22
Một cỗ xe ngựa đang đợi họ ở ngoài.
Không phải một cỗ xe bình dân như xe kéo hàng hay xe ngựa thông thường.
Mà là một cỗ xe sang trọng với một người đánh xe vận trang phục có chất lượng vào hàng bậc nhất.
Vậy là nó được quý tộc gửi tới.
Eda lên xe cùng Norma, nhưng Lecan khó mà lọt được vào trong.
Thế nên, anh chạy theo sau cỗ xe.
Quả nhiên, cỗ xe đi vào khu vực quý tộc sinh sống.
Nó tiến qua cổng vào khu dân cư và đi vào một căn dinh thự từ thẳng cổng trước. Hay nói theo cách khác, họ được xem như là khách quý được mời tới.
Một người đàn ông lớn tuổi vận trang phục quản gia ra đón họ.
“Thưa cô Norma. Được cô ghé thăm là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Xin phép. Tình trạng của ngài Prado thế nào rồi?”
“Theo như tôi thấy thì có lúc thuyên giảm, có lúc lại trở nặng.”
“Vậy sao.”
“Ngài ấy cũng không thiết tha dùng bữa...”
“Tôi hiểu rồi.”
Họ được dẫn tới phòng cho khách và mời trà. Norma đưa một chiếc lọ nhỏ cho ông quản gia.
Và rồi một cái khay chứa vài chiếc khăn ấm còn đang bốc hơi nghi ngút được đưa vào.
“Lecan. Eda. Dùng những chiếc khăn này và lau thật sạch tay của hai người đi.”
“Đây là tục lệ của nơi này sao?”
“Không. Tôi là người ra yêu cầu việc này. Tôi tới đây mỗi tháng một lần, và cả hai tay tôi phải được lau sạch bằng khăn ấm trước khi kiểm tra bệnh nhân.”
“Vậy sao. Tên Prado này là bệnh nhân của cô à.”
“Prado Goncourt. Người đứng đầu hiện tại của Gia tộc Goncourt.”
“Ra vậy.”
Lecan không biết gia tộc này. Nên anh cũng chẳng thấy gì khi biết được việc trên.
Ngay từ đầu, anh chỉ biết có một gia tộc ngụ tại thị trấn này, đó là gia tộc của lãnh chúa.
Anh cố nghĩ xem nó tên là gì, nhưng lại chẳng thể nhớ ra.
(Thôi, sao cũng được.)
Và rồi, vị quản gia quay lại để dẫn họ tới phòng ngủ của người đứng đầu gia tộc.
23
“Là quý cô Norma đó sao.”
Người đàn ông già đang nằm trên giường lẩm bẩm trong khi quay mặt về phía cửa phòng.
Lecan lấy làm lạ.
Người đứng đầu một gia tộc uy quyền mời một trị liệu sư tới nhà để thăm bệnh chẳng phải chuyện gì đặc biệt.
Nhưng việc ông ta gọi Norma là ‘quý cô’ thì đúng là rất lạ.
Vậy là, có khả năng Norma mang trong mình dòng máu quý tộc.
“Xin lỗi ngài vì tôi không thể tới thường xuyên. Hôm nay tôi có đem theo hai người có thể sử dụng <Hồi Phục>. Lecan và Eda.”
“Ồ.”
Chỉ cần nhìn mặt ông ta là biết người đàn ông này đã kiệt quệ tới mức nào.
Hốc mắt ông ta thâm đen lại, bóng dáng của cái chết như đang lẩn khuất đâu đây.
“Tôi xin phép.”
Norma lật tấm chăn trông có vẻ rất mềm mại ra, lấy cây đũa phép của mình và bắt đầu khám nghiệm.
“Có vẻ như đường ruột của ngài đang dần ổn định rồi.”
“Cô không cần an ủi đâu.”
“Hôm nay tôi cũng mang theo thuốc như mọi khi đây.”
“Thứ duy nhất níu giữ cái mạng này tới tận bây giờ.”
“Giá như nó có hiệu quả hơn thế.”
Ông lão nhắm mắt lại và chìm dần vào yên lặng.
“Bắt đầu nào. Lecan. Eda. Phần lớn đường ruột của ngài Prado đã bị suy yếu. Vì vậy nên cơ thể ngài ấy không thể hấp thụ thức ăn như bình thường. Ngoài ra, khả năng tự đào thải chất có hại của cơ thể ngài ấy cũng có vấn đề. Dẫn tới việc cơ thể ngài Prado bị suy nhược trầm trọng.”
Lecan và Eda lắng nghe trong yên lặng.
“Phép <Hồi Phục> của cả hai có thể tạm thời cho ra hiệu quả rất lớn. Từ đó giúp cho cơ thể ngài ấy lấy lại phần nào sức lực và cả cảm giác thèm ăn. Nếu hai người có thể tăng cường sinh lực của cơ thể để đàn áp căn bệnh, bệnh tình của ngài ấy sẽ được cải thiện.
Cô ấy làm điệu bộ như thể đang giải thích cho Lecan và Eda, nhưng có lẽ là cô đang giải thích cho cả bệnh nhân, Lecan nghĩ vậy.
“Tôi yêu cầu cả hai đi cùng, nhưng nếu xét theo tình trạng của ngài Prado, Eda sẽ là người phù hợp hơn.
“Vâng.”
“Chuẩn bị sẵn sàng cùng cây đũa bà Shira cho em đi.”
Eda đưa cây đũa ra.
“Nhẹ nhàng phủ ma lực lên cây đũa, sau đó hãy kiểm tra cơ thể của bệnh nhân, tập trung ở vùng ngực cho tới bụng.”
Eda dần hiểu ra cách để kiểm tra cơ thể người bệnh. Cô kiểm tra cơ thể ông ta thật kỹ càng.
“Em thấy những gì?”
“Ông ấy đang bị suy nhược. Và bên trong cơ thể còn có một đống độc nữa ạ.”
“Độc?”
Prado trợn trừng cả hai mắt. Norma liền trả lời ông ta.
“Trong trường hợp này, phần ‘độc’ mà cô bé nói tới chính là những chất cặn bã bị lưu lại trong cơ thể ngài. Những chất cặn bã mà cơ tạo ra nhưng không được thải ra ngoài sẽ trở nên có hại.”
“A-à.”
Prado nhắm mắt trở lại.
“Nào, việc đầu tiên là đẩy những thứ gây hại ngoài, chủ yếu ở phần ruột. Sau đó là tới tăng cường sức sống và sinh lực của từng phần trong cơ thể. Em làm được chứ?”
“Vâng. <Hồi Phục>.”
Một quả cầu ánh sáng màu lục hiện ra, lớn tới mức không những phủ hết hết cả cây đũa, mà còn phủ lên tới tận cánh tay Eda.
Prado bất ngờ tới mức trợn cả hai mắt.
“Ô? Ô?”
Quả cầu ánh sáng từ từ bị hút vào trong lồng ngực Prado.
Như một tấm bọt biển gặp nước, cơ thể ông ta thấm đẫm trong <Hồi Phục>.
“Ohh. Ohh.”
Prado rên lên. Không phải vì đau, mà là do cảm giác dễ chịu khiến ông ta vô thức làm vậy.
Cả cơ thể Prado như được phủ một lớp dạ quang đang phát ra ánh sáng xanh lục nhè nhẹ trong căn phòng tối mờ.
Và lớp dạ quang cứ phát sáng như vậy suốt một lúc.
“<Hồi Phục>.”
Một quả cầu ánh sáng còn lớn hơn trước hiện ra.
Ấy nhưng, không phải màu lục, quả cầu phát ra ánh sáng màu lam.
Một màu xanh lam mờ ảo tuyệt đẹp.
“Ơ”
Norma là người thốt lên.
Eda vẫn đang tập trung vào việc chữa trị.
Ánh sáng xanh lam dần dần biến thành hình dạng một giọt nước và nhỏ xuống ngực Prado.
Giọt nước ấy từ từ trải ra toàn bộ cơ thể ông ta trước khi ngấm dần vào trong.
“AAAAAAAAA”
Một tiếng kêu cất lên từ khoái cảm không ngừng trào tới.
Miệng Prado hé mở như thể đang cố hít luồng khí thần thánh vào trong cơ thể, còn mắt ông ta thì trợn tròn như đang cố nhìn cho rõ phép màu linh thiêng đang được ban xuống cơ thể này.
Mãi một lúc sau, ánh sáng xanh lam mới biến mất, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của Prado, người đang say ngủ với biểu cảm hạnh phúc trên mặt.
Norma chĩa cây đũa phép bằng cánh tay đang run rẩy của mình tới Prado và kiểm tra cơ thể ông ta.
“Không thể tin nổi.”
Norma vội vã phủ tấm chăn mềm lên người Prado như cũ trước khi quay phắt lại.
Ánh mắt cô ấy đang hưởng thẳng tới Eda.
Đôi mắt cô như đang ẩn chứa một cảm xúc mãnh liệt vô cùng, nhưng chẳng một ai có thể hiểu được đó là gì.
“Lecan. Eda. Quay về thôi.”
Người quản gia liền bước vào phòng. Một người hầu cùng chiếc xe đẩy mang đồ ăn theo sau ông ta.
Người quản gia định nói gì đó, nhưng Norma là người cất lời trước.
"Chúng tôi đã khám và chữa bệnh xong xuôi rồi. Sức khỏe của ngài Prado đã trở lại bình thường.”
“Ồ.”
“Chúng tôi còn phải thăm bệnh một vài bệnh nhân khác. Xin phép.”
“Ôi khoan. Xin cô cứ thong thả. Chúng tôi sẽ chuẩn bị tiền công trong khi mọi người dùng trà.”
“Chúng tôi đang vội. Đành phải để trà cho dịp khác thôi. Xin ông hãy gửi tiền công tới bệnh xá của chúng tôi.”
“Vâng thưa cô. Tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa cho mọi người ngay.”
24
Khi họ về tới bệnh xá, Norma không chuẩn bị để tới nhà bệnh nhân tiếp theo ngay.
Lecan đã lờ mờ đoán được tình hình, nhưng anh quyết định hỏi về chủ đề khác.
“Ông ta có vẻ giàu có. Sao ông ta không mua potion đỏ mà uống.”
“Ông ấy đã mua. Và cũng đã uống. Nhiều tới mức không đếm xuể. Ông ấy đã dùng Potion Đỏ Lớn suốt hai năm nay rồi.”
“Thế mà vẫn không đủ để chữa bệnh của ông ta sao?”
“Có chứ. Tới mức ông ấy đã bình phục hoàn toàn một lần. Nhưng chẳng mấy mà căn bệnh lại tái phát, khiến tình trạng của ông ấy trở nên tồi tệ như lúc trước.”
“Hả? Sao lại thế được?”
“Bởi vì gốc rễ của căn bệnh vẫn còn đó. Potion đỏ đã xóa sạch mọi triệu chứng của căn bệnh. Nó cũng khôi phục thể chất và sinh lực của người dùng trở về mức sung mãn nhất. Tuy nhiên, potion đỏ không xóa đi căn nguyên gây bệnh. Tới cả <Hồi Phục> cũng chẳng thể nào nhổ bỏ gốc rễ của căn bệnh đã ăn sâu tới mức ấy được đâu!”
Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Và Eda là người phá bỏ nó.
“Aa. Có phải em làm hỏng chuyện gì đó không ạ?”
“Hỏng á? Không, không đâu. Trái ngược lại ấy chứ.”
“Đó là <Thanh Tẩy> phải không? Không, giống như có <Thanh Tẩy> lẫn trong <Hồi Phục>.”
“Tên ma thuật được niệm ra quả là <Hồi Phục>. Nhưng nó chính là <Thanh Tẩy> Lecan à, chắc chắn là như vậy.”
[Tập 12 - Trị liệu sư Norma] Hết / Kế tiếp [Tập 13 - Bắt Cóc]
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại