Mặc dầu công cuộc truy tìm kẻ phản bội chỉ vừa mới bắt đầu, Touka đã không tốn một giây nào trong việc kể hết mọi chuyện cho Shouta và kết nạp cậu nhóc làm đồng chí. Nhờ vậy, kịch bản giới thiệu mà tôi định dùng để lôi kéo Shouta vào sự kiện đã đổ sông đổ bể.
Ban đầu tôi cũng băn khoăn tại sao Touka lại không nghi ngờ gì Shouta, nhưng nhờ nghe lén hai đứa nhóc nói chuyện thì tôi biết được Touka đã quả quyết rằng mấy thứ sâu xa như “cá trích đỏ” sẽ nằm ngoài tầm hiểu biết của Shouta. Cô bé nghĩ nhóc bị đần đấy Shouta à. Dù vậy, việc cô bé không hề sai cũng làm cho mọi việc buồn đi đôi chút. Shouta là một thiên tài trong chiến đấu, nhưng bù lại ở khoản lập mưu kế và học tập, cậu nhóc chỉ là một chấn bé đù. Kiến thức thì cậu nhóc có rất ít, việc tận dụng số kiến thức cỏn con ấy cũng tệ không kém. Vì vậy, Touka đã ngay lập tức loại cậu nhóc khỏi diện tình nghi, chung quy lại mà nói thì, một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Nếu làm theo cách của tôi, có lẽ tôi sẽ muốn Touka tính đến khả năng rằng cậu nhóc đang bị ép buộc làm một việc trái ý mình . Tuy nhiên, kết quả này vẫn đẹp hơn là cô bé sẽ trở nên hoảng loạn, nghi ngờ tất cả. Việc cô bé tự suy nghĩ và tự quyết định sẽ tin tưởng ai với tôi cũng đã là một điểm 10.
Sau giờ học, trước khi tạt qua Ama-no-Iwato, hai cô cậu hẹn gặp nhau trên sân thượng trường học. Nhờ có cuộc hội thoại mà tôi đã nghe lén, hai đứa đã lập ra danh sách những nghi phạm gồm “có thể là Shiori Kaburagi, Ông Chủ, Sếp, hoặc Lonalia Linalia Baba-Nyan” (Ig là động vật nên không tính), và sẽ khởi đầu bằng việc sắp đặt một chiếc camera giám sát trong quán.
Đối thủ của chúng là người lớn. Đấu võ mồm thì sẽ không bao giờ thắng được, và nếu thủ phạm biết được có kẻ đang mày mò, hắn hoặc ả ta sẽ một là bỏ chạy, hai là quay ra tấn công, cả hai đều có thể leo thang thành một thứ mà hai đứa không giải quyết nổi. Như vậy, nhìn thấy thôi là chưa đủ. Cách tốt nhất đó là tóm được thủ phạm, hoặc bất kì ai đang tuồn số PSI ra ngoài, ngay trên camera.
Khi tôi nghe thấy Shouta lẩm bẩm rằng “Nếu đó chỉ là một tên trộm thì hay biết mấy”, lồng ngực tôi như thắt lại. Dù thủ phạm có là ai, sau cùng vẫn sẽ để lại chút ác cảm. Nghi ngờ đồng đội của mình thật là một cảm giác đau đớn.
Trong kho chúng tôi đã có sẵn camera giám sát, nhưng hai đứa chúng nó sợ thủ phạm sẽ phát hiện nếu chúng dám mượn. Vì vậy, chúng đã đi về nhà, lấy ví và cùng dốc hầu bao để mua một chiếc camera giá 19,000 Yên từ một cửa hàng đồ điện dân dụng. Chỉ khi đó chúng mới xuất hiện trước ngưỡng cửa Ama-no-Iwato, mở cửa bước vào với bộ mặt thờ ơ. Lúc đó, trong quán chỉ có mỗi tôi, Kaburagi và Ig. Baba đang bận thăm thú Kaneyama Tech.
Thông thường, ngay khi nhìn thấy Kaburagi, Touka sẽ ngoe nguẩy chiếc đuôi cún con của mình và sà vào thủ thỉ với Kaburagi. Tuy nhiên, hôm nay cô bé trông có vẻ trầm tính và mất tập trung hơn bình thường. Còn với Shouta, cậu nhóc dường như không thể rời mắt khỏi chiếc balo -nơi đang cất chiếc camera- và lối vào căn cứ bí mật.
Àaa, mấy đứa nhóc muốn gắn camera khi chúng tôi rời đi. Vậy thì, hãy đọc bầu không khí và nghĩ ra cái cớ để… đợi đã, không, chắc hắn chúng đã nghĩ ra kế sách gì đó để dụ tôi và Kaburagi ra khỏi đây. Thế thì mau cho chúng ta chiêm ngưỡng tài nghệ của mấy nhóc nào. Tôi hào hứng đến mức phải cố lắm tôi mới giữ được sự lạnh lùng không biến mất khỏi khuôn mặt mình.
Ngay khi tôi định đưa 1 quả cherry –món ăn ưa thích mới của Ig– cho Ig lúc này đang nằm trên đầu tôi, cánh cửa của quán Ama-no-Iwato với biển hiệu ĐÓNG CỬA luôn treo trên đó, bỗng bất ngờ mở ra. Có hai gã đàn ông bước vào.
Nổi bật trong số đó là một gã đàn ông to cao, dáng người vạm vỡ với mái tóc muối tiêu vuốt ngược. Trông mặt hắn bặm trợn như một con gấu cáu kỉnh vừa mới bước ra khỏi hang. Bộ áo xám gã mặc trông cũ kĩ đến nỗi có lẽ nó còn nhiều tuổi hơn cả tôi.
Gã còn lại thì, đối nghịch hoàn toàn, gầy gò và mảnh khảnh, cùng với một mái tóc rối như tơ vò. Chiếc răng nhô cùng bộ râu xồm xoàm của hắn khiến tôi liên tưởng đến một con chuột.
Tôi không biết gã gấu là ai, nhưng tên chuột thì chắc chắn có. Hắn là một trong những thám tử của thành phố Adachi. Chẳng phải cảnh sát đang bị đánh lạc hướng bởi đống mồi nhử mà tôi đặt rồi sao? Sao hai tên này lại ở đây? Trông hai gã này không giống khách hàng cho lắm.
Hai người họ bước vào trong tiệm, ngó nghiêng khắp nơi.
Và rồi chúng ta có Ig, một chú khỉ đuôi sóc cứ nấp sau đầu tôi và ngó nghiêng đầy thận trọng.
Cạnh đó là Kaburagi, cô ấy ăn diện như một quý cô vừa bước ra khỏi một bức tranh từ thời Trung cổ.
Tiếp đến là Touka, cô bé đang giữ khư khư lấy bức tượng Thích Ca Mâu Ni mà Kaburagi vừa tặng.
Người cuối cùng là Shouta, cậu nhóc đầu gấu với mái tóc đỏ rực đang ngồi gác chân đầy thô lỗ, miệng vẫn còn ngậm điều thuốc lá socola.
Mặc dù bên trong quán bar trông khá bình thường, phảng phất trong không gian vẫn tồn tại một sự kì quặc khó tả. Tuy nhiên, sự kì quặc kiểu vậy trong một năm qua Tokyo không hề thiếu. Có vô số nơi còn hội tụ nhiều cá nhân còn dị hơn nữa mà. Khách hàng trong quán Ama-no-Iwato đúng có phần kì dị thật, nhưng kì dị đến mức thu hút nhiều sự chú ý thì rõ ràng không phải.
Hai gã thám tử trông vô cùng bất ngờ và choáng ngợp, nhưng cuối cùng họ chuyển ánh mắt sang nhìn tôi, người có dung mạo bình thường nhất cả đám. Gã gấu mở lời trước “Xin thứ lỗi, chúng tôi là–“
Chưa kịp dứt lời, ngay khi hắn thò tay vào túi áo, gã gấu chợt đứng hình. Tương tự, gã chuột cũng đứng hình với bàn tay đang thọc vào túi áo, cả Shouta và Touka cũng không phải ngoại lệ. Đến cả cánh quạt thông gió cũng cứng đơ nốt.
“Lục túi áo họ đi.”
“Đã rõ.” Tôi không biết tường tận, nhưng rõ ràng cô ấy đã học được trò mới. Cô ấy đã đóng băng thời gian mà tôi lại không bị ảnh hưởng gì. Nên là tôi đã tuân theo mệnh lệnh của cổ và dùng siêu năng lực để lục lọi túi áo hai gã thám tử.
Thứ mà tôi lấy ra là mấy viên kẹo ngậm vị mận, thuốc diệt côn trùng, vài mảnh giấy nhớ và phù hiệu cảnh sát của họ.
Đọc thành lời thông tin có trên hai tấm phù hiệu, tôi tiện tay đưa nốt mấy mảnh giấy nhớ cho Kaburagi “Gã to con là thanh tra cảnh sát Kumano Sakyou, gã nhỏ thó là phó thanh tra Yasui Yasuo. Tôi có vài lần thấy Yasui đi tuần trên phố. Hắn thuộc lực lượng cảnh sát của thành phố Adachi.”
“Có vẻ như cả hai đều thuộc Cục Kiểm Soát Tội Phạm Có Tổ Chức”, Kaburagi nhăn mặt thêm vào trong khi đang rà soát đống giấy nhớ.
Cảnh sát đến quán tôi rình mò cái gì vậy?
“Chẳng phải chúng ta đã lo liệu xong đám cảnh sát rồi hay sao?”
“Thì đúng là vậy mà. Đơn vị điều tra sự cố Đại Thuỷ Cầu của PSIA giờ chỉ còn là cái vỏ ngoài so với trước kia. Nhưng mà lần này…. để tôi tóm gọn lại: Sago này, thời còn đi học anh có làm hết đống bài tập hè càng sớm càng tốt theo lời của giáo viên không?”
“Không, lúc sắp hết hè tôi mới bắt tay vào– À tôi hiểu ý của cô rồi. Dù ta đã nắm rõ được cốt lõi thì vẫn khó mà kiểm soát được hết dây mơ rễ má mà nó tủa ra.”
“Và Cục Kiểm Soát Tội Phạm Có Tổ Chức là một nhánh hoàn toàn khác, tôi cho anh biết thêm.”
Nói cách khác, PSIA và cái Cục Kiểm Soát này là hai tổ chức hoàn toàn khác nhau, cuộc điều tra của họ cũng độc lập hoàn toàn. Tôi nghĩ ngay đến câu tục ngữ “Lắm thầy thối ma”, trong trường hợp này thì nó rất chính xác. Dù cho chúng tôi đã ngăn chặn được PSIA thì vẫn còn những cuộc điều tra khác.
“Sao cảnh sát cứ phải làm khó chúng ta vậy nhỉ? Thà cứ để chúng ta yên cho xong.”
“Chà, cảnh sát mà bỏ cuộc dễ quá thì kiểu gì cũng sinh chuyện.”
Cô ấy nói đúng. Gặp phải sự can thiệp của Kaburagi cùng với đống mồi nhử của tôi mà bọn họ vẫn có thể gây khó dễ được thì lực lượng cảnh sát Nhật Bản quả thực rất cừ.
“Vậy thì, mấy gã này tính sao đây? Chúng chỉ đi tuần hay là chúng ta đã bị lộ rồi?”
“Dựa vào mấy mảnh giấy nhớ thì có vẻ hai tên này chỉ đơn thuần là đi gõ cửa bất cứ nơi nào có vẻ khả nghi thôi. Thuyết phục chúng rời đi với thiện chí hoà bình là tốt nhất. Tôi sẽ cho thời gian chạy tiếp nên anh hãy trả mọi thứ về chỗ cũ đi.”
“Tuân lệnh.” Tôi sử dụng telekinesis để nhét tất cả mọi thứ vào lại túi áo, vừa kịp lúc giới hạn 44 giây kết thúc. Với việc kéo dài thời gian lên 44 giây và giữ cho tôi không bị ảnh hưởng thì rõ ràng Kaburagi đã luyện tập chăm chỉ.
Khi thời gian được trả về nguyên trạng, hai gã thanh tra tiếp tục cử động, chìa ra tấm phù hiệu như chưa có chuyện gì xảy ra.
“– từ Cục Kiểm Soát Tội Phạm Có Tổ Chức từ sở cảnh sát thành phố. Tôi là Kumano.”
“Tôi cũng vậy. Tên tôi là Yasui.”
Ờ ờ, biết rồi còn đâu: tôi ngừng đánh bóng ly rượu vang, và nhìn vào khuôn mặt chua chát của thanh tra Kumano với khuôn mặt tương tự. Trời ạ, gã này cao như người khổng lồ vậy. Chắc phải hơn 1m9 là ít.
Tôi làm dấu bằng mắt ra hiệu cho anh ta nói tiếp, thanh tra Kumano tiếp lời bằng một giọng điệu trịnh trọng “Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi chỉ muốn hỏi mọi người có thấy– Gã liếc nhìn thành viên của Amaterasu– ai khả nghi ở đây không? Xin thứ lỗi, kia có phải học sinh không?”
Về nhà được ít lâu trước khi đến đây, hai đứa nhóc đã kịp cởi bỏ bộ đồng phục và mặc lên bộ quần áo thường ngày.
Dù thế, nhìn vào dáng người và mặt mũi là biết ngay hai đứa còn nhỏ. Ở độ tuổi như vậy thì rõ ràng là không được bước chân vào một quán bar.
Touka bình tĩnh ôm lấy cuốn Khế Kinh vừa lấy ra từ túi áo trước ngực, còn Shouta thì hiện rõ vẻ “Chết dở, mình gặp rắc rối to rồi” trên mặt. Làm cái mặt ấy là đi đời liền đấy Shouta à. Nhưng không phải lo, anh đây tính cả rồi.
Tôi búng nhẹ vào mấy chiếc cốc treo thành hàng trên quầy. Tiếng kêu lách cách cho thấy chúng đều trống rỗng. Kế tiếp, để tôi vẫn giữ được vỏ bọc là một người kín miệng, Kaburagi đã bồi ngay vào “Trang trí nó vậy thôi. Chứ vào ban ngày thì quán này là quán cafe, phải đến đêm mới thành quán bar. Ông chủ, cho xin hai cốc cà phê.”
Tôi gật đầu, sau đó ngay lập tức mang đống hạt cà phê ra nghiền. Làm vậy thì họ mới biết nơi đây bán cà phê chớ.
Thanh tra Kumano hất cằm còn thanh Tra Yasui nghiêm túc duỗi thẳng chiếc cà vạt trước khi tiến đến chỗ mà Kaburagi và Touka đang ngồi. Hắn rõ ràng đã để ý đến quý cô quyền rũ và cô bé học sinh dễ thương kia. Tôi tin rằng Kaburagi sẽ lo liệu được hắn.
Vấn đề chính còn lớn hơn kìa. Thuyết phục tên này rời đi kiểu gì đây? Trả lời kiểu ngây thơ không biết gì thì liệu hắn có hài lòng mà biến đi không?
Không biết do gã bị Kaburagi thuyết phục hay anh ta định hỏi lại sau nhưng thanh tra Kumano lại ngó lơ câu hỏi lúc trước về mấy đứa nhóc. Thay vào đó, anh ta lại kê tay lên bàn và cúi mình về phía trước. “Bọn tôi đang tìm những người có liên quan đến sự cố Đại Thuỷ Cầu. Mấy kẻ đó được gọi là Quý Cô Thời Gian, Hoả Nữ và Hiệp Sĩ Băng Giá.”
Sau khi liệt kê ra mấy cái tên như thể lấy từ truyện tranh Mỹ, thanh tra Kumano đưa cho tôi xem một tấm ảnh chụp ba người diện đồ đen. Cho dù anh ta đang cực kì nghiêm túc, không hiểu sao tôi lại thấy hài. Tình hình càng lúc càng thú vị hơn thì phải.
“Xin anh hãy xem xét thật kĩ. Liệu anh đã nhìn thấy hay nghe thấy về chúng chưa?”
“……….” Tôi dành ra vài giây giả vờ suy nghĩ xong lắc đầu. Kế đến tôi quay lưng lại, đổ bột cà phê vào trong ống rồi rót nước nóng vào.
“Vậy còn họ thì sao? Họ có phải khách quen ở đây không?”, thanh tra Kumano nói tiếp mà không rời mắt khỏi tôi dù chỉ một giây. Ừ thì, xét về giới tính, chiều cao và số lượng thì ba người họ chuẩn đến từng li. Cho dù anh ta trông có vẻ không bốc đồng đến nỗi chỉ dựa vào đó mà kết luận ngay, có lẽ cũng là lẽ thường khi anh ta thúc giục tôi như vậy.
Phía sau thanh tra Kumano là khung cảnh thanh tra Yasui đang vừa lén lút nhìn trộm vừa quàng tay ra sau vai của Kaburagi, dĩ nhiên là anh ta đã ăn tát. Nhà ngươi nghĩ mình có quyền chạm vào Nữ hoàng Bệ Hạ Tối Cao sao? Biết thân biết phận đi, đồ cỏ mọc bên đường. Vậy cái gì đây, thanh tra Kumano chơi “cớm tốt” còn gã Yasui vào vai “cớm xấu” sao?
Khiến ai đó phải lung lay bởi sự thay đổi qua lại giữa “tốt” và “xấu” là một kiểu chiến thuật mà tôi đã không ít lần được nghe kể. Khi thấy tôi nheo mắt lại, thanh tra Kumano đã hạ giọng xuống và nói “Anh không cần bao che cho chúng đâu. Chúng tôi sẽ giữ bí mật của anh được an toàn, và nếu cần, thì còn bảo vệ anh nữa.”
Ồ hố, câu hỏi dẫn dắt đầu tiên của anh ta đây rồi. Anh ta nghĩ tôi là một công dân bình thường đang bị đe doạ bởi một tổ chức siêu năng lực gia bí ẩn hay sao? Thế thì tệ quá, nhờ mấy tờ giấy nhớ kia thì bọn tôi đã biết tỏng là anh ta chỉ định hỏi bừa rồi.
“… Hai cô gái là khách quen.”, tôi trả lời ngắn gọn. Khai họ không phải khách quen thì nghe bất thường quá. Lúc nãy Kaburagi nói vậy thì rõ ràng cô ấy là khách quen rồi, và dĩ nhiên phải thêm Touka vào nữa, cô bé nãy giờ thân mật với Kaburagi đến vậy mà.
Trái lại, vẻ ngoài bóng loáng của Shouta cho thấy cậu nhóc là kiểu người hay tò mò và lảng vảng vào mấy cái quán kỳ lạ như cái quán này. Tôi đã định giới thiệu cậu nhóc là vị khách lần đầu đến quán.
“Thế anh đặt tấm biển ĐÓNG CỬA để làm gì?”
“… Có nhiều khách hàng thích như vậy.”
Thật lòng mà nói, mấy người thấy đóng cửa mà vẫn vào toàn là mấy người thú vị đâu không. Nhưng mà trong số đó có mấy người đang xỉn quắc cần câu nên đôi lúc cũng hơi phiền phức.
Tên này nghiêm túc hơn tôi tưởng. Nhưng mà cũng đúng, khi mà quán tôi trông đã dị lại còn chứa chấp mấy khách hàng cũng dị chẳng kém. Liệu tôi có xử lý nổi mấy câu hỏi của anh ta không đây?
Ngay khi tôi định đặt hai cốc cà phê lên đĩa thì Ig đã trượt xuống khỏi đầu tôi và nắm lấy một chiếc cốc. Sau đó cô bé kéo lê nó về phía Kaburagi đang ngồi. Giúp đỡ người khác là tốt nhưng đừng có làm đổ lên người Kaburagi đấy.
Trong khi tôi lo lắng dõi theo, Ig lại không tiến về chỗ Kaburagi mà thay vào đó lại là chỗ của Yasui. Sau đó bé Ig lấy đuôi quấn lấy cổ áo của Yasui nhằm thu hút sự chú ý.
Nhưng đấy là cốc của Kaburagi mà… thở dài, tôi mong gì vào một con vật cơ chứ. Từ hôm nay ngủ ngoài đường nhé Ig.
“Chi chi chi!”
“Ơ kìa, cái gì thế này? Bé cưng mang cho anh đấy à? Khỉ con thông minh quá! Khỉ ngoan khỉ ngoa–“
Bị sự đáng yêu của Ig dẫn dụ, thanh tra Yasui dùng tay định vuốt ve Ig. Nhưng ngay vào lúc đó, Ig dùng hết sức bình sinh quẳng cốc cà phê nóng hổi vào người tên thanh tra!
Ôi, khỉ ơi là khỉ! Mày báo hại tao rồi khỉ ơi! À mà khoan, thanh tra Yasui có xịt nước hoa! Ig ơi là Ig, tao biết mày ghét nước hoa rồi nhưng bây giờ có phải lúc thích hợp đâu!?
“Chi chi chi!”
“AAAAAAAAAAA! Con khỉ khốn kiếp!”
“DỪNG TAY LẠI, YASU!”
Nhanh tay cởi bỏ chiếc áo dính cà phê, thanh tra Yasui đã định hành hung Ig cho hả giận nhưng đã bị thanh tra Kumano ngăn lại. Ig thấy vậy liền lướt nhanh như một cơn gió và biến đi đâu mất.
Nhờ có Ig mà tình hình trong quán căng thẳng hơn bao giờ hết, hai thanh tra quyết định rời đi, dứt khoát không chịu nhận số tiền bồi thường mà quán đề nghị. (Thanh tra Yasui chìa tay ra nhận nhưng đã bị thanh tra Kumano ngăn lại.)
Bị sự hiện diện của hai viên cảnh sát làm cho hốt hoảng, hai đứa nhóc phóng lẹ về nhà. Chắc chúng không đủ táo bạo mà đi gắn camera quay lén ngay sau khi vừa chạm mặt cảnh sát.
Tôi lái xe đến chỗ Baba và đón cô ấy dù cho cổ vẫn chưa xong việc, ngay sau đó một cuộc họp khẩn đã diễn ra. Chúng tôi phải tìm cách giải quyết việc mấy tên thám tử xuất hiện và làm đảo lộn mọi thứ mà chúng tôi đã sắp đặt cho sự kiện kẻ phản bội.
Sau khi chắc cú rằng cửa vào Ama-no-Iwato đã được khoá kĩ, chúng tôi ngồi lại ở một chiếc bàn. Ig đang dán mắt xem một chương trình về thế giới tự nhiên trên TV nên sẽ không tham gia.
Được nghe kể về vụ việc, Baba căng tràn thích thú. “Có phải đây là mấy chương trình thám tử chiếu trên TV không? Tôi muốn tận mắt xem thám tử đi tra hỏi tìm manh mối quá!”
“Tha cho tôi đi. Một cô bé loli ngàn tuổi tóc trắng tộc Tiên với cành cây cắm trên đầu là quá đủ để bọn họ nghi ngờ rồi. Bọn họ mà theo dõi sát sao chúng ta thì khó bề hành động lắm. Lúc họ cho xem phù hiệu tôi cảm tưởng như tắt thở đến nơi rồi, có ngày tôi đau tim mà chết quá.”
“Vậy là Sago không giỏi đối phó với cảnh sát rồi. Có siêu năng lực với mấy tấm khiên chắn các ca các kiểu mà vẫn yếu bóng vía à? Mà dù sao thì, cẩn tắc vô áy náy.”, Baba nhún vai. Có vẻ Baba đang hiểu nhầm rằng mấy tấm khiên của tôi là bất bại với tất cả trừ mấy chiếc PSI. Sự thật là nếu bị tấn công bằng khí độc thì tôi chết chắc, tôi lại còn không thể dựng lá chắn trong khi ngủ nữa, như thế thì tôi vẫn có thể bị ám sát trong lúc ngủ như bất kì ai. Tôi vẫn là con người mà.
Sau Baba, đến lượt Kaburagi giơ tay phát biểu. “Nếu chúng ta tạo áp lực lên họ nhằm buộc họ dừng điều tra thì chắc chắn sẽ bị gậy ông đập lưng ông. Đề phòng trường hợp quán chúng ta bị khám xét, tôi đề xuất nên thiết kế lại cách vào căn cứ bí mật.”
“Thiết kế như thế nào?”
“Nhận diện bằng giọng nói thì sao?”
Hiểu rồi. Vậy là chúng ta sẽ phải đọc to mật khẩu thì cửa mới chịu mở cho chúng ta vào.“Được đấy!”
“Anh chắc không? Tôi còn nghĩ ra vài phương án nữa như bảng mật mã điện tử hay điều khiển từ xa…”
“ ‘Vừng ơi mở ra’ mới vui.”
“…… Thế cũng được.”
Kaburagi hình như đã bị thuyết phục, và mặc dù cho Baba trông có vẻ như chưa hiểu nhưng cũng chẳng mở miệng phản đối gì. Mọi thứ lặp đặt xong là cô sẽ thay đổi thái độ ngay ấy mà. Thế giới của Baba là một tiểu văn hoá đang phát triển, và hiển nhiên là còn nhiều sự khác biệt giữa nền văn hoá của cô ấy với của chúng ta. Thế nên cô ấy không hiểu trò này là phải. Nhưng có nhiều lần tôi thấy mắt cô ấy sáng lên khi được nghe kể về những thứ tương tự, điều đó khiến tôi tin rằng gu thẩm mỹ của cô ấy chẳng khác người Trái Đất là bao.
Tiếp sau đó, tôi đề xuất kế hoạch của mình. Dù chỉ mới nghĩ ra nhưng tôi vẫn rất tự tin. “Mọi người nghĩ sao nếu chúng ta lôi kéo một trong số thám tử về phe mình.”
“Anh muốn tăng số lượng thành viên lên à? Tôi không phản đối đâu nhưng mà… à, tôi hiểu rồi. Anh muốn có sự trợ giúp từ bên ngoài đúng không?”
“Chúng ta bỏ túi cả lực lượng cảnh sát rồi, sao phải đi thu nạp tên đó vào làm chi?”
“Hiểu rồi… hiểu rồi. Anh âm mưu cho một kẻ phản bội lại lực lượng, tuồn cho chúng ta thông tin về cuộc điều tra và ngó lơ những gì chúng ta làm chứ gì?”
Tôi gật đầu xác định. Thật may khi bọn họ hiểu ý tôi nhanh thế.
Theo như tôi thấy thì, thanh tra Yasui có vẻ sẽ dễ bị thuyết phục hơn hẳn. Nạp cho ít tiền là gã sẽ vâng lời và đổi phe ngay. (Quan điểm cá nhân của tôi thôi)
Hiện tại, chúng tôi đang dùng những phương pháp hơi lòng vòng và tốn thời gian, như là tôi dùng telekinesis để nghe lén sở cảnh sát và tra cứu thông tin của họ, còn Kaburagi sẽ gây áp lực lên các thượng cấp nhằm dẫn họ đi sai hướng. Trái lại, tất cả sẽ dễ dàng hơn nếu như chúng tôi có một nội gián nằm vùng tuồn thông tin về họ cho chúng tôi. Thay vì “Đừng để ai điều tra Amaterasu” hay “Tránh xa Amaterasu”, “Thu phục người đang điều tra về Amaterasu làm đồng minh” chính là phương án oách nhất để chúng tôi bảo vệ mình khỏi sự điều tra.
Vậy là, tất cả đều nhất trí sẽ thu phục ai đó làm tay trong. Mọi người đều đồng lòng quyết định sự kiện kẻ phản bội sẽ được tiền hành song song với sự kiện lừa gạt.
Tên gọi một bài giảng trong Phật giáo Nhìn lén rãnh Mariana