Phần V: Người bán vũ khí
Ở Mê cung quốc có khá nhiều mê cung cấp một, tuy nhiên, việc tới Cánh đồng Bình minh trước luôn là lựa chọn hàng đầu cho những Nhà thám hiểm mới vào nghề. Cách Hội lính đánh thuê không xa, có một cầu thang bộ lớn là lối dẫn tới mê cung. Đám đông nghìn nghịt vây quanh lối vào, tới nỗi nếu có ai không may lạc đến nơi này, chắc họ còn nghĩ đó là một điểm tham quan du lịch.
“Anh là tân binh à?” một chàng trai trẻ hỏi tôi. “Anh nên đến một trong những quầy hàng đằng kia mà chọn lấy vũ khí đi. Món đầu tiên anh chọn sẽ được tính miễn phí đấy.”
“Ồ, vậy sao? Cảm ơn cậu nhiều.”
“Chắc hẳn anh phải có chức nghiệp khó khăn lắm mới đi thuê Lính đánh thuê như vậy nhỉ. Mà dù gì đi chăng nữa thì mọi chức nghiệp đều có một chặng đường dài phía trước. Thế nên chúc may mắn nhé.” anh chàng kia đáp. Anh ta cũng đang chuẩn bị vào mê cung cho tân binh, chắc cũng là người mới nhưng trông đã dày dặn kinh nghiệm. Xem ra anh ta chỉ mới tới đây trước tôi không lâu.
Tôi không thấy Igarashi quanh đây, nhưng bắt gặp Suzuna và Elitia. Elitia dẫn Suzuna tới quầy vũ khí và bắt đầu giảng giải.
“Thưa ngài, chức nghiệp của ngài là gì vậy? Tôi có thể giúp ngài chọn vũ khí phù hợp với mình,” giọng nói của một chủ quầy vang lên. Tôi phải mất một lúc mới tìm được tiếng nói phát ra từ đâu, trước mắt là cô chủ quầy với mái tóc xoăn được quấn bằng khăn xếp, nhưng hình như cô cũng là người Nhật giống tôi. Cô ấy gọi mình là ngài chứng tỏ cô còn khá trẻ, có khi nhỏ tuổi hơn Suzuna cũng nên, và là một chủ quầy niềm nở.
“Chắc ngài thấy ngạc nhiên phải không, có nhiều người Nhật ở đây lắm. Tất nhiên cũng có những người nước ngoài khác nữa. Thật tuyệt vì chỉ cần có giấy phép, chúng ta có thể nói chuyện với bất kỳ ai,” cô gái trẻ tiếp lời.
“À, ừ… đúng thế. Cô bán vũ khí từ sau khi đi tái sinh à?” Tôi hỏi.
“Vâng. Thực ra lúc trước gia đình tôi có kinh doanh một cửa hàng đồ dùng thể thao, nên tôi mới muốn trở thành Thương nhân.”
À, ra vậy. Một vài Nhà thám hiểm đã bắt đầu tìm cho mình một công việc ổn định trong thành phố. Chức nghiệp của tôi không liên quan nhiều đến buôn bán. Cách đơn giản nhất để làm việc và kiếm tiền có lẽ là tiêu diệt quái vật.
“Vũ khí thường được chia thành loại tầm ngắn, tầm xa, và còn có vài loại tầm trung nữa. Ngài ưng loại nào?”
“Để xem nào… Chắc tôi cứ thử với món cơ bản trước đã, kiếm đi.”
“Kiếm sao? Hmm, ngài… Ồ, chắc ngài phải thông thạo các loại vũ khí nhỉ. Tuyệt thật. Chức nghiệp của ngài là Cao thủ khí giới sao?”
“Không, cũng không hay vậy đâu. Nhưng nếu có thể thử qua tất cả, có lẽ tôi nên chọn thứ gì đó khác đi.”
Xem ra chức nghiệp của tôi không có quy định về vũ khí cụ thể, bởi vì hậu vệ làm việc ở rất nhiều lĩnh vực. Và phần lớn sẽ phải đứng đằng sau trợ giúp, nên có lẽ tôi nên làm quen dần với cung tiễn hoặc mấy loại vũ khí tầm xa. Tôi nhìn quanh quầy hàng một lượt và dừng lại trước một khẩu súng cao su.
“Chắc tôi sẽ lấy khẩu súng cao su kia.”(Ná cao su)
“Ngài định dùng cái đó sao? Nếu ngài chưa có kĩ năng thực tiễn thì súng này không công hiệu lắm đâu.”
“Thật sao? Chà, nếu chưa có kĩ năng vẫn có thể dùng, thì tôi chỉ cần luyện tập thôi mà.”
Khẩu súng cao su được làm từ một loại gỗ tương đối cứng. Nó có một túi nhỏ đi kèm, bên trong đựng hai mươi đầu đạn được đúc từ kim loại tôi không biết tên. Khi tôi cầm súng lên, nó rất vừa tay, và tôi dần mày mò được cách sử dụng. Giờ tôi mới hiểu tại sao người ta hay nói chỉ nên chọn một món vũ khí thích hợp cho chức nghiệp của mình. Đôi khi chỉ cần cầm một vũ khí trên tay, bạn có thể xác định loại nào không hợp với mình.
“Nếu ngài không cần thêm gì nữa, tôi sẽ tính giá đầu đạn thêm vào nhé.”
“À vâng. Tôi có linh cảm mình sẽ cần rất nhiều đạn đây. Khi nào kiếm được tiền, tôi sẽ quay lại.”
“Ôi… Tôi quên đưa ngài cái này. Ngài có thể cất những thứ ngài thu thập được từ mê cung vào cái bao da này. Chỉ cần thu thập thành phẩm từ những quái yếu, ngài đã có đủ tiền thanh toán mua đạn rồi.”
Nếu tôi tình cờ giết được một con quái vật cỡ lớn, quyết định xem nên mang thứ gì về sẽ khó đây. Sắp tới, tôi sẽ phải suy nghĩ cặn kẽ xem mang những loại chiến lợi phẩm nào về từ mê cung sẽ có lợi nhất.
“Vậy chúc ngài may mắn nhé, ngài…”
“Ôi, tôi quên chưa giới thiệu tên mình. Tôi là Atobe Arihito, còn cô?”
“Tên tôi là Shinonogi Madoka… Tôi quen nói tên mình thế này cũng lâu rồi, họ rồi đến tên.”
Hiển nhiên là, những người Nhật đến Mê cung Quốc thường sẽ đổi cách nói thành tên trước rồi tới họ sau. Nói theo thứ tự thông thường của người Nhật thế kia quả là hiếm.
“Vậy hẹn gặp lại, cô Shinonogi.”
“Ôi, gọi tôi là Madoka được rồi. Mọi người trong trấn cũng gọi tên ngài mà, đúng không?”
“Đ-được thôi… Chỉ là cô trông trẻ hơn tôi nhiều nên gọi thế có hơi lạ.”
“A-à… ngài có thể gọi tôi thế nào cũng được. Nhưng nếu gọi nhau bằng biệt danh sẽ ngại lắm, còn cô thì không được tự nhiên. N-nên tôi nghĩ…”
Ở Nhật Bản, danh xưng bạn dùng để gọi ai đó là một cách thể hiện việc bạn nhìn nhận họ như thế nào. Cứ đà này, đợi tôi làm xong nhiệm vụ và ra khỏi mê cung chắc cũng phải rất lâu, nhưng nếu còn có cơ hội gặp mặt lần nữa, tôi vẫn sẽ tới chào hỏi cô ấy.
“Phù… Xin lỗi đã làm cô phải đợi, Theresia. Chúng ta đi nhé?” Theresia thoáng gật đầu. Khi đang đi về phía cổng vào, một người trông có vẻ là tiền bối dẫn đường, mặt cau mày có la lên với chúng tôi.
“Này, lại là tân binh nữa, đúng không? Cậu là người thứ bảy tôi thấy trong hôm nay thôi đấy. Tôi nghe bảo có hơn ba mươi người mới được tái sinh vào đây, nhưng chắc mấy người đều là lũ yếu bóng vía hết. Cậu biết đấy, đã là một Nhà thám hiểm thì phải đi thám hiểm.”
“Có cách nào kiếm sống ở thị trấn này ngoài việc đi thám hiểm nữa không? Hay bắt buộc phải theo chức nghiệp của mình đến cùng?” Tôi hỏi.
“Cứ làm đến khi nào cậu không còn sức thì thôi. Có những người như tôi đây này, dù đã chuyển sang làm mấy công việc lặt vặt khác nhưng lâu lâu vẫn đi thám hiểm đấy thôi.”
Râu và tóc người tiền bối gần như bạc phơ, nhưng cơ thể ông ấy vẫn khá rắn chắc, bên hông còn giắt thêm cây rìu. Xem ra đúng là ông ấy đã từng làm Nhà thám hiểm để kiếm sống.
“Tiến vào mê cung nhiều lần sẽ làm một nhà thám hiểm nhanh chóng kiệt sức. Lúc đấy sẽ có những người như tôi, được trả công để vào những mê cung cho tân binh và cứu những người không hoàn thành nhiệm vụ. Ôi, tôi chưa nói cậu biết tên mình nhỉ. Tôi là Ribault.”
“Tôi là Arihito. Rất vui được gặp ông.”
“Arihito… Tôi gọi anh là Ali được chứ? Hay là Aruhi?”
“Xin đừng gọi thế. Tôi biết đấy không phải một cái tên dễ gọi, nhưng nếu ông gọi là Arihito thôi, tôi đã rất vui rồi. Thực ra tôi vẫn còn việc muốn hỏi ông…”
“Hmm? Tôi sẽ không làm người giám hộ của cậu đâu đấy nhé. Nếu người ở cấp cao hơn giết chết được quái vật, những thành viên cấp thấp hơn trong nhóm sẽ không có được điểm kinh nghiệm giống anh ta đâu. Cậu sẽ không nhận được tí điểm kinh nghiệm nếu không tham gia chiến đấu đấy.”
Đó không phải điều tôi muốn hỏi lắm, nhưng tôi cũng biết được thêm thông tin mới. Vậy là một người cấp cao hơn muốn giúp người cấp thấp thăng hạng cũng cần tốn rất nhiều công sức đây.
“Cảm ơn ông đã cho tôi biết. Nhưng tôi muốn hỏi là, ‘mười điểm chấn thương’ là cỡ chừng nào thế?”
“Gì cơ? Ah-ha-ha, cậu nghĩ đây là Game à? Không bao giờ chấn thương từ một đợt tấn công của quái vật được hiển thị bằng số liệu đâu… Ý tôi là, cậu vẫn có thể tính toán tương đối khi nhìn vào Sinh lực trên giấy phép và chỉ số phòng thủ. Nhưng việc ước lượng được giới hạn của bản thân sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức đấy.”
Vậy là với những chức nghiệp khác, kĩ năng không biểu hiện được thương tích bằng số liệu… còn với hậu vệ có chút khác biệt.
“Với những tân binh như cậu, có thể đi vào cổng cấp một này và chiến đấu với một trong những loài Ma vật nhỏ tên là Cotton Ball. Cậu không muốn bị hạ chỉ sau một đòn đánh đâu phải không nào. Trong số tất cả Ma vật bọn chúng là loài duy nhất không lao vào giết ngay tân binh ngay khi họ không phòng thủ kịp. Chỉ bằng kinh nghiệm chinh chiến thực tế, những Nhà thám hiểm như chúng ta mới có thể tìm ra điểm mạnh của kẻ thù. Cậu luôn phải cẩn thận để không bị hạ gục ngay từ đòn tấn công đầu tiên.”
“Cảm ơn rất nhiều, những lời khuyên của ông thật hữu ích.”
“Cậu là chàng trai gan dạ đấy. Mà cậu còn có một lính đánh thuê bên cạnh nữa. Arihito, Tôi thấy miễn là cậu hành động thật cẩn thận, cậu sẽ là một trong những người có thể tự đi ra khỏi mê cung này mà không cần sự giúp đỡ. Mặc dù quanh đây có vài Nhà thám hiểm nữa đấy, nhưng nếu cậu gặp rắc rối gì, cứ gọi, tôi sẽ tới ngay. Tôi có đi tuần hàng ngày, nhưng không thể nắm bắt được hết mọi việc đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cầu cứu ông nếu thấy mình gặp rắc rối và sắp chết đến nơi.” Tôi đáp, Ribault vừa phá lên cười vừa đập vào lưng tôi. Ông ấy còn cười tới khi tiễn tôi đi. Biết đâu vẫn còn nhiều người nữa tôi có thể cậy nhờ giống như ông ấy.
“Ribault này, lúc trước, một nhóm có vài tân binh vừa đi vào mê cung. Liệu tôi có nên lo…?”
“Ồ, bọn họ sao… Khi Named Monster vừa xuất hiện, họ chạy luôn và bỏ mặc những tân binh kia ở lại đó. Mấy tân binh đó có thể tự lập đội của riêng mình mà, lo làm gì chứ.”
Liệu đó có phải những người tôi đã thấy ở Nghiệp hội không nhỉ…? Và Named Monster kia là quái vật mạnh đến vậy sao? Nếu bị bỏ rơi như thế, có khi họ sẽ chết mất…
Dĩ nhiên là, tôi mong Igarashi cùng Suzuna sẽ sống sót, và còn mong tất cả những người tái sinh cùng đợt với mình đều được bình an. Tôi không thể hành động sơ suất khi ở trong mê cung được, nhưng tôi còn có cho mình một mục tiêu nữa.