Chương 2 Thành lập Party
Phần I: Mức độ tin tưởng
Sau khi rời mê cung, tôi ghé qua Văn phòng Lính đánh thuê ở Nghiệp hội để trả lại Theresia. Leila, trợ lý giám đốc, ra đón chúng tôi.
“Mới chỉ có vài giờ, nhưng hai người đã quay lại rồi. Dũng cảm đấy chàng trai. Theresia, hãy đưa trả lại toàn bộ trang bị cho nhân viên. Chúng cần được làm sạch và bảo trì.”
Theresia gật đầu đáp lại nhưng không hề di chuyển. Cô ấy chỉ đứng đó, chằm chằm nhìn tôi.
“...Hmm? Thông thường cô sẽ nhanh chóng rời đi mà không phải để tôi nhắc nhở gì. Theresia, cô có chuyện gì muốn nói sao?” Leila hỏi.
“......”
“Đừng nghĩ là chúng tôi có thể hiểu hết mọi chuyện khi mà cô còn không thể mở lời được chứ. Ước gì mình có khả năng thần giao cách cảm,” Leila lẩm bẩm.
Hôm nay chúng tôi đã làm việc cùng nhau, giúp đỡ nhau trong trận chiến, và thậm chí còn đánh bại được một đối thủ đáng gờm. Theresia đã bảo vệ tôi, và tôi phải miễn cưỡng lắm mới dễ dàng chia tay cô ấy như này. Chỉ cần tôi có vé, tôi sẽ thuê lại cô ấy ngay lập tức. Nhưng hiện giờ tôi chỉ còn lại đúng hai tấm, phải có cách để lấy thêm.
“Leila, tôi mong rằng ngày mai cũng có thể thuê Theresia, nhưng... tôi chỉ còn lại mỗi hai vé, không biết tôi có thể mua thêm không.”
“Chà, cậu không thể đặt trước một lính đánh thuê. Mọi Nhà thám hiểm điều có quyền được thuê như nhau, đó là luật. Cậu chỉ có thể thuê một người khi tới văn phòng. Nếu muốn mua thêm vé, hãy tới Nghiệp hội, chỉ 10 vé mỗi tháng. Đó cũng là cách để ngăn các Nhà thám hiểm quá phụ thuộc vào lính đánh thuê và đánh mất khả năng của chính mình. Tuy nhiên, ngay cả vậy, nhiều người vẫn có thể làm việc độc lập.”
Vậy cũng có nghĩa là... ngay cả khi tôi có mối liên hệ nào đó với Theresia, tôi cũng không thể coi cô ấy là thành viên chính thức của đội được.
Theresia vẫn nhìn tôi chằm chặp, nhưng mới nói chuyện được nửa chừng, cô ấy đột ngột quay trở về Văn phòng Lính đánh thuê. Leila tỏ rõ vẻ thích thú, khóe miệng nhếch lên thành ý cười.
“Chà chà. Chuyện này khá là hiếm, nhưng vì lẽ nào đó, cô gái thằn lằn đó thực sự thích cậu đấy,” Leila nói.
“Hả... Cô nghĩ vậy sao?”
“Chỉ những Thuần hóa sư mới có thể khiến cho á nhân thích mình. Thú thực thì, đến chúng tôi đôi lúc cũng không hiểu rõ tâm tư của các á nhân. Vẫn có trường hợp họ đặc biệt thích một người không có khả năng thần giao cách cảm hoặc không phải Thuần hóa sư.”
Bằng chứng cho thấy Theresia bắt đầu có hứng thú với tôi: Bảng thông tin của tôi nói rằng Mức độ tin tưởng của cô ấy đã tăng. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là vì tôi hỗ trợ cô ấy bằng Hỗ trợ phòng thủ 1 và Hỗ trợ tấn công 1, hay chúng tôi làm việc trong cùng một nhóm hay không. Tiện hỏi về tổng điểm, tôi sẽ đề cập cả chuyện Mức độ tin tưởng này với Lousia.
“Ngay cả khi cậu không phải một Thuần hóa sư, nếu một á nhân thực sự thích cậu, cậu có thể cho họ gia nhập làm thành viên chính thức của đội. Cậu phải trả chi phí trang trải, và chúng tôi có thể chuyển giao quyền sở hữu của Theresia cho cậu. Chi phí sẽ là 100 vé Lính đánh thuê.”
Một trăm vé... đủ để thuê Theresia cả trăm lần. Nếu thực sự có cô ấy làm thành viên chính thức, tôi không nghĩ giá này là quá đắt.
Nhưng nếu tôi chỉ có thể mua mười vé một tháng, tôi phải đợi ít nhất mười tháng để đạt được điều này, và sẽ không thể thuê được cô ấy trong khoảng thời gian đó. Tôi cũng sẽ hỏi Lousia về việc này nữa. Chắc chắn phải có cách để xử lý việc này.
“Hơn nữa, nếu cậu mua một lính đánh thuê, cậu phải chịu trách nhiệm về việc chăm sóc, trang phục, đồ ăn, chỗ ở, tất cả. Một tân binh như cậu sẽ không thể nào có đủ tiền để đáp ứng được tất cả chi phí đó. Cậu nên tích lũy thêm kinh nghiệm và thuê lại Theresia nếu cậu muốn. Không việc gì phải vội. Theo những gì tôi biết, việc có người mua lính đánh thuê đã thích cậu trước là việc chưa từng xảy ra,” Leila tiếp tục.
Gần như là vậy. Những gì Leila vừa nói sẽ đúng nếu như việc tăng Mức độ tin tưởng là điều vô cùng khó hoặc nó phụ thuộc vào độ hòa hợp của hai người. Ngay cả vậy, tôi vẫn muốn thu thập đủ 100 vé Lính đánh thuê càng nhanh càng tốt. Một đội cần có đủ quân tiên phong, trung vệ và hậu vệ. Tôi có thể để Theresia làm cả quân tiên phong và trung vệ, như vậy tôi có thể dễ dàng thuyết phục những hậu vệ khác gia nhập nhóm. Sau đó, tôi sẽ mời người vào vị trí quân tiên phong, tạo thành một đội hoàn chỉnh.
Nhưng nó còn hơn thế nữa. Chỉ sau một lần đi chiến đấu, chúng tôi đã phối hợp nhịp nhàng đến nỗi tôi không thể tưởng tượng được đội của mình sẽ ra sao nếu không có cô ấy.
“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng thu thập đủ 100 vé càng sớm càng tốt,” tôi nói.
“Được. Văn phòng mở cửa lúc 8h sáng, cậu có thể tới đây sớm.”
Leila cúi đầu, và tôi rời Văn phòng lính đánh thuê. Trên đường về, tôi đi ngang qua Trung tâm Giải phẫu, nhưng vì Redface là một chiến lợi phẩm khá hời, nên tôi muốn cho Louisa xem trước. Có lẽ việc giữ nó làm bằng chứng sẽ không sao, nhưng tôi không muốn mạo hiểm.
Ribault và nhóm của ông ấy đang chuẩn bị rời Nghiệp hội khi tôi đi ngang qua. Chắc hẳn bọn họ đang chuẩn bị quay trở lại mê cung sau khi đưa Igarashi tới gặp một Trị liệu sư.
“Này, Arihito. Chúng tôi đã giao cô gái đó cho một Trị liệu sư chăm sóc rồi. Bọn họ đang chuyển cô ấy tới phòng bệnh, cậu cũng nên tới xem,” Ribault cất lời khi nhìn thấy tôi.
“Cảm ơn ông, Ribault. Các ông vất vả rồi.”
“Aizz, không có gì—chúng tôi chỉ làm việc của mình thôi mà. Xin lỗi vì lúc trước đã không dùng Cuộn Khứ hồi. Đáng nhẽ ra chúng tôi có thể dịch chuyển đến đây sớm hơn, nhưng chúng quá đắt và sẽ làm giảm mức đóng góp của cậu. Cậu sẽ mất một trăm điểm nếu không tự đi.”
“Thế hơi nhiều đấy... Vậy Baldwick và đội của anh ta đã sử dụng Cuộn...”
“Nó còn phụ thuộc vào việc bọn họ đã làm gì trước khi gặp phải một con quái vật như vậy, nhưng chắc chắn họ sẽ bị tụt hạng. Dù sao họ cũng không có nhiều lựa chọn. Ít nhất họ còn có thể tiếp tục sống và chiến đấu vào những ngày khác nữa. Hy vọng là họ sẽ học được một bài học, ngừng giả bộ làm hướng dẫn viên và chỉ làm nhiệm vụ của một nhà thám hiểm thông thường.”
Nếu Redface không xuất hiện, sẽ có nhiều người được lợi từ việc hướng dẫn người mới. Nhưng nếu hướng dẫn viên không phải một Nhà thám hiểm mạnh, thì rủi ro là quá lớn. Tôi cũng ít nhiều học được điều gì đó từ sai lầm của họ.
“Arihito, ngày mai cậu cũng tới Đồng cỏ Bình minh sao? Hay một mê cung cấp 1 khác?” Ribault hỏi.
“Tôi vẫn chưa quyết định được, nhưng tôi nghĩ tôi nên thử một mê cung tương tự.”
“Vậy sao? Nếu thế, tôi khuyên cậu nên mời cô gái vừa rồi gia nhập đội của mình đi. Tôi không biết cô ấy có phải quân tiên phong hay trung vệ hay không, hay do tính cách cô ấy như vậy, nhưng có vẻ như cô ta không tìm được nhóm cho mình... Mới cấp một mà lang thang một mình như vậy là rất nguy hiểm.”
Mọi người thường cho rằng, người mới nên làm quen với những Nhà thám hiểm có chuyên môn cao. Valkyries sẽ rất mạnh nếu ở cấp độ cao, nhưng cũng giống như Rogue, ở cấp độ thấp, bọn họ chỉ được coi là những kẻ “một nghề thì sống, đống nghề thì chết”.
Liệu Igarashi có đồng ý nếu tôi mời cô ấy gia nhập không? Nếu giờ tôi hỏi, chẳng khác nào thương hại cô ấy cả.
Nhưng xét về việc này... điều tôi thực sự cảm thấy về Igarashi không phải là tôi không thể chịu đựng được cô ấy, mà là tôi thực sự biết ơn vì cô đã bảo vệ mình.
Cô ấy đã bị đẩy vào tình huống nguy hiểm, nhưng vẫn kiên cường đứng vững và xử lý Redface. Nếu như không ai ở đó để đảm bảo cô ấy không làm trò liều lĩnh... Ribault nói đúng, không thể để cô ấy hành động một mình.
“Làm gì mà cau có vậy? Ồ, ở kiếp trước hai người không hợp nhau hay sao? Rất nhiều người trở nên cởi mở hơn sau khi đầu thai. Biết đâu mọi thứ lại tiến triển tốt, cậu cũng nên thử một lần xem sao.”
“Hy vọng là vậy. Chỉ là tôi không muốn cô ấy ghét tôi vì chuyện này thôi.”
“Ha ha ha... Ít ra cậu còn nhận thức được điều đó. Dù sao thì cũng nên suy nghĩ kỹ một chút, ngay cả khi đó chỉ là vài lời tán gẫu của một lão già. Nhưng tôi vẫn cá rằng sẽ không ai lại ghét bỏ hay có thù hằn gì với người đã cứu mạng họ. Chà, chúc cậu may mắn. Hẹn gặp lại.”
Bạn sẽ không thể phủ nhận được rằng tôi vừa cứu Igarashi.
Ông ấy chúc mình may mắn, nhưng... liệu tôi có thuyết phục được cô ấy không?
“Ngài Atobe! ...Ôi, ơn chúa. Ngài vẫn bình an vô sự.” Đang mải mê suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy tiếng Louisa chạy tới, khuôn mặt như thể sắp khóc. Cô ấy hẳn đã vô cùng lo lắng khi thấy Igarashi bất tỉnh.
“Phải, như cô thấy đấy, tôi hoàn toàn bình thường. Tất cả là nhờ tấm vé mà cô đã đưa tôi.”
“Ôi, k-không, đó không phải...Là tôi hoàn thành trách nhiệm của mình với Văn phòng Lính đánh thuê mà thôi...,” Louisa nói, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, có vẻ cô ấy đã một mạch chạy đến đây.
Tôi vốn định nói cho cô ấy vài tin bất ngờ, nhưng lại muốn cô biết rõ chuyện gì đã diễn ra. Có lẽ trong tương lai tôi sẽ cần cô ấy giữ một vài bí mật nữa.
“Louisa, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?”
“Đ-Được... Có gì tuyệt mật sao?” cô ấy hỏi, nhướn người về phía trước lắng nghe như thể không muốn người khác nghe trộm vậy.
“Tôi đã đánh bại con Named Monster tên Redface này. Liệu cô có thể kiểm tra nó giúp tôi không?”
Louisa thực sự kinh ngạc. Cô lùi lại phía sau, tròn mắt nhìn tôi, môi dưới khẽ run run. Tôi liền mở chiếc túi vải đựng thành phẩm sau khi đi săn. Thoạt đầu cô ấy có vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhanh chóng liên láo nhìn xung quanh.
“Đ-Được rồi. Vậy thì, sao chúng ta không vào trong nhỉ...?” cô gợi ý, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nhưng giọng nói vẫn không ngừng run lên. Tôi xách túi lẽo đẽo theo sau, tò mò không biết sẽ nhận được gì từ thứ này.
-----------------------------------------------------------------------
Trán: Xem ra mối quan hệ giữa anh main và chị Igarashi vẫn chưa tốt đẹp lắm. Chị Valkirei này không biết có cữa với bé thằn lằn anh main đang Simp không đây.....
Eđit: Khẩu vị độc đáo. :))