Phần VIII: Tư vấn buổi đêm.
Thế giới này có rất nhiều loại bồn tắm khác nhau. Phòng thượng hạng này có bồn tắm được xây riêng rẽ, thay vì đặt hẳn trong phòng. Vòi sen dẫn nước nóng được chứa từ thùng, muốn dùng thì phải bật vòi lên. Nước khá ấm, còn tốt hơn là dùng nước quá nóng. Nơi này tiện nghi hơn nhiều so với căn phòng lúc trước, vậy nên tôi rất thoải mái.
Mặc dù nhiều người đầu thai thật, nhưng công nghệ ở đây không tránh khỏi vẫn có chút lỗi thời… Nếu có người tái sinh tới đây với những kỹ năng thiết yếu, thì việc trang bị khoa học công nghệ không hẳn là bất khả thi.
Tôi ngâm mình trong bồn, đăm chiêu nghĩ. Tắm cuối cùng đồng nghĩa tôi có thể dùng bồn lâu tùy thích, không cần lo có người đợi ở ngoài. Cuối cùng tôi bước ra, quyết định để việc dọn dẹp lại cho Người hầu ngày mai. Người hầu có kỹ năng giúp dọn dẹp dễ dàng hơn, nên thế này cũng không làm họ khó chịu cho lắm.
Tôi không phải người hay tắm lâu, nên không dành hết thì giờ ngâm mình. Theresia bước ra từ phòng tắm với khuôn mặt đỏ lựng. Tôi thấy áy náy vì đã quên dặn Igarashi rằng Theresia không quen với nhiệt cao lắm. Mà tôi cũng rất muốn tìm ra cách giúp cô trở lại thành người nhanh nhất có thể.
Nếu đến được nhà thờ Quận Bốn, chúng tôi sẽ tìm được cách biến á nhân lại thành người...trên lý thuyết là thế. Bà Ollerus, người xây nên dinh thự này, cùng với đội đã buộc phải dừng chân tại một mê cung Quận Bốn. Chính xác thì Bại trận Lang đó là gì mà có thể hủy diệt cả một đội với kỹ năng dùng khiên tinh diệu thế này chứ…?
Tôi lau người và làm khô tóc nhanh nhất có thể. Khi tôi tưởng mình sẽ phải dùng tay lau khô, thì thấy một chiếc máy có dạng vỏ ốc tỏa nhiệt, với những khe xoắn tỏa nhiệt nóng từ lỗ thông khí ra. Nó không đủ nóng lắm, nhưng dùng làm máy sấy cũng được.
Họ có thể dùng linh thạch tạo ra vài trang thiết bị hiện đại. Cái này cũng thế, chắc hẳn nó được một người mới đầu thai có nhu cầu làm khô tóc tạo ra. Tôi rất biết ơn người đã tạo ra quả cầu đen, cái “quả cầu điều khiển nhiệt độ” trong phòng khách kia.
Tôi bước tới phòng khách, đứng ra sau Theresia và nói chuyện cùng Misaki. Có vẻ Misaki không hề mệt chút nào. Đứng đây giúp tôi phục hồi được sinh lực cho Theresia; khi bị nhiệt hun, sinh lực cô đã tụt xuống một chút. Thay đổi nhiệt độ thực sự là một mối đe dọa với á nhân.
Theresia trông đã khá hơn, cô đi vào phòng ngủ có Igarashi ở đó. Chỉ còn tôi và Misaki ở phòng khách.
“Phùùù… Thật sự hôm nay trải qua nhiều việc quá. Em vẫn thấy phấn chấn ghê, không ngủ được!” Misaki nói. Cô ấy chính là người dẫn chúng tôi tới tầng bí mật thứ tư của Cánh đồng Bình minh, dẫn đội đánh bại Named Monster và gặp được Ariadne… Quá nhiều chuyện xảy ra hôm nay. Chắc tôi cần phải ghi nhớ chúng thật cẩn thận trong đầu.
“Ellie đã đi ngủ rồi. Chắc em sẽ ngủ ngon thôi. Nếu không được, em sẽ đi quấy Suzu,” Misaki tiếp. Kỹ năng Thanh lọc của Suzuna có thể trấn an mọi người, nên có lẽ sẽ giúp Misaki ngủ ngon. Ngay cả có tôi ở cạnh, họ vẫn sẽ ngủ ngon giống như hai cô bạn thân chung giường thôi.
“Ngày mai, em…sẽ bị bỏ lại sao?” Misaki hỏi.
“Chúng ta sẽ có tám người tính cả em, Melissa và Cion, em có thể đi mà,” tôi nói. “Anh chỉ lo em là người duy nhất đang ở cấp 2 thôi - sinh lực của em sẽ thấp hơn đấy.”
“Vậy lúc chiến đấu em sẽ không làm gì hết. Em và Melissa theo sau được không? Như kiểu...một nhóm tách riêng ấy.”
Thực ra đó cũng là một ý. Hỗ trợ của tôi có tác dụng chừng nào vẫn đứng sau mọi người, nên nếu nhóm hậu phương có tham gia chiến đấu, tôi vẫn có thể chạy quanh giúp đỡ. Còn tùy thuộc Melissa mạnh đến đâu, nhưng để những thành viên cận chiến đứng sau cũng là một ý hay.
“Ngay cả em có tham gia thì việc duy nhất em làm được cũng chỉ là tăng vận may thôi… Nên nếu anh muốn thế, em sẽ đi theo. Em còn không có thêm được kỹ năng hữu dụng nào nữa,” Misaki buồn bã. Cô ấy bực dọc lấy bảng thông tin ra khỏi quần ngủ rồi đưa tôi.
♦Kỹ năng thu nhận♦
Tăng nhẹ tỉ lệ nhận chiến lợi phẩm hiếm từ kẻ thù
Tỉ lệ: tỉ lệ nhận ngẫu nhiên.
Vận may: Tăng nhẹ tỉ lệ tìm được rương báu sau chiến đấu.
♦Kỹ năng hiện có♦
Mánh khóe Xúc xắc: Chọn được một số mong muốn trong một lần gieo xúc xắc.
Cò Quay 1: Chọn ngẫu nhiên một mục tiêu giữa đồng minh và kẻ thù để làm tụt một nửa sinh lực.
Vô Thường: Không thể đọc được biểu cảm trên gương mặt
Tiên đoán may mắn 1: Bạn sẽ có linh cảm tiên đoán được hành động nào dẫn tới kết quả tốt.
Tung Xu: Tăng vận may nếu xu rơi đúng vào mặt một đồng đội chọn.
Điểm kỹ năng còn lại: 2
Mấy kỹ năng hiện có này nếu ở trong sòng bài sẽ thật tuyệt… Nhưng cá là nếu có chức nghiệp như “người chia bài”, kỹ năng của họ hẳn phải hơn xa chỗ này.
Cò Quay 1 có lẽ xác suất trúng đồng minh không cao, bởi vận may của Con Bạc rất tốt, nhưng rủi ro cũng khôn lường. Tiên đoán may mắn 1 thì không có rủi ro. Misaki đã nhận những kỹ năng rõ ràng rất có lợi. Chúng tôi đã được kỹ năng Tăng tỉ lệ nhận chiến lợi phẩm và Vận may của cô giúp.
“Tiên đoán may mắn 1 có vẻ hay, nhưng anh không nghĩ em cần dùng cái này luôn đâu. Em nghĩ sao nếu đợi lên cấp nữa, rồi xem mình nhận được kỹ năng gì?” tôi hỏi.
“Vâng, em cũng thấy thế. Em muốn tận dụng triệt để kỹ năng cải thiện vận may. Khi làm được thế, em sẽ đi thám hiểm và tìm ra hũ vàng chôn dưới đất,” cô đáp.
“Anh không biết có hũ vàng nào không, nhưng em có kỹ năng giúp mình tìm được mấy thứ đấy mà. Được thấy nhiều kỹ năng của mọi người thực sự rất thú vị đấy.”
“Ha-ha! Mừng là anh thấy vui. Thôi, em về phòng mình đây. Ngủ ngonnnn!”
“Ngủ ngon.”
May là Misaki đã thu được những kỹ năng hữu dụng cho chiến đấu, nhưng có vẻ Con Bạc là chức nghiệp chuyên về kỹ năng hỗ trợ liên quan đến may mắn, và có một ảnh hưởng tích cực tới đội. Nghĩ mới thấy, nó khá giống chức nghiệp của tôi.
Tôi trở về phòng, thấy Suzuna đã sớm bật đèn ngủ, ngồi trên giường nhìn bảng thông tin.
“Chắc em mệt lắm nhỉ Suzuna,” tôi nói.
“Có chút. Anh xem nhanh qua kỹ năng của em được chứ?” cô đáp.
“Được chứ. Em đang xem lại nó đấy à?”
“Vâng. Em đang cố phân tích xem cái nào tốt để dùng, nhưng vẫn không chắc.”
Tôi đứng cạnh Suzuna, cô đưa tôi xem bảng thông tin, rồi nhìn tôi cười.
“Ờm, anh không cần phải đứng đâu. Cứ ngồi đi nếu anh muốn. Dù sao em mới là người nhờ vả anh mà,” cô nói.
“Ừ, cảm ơn nhé.” tôi ngồi trên giường cạnh cô. Cô đưa bảng vốn đã mở sẵn trang kỹ năng cho tôi.
♦Kỹ năng thu nhận♦
Thiết lập đánh tự động
Thanh lọc
Trừ tà 1
Phát hiện Linh hồn 1
♦Kỹ năng hiện có♦
Cung Thủ 1: Tăng lực sát thương của cung bắn khi sử dụng kỹ thuật bắn cung phù hợp.
Mũi tên Trừ tà: Trợ thêm đức tin của Thánh vào tên khi dùng cung.
Thanh tẩy: Trợ thêm đức tin của Thánh vào bất kì ai ở cùng một vùng nước với bạn.
Ngoại cảm: Cho phép một linh hồn gần đó nhập vào cơ thể và giao tiếp.
Người nguyện cầu: Tăng nhẹ tỉ lệ thành công của đội.
Rải Muối: Rải muối quanh một vùng nhất định để ngăn quái vật tiến vào.
Điểm kỹ năng còn lại: 2
“À, phải rồi… Anh nhớ em có kỹ năng của Nữ Tu và kỹ năng bắn cung.”
“Cung Thủ có vẻ tốt đấy, còn Ngoại cảm là kỹ năng anh luôn muốn có từ trước khi đầu thai, nhưng chả bao giờ có… Anh rất muốn biết nó sẽ thế nào.”
“Phần dẫn giải đề cập đến linh hồn, nên đồng nghĩa linh hồn thực sự tồn tại nơi đây. Em phát hiện được họ chứ Suzuna? Em cảm nhận được thứ này bằng Phát hiện Linh hồn không?”
“Có. Lần trước trong mê cung cũng thế… Nơi đó có linh hồn của những Nhà thám hiểm đã chết trước khi kịp hoàn thành mục tiêu.”
Nếu chúng tôi nghe được lời trăng trối của những người đã chết ở đây...có khi sẽ biết được vài bí mật trong mê cung. Vậy thì chúng tôi sẽ có cái nhìn khác với mọi người, và biết thêm nhiều hơn về nơi này.
Cung Thủ 1 có lẽ hữu dụng, nhưng sẽ tốt hơn nếu tập trung cải thiện số đòn tấn công thay vì sức mạnh từng đòn. Bắn hai tên cùng lúc hay bắn thành những đợt lẻ không phải là kỹ năng cung thủ bình thường, nhưng tồn tại ở đây thì hoàn toàn có thể.
“Được rồi. Nếu em cũng thích thì nên chọn Ngoại cảm. Thanh tẩy cũng hữu dụng nếu em đi vào mê cung mà đức tin của Chúa phát huy tác dụng, nhưng anh không nghĩ em cần nó ngay lúc này đâu.”
“Em hiểu rồi. Cảm ơn Arihito.”
“Anh thấy Cung Thủ là kỹ năng mạnh đấy, nhưng giờ em trong đội anh rồi, nên hiện tại nó không cần thiết lắm. Điều quan trọng là cải thiện số đòn tấn công.”
“Em sẽ mạnh hơn nếu có kỹ năng bắn nhiều tên cùng lúc.”
“Anh cũng nghĩ thế. Đội chúng ta sẽ cực mạnh nếu có cả kỹ năng phòng thủ kịp thời, bên cạnh kỹ năng tấn công.”
Chúng tôi không bàn về kỹ năng lâu như tôi tưởng. Khi Suzuna không còn lo lắng về kỹ năng của mình, chúng tôi mới kết thúc trò chuyện. Mọi người đã sớm đi ngủ; chúng tôi cũng nên nghỉ ngơi thôi.
“Phải rồi… Mai chúng ta sẽ làm ít việc vặt rồi nghỉ xả hơi,” tôi nói.
“Được. Chúc ngủ ngon, Arihito.” tôi ngả lưng trên giường, nhắm mắt và cố ngủ.
Tôi nằm vậy mất một lúc, nhưng rồi nghe thấy tiếng Suzuna rời giường.
“...Arihito, chúng ta nói chuyện một lát được không?”
“Hửm? Ừ, được. Cứ hỏi những gì em muốn.”
“Cảm ơn anh. Không biết em có thể hỏi cái này không, nhưng giờ chỉ có hai chúng ta… Em chỉ muốn biết…”
“Anh không sao. Thật sự anh không có gì để giấu em hết.”
“...Không biết anh có thể kể em nghe, anh sống thế nào trước khi đến Mê cung Quốc không - Thực ra, không, chỉ là chung chung về bản thân anh thôi…”
Trông cô ấy rất lo lắng, ngay cả khi chuyện không đáng để lưỡng lự như thế. Tôi ngẫm xem nên nói gì, rồi kể lại xúc tích cho cô. Tôi kể mình là trẻ mồ côi, không gia đình thân thích, và cả thời gian còn làm việc. Sau khi nghe tôi kể chuyện kiếp trước, Suzuna cũng kể tôi nghe việc cô đã nhập học một trường nữ sinh thế nào. Cô cùng Misaki đã cùng đồng hành đến cấp hai, nhưng đến cấp ba học khác trường.
“Năm hai của cấp ba… Anh ghét phải nói thế này, nhưng lúc ấy em vẫn còn cả cuộc đời phía trước,” tôi buồn bã.
“Thực ra em thấy việc đầu thai cũng không tệ đến thế. Lúc đầu em sợ lắm, nhưng đôi khi, mọi chuyện cứ diễn ra thôi, và anh không ngăn nó lại được. Đó là những gì em nghĩ khi nhập đội với Ellie.”
Ngay cả khi kể mình đã mất mạng, đến khi coi việc nhập đội Elitia là lựa chọn tốt, cô ấy đều rất bình tĩnh. Có lẽ ai cũng cố đi trên con đường riêng của mình sau khi được đầu thai, thay vì phó mặc cho dòng đời đưa đẩy. Mặc dù Misaki đã chọn khởi đầu trên một con đường đầy chông gai.
“Nhưng rồi em gặp anh, và nhận ra - em không muốn cứ phó mặc mình. Em cũng muốn tự đi trên con đường riêng, và không đầu hàng,” Suzuna tiếp.
“Không đầu hàng sao… Khi mọi chuyện khó khăn, anh chỉ cố tìm cách giải quyết, bởi vì mọi người đều đang ở đó. Vì những người khác đều đã cùng đi chung thuyền, nên anh mới có thể tiếp tục con đường mình chọn.”
“...Đó là lí do mọi người dễ dàng tin tưởng anh. Bởi đó chính là con người anh. Và việc đó rất tuyệt.”
“E-em thấy vậy sao…? Suzuna, em không tâng bốc anh quá đấy chứ? Anh thực sự không có gì đặc biệt.” Suzuna nhìn tôi chăm chú. Rồi cô nhận ra mình đang rướn lên phía trước, liền lấy tay che miệng, quay lưng về phía tôi.
“...Hãy quên những lời em nói đi. Em biết - em biết mình rất tự ái và hống hách.”
“Sống chân thật với cảm xúc không có gì sai cả. Anh không hề nghĩ thế, anh luôn ngưỡng mộ những người sống như vậy.”
Suzuna im lặng phút chốc. Cô dè dặt vuốt mái tóc đen bóng đã có chút rối lúc cô xoay người, rồi quay lại lần nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“...Arihito, ý anh là mình không sống thành thật sao? Em không nghĩ nó đúng đâu.”
“Ơ-ờm… anh nói việc này em sẽ sợ cho xem, nhưng khi ngồi trên xe buýt, anh đã nghĩ, Chà, cô gái này thật xinh đẹp. Rồi sau khi đầu thai, anh lại chú ý tới em lần nữa.”
“Th-thật sao? ...Em cũng thấy anh trên xe, nhưng trông anh rất mệt… X-xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi. Anh thật sự mệt thật. Thực ra lúc trượt tuyết anh chỉ muốn ngủ, nhưng không ngờ lại tỉnh ngủ nhanh thế. Anh thích trượt tuyết, nhưng trượt tệ lắm.”
Suzuna cười. Ơn trời, bầu không khí đã đỡ hơn.
“Nếu chúng ta vào mê cung có tuyết và rất khó tìm đường, em sẽ dạy anh trượt,” cô đề nghị.
“Nếu có mê cung như thế sẽ rất vui đấy… Thực ra, anh cá là có. Và em có thể dạy anh.”
“Vâng… Ngủ ngon nhé Arihito.”
Suzuna quay lưng đi. Không biết vì sao tôi lại nhìn chằm chằm vào lưng cô, mi mắt tôi dần nặng trĩu, tôi buồn ngủ mất rồi.
Cảm giác tôi...quên gì đó… Hay tưởng tượng nhỉ…
Tôi nghĩ mình đã thấy một ánh sáng mờ trong phòng tối, nhưng trước khi kịp nghĩ đó là gì, tôi đã ngủ mất. Đêm đó, tôi mơ có người đến và ngủ chung giường với mình. Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, Suzuna đã không còn trong phòng. Cô đã sớm thay quần áo và đợi ở phòng khách. Nhưng khi tôi hỏi tại sao cô lại dậy sớm thế, Suzuna chỉ lầm bầm, lảng đi mà không trả lời rõ ràng.