớn để thổi bay cả Trái Đất trong túi quần hay không thì câu trả lời của tôi chắc chắn là KHÔNG. Nên tôi cũng phần nào hiểu được cảm nhận của Baba.
“Thế có nghĩa là, không một nơi nào trên quả địa cầu này mà người ta có thể trốn thoát khỏi cậu? Như thế khác nào cậu có thể làm bất kì thứ gì mình muốn hay sao?”
“Bất kì thứ gì tôi muốn’ nghe có hơi… nói cho cô biết này, tôi không nhìn trộm con gái trong phòng tắm đâu đấy nhé.” Đơn giản là vì tôi đã hứa với Kaburagi-san rồi. Hứa là phải giữ lời. Nhưng trước cái lúc tôi hứa thì, có lẽ là một chút, nhỉ?.... Ôi thôi nào, tôi cũng là đàn ông mà.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục thêm vào những địa điểm tiềm năng trong lúc nói chuyện, cuối cùng chúng tôi đã chốt được gần bốn mươi địa điểm trên khắp thế giới, bao gồm cả những nơi tại Nhật Bản.
Mặc dù những nơi đó chỉ đóng vai trò là mồi nhử, chúng tôi thực sự sẽ tạo ra những hiện tượng siêu nhiên tại những địa điểm đó, để cho những ai đã nhận ra đó chỉ là mồi nhử vẫn sẽ bị thu hút. Việc này sẽ thực sự dính líu đến những đặc vụ ngoại quốc đang xâm nhập vào Nhật Bản. Như thế sẽ phù hợp với tâm lý của họ khi mà có thứ bất thường xảy ra ở đất nước của họ, thông thường thì họ sẽ ưu tiên giải quyết tình hình trong nước trước thay vì Nhật Bản. Và kể cả khi đó họ không thu dọn đồ đạc về nước và ngừng hoạt động ở Tokyo, việc làm này cũng sẽ gây cho họ chút ít khó khăn.
Thực hiện nguyên cả một sự kiện làm mồi nhử chỉ để làm bước đà cho sự kiện kẻ phản bội…., thật là, dài dòng quá mà. Nhưng thôi, cùng cố hết sức nào. Đến lúc ra tay với telekinesis của mình rồi!
---------------------------
Giữa màn đêm tĩnh mịch vào một ngày trong Thu, Nanami Okishima đã đến Biển Cây dưới chân núi Phú Sĩ để tự sát vì đã không thể tìm được việc làm dù đã rất cố gắng.
Bố mẹ bảo cô học, nên cô miễn cưỡng học. Bố mẹ bảo cô học đánh piano, cô cũng miễn cưỡng mà học đánh piano cho bố mẹ vui lòng. Với không một giấc mơ hay mục tiêu cụ thể nào trong đầu, cô cứ thế lướt qua những năm Cao trung, theo sau đó là những năm đại học. Và rồi cô ấy gục ngã trước thử thách tìm việc làm đầy rẫy áp lực.
Cô ấy có học lực trên mức trung bình, có nghĩa là bạn có thể tìm thấy tên cô ấy ở ngay trên đầu danh sách. Tuy nhiên, chả có gì mà cô ấy thực sự muốn làm cả. Chẳng nhẽ cô ấy muốn được thuê bởi một
công ty ngẫu nhiên nào đó và làm việc ở đó đến hết đời sao? Kể cả đó là công việc mà cô ấy không có một chút hứng thú nào? Hay là cô ấy sẽ kết hôn và trở thành một bà nội trợ?
Chỉ việc tưởng tượng ra thôi cũng khiến cô ấy run rẩy trong sợ hãi. Nanami đã nộp đơn làm bài kiểm tra đầu vào ở tám công ty khác nhau, nhưng lần nào cũng vậy, cô ấy sẽ vì căng thẳng mà đổ bệnh một ngày trước bài thi, và thế là, cô ấy trượt sạch.
Cô đã nói dối ba mẹ mình rằng mình đã được thuê vào làm ở một công ty nhỏ. Sau đó, trong lúc sống dựa vào khoản tiền tiết kiệm mà cô đã dành dụm được từ thời đại học, cô đã dành sáu tháng liên tục chỉ để tìm việc làm. Tuy nhiên, số tiền tiết kiệm đó vừa cạn sạch vào hôm qua. Việc thật lòng với ba mẹ mình thì cũng đáng sợ y như việc bước những bước đầu tiên vào giới kinh doanh đầy rẫy những tin đồn về những công ty ăn mòn tâm trí và chuyên đi bóc lột vậy.
“Chuẩn! Một cục rác phế vật như mình thì nên đi chết luôn đi cho xong! Chết luôn thôi nào!”. Nhìn lại cuộc đời mà thấy thật kinh khủng, Nanami tiếp tục rảo bước về phía con đường mòn dài và rộng trước mặt với những bước chân nhanh và đều, hiện rõ trên khuôn mặt của cô là đôi mắt đã đen đục như bóng đêm.
Ham muốn có mặt tại đây vào đêm muộn, sự trầm cảm, lòng can đảm giả tạo, nỗi sợ bóng tối và những rừng cây lạnh buốt của cô ấy cộng thêm chút ảnh hưởng từ rượu đã trộn lẫn lại và đưa đầu óc cô ấy vào một trạng thái thật sự khó tả.
Tên thật của Biển Cây nằm dưới chân núi Phú Sĩ là rừng Aokigahara. Nơi đây nổi tiếng là một địa điểm tự sát tập thể. Đây không phải là điểm đặc trưng của rừng Aokigahara, nhưng những khu rừng đều có chung đặc điểm là cây nào nhìn cũng giống nhau, nên việc đi lạc là rất dễ xảy ra. Khi đêm xuống thì điều này càng chính xác hơn, khi mà chỉ cần rẽ hướng đột ngột hay mất tập trung nhất thời là đủ để khiến cho chúng ta mất phương hướng. Chỉ cần đi tầm năm phút là sẽ chẳng biết mình ở đâu luôn.
Biển Cây về đêm không hẳn là tĩnh mịch, khi mà đám côn trùng và tiếng lá xào xạc đang hòa âm phối khí tạo thành một bản hòa ca chứa đầy những âm thanh nhức óc, chướng tai. Tuy nhiên, chừng đó cũng không khiến cho nơi đây thêm đáng sợ hơn chút nào. Nanami đã đi bộ được tầm một tiếng với chiếc đèn pin và cuộn dây thừng trên tay, nhưng cô đã không chạm mặt bất cứ một người nào. Đổi lại, cô ấy đã tìm thấy thứ mình cần.
“Aí chà, cái cây này trông mới hoàn hảo làm sao~!?”, Nanami thốt lên sau khi vừa tìm được cái cây phù hợp để treo cổ. Thói quen tự độc thoại của Nanami đã dần trở nên tệ đi kể từ khi cô ấy bắt đầu sống một mình.
“Con người~ được sinh ra giữa bao con người khác~ nhưng lại một mình nằm xuống giữa trời và đất~ cô đơn và xa xăm~ trong hư vinh của mỗi người~”. Cất giọng ca vui vẻ cùng với đôi mắt tối đen như vực thẳm, Nanami buộc dây thừng vào cây rồi kéo thật mạnh để chắc chắn sợi dây đã được buộc chặt. Rồi cô ấy uống ực một hơi từ chai rượu tí hon cất trong túi và lấy ra một điếu thuốc—thói quen cô ấy có được từ những ngày tháng khốn khổ đi tìm việc làm— đặt lên miệng. Đây sẽ lần cuối cùng cô được hút thuốc. Với bàn tay run lẩy bẩy, một tia sáng ánh lên từ chiếc bật lửa—– và rồi cô ấy chết lặng.
Nanami để ý thấy có thứ gì đó đang phát sáng ở phía xa xa. Đó chắc chắn không phải ánh trăng. Tỏa ra ánh đỏ và ngoe nguẩy một cách không ổn định, trông nó có vẻ như thứ gì đó do con người tạo ra. Và nó đang tiến gần về phía cô. Cô ấy đành phải tạm hoãn lại hành trình sang thế giới bên kia đầy kì thú, vứt điếu thuốc và vội tắt đi chiếc đèn pin. Sau cùng, cô ấy đến đây để chết mà không ai biết. Bao nhiêu công sức sẽ đổ bể hết nếu như cô bị phát hiện và được giải cứu.
Có khi nào cô ấy gặp phải ai đó cũng đến đây để tự sát giống mình? Liệu đó là cảnh sát hay một đoàn người tìm kiếm người mất tích? Nanami duỗi căng cơ và nheo mắt mình lại, cô tuyệt nhiên vẫn đang hết sức đề phòng.
Khi mà nguồn sáng tiến đến gần hơn, thì cũng là lúc chúng tăng lên về số lượng.
Một. Hai. Ba. Bốn. Năm. Sáu….. có nhiều hơn mười….. Cô ấy dừng lại sau khi đếm đến mười năm.
Những nguồn sáng có kích cỡ một đầu người, và chúng có nhiều màu sắc khác nhau. Đỏ, vàng, tím, xanh lá, cam, đỏ, xanh lam, và lại đỏ. Chúng nối đuôi nhau theo từng hàng, luồn lách qua những tán cây.
Khi mà những nguồn sáng đó đã ở đủ gần để nhìn rõ, Nanami đã không dám tin vào mắt mình.
Chúng đang lơ lửng giữa không trung.
Chúng là những quả cầu lửa trôi nổi trên không, không được treo lên bằng bất kì thứ gì hay bất kì ai.
“Không… thể nào… hay là có thể nhỉ?” Vừa mới không tin vào mắt mình, Nanami giờ đây còn không có đủ niềm tin vào chính những suy nghĩ trong đầu mình. Có lẽ chúng được treo lên bởi những sợi dây từ những chiếc cột thật dài, như mấy loại đèn lồng truyền thống của Nhật Bản. Hoặc là do cô ấy tưởng vậy, nhưng dù có nheo mắt đến đâu, cô ấy cũng chả thấy mấy sợi dây đó đâu cả. Dù đang là giữa đêm, nhưng cả một vùng xung quanh đang được những quả cầu đó rọi sáng. Nếu có dây thật, thì những sợi dây đó đã có thể được nhìn thấy do phản chiếu với ánh sáng rồi.
Nanami bắt đầu thở dốc, sau đó là hàng dài những dòng mồ hôi chảy ra. Chúng là….. có lẽ chúng là…. linh hồn của những người đã chết tại Aokigahara này------------
“Trật tự nào.”
“KYAAAAAHHHH!!!!!!!”
Giọng nói bất chợt từ phía sau khiến cho hồn của Nanami gần như lìa khỏi xác và muốn la hét đến bục phổi. Đòn tấn công bất ngờ vừa rồi y hệt như mấy pha jumpscare trong phim kinh dị và khiến cho cô cảm thấy như vừa có vô số vụ nổ diễn ra trong lồng ngực mình vậy.
Người vừa cất lời hóa ra lại là một người đàn ông lớn tuổi, một ông chú trông cực kì đáng nghi. Ông ta đang mặc một chiếc áo mưa đen toàn thân, và phần mũ trùm đầu của ông ta được kéo thấp đến mức chỉ nhìn rõ được phần cằm. Chiếc áo mưa được trang trí bằng những họa tiết nguệch ngoạc và những dòng chữ thảo. Trông như những thứ sẽ xuất hiện trong mấy chương trình truyền hình về mấy kẻ dị hợm đang tập hợp ở Tokyo mấy ngày gần đây vậy.
Ông chú đáng nghi đó lườm Nanami bằng hai con mắt tràn đầy sự bực tức. “Suỵt! Ta đã bảo là không được gây ồn cơ mà! Cô muốn thu hút sự chú ý của chúng à?”
“Ch-Chúng là ai?”
“Chúng là hitodama. Linh hồn những người đã khuất.” Trong lúc đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô giữ im lặng, ông chú đáng nghi đó dùng tay còn lại để chỉ thẳng vào những quả cầu lửa đang lơ lửng giữa không trung.
Những con hitodama đang lắc lư chậm rãi bỗng dừng lại. Con gần nhất chỉ cách cô chừng mười mét. Nó ở gần đến mức Nanami có thể ngửi thấy mùi gì đó giống như mùi xăng cháy đang tỏa ra nghi ngút từ những quả cầu lửa.
Cho dù nó không có khuôn mặt, và cô cũng không chắc lắm, Nanami cảm thấy như những hitodama đang nhìn chằm chằm vào cô vậy. Cô ấy dường như đã bị bóp nghẹt bởi một nỗi sợ hãi tột cùng, cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng trong người cô đang lộn tùng phèo hết lên vậy. Nước mắt cô cũng chảy dần bên hai khóe mi. Sao cô lại rơi vào tình huống này cơ chứ? Là do cô ấy đã định tự sát sao? Nếu cô bị những hitodama tóm được, thì sẽ có một kết cục còn tồi tệ hơn cả cái chết đang chờ đợi cô. Cô có thể cảm thấy điều đó trong từng khúc xương của mình.
Sau hàng chục giây được lấp đầy bởi nỗi sợ hãi khốn cùng mà Nanami chưa từng trải qua trong đời, đám hitodama lại tiếp tục di chuyển. Vẫn như trước, chúng tiếp tục lắc lư và trôi nổi qua những tán rừng giữa đêm khuya. Ánh sáng phát ra từ đám hitodama chiếu rọi lên những tán cây khiến chúng đổ bóng lên Nanami hết lần này đến lần khác.
Sau cùng, con hitodama cuối cùng cũng lấp ló rồi biến mất sau những thân cây. Ông chú đáng nghi thở phào nhẹ nhõm. “Phù. Chúng ta ổn rồi.”
“HI…. Ha--- hà…” Nanami phải chật vật mãi mới nhớ lại được cách hít thở. Bằng cách hít vào từng hơi một, bộ não trống không của cô ấy cuối cùng cũng có được lượng oxy mà nó cần và dần dần hoạt động bình thường trở lại.
Nhìn qua một thoáng thì có vẻ như đám hitodama đã cách một khoảng khá xa, và không có dấu hiệu chúng đang quay trở lại.
Nanami tận hưởng quãng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, nhưng cô chợt nhận ra mình vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ông chú đáng nghi đang đứng trước mặt mình là ai? Sao ông ta lại ở một nơi như thế này? Ông ta còn biết những gì về đám hitodama? Tất cả mọi thứ về ông ta đều đáng nghi đến lạ.
Với một người gần như chả nói gì ngoài “Tôi không cần túi đâu” với một nhân viên tại cửa hàng tiện lợi suốt mấy tháng qua như Nanami, phải cố lắm cô ấy mới mở miệng được mà hỏi “Ông là ai vậy ạ?”
“Ai, ta á?” À, cứ gọi ta là Ông Chú Đáng Nghi đi”, ông chú đáng nghi thẳng thắn đáp.
Cô ấy chẳng biết phải trả lời lại thế nào đối với một ông chú đáng nghi tự giới thiệu mình là Ông Chú Đáng Nghi. Cô ấy chỉ biết được rằng nếu cảm thấy điều đó thật buồn cười và xả ra một tràng cười thật to thì có hơi thô lỗ quá. Gạt mấy cái đó qua một bên… được rồi, vậy cứ gọi ông chú đáng nghi này là “Ông Chú Đáng Nghi” vậy.
“Đám hitodama đó là linh hồn của những năng lực gia đã chết. Khi một năng lực gia chết đi, linh hồn của họ sẽ bị kẹt lại bên trong những nơi có trường điện từ đặc biệt và sẽ không thể siêu thoát được. Mấy con vừa rồi là của những hỏa thuật sư sống ở cuối thời kì Edo. Chi tiết hơn thì họ đã chết ở thời kì Keiou, tức là từ năm 1865 đến 1868, tiện cho cô biết luôn nếu mà cô không am hiểu lịch sử. Tôi tin rằng trong suốt mấy thời kì đó, họ được gọi với cái tên “Hắc Thuật Sư” nếu tôi nhớ không nhầm”. Ông Chú Đáng Nghi cứ liên tục ba hoa nãy giờ, giải thích cho cô cả đống thứ dù cho cô còn chẳng hỏi lấy một câu nào. “Tôi có đọc về họ trong một văn bản cổ xưa, và tôi nghĩ rằng, chà, 150 năm sao? Sao cô lại có thể không cảm thấy tội nghiệp cho họ được cơ chứ? Vậy nên tôi đang tìm cách để giúp họ siêu thoát. Nhưng mà việc đó có hơi…” Bất chợt, ông ta dừng lại và quay phắt sang phía Nanami. “Thế còn cô thì sao? Cô đang làm gì ở đây?”
“À, tôi là Okishima Nanami. Trước đó tôi đang đi tìm việc làm, nên chắc là ông có thể nói tôi ở đây là để tìm… sự giác ngộ.”
“Tự sát hử? Vậy cũng đúng, tôi chẳng nghĩ ra nổi một lý do nào để người ta mò ra đây vào giữa đêm. À mà cũng nói luôn tôi ra đây cũng không phải để làm vậy đâu. Làm một điếu không?”
Tưởng rằng sẽ phải nghe nguyên một bài diễn văn về việc đừng tự sát, hành động vô tư của Ông Chú Đáng Nghi có phần nào làm cô mất cảnh giác.
Sau khi châm nó lên, cô nhận ra đây không phải là điều thuốc lá thông thường, mà là vị socola. Đây là một loại đồ ăn vặt khá đắt tiền vừa mới được chính phủ công nhận là một loại thuốc lá thay thế giúp cho những người nghiện thuốc có thể cai nghiện được. Nó đích thị là một món ăn vặt, nhưng vẫn có thể tỏa ra khói. Rồi khi Nanami tận hưởng mùi thơm ngọt ngào của socola dưới dạng khói, Ông Chú Đáng Nghi cũng rít lấy một hơi rồi bắt đầu ho khù khụ.
“Cái quái gì vậy, cái này cũng tỏa ra được khói à!?”
‘Dĩ nhiên rồi. Ông nghĩ nó là cái gì chứ?”
“Tôi tưởng là nó sẽ tỏa ra mùi thơm cơ. Mà thôi kệ đi. Cảm giác cứ như hít phải khói từ một đám lửa trại có vị socola vậy.”
“Đừng có lo, lần đầu ai cũng vậy thôi. Dùng đến điếu thứ hai hoặc thứ ba là ông sẽ quen ngay. Và thuốc là vị socola không có chứa chất độc hại gì đâu.”
Tình cờ thay, nếu không muốn dùng để hút thì thuốc là socola cũng ngon khi ăn vặt. Ngược lại, thuốc lá thông thường chứa đầy chất độc hại nên chỉ cần ăn thử một điếu là cũng dẫn đến tử vong.
Khi Nanami vừa mới làm xong điếu đầu tiên, ông chú kia lại chìa ra cho cô thêm điếu nữa. Và cứ như vậy, cho dù cô lặn lội đến đây để tự sát, giờ Nanami lại ngồi trò chuyện vui vẻ với một người lạ đáng nghi giữa Biển Cây dưới núi Phú Sĩ vào một buổi đêm lạnh ngắt.
“Nói cho cô biết này, tôi đã săn lùng đám hitodama gần mười năm nay rồi. Và tôi có thể nói với cô rằng kể từ sau Sự cố Đại Thủy Cầu, bọn chúng xuất hiện ngày càng nhiều và thời gian hiện diện cũng rất là lâu. Phải nói là khá đáng kể. Tôi cũng nghi ngờ rằng chúng có liên quan gì đó với nhau. Tôi cũng đọc đâu đó trên báo rằng có rất nhiều hiện tượng siêu nhiên xảy ra ở nhiều nơi trên thế giới nữa. Cô có nghe ngóng được tí gì chưa, cô Okishima?”
“Ừm….. à phải rồi, hình như tôi có đọc trên mạng xã hồi về mấy cái vòng tròn bí ẩn xuất hiện ở đền Parthenon thì phải?”
“Là mạng xã hội. Giới trẻ các cô ngày nay có đủ loại công nghệ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì có cái được gọi là email phải không nhỉ? Tôi sợ rằng tôi không biết nhiều lắm về mấy thứ đó.”
“Ờm, mạng xã hội thì có hơi khác so với email, nhưng mà…” Nanami đành mỉm cười nhăn nhó khi những câu từ cô vừa được nghe đến từ miệng của một người hoàn toàn không biết mình đang nói về cái gì.
Ông Chú Đáng Nghi sau đó liền nói với cô bằng một tông giọng trầm và sâu lắng, “Cô Okishima, liệu cô có thể kể cho mọi người nghe về đám hitodama ở rừng Aokigahara hộ tôi được không?” Thú thật với cô, việc tự mình săn lùng tất cả bọn chúng đối với tôi là khá khó khăn. Tôi rất muốn nhiều người biết đến và đến đây truy tìm chúng cùng tôi. Tôi còn có thể trả cho cô tiền để làm vậy nữa.” Nói xong, ông ta rút ra một lượng lớn tờ mười ngàn Yên từ ví của mình.
Nanami rất bất ngờ. Cuộc trò chuyện này đã rẽ sang một hướng mà cô không ngờ tới. “Hả, ể, nhưng mà không được, tôi đến đây để tự sát mà. Mấy cái chuyện tiền nong với việc làm này sẽ làm tôi phát hoảng mất.”
“Hừm, vậy là cô không sợ chết đúng không? Nhưng nếu cô không sợ chết thì chẳng phải không còn thứ gì có thể khiến cô sợ nữa sao?”
“Cũng không hẳn…”
‘Liệu cô có thể tạm hoãn việc tự sát lại và giúp tôi với mấy cái mạng xã hội đó được không? Làm ơn, giúp tôi đi mà. Tôi không có nhiều người quen đâu, cô là người duy nhất tôi có thể dựa vào rồi đó. Nhìn nè, tôi đang cúi đầu xin cô rồi đó!”
Nhìn Ông Chú Đáng Nghi cúi đầu van xin, Nanami chợt nghĩ “Mà, nếu ông ấy chỉ đòi hỏi có vậy…” Có lẽ điếu thuốc socola đó đã đưa tâm trí cô ra khỏi trạng thái trầm cảm và quay trở lại với tâm trạng thư thái thường ngày.
Cô đã nghĩ rằng sự tồn tại của mình sẽ chấm dứt khi chết đi. Cô có lẽ sẽ Bụp, và rồi sẽ chẳng có thiên đàng hay địa ngục nào chờ đợi cô cả. Cô đã nghĩ rằng đó sẽ là lối thoát cho bản thân.
Nhưng nếu mà có những người trở thành hitodama sau khi họ chết…
Nếu mà có thứ gọi là thế giới bên kia…
Có lẽ nếu mình thử sống lâu hơn chút nữa thì biết đâu cái thế giới bên kia của mình sẽ tốt hơn một chút, cô nghĩ vậy.
Nanami đành giơi tay chịu thua. “Được rồi, được rồi, làm thì làm.”
“Oho, vậy sao! Vậy thì chốt rồi nhé! Cô cứu mạng tôi rồi đấy, không chỉ một mà bằng nhiều cách luôn!”
Ông Chú Đáng Nghi nắm lấy và bắt tay của Nanami một cách nhiệt tình. Có lẽ có một chút ẩn ý nào đó trong những gì mà ông ấy nói ra nhưng rồi cô ấy quyết định mặc kệ.
Sau khi hai người đã thống nhất được loại hình quảng cáo mà ông chú đó muốn dùng trên mạng xã hội, Nanami đi theo ông ấy để ra được khỏi rừng Aokigahara. Ông ra trả trước cho cô một số tiền ngay trước khi cả hai tách hướng. Tuy nhiên, ông ta bỗng quay lại vào phút chót như vừa nghĩ ra gì đó, và hỏi, “Mà này, cô Okishima. Cô có hứng thù với siêu năng lực không?”
“Ể? Không hẳn lắm. Tại sao vậy?”
“À tôi chỉ hỏi thôi. Thôi thì tạm biệt cô nhé.”
“Tạm biệt. Cảm ơn ông nhiều, Ông Chú Đáng Nghi.”
Thay vì cứ thế biến mất hoặc làm điều gì đó khả nghi, Ông Chú Đáng Nghi lấy ra từ túi quần một miếng cơm nắm có thể mua được từ cửa hàng tiện lợi. Rồi ông ấy cứ thế mà bước đi một cách bình thường, vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm miếng cơm nắm.
Nanami tiễn ông ấy đi rồi cũng tự đi về. Lần đầu tiên sau rất lâu rồi, cô ấy có thể bước về nhà mà không một chút sợ hãi trong lòng.
---------------------------
Trong suốt một tuần qua, tôi đã tạo ra một lượng lớn những mồi nhử nhằm đánh lạc hướng trên khắp thế giới, lúc thì bay đến tận nơi để tư tay làm, không thì cũng đứng từ xa mà điều khiển. Tôi tạo ra những vòng tròn kỳ bí, những vụ náo động của đám yêu tinh, những quả cầu lửa bay lơ lửng, tôi còn khiến cho ếch và cá từ trên trời rơi xuống, bố trí hàng đống những cái xác gia súc, và tạo ra mấy hình ảnh mập mờ thoáng qua của mấy con thủy quái sống dưới hồ nữa. Cảm giác cứ như cơn sốt siêu nhiên từ cuối thế kỉ trước đã trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết vậy.
Có vài miếng mồi nhử phát huy công dụng, số còn lại thì không.
Tôi lặp đi lặp lại cái trò thủy quái ở hồ Biwako những ba đêm liên tiếp, nhưng tất cả những nhân chứng mà tôi có được thì lại toàn thuộc dạng siêu kín tiếng. Chẳng có tí tin đồn nào được lan truyền cả. Chỉ tổ phí thời gian và công sức.
Ngược lại, cái trò hitodama mà tôi làm ở Biển Cây dưới chân núi Phú Sĩ hóa ra lại là một thành công vượt ngoài sức mong đợi. Nữ tình báo mà tôi thuê được ở đó đã tạo hàng đống acc clone, và thành công trong việc khuấy động lên một cơn bão trên mạng. Cuối cùng, cô ấy được tuyển vào làm ở bộ phận an ninh ở Tập đoàn Công nghệ Kaneyama. Qua trò chuyện thì tôi biết cô ấy được bố mẹ cho đi học võ tự vệ từ nhỏ và đạt được đai đen phái Aikido. Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà tiến cử cô ấy, ai ngờ họ nhận cô ấy vào làm mà chẳng cần phỏng vấn gì luôn. Có vẻ như họ đang rất cần một người phụ nữ vừa thông minh lại vừa biết đánh đấm. May mắn thay, cô ấy bắt nhịp được với họ khá là nhanh.
Khi tôi lần đầu gặp cô ấy ở Aokigahara, cô ấy nói rằng cô ấy ở đó để tự kết thúc đời mình, nhưng có lẽ cô ấy chỉ là trong những người “giả vờ tự sát” suốt ngày to miệng đòi tự tử nhưng trong lòng lại không hề muốn.
Như vậy, những miếng mồi nhử mà tôi đã sắp đặt đều cho ra vô vàn kết quả, thành công có, thất bại cũng có . Tuy nhiên, chỉ cần đến số lượng của chúng thôi cũng đã đủ để khiến cho cảnh sát và truyền thông lao đao khốn đốn. Kaburagi-san cũng thành công trong việc lợi dùng tình huống để bành trướng tầm ảnh hưởng của mình vào tận bên trong CIA và PSIA bằng cách giúp cho những gián điệp của cô ấy có thể ẩn mình còn sâu hơn nữa.
Cứ như vậy, chúng tôi đã có cơ hội cho sự kiện kẻ phản bội. Dù sao đó cũng là một tuyến đường vòng khá dài mà chúng tôi đã đi qua.
HẾT CHƯƠNG 9
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage