Một trong những thành quả xuất sắc nhất từ chương trình nghiên cứu PSI kéo dài hàng tháng trời của Baba chính là việc cô ấy có thể biến những chiếc hộp đen vô dụng mà chúng tôi gắn lên mấy cái turbine gió (một trong những nguồn thu nhập của chúng tôi) thành những chiếc hộp đen PSI thứ thiệt. Những chiếc PSI dạng hộp chạy bằng năng lượng telekinetic này khi gắn lên những chiếc turbine gió, sau đó thì –úm ba la xì bùa– chúng sẽ chạy liên tục 24/7 mà chẳng cần tôi đụng chạm đến. Việc những chiếc turbine trở nên ám ảnh với công việc như vậy khiến cho nhân viên công ty phải rùng mình, để xoa dịu vị Thần Turbine đang cáu giận thì họ đã đồng loạt mỗi người dâng hiến một lá đơn xin nghỉ việc có lương lên điện thờ thờ Thần Turbine.
Nhờ năng suất lao động khủng khiếp của Hộp Đen, siêu năng lực của tôi cũng gỡ được phần nào gánh nặng để tập trung điều tra mấy vị thám tử. Dù tôi thương nhân viên thật, nhưng tôi đã quyết cái gì thì hiếm khi bỏ. Nếu các người muốn có một môi trường việc làm giàu nhân tính hơn thì cầu nguyện thánh thần thôi là chưa đủ, các ngươi còn phải tự tay biến điều ước của mình thành hiện thực nữa. Đừng làm kẻ ăn xin, hãy làm một đấu sĩ. Chỉ khi đó giấc mơ của các người mới được công nhận.
Vậy nên, việc đầu tiên cần làm chính là “thăm nhà”.
Tên phó thanh tra đầu tóc bù xù Yasui Yasuo năm nay đã 31 tuổi, sống đơn độc trong một căn hộ tại một khu dân cư sang trọng, giàu có (tiền thuê nhà hàng tháng là 120,000 Yên). Trong gara nhà hắn là một chiếc siêu xe ngoại quốc bắt mắt được độ đạc đàng hoàng ngốn ít nhất hàng triệu Yên, hắn còn mặc những bộ vest được may riêng cùng với những chiếc đồng hồ đeo tay hàng hiệu. Trong nhà hắn còn bày biện hàng đống những chiếc máy ảnh tân tiến đắt tiền.
Nghề cảnh sát hẳn phải là vua của mọi nghề rồi nên hắn mới sở hữu nhiều đồ đạc như thế dù mới ở độ tuổi 31! Qua điều tra thì tôi biết được rằng thu nhập hàng năm của một phó thanh tra chỉ rơi vào khoảng 8 triệu Yên. Trừ đi vào tiền thuế, tiền thuê nhà, điện nước, hoá đơn điện thoại và chi phí cho đống sơn hào hải vị mà hắn ăn mỗi ngày thì ví hắn phải rỗng không còn một xu. Có tiết kiệm từng đồng một thì cũng không mua được nhiều đồ đến vậy.
Tôi cũng tính đến khả năng hắn thừa hưởng một khoản tiền kếch xù từ cha mẹ hắn hoặc là hắn làm giàu nhờ cá độ. Tuy nhiên, cha mẹ hắn vẫn còn sống và khoẻ mạnh, giờ đã nghỉ hưu và đang an hưởng tuổi già tại một khu nông trại bé xíu. Cho dù thanh tra Yasui có thói quen hay đi đến mấy nơi không được lành mạnh cho lắm với biết bao là quý cô sẵn sàng vồ lấy hắn thì hắn ta lại chưa cờ bạc bao giờ.
Thế hắn đào đâu ra cả một gia tài như vậy?
Trong lúc bối rối dõi theo, tôi cuối cùng đã bắt được hắn lui tới một quán bar khả nghi vào nửa đêm, tại đây hắn đã bán thông tin nội bộ của cảnh sát cho một tổ chức tội phạm. Trong một thoáng ngắn ngủi, tôi đã không nghĩ xấu về hắn, biết đâu hắn đang tiến hành một cuộc điều tra tuyệt mật bằng cách giả vờ cấu kết với bọn tội phạm thì sao. Nhưng ngay khi tôi thấy hắn lẩm nhẩm chấm mút đếm từng tờ tiền một và cười “gehehe” như mấy nhân vật trong manga là tôi đã biết chắc hắn là một tên cặn bã chính cống.
Như vậy đấy, tôi bày đủ mưu kế để khiến cho Yasui bán đứng lực lượng cảnh sát, ai ngờ hắn đã làm thế ngay từ đầu.
Thật tồi tệ. Quá tệ.
Rõ như ban ngày việc tôi không phải người duy nhất nghĩ “xì cho thằng này ít tiền là nó sẽ nghe lời răm rắp”. Đến một tổ chức tội phạm còn tính trước cả tôi.
Vậy là chúng ta đã có một tên cớm bẩn. Hắn rõ ràng là một kẻ gian bán đứng đồng nghiệp và kiếm tiền bất hợp pháp. Nhưng dầu vậy, hắn lại không thối nát đến mức để tôi căm ghét hắn. Theo như tôi nghe lén được, những thông tin mà hắn tuồn ra bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng ai, và khi được tổ chức đó mời làm full time thì hắn cũng thây kệ. Đã thế hắn còn moi được ít thông tin về tổ chức tội phạm đó nữa.
Hắn đích thị là kẻ xấu, chỉ là không xấu đến mức đấy. Hắn không bất tài, nhưng hắn cũng chả tài giỏi gì mấy. Nói cách khác, hắn chỉ là kiểu phản diện nửa vời mà thôi.
Suy cho cùng hắn là một kẻ sẵn sàng bán đứng bất kì ai để đạt được lợi ích cá nhân, nên tôi đành gạch hắn ra khỏi danh sách và chú ý hơn về phía thanh tra Kumano.
Thanh tra Kumano cơ thể to lớn, chắc nịch đã có 52 tuổi đời. Anh ta đã qua một đời vợ, nhưng cô ấy đã mất sớm trong một tai nạn giao thông khiến cho anh ta chưa một lần được làm cha. Kể từ đó, anh ta sống độc thân, tá túc một mình trong một căn hộ giá rẻ, chật hẹp.
Dành dụm được đồng nào là anh ta đóng hết cho một võ đường trong phố để giữ cho nơi đó hoạt động. Người dân nơi đó tôn kính anh ta như con chiên ngoan đạo tôn thờ Chúa.
Nhìn vào dung mạo là biết, cơ thể của Kumano vạm vỡ khủng khiếp. Gốc gác của anh ta cũng điên rồ chẳng kém.
Anh xuất thân từ một gia đình sở hữu một võ đường dạy môn võ có từ đời xưa, và là lẽ dĩ nhiên khi anh ta cũng theo học môn võ đó từ tấm bé. Anh ta giành liên tiếp những thắng lợi khi giao đấu với môn đồ của những võ đường khác, sau đó anh còn vô địch giải Kendo khi chỉ mới học cấp 2. Tưởng thế là đã nhiều, anh ta còn giành được đai đen võ Judo, đai đen võ Karate và còn thiết lập kỉ lục khi vô địch giải bắn cung ba năm liên tiếp. Giải đấu taiho-jutsu (võ trấn áp) quốc gia cũng bị anh ta thống trị, và mỗi năm anh ta tham dự giải marathon Tokyo thì anh luôn duy trì được thứ hạng 500th.
Mặc dù cuộc đời phi thường là vậy –hay bởi vì có một cuộc đời phi thường– mà anh lại cực kì khiêm tốn không có lấy một chút kiêu căng. Anh giữ tất cả đống huân chương và bằng khen chất thành núi đó vào trong một chiếc tủ đóng kín, chỉ có vài cái được treo trong phòng ngủ. Mỗi sáng dậy, anh đều không quên tập luyện chăm chỉ, nhờ vậy mà cơ thể anh vẫn rắn chắc dù đã bước qua ngưỡng tuổi 50.
Còn ở trong Cục Kiểm Soát Tội Phạm Có Tổ Chức, anh đích thị là một huyền thoại sống, đến mức mọi người còn đặt cho anh cái tên thân mật là “Gấu Kuma”. Có người còn đồn rằng anh từng tay không vật nhau với gấu.
Với tất tần tật thông tin ở trên, tôi dễ dàng hình dung ra được anh là một võ sĩ dạn dày kinh nghiệm trận mạc. Tuy vậy, khi lục lọi phòng khách, tôi phát hiện ra một bộ sưu tập những cuốn tiểu thuyết lấy chủ đề phiêu lưu và băng ghi hình nằm ngay ngắn trên kệ. Chúng đều cũ mèm và bị mòn do đọc đi đọc lại quá nhiều, nội dung của chúng kể về những võ sư đả bại quái vật và những ma pháp sư, bằng cơ bắp song hành với võ nghệ đã đánh bay mọi đối thủ cản đường. Nằm lẫn trong số đó là hàng tá tập doujinshi cổ xưa đến nỗi tra trên mạng còn không ra, rõ ràng đây là một thứ mà anh ta đã tâm huyết từ lâu.
Tôi đánh hơi thấy rồi. Trúng phóc luôn. Anh ta là một tâm hồn lãng mạn đã đuổi theo giấc mơ cháy bỏng từ những tháng ngày non dại của mình….!
Liệu có phải?
Mặc xác cái trò nội gián vớ vẩn, anh có muốn gia nhập Amaterasu luôn không?
Gia nhập chúng tôi thì quái vật với ma pháp sư sẽ có hết!
Anh thoải mái đập chúng ra bã lúc nào cũng được!
Sẽ vui lắm! Nhất định là như vậy luôn!
Miễn là có giấc mơ thì già trẻ gái trai Amaterasu sẽ nhận hết!
Tôi đã nung nấu ý tưởng kết nạp một quý ông quý phái, lịch thiệp vào hội từ lâu lắm rồi!
Dù cho bây giờ tôi muốn nhảy ra xã giao với anh luôn, nhưng khổ một cái là anh ta có quá nhiều kinh nghiệm, đã thế còn đang điều tra bất kì có dính líu tới sự cố Đại Thuỷ Cầu nữa. Nếu tôi tạo dựng một cuộc gặp ngẫu nhiên ngay lúc này thì có thể anh ta sẽ nhận ra, khi đấy thì khả năng cao tôi sẽ được trao thưởng ngay và luôn một con lắc bạc. Trong câu chuyện về Amaterasu thì cái arc ngục tù là không cần thiết. Xin hân hạnh cảm ơn.
Dù cho tôi có thể dễ dàng tuyệt diệt nhân loại, tôi lại không có khả năng đọc tâm trí, nhìn trước tương lai lại càng không. Vì thế mà việc liên lạc với thanh tra Kumano phải được sắp xếp thật cẩn thận. Nhưng mà vì cảnh sát xuất hiện ở quán nên hai đứa nhóc kia đã mấy ngày nay không thấy mặt. Tại sao có cảnh sát là ai cũng hốt hoảng thế nhỉ? Đã vậy còn chẳng hiểu sao tôi cảm thấy như mọi thứ xấu xa tôi làm trong quá khứ đều được vạch trần và trưng ra cho công chúng. Dễ thấy là sự kiện lừa gạt này chưa làm xong thì còn lâu mới thực hiện nổi sự kiện kẻ phản bội. Vậy nên, tốc độ sẽ được đặt lên hàng đầu.
May mắn (hoặc xui xẻo) thay, hai vị thanh tra của chúng ta đã quyết định sẽ điều tra Ama-no-Iwato sâu hơn nữa. Vậy nên cả hai sẽ có vô vàn cơ hội để “chạm mặt” nhau. Công việc của họ chủ yếu xoay quanh hỏi cung tất cả mọi người trong khu vực và giám sát chúng tôi qua một căn phòng từ một toà nhà mà họ đã thuê được gần đó. Bọn họ rất kiên trì trong việc điều tra, nhưng nhờ có telekinesis và chronoprohiberis mà chúng tôi có thể xem trộm mọi mảnh giấy ghi chú và báo cáo họ thường gửi cho cấp trên tại sở. Như thể hai bên đang chơi oẳn tù xì nhưng chúng tôi được phép ra sau vậy. Dễ thế này lợi biết bao.
Có một điều đáng chú ý là thanh tra Kumano và thanh tra Cặn Bã không phải lúc nào cũng bám dính lấy nhau. Ví dụ, một người sẽ ở lại canh phòng còn người kia sẽ tiện tay đi mua đồ, hoặc cả hai người họ sẽ cùng đi ăn ngoài nhưng mỗi người lại ăn một quán khác nhau. Vì vậy, thỉnh thoảng ta sẽ có được nhiều phút hoặc nhiều mười phút khoảng thời gian mà họ bị cô lập. Theo như tôi thấy thì, cách đơn giản và triệt để nhất cho việc chiêu mộ họ là cứ ném vào họ một con Hắc Thể và quan sát cách họ phản ứng.
Cảnh sát là một giống loài sẽ ngay lập tức kêu gọi sự hỗ trợ từ những cá thể cùng bầy mỗi khi đánh hơi thấy hiểm nguy. Phối hợp nhuần nhuyễn giữa bày binh bố trận và vũ khí nóng, bọn họ sẽ biến tình huống trở nên có lợi cho mình và áp đảo kẻ địch bằng số đông.
Tin đồn về đám Hắc Thể bay nhan nhản trên phố, đến mức mà giới cảnh sát cũng đã bắt đầu để ý đến chúng, cho dù họ chưa nhìn tận mắt được con nào.
Tuy nhiên, gặp được một con thôi là họ sẽ thừa sức nhận ra. Không biết thanh tra Kumano sẽ xử trí ra sao khi bắt gặp một con Hắc Thể đang gây hại cho người đi đường nhỉ? Liệu anh ta sẽ chạy đi, đứng im quan sát, gọi cứu viện hay xông tới một mất một còn với nó luôn, cách anh ta phản ứng sẽ giúp tôi đo đạc được anh ta thèm khát những thứ siêu nhiên đến nhường nào. Quan điểm cá nhân của tôi thì tôi muốn anh ta hừng hực khí thế lao vào tẩn nhau với con Hắc Thể luôn, mấy cái quy trình vớ vẩn của cảnh sát cứ gạt sang một bên đi.
Đống sách báo ở trong nhà là chưa đủ để tôi kết luận về sự đam mê của anh ta với sự siêu nhiên. Con người ta thường chủ động và đề phòng hơn khi đến tuổi xế chiều. Cho dù có yêu thích những thứ phi thực tế đến mấy thì xã hội chính là xiềng xích cản đường, cơ thể trở nên suy nhược và những kế hoạch nghỉ hưu sẽ chiếm lấy phần lớn cuộc sống của ta. Có một con đường mà ta dành cả đời bước đi đến mòn mỏi, và rồi một con đường mới bỗng hiện ra từ hư vô. Chúng ta sẽ cần rất nhiều sự can đảm để ngừng bước đi trên con đường an toàn và dấn thân vào con đường xa lạ đầy hiểm nguy. Những vị anh hùng như Baba thuộc số ít những người như vậy.
Nói cách khác, có khả năng rằng khi sự siêu nhiên mà anh ta hằng đêm mong ngóng gõ cửa , thanh tra Kumano sẽ ngó lơ và bám bíu lấy cái hiện thực thường ngày. Vậy nên việc cho anh ta gặp gỡ một con Hắc Thể là điều cần phải làm.
Xác định được mục tiêu, tôi đã không lãng phí một giây nào. Tôi lại bấm máy gọi cho Bán-thời-gian, lần này tôi sẽ trả hẳn 10,000 Yên để cậu ta đóng giả làm người qua đường được thanh tra Kumano hỏi chuyện, khi đó cậu ấy sẽ mớm rằng “À có thấy, mấy ngày trước tôi có bắt gặp một bóng đen kỳ lạ lảng vàng gần toà nhà sắp bị phá huỷ ở gần đây”. Khách hàng đầu tiên cho khoá học giới thiệu về Hắc Thể.
Cái toà nhà mà Bán-thời-gian chỉ tới lại chính là nơi mà Shouta với Baba gặp mặt lần đầu. Kaburagi đã mua đứt toà nhà đó –dĩ nhiên là người khác đứng tên để cô ấy không gặp rắc rối với sổ sách– và giữ nguyên như vậy, tấm biển “Sắp phá huỷ” vẫn treo ở đó nhưng không một ai đụng tới.
Còn với thanh tra Yasui, gã cớm bẩn, hắn đã bị đánh lạc hướng bởi Baba, người đang đóng giả làm một bé gái đi lạc cứ bám dính lấy chân hắn và khóc lóc mãi không nguôi. Để che giấu thân phận, cô ấy đã đội một chiếc mũ giúp che khuất đôi tai Tiên nhọn và nhuộm tóc vàng. Vì tôi muốn lừa gạt một thanh tra đã dạn dày sương gió, tôi cần tập trung toàn bộ năng lực telekinesis nơi xảy ra sự kiện để phòng ngừa mọi chuyện bất trắc xảy ra. Vậy nên, tôi hoàn toàn tín nhiệm việc xử lý gã Yasui cho Baba. Khi tôi hỏi cô ấy có câu giờ cho tôi được 10 phút không, cô ấy đảm bảo sẽ cho tôi tận 20 luôn. Có người giúp đỡ thế này tôi quả thực có phúc lớn.
Còn về phần Kaburagi, quả là một sự trùng hợp tai hại khi hôm nay cô ấy được bố mẹ mình sắp xếp cho một buổi xem mắt. Để giữ thể diện, cô ấy đành lòng phải có mặt, vì lẽ đó mà cô ấy vắng mặt ngày hôm nay. Kết quả buổi xem mắt như thế nào tôi cũng lo lắm chứ, nhưng giờ cần chú ý đến thanh tra Kumano hơn.
Nốt lần cuối cho chắc ăn, tôi dùng siêu năng lực rà soát lại một lượt cho chắc chắn rằng không một dân thường nào dính vào cuộc tấn công của Hắc Thể này… và rồi tôi phát hiện thằng nhóc Shouta.
Chờ một chút nào. Sao chú mày lại ở đây?
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, các manh mối dần liên kết lại trong đầu tôi. Shouta sống ở quận Adachi, nhà của thằng bé với quán Ama-no-Iwato đều nằm gần toà nhà bỏ hoang này. Đây là một sự trùng hợp đáng ra tôi đã phải tính trước.
Nhóc Shouta lúc đó đang nhét một hộp thuốc lá socola vào trong cặp, ung dung bước đi trong con hẻm phủ đầy ánh hoàng hôn, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nào đó trong miệng. Mặc bên ngoài là một chiếc áo khoác chưa kéo kịch chiếc tuya áo, cùng chiếc balo khoác lên một bên vai đúng mốt đầu gấu học đường. Xét theo lộ trình mà thằng nhóc đi thì có vẻ thằng bé vừa tạt qua tiệm tạp hoá mua ít thuốc lá socola rồi thẳng tiến tới quán Amaterasu. Canh giờ không thể nào tệ hơn. Nhóc Shouta này là một chiếc nam châm hút rắc rối hay sao vậy?
Chà, việc này đúng là một tình tiết bất ngờ, nhưng chớ phải xoắn. Cứ dụ thằng bé đi đường khác nào.
Tôi di chuyển chiếc nắp cống sau lưng thằng nhóc, khiến nó gây ra một chút tiếng động. Ngon rồi đấy, giờ rẽ san– ÔI CON MẸ chú mày đang đeo tai nghe à!? Từ từ, từ thôi nào, cứ đi tiếp là chú mày chạm mặt thanh tra Kumano đấy!? Chậm rãi mà đi thôi, chết rồi, mình mà không ra tay thì hai người họ đụng mặt nhau mất– chết tiệt, mình không nghĩ ra cách, chết rồi, chết rồi, BÌNH CMN TĨNH LẠI!!!
…. Được rồi, việc mình cần làm là tách hai người họ ra. Hai bên mà gặp nhau thì vớ vẩn lắm. Biết làm sao… à phải rồi, mình dùng siêu năng lực kéo quần áo họ, nhưng thế thì lộ quá…. À đúng rồi, điện thoại, điện thoại, phải nhấc máy rồi phôn cho Shouta một cú– KHÔNGGGGGGGGG MUỘN MẤT RỒI! Thôi kệ cha nó đi!
Ngay vào cái khoảnh khắc cả hai suýt va vào nhau, hai bên bống giật gót lùi về một bước như thể vừa chạm mặt phải kì phùng địch thủ. Trong một giây ngắn ngủi, người Shouta toả ra mùi sát khí nồng nặc, khiến cho thanh tra Kumano đang thủ thế phải lườm mắt nghi ngờ.
“Ối, cháu xin lỗi, mời bác đi trước.”
“Đợi đã.”
Shouta vội vàng rút khỏi tư thế chiến đấu và gạt đôi tai nghe xuống để xin lỗi, sau đó định luồn lách thoát khỏi thanh tra Kumano. Tuy nhiên, vị thanh tra với thân hình hộ pháp đã đứng ngáng đường.
Những giọt mồ hôi tuôn rơi đều đặn trên gò má của tôi và Shouta. Kinh nghiệm thực chiến với Hắc Thể của Shouta đã báo hại cậu nhóc một pha đau điếng. Việc nhóc ấy vừa làm người thường khó ai làm nổi.
Một cậu nhóc đáng nghi lảng vảng ở một toà nhà bỏ hoang cũng đáng nghi chẳng khác gì, đã thế nơi đây còn được tai mắt kể lại về những hoạt động mờ ám. Thanh đo độ nghi ngờ của thanh tra Kumano bỗng tăng vọt, đập thẳng vào nóc, vang đến tận nơi tôi đang ngồi.
“Có phải ta gặp nhóc trong quán cafe rồi có phải không? Ta có vài câu hỏi cho nhóc đây.”
“Xin lỗi bác , cháu đang bận việc.” Shouta lấy cớ, còn thanh tra Kumano mặc kệ.
“Sao vậy thưa bác? Cháu phạm phải việc gì–“
“Dân tình đồn rằng có quái vật xuất hiện ở Tokyo thời gian gần đây. Cháu có biết gì về việc đó không?”
“…………………. Ch-Cháu không ạ.”
Một câu hỏi khô khan từ thanh tra Kumano vậy thôi mà mất đến cả một khoản dừng Shouta mới thốt nên lời. Lạy Chúa cái khoản dừng đó đáng nghi vãi nhái! Anh xin nhóc đấy, đừng có làm hỏng chuyện!
“Và tình cờ thay, quái vật xuất hiện là y như rằng mấy bóng người bí ẩn cũng xuất hiện theo.”
“………….”
Nói dốiiiiiii. Làm gì có chuyện nào như vậy! À đâu, cái đó cũng đúng thật nhưng làm sao cảnh sát biết được chuyện đó cơ chứ. Cho dù đến thằng mù cũng nhìn ra được rằng thanh tra Kumano đang hỏi bừa để ép Shouta vào chân tường, thì thằng nhóc cũng đang toát ra cái vẻ “chết cha, mình bị lộ rồi sao?” rồi. Vì cố gắng hết sức để giữ cho mặt mình không nhúc nhích nên cơ thể thằng nhóc đã cứng đơ lại, liên tục run rẩy trước mọi lời nói của thanh tra Kumano. Tuy nhiên, nhóc ấy đang bị tra khảo bởi một sĩ quan cảnh sát thân to như gấu nên tôi cũng chẳng trách móc gì nhiều.
“Cái bóng người bí ẩn đó… được báo cáo là một cậu nhóc tóc đỏ.”
“… À thì, giờ ở Tokyo có khối người để tóc đỏ đúng không? Tóc tím, tóc xanh, đến tóc cầu vồng cũng có nữa. Hôm nọ cháu còn thấy bà cô U50 để quả đầu Khá Bảnh đi dạo phố–“
Shouta cố đổi chủ đề, mắt lướt qua lướt lại, tiếc thay thanh tra Kumano lại lườm Shouta một cú khiếp vía. “Nhóc đang che giấu điều gì đó đúng không? Ta nhìn vào mắt nhóc là biết.”
“!” Mặt Shouta cắt không một giọt máu. Dù cho thanh tra Kumano có đang phán bậy, Shouta lại tin thật mới đau chứ. Cho dù hai người họ tình cờ gặp được nhau mà thanh tra Kumano lại ra vẻ như mình đã đi kiếm Shouta từ đầu vậy. Nhóc Shouta lọt bẫy quá dễ dàng.
Sự thật thì, việc xác định một ai đó có nói dối hay không bằng việc nhìn thẳng vào mắt hoàn toàn là chuyện hoang đường. Có một thí nghiệm được thực hiện vào năm 2005, tại đó hàng trăm điều tra viên lão làng của FBI được hỏi liệu có thể xác định mức độ trung thực của người khác bằng việc nhìn vào mắt hay không, kết quả cho ra là 50-50. Về cơ bản, cái “kĩ năng” này chẳng khác đoán mò là bao. Đến cái việc xác định qua số lần đồng tử dao động qua lại hay số lần ai đó hít thở cũng là chuyện bịa đặt nốt. Sự thật thì mất lòng. Mấy kĩ thuật “xác định ai đó nói dối” đều chỉ là cái lý thuyết vớ vẩn được mấy nhà thám tử, điều tra viên tự xưng đọc từ sách báo mà ra cả.
Vậy nên, khi thanh tra Kumano nói rằng “Ta nhìn vào mắt nhóc là biết” thì rõ ràng anh ta đã gián tiếp thừa nhận rằng anh ta chỉ nói bừa biết đâu đúng. Tuy nhiên, vì cả đời chỉ đọc sách giáo khoa nên Shouta hiển nhiên không biết đến điều đó. Không biết, nên không phân biệt được. Và thế là bị lừa.
Bình tĩnh thôi Shouta à. Nhóc có bị kết tội gì đâu. Cứ giả ngu đi. Mấp máy tí là xong. Cái gã thanh tra này làm gì có bằng chứng gì nên gã có buộc tội được nhóc đâu. Miễn là nhóc đừng có nhận tội thì anh đây với Kaburagi dư sức–
“Ta đã tìm tòi rất kĩ. Ta cho nhóc biết luôn. Ta biết thừa nhóc là Hiệp Sĩ Băng Giá rồi.”
“…. Ơ sao bác lại biết?”
ÔI VÃI CẢ C*T THẰNG NHÓC NHẬN TỘI RỒI!
Trước khuôn mặt căng tràn vẻ đắc thắng của thanh tra Kumano, Shouta đã biến lời đoán mò của vị thanh tra kia thành sự thật. Ai ngờ bí mật ghê gớm nhất của Amaterasu lại bị phanh phui dễ như vậy chứ? Tôi có nên phục sát đất tay nghề của thanh tra Kumano không? Nếu anh ta chỉ là một kẻ đi đường không biết gì thì tôi đã dùng siêu năng lực cho anh ta ngủ một giấc hoặc thực hiện những phương án khác rồi. Giờ cứ lẩm bẩm chữ “nếu” thì còn ích lợi gì nữa đâu.
Thế bây giờ mình biết giải quyết sao đây!? Chịu chết luôn. Bó tay rồi. Trong đầu chẳng có sáng kiến gì cả. Có nên gọi cho Kaburagi xin tư vấn không? Nhưng cô ấy vẫn bận xem mắt mà. Nếu giờ mà bắt cô ấy rời đi thì trăm năm không một kiếp chồng mất.
“Cái đó là tuyệt mật. Nhưng sẽ không sao đâu, ta chì muốn hỏi vài câu thôi mà. Ta sẽ không làm gì nhóc đâu. Thôi nhanh lên xe ta đưa nhóc về đồn, nước chè bắt đầu nguội rồi.”
“… Trời ạ, được rồi, được rồi. Cháu biết gì là cháu sẽ tuôn ra hết. Có khi bác lại tin cháu về lũ Hắc Thể cũng nên. Nhưng trước khi đi bác cho cháu rít một điếu đã.”
Hả, nhóc vừa nói gì? Chẳng phải cô Kaburagi đã dặn là phải báo cho cấp trên biết khi xảy ra mấy chuyện như này sao? Bọn ta chả phải đã sấy cho nhóc một trận sau vụ Baba rồi còn gì.
“Gan của nhóc chắc phải to lắm nên mới dám hút thuốc trước mặt cảnh sát. Đã thế ta tịch thu luôn.”
“Cái đéo!? Ông nghĩ ông đang làm cái gì đấy? Có trả đây không thì bảo.”
“Phải đủ 20 tuổi nhóc mới được hút thuốc và uống rượu.”
Sau khi tôi vừa định nói “Không phải lo. Kumano cứ để anh lo!” một cách dõng dạc, giờ mà lết đít đến xin xỏ Kaburagi thì chắc phải nhục lắm. Tuy nhiên, bây giờ lòng tự trọng của tôi cần gạt sang một bên.
“Tôi có hút thuốc quái đâu. Đó là que socola mang hình điếu thuốc thôi mà.”
“Ai cũng biết là thuốc lá chứa chất độc hại. Vậy nên không trả là không trả.”
“Nó là một que socola, đần độn ạ!”
“Làm gì có ai châm que socola rồi hít một hơi bao giờ. Nhóc nghĩ có thể qua mặt ta sao?”
Mình cứ lề mề làm gì cơ chứ? Bình tĩnh nào. Thời gian chẳng còn là bao đâu. Nhấc máy gọi cho Kaburagi thôi.
“Đưa ta cái bật lửa nữa.”
“Có cái con c*c nhé ông già! Ai cho ông lấy mà lấy!?”
“Nhóc cứ giữ cái bật lửa là y như rằng sẽ nghiện hút ngay. Đằng nào nhóc cũng có cần bật lửa nữa đâu. Ta biết nhóc không thích bị người lạ mặt dạy đời như thế này nhưng còn trẻ mà đã hút thuốc thế này là rất nguy hiểm.”
“Nào, nào, trả lại đây! ĐM! TÔI BẢO TRẢ LẠI ĐÂY CƠ MÀ!!!”
Chuông điện thoại đang rung liên hồi, trong lòng cầu nguyện Kaburagi sẽ bắt máy, tôi chứng kiến cảnh thanh tra Kumano giật phăng chiếc bật lửa khỏi tay Shouta. Tức nước vỡ bờ, cậu nhóc hoá rồ và phòng một cú đấm băng giá vào bụng của vị thanh tra. Tuy vậy, anh ta dễ dàng né được chỉ với một cú xoay người. Cả hai bên nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống… rồi lao vào cắn xé một cách điên cuồng.
Việc duy nhất tôi làm được là đứng ngẩn tò vò mà quan sát. Thôi, thôi, dừng lại đi ông cháu ơi… Trời ạ, sao việc này lại xảy ra chứ?
Tôi muốn nôn quá.
Thôi thì ít nhất Shouta cũng biết mà không phòng toàn lực sức mạnh của mình. Nếu làm vậy thì khả năng thanh tra Kumano biến thành que kem Tràng Tiền là rất cao. Như vậy đồng nghĩa với việc thanh tra Kumano sẽ bay màu khỏi nhân thế. Thay vào đó, Shouta chỉ bọc xung quanh cơ thể bằng một lớp sương lạnh, liên tiếp thi triển những cú đấm, cú đá nhằm quật ngã được đối phương. Về phần vị thanh tra, anh ta dễ dàng tránh né mọi cú ra chiêu từ đối thủ. Tuy nhiên, luồng khí lạnh toả ra từ người Shouta cũng không phải dạng vừa, vì thế dù mới né được vài đòn mà thanh tra Kumano đã phải lùi lại phía sau, tuần tự nắm chặt rồi thả lỏng nắm đấm để máu không bị đông. Và rồi, khi Shouta lao đến áp sát, thanh tra Kumano đã cởi phăng chiếc áo khoác và ném nó vào thẳng mặt Shouta, khiến cho cậu nhóc mất đi tầm nhìn trong giây lát.
“–bọn họ đang đấu đá nhau luôn rồi. Cả hai đều không chơi vũ khí nóng hay lạnh. Cả hai có vẻ không định giết nhau cho lắ– ôi vãi chưởng thanh tra Kumano vừa gỡ một chiếc ống nước và đang xoay nó vòng vòng kìa. Cái này là gây thiệt hại về tài sản đấy!”
“Được rồi. Tôi nắm rõ được tình hình rồi. Sago à, thả một con Hắc Thể tấn công họ đi.”
“Hả? Cô chắc không vậy? Giờ đang đánh nhau mà có con Hắc Thể xuất hiện thì chẳng phải hơi mờ ám sao? Thế khác gì tôi tự tay giúp Shouta đâu cơ chứ. Hay là tôi cứ để nó tấn công mình Shouta thì có được không nhỉ? Chắc thanh tra Kumano không đần đến nỗi coi nó là đồng minh đến tiếp viện đâu, nhưng tôi sợ anh ta sinh nghi quá.”
“Cứ đà này thì Shouta sẽ mọt gông vì tội chống người thi hành công vụ, như thế có mà cứu đằng trời. Tôi nghĩ chúng ta không khắc phục việc này được đâu, nên lỡ rồi cho lỡ luôn đi. Cho dù có hơi gượng ép nhưng chúng ta vẫn cần giải quyết cho xong. Sau đó thì che đậy kiểu gì cũng được.”
“Chẳng phải cô bảo cô vẫn chưa nắm thóp được cục điều tra mà Kumano đang làm việc sao?”
“Thế nên ta phải dùng phương án khác đấy. Xét theo trường hợp tệ nhất thì tôi sẽ cho thanh tra Kumano cút luôn.”
“Ghê thật… đáng sợ quá…”
“Viễn cảnh tệ nhất tôi mới phải làm vậy thôi. Chứ tôi có muốn phá hoại cuộc sống của ai bao giờ đâu chứ.”
“Được rồi, trăm sự nhờ cô vậy. À mà Shouta vừa thua rồi.”
Thanh tra Kumano đã vòng ra phía sau lưng Shouta với một tốc độ như điện giật, trông anh ta gần như không nhận phải bất kì sát thương nào. Áp sát được cơ thể của Shouta, anh dùng tay đi một đường quanh cổ cậu nhóc, sử dụng hai bắp tay cuộn thịt của mình mà siết cổ Shouta đến ngất đi.
Thanh tra Kumano mạnh vãi nhái! Anh ta dễ dàng hạ đo ván một siêu năng lực gia có nhiều kinh nghiệm trận mạc– anh ta thậm chí còn không buông hết sức– bằng một chiếc ống nước và bộ áo khoác anh mặc. Bao nhiêu năm khổ luyện có khác. Nhưng dù vậy anh ta không hẳn là bình yên vô sự. Mặt anh trắng bệch, người run như cầy sấy và anh liên tục thổi vào hai bàn tay để làm ấm chúng. Trên tóc anh còn đọng lại một lớp băng mỏng.
Đến cuối cùng, thanh tra Kumano còn không thèm gọi cứu viện. Cho dù khi đó Shouta đang hành xử như chó điên thì chạy thoát khỏi thằng nhóc với anh cũng chẳng phải là vấn đề. Dẫu thế anh vẫn chọn ở lại. Có khi nào anh ta không muốn làm lớn chuyện? Hay vì bất ngờ quá nên anh ta quên cả suy nghĩ? Đừng bảo tôi là anh ta nghĩ rằng mình dễ dàng cân được thằng nhóc nhé. Biết đâu anh muốn hạ gục một kẻ có siêu năng lực như mấy nhân vật trong đống sách mà anh đọc.
Dù gì thì gì, tôi vẫn cần cho một con Hắc Thể xuất hiện trước khi anh ta kịp đeo cho Shouta một con lắc bạc bản limited.
Việc Shouta thua trận tôi không lấy làm phiền cho lắm. Việc tối quan trọng cần làm vẫn là xử lý xong xuôi mọi việc và chôn vùi tất cả. Đống thời gian mà Baba câu được cho bọn tôi sắp hết rồi. Phải lẹ tay thôi.
Bỗng một con Hắc Thể rơi từ mái nhà xuống, âm thanh cứ ngỡ như một giọt sương rơi, tạo thành một cục thạch đen đúa trên lớp nhựa đường. Thanh tra Kumano với chiếc còng tay với mới lấy ra giật mình quay đầu lại, anh trợn tròn mắt kinh ngạc trước cái khối thạch kì cục ấy.
“Lại cái gì nữa đây…”
Không rời mắt khỏi con Hắc Thể vừa xuất hiện, thanh tra Kumano nhẹ nhàng nhấc Shouta lên và lùi về phía sau. Khi anh ta vẫn chăm chú theo dõi, con Hắc Thể duỗi mình về phía trước, sau đó nó mọc ra một cái đầu, hai cánh tay và rồi hai cẳng chân, dần dần biến sang dạng người.
“Mày là Quý Cô Thời Gian à? Hoả Nữ? Hay là Titan Vô Hình?… Không, đợi đã, mày… mày chính là một trong số chúng…” Lúc thanh tra Kumano tưởng đó là đồng đội của Shouta đến ứng cứu, tôi đã biến cánh tay con Hắc Thể thành một cái hàm há rộng to như hàm cá sấu để anh ta còn biết đó là kẻ địch. Thanh tra Kumano nhanh chóng nhận ra. Chỉ sau một thoáng rùng mình là anh ta đã đứng thủ thế với Shouta ở sau lưng.
“Mày là một con Hắc Thể…..!”
<><><><><><><><>
“MẸ CỦA CHÁU ĐÂUUUUUUUUU!?!?!?!?”
“Nào, nào, cháu đang bị lạc đúng không? Chú sẽ giúp cháu tìm mẹ hoặc anh trai, nên là cháu xưng tên cho chú biết trước nhé?”
“MẸ ƠIIIIIIIIIIII!!!!!”
Việc bị một bé gái bám chặt lấy chân và la hét dữ dội khiến Yasui Yasuo đứng ngẩn tò vò. Hắn rất muốn sút vào mồm con bé phiền phức này một phát xong bỏ đi nhưng đường đường là cảnh sát mà làm vậy thì xác định về hưu sớm. Cho dù con phố hắn đang đứng chẳng có một bóng xe cộ nào nhưng người qua lại thì không phải là không có. Hắn cố lết lên vỉa hè, miệng mỉm cười đầy miễn cưỡng khi nhìn thấy một nhân viên bàn giấy đang ngó nhìn mình hết sức là nghi ngờ.
Đồng nghiệp của hắn, thanh tra Kumano vừa đi làm tí chuyện riêng. "Tôi có phải giáo viên tiểu học quái đâu?", Yasui thầm chửi thề trong lúc lấy ra một cây kẹo để dỗ dành cô bé. “Ngoan nào, ngoan nào. Cháu có muốn ăn kẹo không chú cho? Nếu cháu ngoan chú sẽ cho kẹ–“
“CHÁU KHÔNG MUỐNNNNNNN!!!”
Cô bé lạnh lùng gạt phăng cây kẹo trước mặt, lắc đầu lia lịa để từ chối. Tình hình vậy là bế tắc rồi đây.
Gã đã bị chiếu tướng ngay vào cái lúc ánh mắt hắn hướng về phía bé gái đang đi đi lại lại, hai con ngươi căng tràn nước mắt như chuẩn bị oà khóc đến nơi. Với thanh tra Kumano đứng ngay cạnh, việc ngó lơ cô bé sẽ là một lựa chọn sai lầm. Thế là hắn đành phải cất tiếng gọi cô bé. Và thế là gã bị bám chặt lấy và phải nghe khóc đến nổ cả tai. Thanh tra Kumano còn nói là “Tôi mà ra dỗ thì bé nó còn khóc to hơn”, rồi biến lẹ. Dù anh ta nói không sai, nhưng trong lòng Yasui vẫn thấy cay vì bị bỏ lại một mình.
Cái con bé này cứ khóc suốt mà chẳng thèm mở miệng nói nổi một câu thì giải quyết kiểu gì cơ chứ. Và rồi hắn quyết định sẽ không thể xử lý nổi một mình, ngay khi hắn định vớ lấy chiếc bộ đàm để gọi cho một nữ sĩ quan cảnh sát đến lo liệu thì cô bé chợt nín khóc, bóp lấy cánh tay hắn thật chặt.
Giật cả mình, Yasui quay đầu nhìn cô bé. Hắn còn giật mình hơn khi nhìn thấy cái vẻ bình tĩnh đầy ghê rợn trên khuôn mặt bé gái chỉ đáng tuổi cháu hắn. Đôi mắt căng tròn hết cỡ của cô bé khiến hắn lạnh sống lưng.
“Trong tầm mười phút tới cả hai ta sẽ không bị ai giám sát. Yasui Yasuo, nhà ngươi muốn lập giao kèo với ta không?”