The Wolf Won't Sleep

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 232

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7477

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Tập 13 - Bắt cóc - 1-2

1

“Ba chỗ nữa à.”

Những từ vừa được Lecan nói ra làm Norma lúng túng.

“Hơ?”

“Cô nói là hôm nay chúng ta sẽ đi thăm bệnh ở bốn nơi mà.”

Norma chết lặng một chút trước khi nổi đóa lên.

“Anh đang nói cái gì vậy hả Lecan! Bây giờ không phải lúc để làm mấy chuyện đấy!”

“Norma, cảm ơn cô.”

“...Hơ?”

“Cô đang lo cho Eda phải không. Nếu người ta biết được việc con bé có thể sử dụng <Thanh Tẩy>, họ sẽ làm ầm lên.”

“Lecan. anh”

“Vài ngày trước, Eda đã bị điện thờ triệu tập.”

“Hơ.”

“Và đám giáo sĩ cứ khăng khăng đòi xem cho bằng được phép <Hồi Phục> của con bé.”

“V-và rồi?”

“Tôi cho họ xem phép <Hồi Phục> của mình.”

“Haả?”

“Rồi tôi nói với họ. Rằng Eda, đệ tử còn non trẻ của tôi chỉ có thể phát động ma thuật này ở cấp độ kém hơn một chút.”

“Rồi sao? Sau đó thì sao?

“Sau một vài xung đột, giáo sĩ Cassis tạm thời bị tước đi vị trí của mình và sẽ bị đưa ra xét xử điện thờ gì đó. Tôi bị ép phải tới cô nhi viện chín lần.”

“Tôi không hiểu vế sau lắm, nhưng những gì anh nói ở nửa đầu đúng là bất ngờ thật. Gã Cassis này cuối cùng cũng sa lưới rồi à.”

“Còn nữa, thứ trưởng điện thờ tuyên bố rằng họ sẽ không cưỡng ép Eda gia nhập hàng ngũ giáo sĩ của họ ngay trước mặt trưởng điện thờ.”

“...Cái gì?”

“Tôi đã biết Eda có khả năng sử dụng <Thanh Tẩy> từ trước.”

“Hớ?”

“Eda đã cứu tôi, khi bị dính nguyền bằng <Hồi Phục> của con bé. Phép <Hồi Phục> ấy có lẫn một phần <Thanh Tẩy>.”

“Có chuyện đó sao.”

“Nên tôi mới không để Eda sử dụng <Hồi Phục> khi tới điện thờ.”

“Ra là vậy.”

“Cho dù mọi chuyện có thành ra thế nào, nếu như Eda vẫn đang học tập dưới trướng tôi với tư cách một đệ tử, tôi vẫn sẽ bảo vệ con bé. Mặc kệ đám điện thờ hay quý tộc định giở trò gì, tôi vẫn sẽ giữ cho con bé được an toàn. Nếu bất cứ kẻ nào định dùng vũ lực để đoạt lấy Eda, tôi sẽ chiến đấu với chúng. Vậy thôi.”

“Anh... mạnh thật đấy. Giá như cha chỉ cần mạnh được bằng phân nửa anh thì...”

“Hửm?”

“Không có gì. Đúng thật. Việc gì mà ta lại phải canh cánh mấy chuyện còn chưa xảy ra. Hôm nay chúng ta phải cố hết sức mới được. Nào! Lecan. Eda. Tiếp tục làm việc thôi.”

“Đã rõ.”

“Vâng ạ.”

Jinga đang đứng cạnh cửa.

Phía sau bộ ria mép lịch lãm của ông ta là đôi môi đang hằm hằm mím lại.

2

Địa điểm thăm bệnh thứ hai là một căn nhà sang trọng. Nhưng tên của những người này lại không có họ để chỉ một gia tộc, nên họ không phải quý tộc.

Bệnh nhân lần này là một bà lão với cơ thể gầy gò cùng khuôn mặt sạm vàng yếu ớt, tới mức bà ấy chẳng thể nào ngồi dậy.

Một căn bệnh tấn công vào đường ruột cùng dị tật ở xương sống đã khiến bà ấy ra nông nỗi này.

Norma giải thích cho Lecan thật kỹ về cách hoạt động phức tạp của một đường ruột bình thường, và dị tật nào đang gây ảnh hưởng tới cơ thể.

 Trong khi ghi nhớ những gì mà Norma giải thích, Lecan sử dụng ba phép <Hồi Phục> thật yếu nối tiếp nhau. Nói mới nhớ, Shira cũng đã nói rằng hiệu quả của phép <Hồi Phục> sẽ dựa vào lượng ma lực của người sử dụng và tổng sinh lực của bệnh nhân, nếu ta sử dụng lượng lớn ma lực cho phép <Hồi Phục> lên một bệnh nhân đang bị suy kiệt sinh lực, thì phép <Hồi Phục> ấy sẽ không có tác dụng gì. Vì vậy, phép <Hồi Phục> mà ta nên dùng để chữa trị những người đã mất đi lượng lớn sinh lực là phép <Hồi Phục> được phát động thật cẩn thận với lượng ma lực vừa đủ.

Sau phép <Hồi Phục> thứ ba, tình trạng của bệnh nhân đã khá lên trông thấy, thậm chí bà ấy còn có thể ngồi dậy. Bệnh tình của bà chuyển biến tích cực đột ngột tới mức khiến cả các cô hầu trong nhà mừng tới phát khóc.

Gia đình bệnh nhân đã chuẩn bị bữa trưa cho cả ba trong khi họ đang điều trị cho bà lão, và họ quyết định nhận lời mời. Norma đang tính mua bữa trưa từ sạp đồ ăn nào đó trên đường. Lecan đã có hộp đồ ăn trưa do Eda làm, nhưng anh quyết định để nó lại cho bữa tối.

“Lecan. Anh có để ý rằng potion đỏ và <Hồi Phục> có điểm gì đó khác nhau không?”

“Potion đỏ có hiệu quả chữa trị ở một mức độ cố định tùy theo kích cỡ của chúng, hay là Lớn, Vừa và Nhỏ. Còn hiệu quả chữa trị của <Hồi Phục> phụ thuộc vào lượng ma lực người dùng sử dụng để phát động nó, và lượng sinh lực của người bệnh.”

“Ôi cha, bất ngờ thật đấy. Đúng là bà Shira đã nhồi đủ thứ kiến thức vào đầu anh rồi. Mà không, vậy cũng phải. Dù sao thì anh cũng là đệ tử duy nhất mà bà Shira từng chấp nhận cơ mà.”

“Theo như tôi biết, bà ấy đã từng dạy vài đệ tử nữa trước khi tới thị trấn này.”

“Ồ. Vậy sao. Có vẻ thú vị đấy, nhưng khoan hãy bàn tới chuyện ấy. Thế thì, Lecan. Anh có biết rằng đã từng có một số trường hợp sử dụng potion đỏ lại làm cho tình trạng bệnh nhân tệ đi chưa?”

“Hả? Tôi không biết chuyện ấy. Sao lại có chuyện ngược đời như thế.”

“Bởi vì đó là những trường hợp vô cùng đặc biệt. Và ông Prado là một trong số đó.”

“Hồ.”

“Giả sử như căn bệnh chính là một cái cây đang phát triển bên trong cơ thể anh. Các cành cây và lá cây chính là triệu chứng của căn bệnh. Hay nói theo cách khác, chúng đại diện cho cơn đau nhức, là cánh tay bị liệt, con mắt bị mù, lỗ trên đường ruột mà bệnh nhân mắc phải. Mắt thường không thể nào thấy được gốc rễ của căn bệnh này.”

"Ừm"

“Potion đỏ sẽ xóa sạch những cành cây và lá cây đó đi ngay lập tức. Với cách thức nào đó mà ta chẳng thể lý giải. Ấy nhưng, tùy theo kích cỡ của viên potion đỏ, nó có thể không đủ khả năng để xóa hết toàn bộ lượng cành lá của cái cây trong thời điểm hiện tại.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Potion đỏ không gây ảnh hưởng gì tới phần rễ. Nhưng nếu như ta cắt trụi cành và lá, dần dần phần gốc cũng sẽ chết đi. Hoặc cũng có thể là cái cây đã mất đi sức lực để mọc thêm cành lá mới. Và kể cả nếu nó vẫn tồn tại, nó chỉ có thể mọc ra những cành cây nhỏ lẻ xíu xiu, ta có thể xem việc đó như là căn bệnh đã được chữa.”

“Phải.”

“Nhưng nếu như phần gốc rất khỏe, xóa bỏ cành lá của nó chỉ đơn thuần là làm chậm quá trình phát triển trở lại của cái cây này.”

“Và đó là trường hợp của Prado?”

“Không, không phải vậy. Hãy cứ chậm rãi đã nào. Tóm lại, hay nhớ rằng kể cả trông bệnh nhân có có vẻ như đã được chữa khỏi mọi triệu chứng của căn bệnh, họ vẫn có thể mắc chúng trở lại nếu như gốc rễ của bệnh vẫn còn đó. Nhưng với những trường hợp này, các triệu chứng cần một thời gian nhất định để tái phát trở lại, từ đó bệnh nhân sẽ có đủ thời gian khôi phục lại sức lực để đối chọi với căn bệnh.”

“Vậy sao.”

“Và, từ đây sẽ là các giả thiết của tôi. Chúng vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào, và tôi vẫn đang cố phân tích các trường hợp này, nên những thông tin sau có thể không được chắc chắn cho lắm. Khi cơ thể con người đã quá mệt mỏi sau quá trình đối chọi với căn bệnh, sẽ có một vài trường hợp cơ thể chấp nhận tình trạng bị bệnh này là ‘bình thường’. Tôi gọi đó là bị <Ghi Đè>.”

“Hửm? Tôi chưa hiểu.”

“Bệnh tật là thế lực ngoại lai xâm nhập vào. Chúng tấn công, dày xéo khiến cho cơ thể ta khổ sở. Và khiến cho cơ thể đầu hàng. Kiểu như, ‘chúng tôi xin tuân theo sự trị vì của ngài, nên xin ngài đừng tra tấn chúng tôi nữa’.”

“Rồi sao?”

“Và rồi mọi thứ sẽ đạt trạng thái cân bằng. Hay là, cơ thể anh vẫn phải chịu đựng căn bệnh, nhưng nó sẽ khó mà tiến triển tệ đi hơn nữa.”

“Bị kẻ địch chiếm đóng à.”

“Chính xác là như vậy. Và giờ, ta sẽ tính tới ảnh hưởng của potion đỏ với tình huống này. Potion đỏ là ma thuật có khả năng khôi phục cơ thể con người trở lại trạng thái bình thường.”

“Ma thuật?”

“Phải. Chúng không phải là thuốc. Mà là ma thuật được thực thể hóa dưới dạng vật phẩm. Và giờ ta có một bệnh nhân với tình trạng <Ghi Đè>. Ta cho họ uống một viên potion đỏ. Chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Đương nhiên là họ được chữa khỏi.”

“Potion đỏ sẽ đưa ra mệnh lệnh tới Căn nguyên của Sự sống trong cơ thể con người. 'Mau xóa sạch đám cành lá cây này đi'. Ấy nhưng mà, cơ thể đã đầu hàng trước căn bệnh lại đáp lại. Rằng tình trạng cành lá cây đang tồn tại này mới là đúng đắn, và hồi phục những phần cành lá trở lại.”

“Hả? ...Hừm. Tôi dần hiểu ra vấn đề rồi.”

“Em không hiểu thế nghĩa là gì hết.”

“Ma thuật cao cấp như potion đỏ sẽ xóa sạch mọi cành lá của cái cây trong một thời gian. Tuy nhiên, với những trường hợp <Ghi Đè>, các cành lá này sẽ được hồi phục trở lại ngay sau khi bị xóa đi, tức tốc mọc trở lại như ban đầu trong chớp mắt. Nhất là những bệnh nhân đã phải chịu đựng bệnh nan y trong vài năm, thậm chí là vài chục năm. Hay tức là, những cơn đau đớn khổ sở mà căn bệnh đã gây ra cho họ trong vài chục năm sẽ đồng loạt tấn công chỉ trong khoảnh khắc ấy.”

“Khó mà chịu nổi.”

“Em không hiểu cho lắm, nhưng nghe buồn thật đấy.”

“Tôi đã phản đối ngay khi họ muốn dùng thử potion đỏ nhỏ. Nhưng Zepus không chịu nghe tôi.”

“Zepus?”

“Anh ta là cháu trai của ông Prado, người thừa kế Gia tộc Goncourt. ‘Ông không phải cái đám <Những thứ bị ruồng bỏ>, anh ta cứ nhất nhất nói như vậy.”

“<Những thứ bị ruồng bỏ>?”

“Rốt cuộc thì anh từ quốc gia nào tới đây vậy hả, Lecan? Họ là những người bị ân sủng từ thần linh khước từ, những bệnh nhân chẳng thể được chữa trị bằng <Hồi Phục> hay potion đỏ, những người ấy bị gọi là <Những thứ bị ruồng bỏ> trên cả vương quốc, không, trên toàn bộ lục địa này. Nhưng những người ấy không thực sự tồn tại ngoài đời. Chỉ đơn thuần là một câu chuyện truyền miệng mà thôi.”

“Ra vậy.”

“Sau khi chứng kiến ông Prado đau đớn vì uống potion đỏ tới hai lần, anh Zepus tuyên bố rằng chúng có tác dụng quá yếu và tìm mua potion đỏ lớn. Đương nhiên là tôi tiếp tục phản đối chuyện này, nhưng tôi cũng đã có mặt ở đó khi ông Prado uống viên potion. Ban đầu thì có vẻ là tình trạng của ông ấy đã được cải thiện. Nhưng rồi cơn đau đớn liền giáng xuống. Tới mức mà tôi chẳng thể nào cầm lòng. Chà, chúng ta phải mau mau tới chỗ bệnh nhân tiếp theo thôi. Hãy tiếp tục bàn chuyện này sau vậy.”

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại