Phần IV: Chuyện ở trung tâm Giải phẫu.
Falma mời chúng tôi ở lại ăn tối, nhưng tôi muốn tới Trung tâm Giải phẫu kịp giờ, nên đành từ chối. Tôi sẽ đồng ý lời mời của cô vào dịp khác khi chúng tôi vẫn còn ở Quận Tám này.
“A, cậu Arihito. Cậu lại có thêm đồng đội mới này,” Rikerton nói khi thấy chúng tôi bước vào.
“Vâng, may là tôi lại tìm thêm được bạn mới. Thám hiểm cũng đang suôn sẻ nữa.”
“Ít phút trước tôi vừa nhận được chuyển phát từ kho của cậu. Giải phẫu xác Juggernaut cũng xong rồi, tôi có thể đưa cậu báo cáo chi tiết và để Melissa lấy vật phẩm mới ra.”
Ngay lúc đó, Melissa đi ra từ sau quầy, ăn vận giản dị với áo sơ mi cùng quần soóc, chiếc tạp dề quấn ngang hông còn khá sạch sẽ.
“..Đội khuân vác vừa mang quái vật của mọi người tới - Gaze Hound và Plane Eater. Tôi mổ chúng nhé?” cô hỏi.
“Vâng, cứ tự nhiên. Tiếc là tôi không săn được thứ hiếm hơn,” tôi đáp.
“Lũ chúng đã đủ hiếm rồi. Tất nhiên sẽ tốt hơn nếu là Named Monster, nhưng Plane Eater cũng khá hiếm gặp.” Cô bước đến chiếc bàn đặt xác quái vật, buộc dây quanh chân Plane Eater rồi nâng nó lên.
“...Vừa bắt được hôm nay nên xác còn mới nguyên,” cô liếm môi, quyến rũ, không phù hợp với tuổi chút nào. Melissa cầm con dao mổ.
“- Ha!”
Cô vung nhát dao, lập tức xác Plane Eater được phanh ra. Tiếp đó là một loạt các thao tác nhanh gọn, bộ phận trên cơ thể Plane Eater rơi rụng dần trên bàn. Nó ít máu me hơn tôi tưởng. Cảm giác tôi đang xem một bậc thầy hành nghề.
“Chắc mọi người cũng ăn thịt tắc kè nhỉ…?”
“Nó là một trong những loại thịt ngon nhất trong số quái vật ở Cánh đồng Bình minh đấy. Một số còn dùng trong chế biến món ăn… Cậu sẽ không bao giờ thấy người ta dùng Named Monster đâu, nhưng thịt của bọn này cũng ngon ngang với loại thịt bò chất lượng ở chợ rồi. Quái vật càng mạnh thì thịt càng ngon,” Rikerton giải thích.
“Th-thật sao…? Nhưng chắc không ai ăn thịt Juggernaut đâu nhỉ?” tôi hỏi.
“Không, chúng tôi không ăn, nhưng mấy tảng thịt lớn hay được dùng để bẫy quái chủng rồng. Chủng khác nhau ăn uống cũng khác, nhưng rồng trong Đầm lầy say ngủ thì ăn mọi thứ. Một đội cấp ba cũng có thể hạ được một con nếu họ chuẩn bị đủ mồi dụ nó.”
Thịt quái này có thể dùng để nhử quái vật khác… Cả nơi như mê cung cũng có chuỗi thức ăn riêng của nó. Giờ tôi hiểu tại sao Cotton Ball lại nham hiểm như thế rồi: Chúng biết con người sẽ giết mình.
“Ông nói có thể, nghĩa là cũng có đội thua phải không? Chuyện gì đã xảy ra với họ nhỉ…,” Misaki hỏi.
“Tám mươi phần trăm Nhà thám hiểm tân binh lại quay về Quận Tám sau một năm. Mười lăm phần trăm đi thám hiểm mà không bao giờ trở lại,” Rikerton đáp. “Càng lên quận cao, số lượng này còn giảm nữa. Dù cơ thể chưa bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng những Nhà thám hiểm tiềm năng chết hay tái sinh làm á nhân là việc như cơm bữa.Thật bất hạnh…” Ông nhắm mắt lại phút chốc, như thể đang cầu nguyện. Nhưng khi mở mắt ra, ông cười hiền. “Nhưng tôi nghe nói có cách để biến á nhân về thành người. Tôi tin những mê cung tốt xấu gì cũng đem lại hi vọng cho những Nhà thám hiểm.”
“Tôi cũng mong thế. khi cô ấy gia nhập đội, tôi đã định sẽ làm mọi thứ để khiến cô ấy quay về thành người,” tôi nói. Rikerton nhìn Theresia, cô ấy hình như không hiểu tại sao mình bỗng dưng thu hút chú ý. Tuy vậy, cô vẫn nhìn lại ông ấy, nhưng đột nhiên sắc mặt Rikerton nghiêm trọng hẳn.
“Tôi nghĩ có lẽ mình không thể làm được gì, nhưng sự thật là bấy lâu nay tôi vẫn luôn tìm cách để biến á nhân về thành người.”
“Rikerton… Ông nói…?” tôi hỏi.
“Vợ tôi đã mất mạng ở mê cung. Bà ấy quay về trong hình hài á nhân.”
Ông ấy từng nói đã đi thám hiểm với vợ khi họ còn trẻ.
Vậy mà tôi vẫn chưa hề thấy vợ ông lần nào… Ra đây là lí do.
“Vợ tôi mất mạng trong mê cung ở Quận Bảy. Một tháng sau bà ấy mới được một đội tìm kiếm phát hiện, và rồi trở thành á nhân. Lúc đó bà ấy mang thai Melissa. Phải ba tháng sau khi bà ấy trở về sống cùng, tôi mới phát hiện ra.”
“...Chắc mọi chuyện đã khó khăn lắm. Còn vợ ông…?” tôi hỏi.
“Bà ấy đi thám hiểm với một đội quen rồi. Bà ấy phải đi với những Nhà thám hiểm lành nghề, thăng hạng mới tìm ra cách trở lại thành người. Sau khi thành á nhân, vợ tôi còn trở thành một chiến binh giỏi hơn trước. Tôi sẽ chỉ cản bước bà ấy thôi.”
“Vậy đó là lí do ông nuôi nấng Melissa mà không có vợ ở bên sao…,” tôi nói, Rikerton gật đầu. Melissa có vẻ không để ý đến cuộc đối thoại giữa chúng tôi. Cô mổ bụng Plane Eater và moi ra từ bên trong một thứ sáng lấp lánh.
“Melissa chưa bao giờ hứng thú với những thứ bọn trẻ con bình thường thích cả. Thứ duy nhất nó đam mê chính là công việc của tôi - giải phẫu quái vật. Kỹ năng của nó tốt hơn cả tôi, chắc con bé phải có thiên phú. Thỉnh thoảng chúng tôi lại vào mê cung, thám hiểm thăng hạng. Nói thế này có hơi xấu hổ, nhưng chính con bé mới là người bảo vệ tôi thay vì ngược lại.”
Trẻ em có thể thừa hưởng các kỹ năng, Melissa đã học được những kỹ năng của Rikerton, thậm chí nâng cấp nó khi mới chỉ là đứa bé.
“Chuyện là, gần đây, tôi nghĩ đã đến lúc để Melissa tự lập. Ngồi đây trợ giúp công việc trong xưởng với tôi, rồi đợi người ta mang xác quái vật hiếm đến, chỉ làm phí hoài tuổi xuân của con bé… Còn cậu thấy sao, cậu Arihito? Tuổi thanh niên của cậu thế nào?”
“Ơ… Ờ, tuổi dậy thì của tôi không có gì đáng nói đâu, nhưng chắc tôi cũng làm vài điều ngớ ngẩn khi còn trẻ.”
“Arihito, anh là người hay gây rắc rối à? Misaki hỏi. “Thỉnh thoảng anh căng thẳng lắmmm luôn ấy, như kiểu chúng ta đang lâm nguy lắm không bằng.”
“...Nhiều khi thế thật. Nhưng có khi đó là vì anh ấy rất dũng cảm…,” Suzuna nói.
“Anh ấy dũng cảm thật. Không phải do cấp bậc… Mà anh ấy vốn gan dạ từ xương tủy rồi,” Elitia đáp.
“Đúng vậy, nhưng tôi thấy anh ấy chín chắn quá so với tuổi… Đôi lúc anh ấy như kiểu anh trai tôi ấy,” Igarashi nói.
“Th-thật sao…?” Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ sống cuộc đời như mọi người hay nghĩ về mình thế cả. Tôi làm thêm vài việc bán thời gian để lấy kinh nghiệm, trước khi quyết định đổ hết vốn liếng vào việc học để có thể sống một cuộc đời đàng hoàng. Mọi người luôn bảo tôi sống quá thực tế, nên đây có lẽ chính là con người tôi.
“Ờm… Rikerton, có vẻ ông muốn Melissa được sống hết mình với tuổi trẻ đúng không?” Igarashi hỏi, đôi má cô ửng hồng khi nói điều này dõng dạc ra.
“Đúng thế,” ông đáp rồi nhìn Melissa. “Nhưng cá là nếu tôi hành xử như một người cha thì con bé sẽ lại bảo tôi đang ra oai cho xem.”
“...Không, con không hề,” Melissa nói.
“A… Melissa, con nghe thấy rồi sao? Xin lỗi nhé, chúng ta làm con sao nhãng à?” Rikerton hỏi. Melissa tới chỗ chúng tôi, mang theo một thứ trông như linh thạch được lấy từ Plane Eater. Đôi mắt cô tưởng như mơ màng, nhưng mỗi khi nhìn linh thạch lại sáng rực lên, ánh lên sự thích thú với vật phẩm từ con quái vật.
“Con Plane Eater có đá ngụy trang. Người anh sẽ lẫn vào cảnh vật xung quanh nếu trang bị nó. Rất hữu hiệu đấy,” cô nói.
“Chà… Tuyệt thật,” tôi đáp.
“Lẫn vào cảnh vật xung quanh sao. Nghe có vẻ là ngụy trang tác chiến. Tôi vẫn nhớ cái này cả trước khi được tái sinh,” Rikerton nói. Hiển nhiên Rikerton là người tái sinh còn Melissa được sinh ra ở đây nên trông cô khá bối rối, có lẽ cô ấy không hiểu cụm từ ngụy trang tác chiến là gì. “À, đừng lo. Chắc người như Arihito đây sẽ hiểu cha đang nói gì thôi. Ngụy trang tác chiến là thứ vượt ngoài tưởng tượng của con người nữa kìa.”
“Ha-ha, ông nói đúng. Nhưng nếu cứ trang bị tùy tiện…,” tôi đáp.
“Anh nói gì thế Atobe? Tất nhiên anh sẽ dùng nó rồi. Là hậu vệ của đội, anh không có nhiều lựa chọn để cắt đuôi kẻ thù đâu,” Igarashi nói.
“Ngay cả anh có dùng khi chiến đấu, anh cũng không thể lạm dụng được. Đá này chứa kỹ năng Ẩn thân, nhưng nó tiêu tốn rất nhiều ma thuật,” Melissa đáp.
Nói cách khác, liên tục ẩn mình sẽ nhanh chóng tiêu hao ma thuật. Nhưng mặt khác, bạn có thể dễ dàng tàng hình khi dùng kỹ năng này… Nhưng tôi không phải người duy nhất có lợi khi tránh được đòn của kẻ thù hoặc trở nên vô hình, nên tôi cần nghĩ thêm về việc sẽ trao cho ai đá ngụy trang này.
“Khônggg đời nào Arihito lại dùng cái này làm mấy việc hư hỏng đâu,” Misaki đùa.
“...A-Arihito sẽ không bao giờ làm thế. Thật đấy Misaki…,” Suzuna nói nhỏ.
“...Mà chúng ta đâu có tư cách để nói về việc này. Hay cô quên rồi thế Misaki?” Elitia hỏi.
“Ơ… Coi kìa, t-tôi không biết cô đang nói gì hết! Mọi người đều làm thế và lúc đó Arihito đã ngủ rồi…”
“Ờ… Misaki, em nói gì thế?” tôi quay ra hỏi, và mọi người trông như gặp sét đánh giữa trời quang. Có vẻ tôi đã nghe điều mình không nên nghe… Bọn họ đã làm gì với tôi trong lúc tôi ngủ sao? Tôi nhìn Igarashi. Cô ấy không phải người hay thẹn, nhưng giờ mặt cô đỏ lựng. Cô nhìn những người xung quanh, như thể muốn họ cứu mình, nhưng tất cả đều lảng đi chỗ khác. Chắc cô cũng biết mình sẽ không thoát được, bèn nuốt khan, cố kiểm soát biểu cảm khuôn mặt. Thực ra tôi có thất vọng đôi chút, vì cô không mặc chiếc áo len kia nữa, bộ ngực không còn nảy lên khi cô đứng khoanh tay.
“Đ-đừng vội kết luận thế chứ Atobe. Anh ngủ rồi cái chăn rơi xuống. Chúng em chỉ đắp lại cho anh thôi. Chỉ có vậy.”
“Đ-đúng. Anh không cho là chúng em làm gì kì lạ với anh đâu đúng không?” Misaki chạm nhẹ lên tay tôi. Họ có thường chạm vào tôi kiểu đó không nhỉ… Không, chuyện này thật vô lý.
“Lúc ngủ trông anh ngớ ngẩn lắm à? Anh cũng không muốn thế đâu.”
“Ờ, ờm… Anh ngủ ngoan lắm. Anh không ngớ ngẩn, cũng không lăn lộn nhiều…,” Suzuna nói.
“Th-thực ra, anh ngủ như khúc gỗ ấy, rấtttt yên lặng luôn. Không giống cha em, ngáy như tàu chở hàng ấy,” Misaki tiếp. Suzuna cũng vô tình tiết lộ vài chuyện giống như Misaki, nhưng tôi không dám nói thẳng ra. Họ đã thấy dáng tôi ngủ, đồng nghĩa sự thật là, họ đều đứng quan sát tôi.
“D-dù sao thì… Quay về việc của Melissa đi. Em có muốn đi thám hiểm cùng bọn anh không?” tôi hỏi.
“Được thôi. Thỉnh thoảng có cần Giải phẫu viên thì dẫn em đi cũng được,” cô nói. Cô đã nghe cặn kẽ cuộc nói chuyện giữa tôi cùng Rikerton. Nếu cô ấy đã đồng ý, vậy thì Rikerton chẳng cần lo cô bé sẽ không làm theo lời mình muốn.
“Ồồồồ.... Xem ra tôi lại vừa gặp được một người có thể làm hậu vệ cho đội thứ hai tôi phụ trách rồi!” Misaki nói.
“Misaki, đừng có tùy tiện nhận người như thế. Nhìn Melissa mạnh cỡ nào, chúng ta có thể cho luôn cô ấy vào đội thứ nhất. Thay luôn em bằng cô ấy,” tôi nói.
“Nàyyyy! Thực ra em đã nghĩ đến lúc mình nghỉ ngơi rồi. Nhưng em có thể làm dự bị được mà! Nói thật nhééé, thám hiểm là việc căng não nhất của các loại căng não. Em thấy mình già đi nhanh gấp đôi bình thường này.”
“Ôi, d-dừng nói chuyện vớ vẩn đi được chứ? ...Nhưng… Biết đâu nếu tiếp tục thám hiểm, ngày nào đó chúng ta có thể tìm được một thứ giúp lấy lại thanh xuân thì sao,” Igarashi nói. Có vẻ cô khá hứng thú với khả năng này. Nhưng tôi băn khoăn liệu có thứ như thế tồn tại không. Mà cảm giác chuyện gì cũng có thể xảy ra ở Mê cung Quốc này.
“Tôi nghe nói vài loại thịt quái có tác dụng chống lão hóa đấy,” Elitia nói. “Tất nhiên nếu nó là quái vật hạng xoàng thì quá dễ, nhưng nếu đã có tuổi thì chắc không còn tác dụng đâu.”
“Vậy là thực sự có thứ đó… Tin tốt cho cô đó Igarashi.”
“Hừm… Không cần phải cư xử như kiểu tôi rất cần nó đâu, vì tôi biết mình già nhất trong nhóm con gái này rồi!”
“Arihito, tuổi tác của con gái hoàn toàn không quan trọng với anh nhỉ?” Misaki hỏi.
“Ừm… Anh chưa nghiêm túc nghĩ về việc này bao giờ. Anh thấy điều quan trọng nhất là em hòa hợp với người đó… Khoan, mình vừa nói gì thế này?!” Cách tôi nói chuyện cũng gần như chỉ ra rằng, tôi thừa nhận mình chưa hẹn hò bao giờ. Nhưng may cả đội không vạch trần, chỉ đơn thuần lắng nghe lời tôi.
“Chắc cậu luôn có những mối quan hệ tốt quanh mình đây mà Arihito,” Rikerton nói. “Cậu vừa… Ối, chắc tôi đi quá giới hạn mất.”
“Rikerton, ông nói như thể… Chúng tôi chỉ - ” Igarashi định nói gì đó nhưng bối rối không biết diễn đạt ra sao.
“Thôi, nói về vật phẩm đi,” Rikerton cắt ngang. “Tôi sẽ nói qua công dụng mỗi món. Có bảy Gaze Hound, trong đó chúng tôi tìm được hai linh thạch. Cậu có thể trang bị nó lên vũ khí, kích hoạt kỹ năng Tấn công gây choáng đặc biệt, hoặc trang bị với giáp để tăng sức bền.”
“Món này tốt thật. Tôi cần nghĩ nên trang bị cho ai mấy món này,” tôi đáp.
“Hiểu rồi. Lông của nó khá bền và chắc, cậu muốn làm gì với nó? Nó cũng có một ít khả năng chịu lửa đấy, nên có thể làm thành đồ phòng thủ…”
Tất nhiên lông Gaze Hound có thể chịu nhiệt, nhưng da nó khá nặng và cũng yếu với những đòn tấn công sét giật. Tôi quyết định không dùng mà sẽ bán nó đi.
Linh thạch thì lại nhẹ, màu gỗ mun, được hình thành trong đồng tử của Gaze Hound, có thể dễ dàng trang bị cho vũ khí.
“”Nếu có thể, tôi cũng muốn dùng chỗ quặng và đá vụn này nâng cấp trang bị.” tôi nói thêm.
“À, vậy thì đến gặp thợ rèn sẽ tốt hơn đấy. Nhưng đá vụn này… Thường thì chúng được tạo nên từ việc ép các linh thạch, nhưng cái này hình thành hoàn toàn tự nhiên,” Rikerton tò mò quan sát, nhìn những kí tự xuất hiện giữa mặt linh thạch. Có lẽ ông ấy đã từng thấy nhiều loại đá vụn trước đây. “... Nhẫn tôi tặng vợ mình cũng có loại đá vụn tự nhiên như này. Ở trong Mê cung Quốc, chúng còn được dùng làm ngọc thạch loại cao cấp. Giữ cẩn thận nhé.”
“Cảm ơn lời khuyên.” Tôi định sẽ mang vật phẩm tới chỗ thợ rèn thay vì nâng cấp luôn ở Trung tâm Giải phẫu này. Sáng mai tôi sẽ làm thế. Còn giờ chúng tôi cần bàn lại về vật phẩm từ Plane Eater.
“Thịt Plane Eater chất lượng tốt lắm, tôi có thể trả giá năm mươi đồng vàng để mua lại chúng. Hoặc không muốn, tôi có thể sơ chế thành thịt khô hay những đồ ăn giữ được lâu hơn,” Rikerton tiếp.
“Nếu được, chúng tôi sẽ bán một nửa, còn lại sơ chế,” tôi đáp.
“Tất nhiên rồi. Chúng ta có một bộ da của Plane Eater, có thể dùng làm mảnh giáp.”
“Được rồi. Ông làm nó cho trang bị của Theresia được chứ? Cô ấy sẽ biết cách dùng cho hiệu quả nhất.”
“Được, vậy có làm ít găng tay không? Tôi cần chút thời gian làm đấy, nhưng ngày mai là xong.”
“Vâng,” tôi đáp. Lần này chúng tôi không mang về nhiều vật phẩm, nên sắp xếp mọi thứ cũng nhanh gọn. Hoặc chỉ mình tôi nghĩ thế.
“Rồi, tiếp là vật phẩm của Juggernaut. Nếu anh bán hết trừ lại bộ phận này, tôi có thể trả ba nghìn năm trăm đồng vàng. Đấy là giá quy định của Nghiệp hội,” Rikerton nói.
“Tôi hết chỗ chứa từng đấy tiền rồi. Tôi dùng nó cho những dịp mua bán lần tới với ông được chứ?”
“Ổn quá chứ. Tôi đã nhờ người ta gửi tới đây những phần dùng làm vũ khí được... Nhưng vận chuyển từ nơi giải phẫu Juggernaut cũng tốn chút thời gian đấy. Chắc ngày mai chúng sẽ đến thôi.”
“Cảm ơn ông đã lo liệu.”
Không ngờ chúng tôi đột nhiên có được thứ mạnh như giáp chống tank, nhưng tôi khá hứng thú với những vũ khí sẽ được tạo ra từ Juggernaut. Tôi không ngại chuyện tiền bạc. Nếu giải phẫu, chúng tôi có thể giữ phần lợi cho mình, nhưng dù sao cũng sẽ tốn thời gian và công sức.
“...Ngày mai em đi cùng mọi người được chứ?” Melissa hỏi tôi.
“Ừ, anh sẽ tới gặp em. Có lẽ bọn anh sẽ vào mê cung đấy, nên chuẩn bị sẵn sàng nhé.”
“Được. Rất vui được gặp mọi người… Tôi là Melissa. Tôi có thể khám nghiệm và giải phẫu xác.” Cô rụt rè cúi chào cả đội, con dao mổ vẫn cầm trên tay, nhìn trông có chút đáng sợ. Nhưng dù sao chúng tôi đã thêm được một người tôi hằng mong muốn: Giải phẫu viên.
Không biết Melissa sẽ dùng kỹ năng gì để thám hiểm và chiến đấu đây. Cô có mái tóc ánh bạc thuôn dài, gợn sóng cùng ngũ quan cân xứng, khiến cô tựa như một con búp bê sứ. Melissa chợt nhận ra mình vẫn đang cầm dao mổ, cô treo lại nó lên giá rồi mỉm cười.