Trans: Bui!!!
—————————————————————————————————
Ngọn núi vẫn tiếp tục bị bao trùm trong bóng tối và vọng lên tiếng của những ngọn gió hoang. Chỉ có tàn lửa của ngọn lửa trại đóng vai trò như nguồn sáng ở trong nó, lửa của nó bốc lên như sương mù.
Tôi nhìn Rohakan, người không hề né tránh ánh nhìn của tôi. Deculein từng là học trò của hắn, nhưng việc đó cũng không đặc biệt đến vậy.
Quá khứ của Deculein như mạng nhện vậy. Vì thế, mặc dù cuộc gặp gỡ này là hoàn toàn đột ngột, nó cũng là không thể tránh khỏi. Trong số những nhân vật được đặt tên ở trong Đế QUốc, ít ai mà không có liên quan tới hắn.
“Rohakan ư?” Epherene quay ra phía hắn và hỏi với giọng run rẩy. “N-ngài nói là Rohakan ư? Vậy những mảnh cây Thế Giới kia là…”
Kho báu của Đại Pháp sư Demakan là một cây trượng được làm từ mảnh Cây Thế Giới. Những câu truyện về nó và ông ta nổi tiếng đến mức chúng còn xuất hiện trong cả truyện cổ tích.
Ông ta tạo ra vũ khí quen tay nhất của mình từ những nhánh cây hiếm có đó và đưa những mảnh còn lại cho gia đình của ông. Bởi thế, Epherene và Sylvia đã nghĩ rằng cây trượng của Rohakan được làm từ Cây Thế Giới.
“Ta đã khá tốn công sức vào cái kết giới kia đấy. Làm thế nào mà ngươi vượt qua nó được vậy?” Rohakan gãi phía sau cổ mình.
Ma thuật kết giới thường có chuỗi khác nhau dựa vào đặc tính của nó. Ví dụ, kết giới mở rộng không gian bên trong nó sử dụng chuỗi hỗ trợ, còn kết giới làm đánh lừa giác quan sử dụng chuỗi ảo giác.
Kết giới của Rohakan sử dụng chuỗi ảo giác, thứ mà tôi miễn nhiễm với nó.
“Mấy cái kỹ thuật rẻ tiền đấy sẽ không còn có tác dụng nữa đâu.”
“… Ồ? Kỹ thuật rẻ tiền ư?” Đôi mắt của Rohakan tròn ra.
Tôi hướng ánh nhìn của mình ra Epherene và Sylvia, đang đứng cạnh hắn ta, nhưng Sylvia đã không còn ở đấy nữa.
“Em ở đây.”
… Từ lúc nào con bé đã ra sau lưng tôi.
“Epherene.” Tôi gọi, nhưng Rohakan đã thể hiện sự ngạc nhiên trước khi cô ấy có thể di chuyển.
“Epherene? Nhóc là Epherene Luna ư? Đứa con gái của gia tộc Luna?”
“Đúng thế? Ông biết tôi ư?”
“Đương nhiên rồi. Đó là tầm 15 năm trước à? Bộn não của cha nhóc là một sự bất ngờ khá mới mẻ đối với ta đấy. Dạo này hắn ta sao rồi?
Biểu cảm của Epherene đanh lại. Cô ấy nhìn Sylvia và nhìn tôi. Sau đó ánh mắt của cô hướng xuống mặt đất.
“… Ông ấy mất rồi.”
“…”
Rohakan há hốc mồm.
Hắn ta nhìn vừa hối lỗi vừa ngại ngùng. Hắn nói trong khi day thái dương, “Tiếc thật đấy. Tính cách của hắn ta khá kỳ cục, nhưng hắn là dạng thiên tài mà cả một thế kỷ cũng khó tìm thấy đấy.”
“Ah…”
“Debutant Epherene.” Tôi gọi cô ta một lần nữa.
Ban đầu cô ấy có vẻ lưỡng lự không biết lựa chọn nhưng rồi cũng sớm tiếp cận tôi.
Cô ta hỏi hắn thêm một câu hỏi sau đó.
“… Ông thực sự là Rohakan chứ không phải Murkan à?”
Rohakan cười cay đắng và gật đầu. “Đúng vậy. Cho ta xin lỗi. Khi ta nói cho người khác ên của mình, họ chạy đi ngay lập tức. Murkan là bạn thân của ta. Ta đã mượn cây gậy này từ cậu ta.”
“Kẻ Giết Hoàng Hậu Rohakan…”
“Ta cũng không thể nói rằng việc đó là không đúng, nhưng vào thời điểm đấy, ta phải làm thế.”
Rohakan từng là bạn của tiên đế Crebaim. Tuy nhiên, hắn đã giết raast nhiều pháp sư triều đình và cả cố hậu. Sự cố đấy đã biến hắn trở thành một trong những kẻ thù của cả Đế Quốc.
“V-vậy…”
Epherene lần sờ bụng của mình, bên trong đó là nơi con Spiell của Ánh Sáng đag trú ngụ.
Rohakan cười lặng lẽ.
“Tinh linh của ta không có hại đâu, vì vậy đừng lo. Bằng cách đó, nhóc cũng sẽ giữ lời hứa—”
“Epherene, Sylvia.” Tôi cắt lời Rohakan. “Quay trở về đi.”
Họ lưỡng lự, nhưng những việc sắp xảy ra không nên có một nhân chứng nào chứng kiến.
“Nếu ấy đứa bị vướng vào việc này, mấy đứa có thể chết đấy.” Tôi thúc họ với giọng lạnh giá và áp đảo nhất mà tôi có thể thốt ra.
Rohakan rên rỉ. Mặc dù ban đầu họ đứng đơ ra, họ nhanh chóng gật đầu.
"Đi đi. Chỉ cần đi theo thanh thép của tôi thôi."
Để đảm bảo họ không bị lạc trong kết giới, tôi đã để thanh thiết mộc của mình dẫn đường họ.
Sylvia, từ phía sau tôi, thì thầm, "Đừng thua."
"… Đi đi."
Không đời nào tôi có thể thua được.
Nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể thắng.
Rốt cuộc thì bọn tôi cũng sẽ không chiến đấu đâu.
"Nếu mấy đứa không di chuyển trong vòng ba giây, tất cả sẽ bị xử phạt theo các biện pháp kỷ luật đấy."
Epherene và Sylvia rời đi, theo sát thanh thép của tôi.
Xào xạc*—
Tiếng bước chân của họ càng ngày càng xa, và từ lúc nào, họ đã biến mất.
Vù...
Một cơn gió khô lạnh thổi qua khiến vạt áo và tóc tôi bay loạn xạ. Rohakan nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
"... Có vẻ như nhóc đã khá cật lực nhỉ. Mana của ngươi đã êm ái hơn nếu so với trước đây đấy. Thực sự thì chất lượng của mana có thể được cải thiện bằng nỗ lực ư?"
"Ông dường như vẫn ngày càng trẻ hơn nhỉ."
Vẻ mặt của Rohakan đanh lại trong giây lát. Rốt cuộc thì tôi đã thốt ra một điều gì đó xuyên thấu được bí mật của hắn ta.
Lông mày hắn nhíu lại. "Nhóc đang muốn gây sự à? Ta không muốn giết một học sinh của bản thân đâu."
"Việc khiêu khích lẫn nhau sẽ không tốt đẹp gì đâu."
“… Cái gì?"
Tôi không thể đánh lại Rohakan. Đó không phải là do thiếu sự phát triển hay cần thêm một chút thời gian.
Tôi có lẽ sẽ không thể đánh bại được hắn ta cho đến ngày tôi chết.
"Nó nghe giống như là một sự khiêu khích à? Nó chỉ là một lời cảnh báo thôi."
"Đấy gọi là khuynh suất đấy."
"Hả, khuynh suất ư?"
Tuy nhiên, cơ thể của tôi vẫn không lùi bước. Ngay cả khi có bị đổ vỡ, nó sẽ không bao giờ bị bẻ cong. Tôi không thể từ bỏ danh dự của mình ngay cả khi đối mặt với một ai đó mạnh mẽ đến mức họ vượt qua được cả thế giới.
Đó rõ ràng là tính cách của Deculein, nhưng đó là điều tôi thích ở nó.
Thế giới luôn dễ dàng làm chao đảo Kim Woojin vì sự thiếu niềm tin cá nhân của anh ấy.
"Sự khuynh suất đấy~”
“…”
Tôi nhắm mắt lại và nắm bắt tình hình hiện tại. Mười lăm trong số hai mươi thanh thiết mộc của tôi vẫn đang lang thang quanh núi.
“… 157 người bị nhốt trong kết giới của ông và 93 người đang lang thang bên ngoài hàng rào đó. 23 người muốn phá vỡ nó, và 37 người đã xuống núi. Một mạng lưới bao vây đã được thiết lập ở phía đông bắc và đông nam chúng ta, và các Kỵ sĩ Hoàng gia đang dần bao quanh khu vực này rồi."
Tôi mở mắt ra, nhận thấy ánh mắt của Rohakan đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Nhóc đang câu giờ à? Ta không có ý định để nhóc làm vậy đâu."
Hắn ta xuất ra mana.
Với sự thờ ơ, tôi trả lời, “Hãy đi về hướng Tây Bắc. Hàng phòng ngự ở đó vẫn còn hơi yếu."
“…?”
Phép thuật mà hắn ta đã chuẩn bị ngay lập tức bị xáo trộn. Đôi mắt của hắn ta mở to đến nỗi chúng trông như thể chúng sắp lòi ra.
"Cái gt?"
"Nhưng đây là lời cảnh báo. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi để ông đi", tôi tiếp tục với hy vọng rằng lần sau hắn ta sẽ cẩn thận hơn. Hắn cần tránh bị giết hoặc bị bắt bởi đế chế bởì những hành động tàn bạo của hắn vì sự mù quáng với những đứa con của hắn.
"Ừm ..." Rohakan gãi gáy và đáp lại. "Đây là vì chuyện thời xưa sao?"
"Ta không có cảm tình gì với người đã giết Thái hậu Dowager cả."
"… Được rồi. Tất nhiên, nhóc sẽ không rồi, nhưng nhóc không tò mò tại sao ta ở đây ư?"
"Có."
"Chà, nhóc sẽ tin ta chứ? Với tư cách là giáo viên của nhóc, ta đã bỏ rơi nhóc."
"Ông đến để phá hủy 'ngôi đền' à?" Tôi hỏi một cách quả quyết.
Rohakan giật mình.
"Nhóc ... Nhóc đã thay đổi rồi."
"Tôi không có thời gian để nói chuyện. Rời đi."
“... Được rồi."
Hắn ta quay đi, nhưng sớm dừng lại sau vài bước và nhìn qua vai.
"Deculein."
"Ừ."
“… Ngươi có tin vào Thần không?"
Theo một cách nào đó, việc này là tình cờ. Tuy nhiên, nó là thứ xuyên suốt cốt lõi của nhiệm vụ chính.
Tôi trả lời.
"Tôi chỉ tin vào bản thân mình thôi."
Tôi đã không tin vào Thần.
Với tư cách Deculein và Kim Woojin.
Niềm tin đó vẫn chưa thay đổi.
"… Haha."
Rồi Rohakan cười nhẹ.
"Đó là một thái độ tốt đấy. Hãy cầm lấy cái này."
Hắn ta đưa cho tôi một cuốn sách.
"Đó là một câu chuyện về một số kẻ cuồng tín nhất định trên thế giới này. Hãy đọc nó bất cứ lúc nào."
——[Khám phá vùng đất của sự tuyệt chủng]——
♦ Miêu tả
- Cuốn sách Khám phá này được viết bởi Rohakan.
- Nó ghi lại hành vi của những kẻ cuồng tín đã vượt qua Vùng đất tuyệt chủng.
♦ Thể loại: Đặc biệt ⊃ Ấn phẩm
♦ Hiệu ứng: ???
—————
Tôi bỏ nó vào túi.
"Tạm biệt."
Hắn ta hấp thụ nguyên tố gió vào cơ thể và kích hoạt một số phép thuật hủy diệt lớn.
Rầm —!
Sau khi phóng ra, nó đập xuống đất nhiều lần, tàn phá toàn bộ khu vực cho đến khi toàn bộ khu vực bị biến dạng như thể bị sét đánh vậy.
Sau đó, hắn ta đi về hướng Tây Bắc.
"... Mình đoán là nó sẽ bắt đầu từ bây giờ nhỉ."
Từng chút một, những 'Nhân vật được đặt tên thực sự' đã đang dần xuất hiện. Kẻ Giết Thái Hậu Rohakan, Người Chiêu Mộ Rodran, Đại Trưởng Lão Dzekdan ...
Ngay cả Epherene và Sylvia cũng sẽ mất ít nhất hai năm để gia nhập đẳng cấp của họ.
Thế giới thật rộng lớn, và nhiệm vụ vẫn chỉ mới bắt đầu.
[Hoàn thành: Câu chuyện về Rohakan]
♦ Đã nhận một danh mục vật phẩm
♦ Đơn vị tiền tệ +1
Danh mục vật phẩm là một phần thưởng đặc biệt. Tôi nghĩ rằng nó chỉ được trao cho người chơi, nhưng kết quả đã nói khác.
Tôi lên kế hoạch sử dụng cái này vào lúc sau.
"Lão già đó tỉ mỉ như một con mãng xà vậy."
Khi Rohakan rời đi, hắn ta đã phá hủy gần như toàn bộ khu vực. Việc phô trương sự vĩ đại của hắn ta không phải là một trò lừa bịp vô ích.
Tôi biết hắn có ý định gì.
Đó là một bằng chứng ngoại phạm cho cả hai chúng tôi.
Tôi cũng gọi đám thiết mộc và cho chúng tản ra khắp nơi để hùa theo kế hoạch của hắn, bắt đầu phần việc của tôi.
Rầm, rầm —!
Mười chín thanh thép xé nát mặt đất và thảm thực vật vốn đã bị nghiền nát thêm một lần nữa. Cây cối ngay lập tức bị chia cắt bởi cơn thịnh nộ của chúng, và mặt đất khu vực lân cận mà tôi đang đứng biến thành một thảm cảnh không thể diễn tả được.
Đó là kết quả của việc cưỡng bức giải phóng mana của tôi.
*****
Hàng chục kỵ sĩ đã leo lên ngọn núi do Kỵ sĩ Thánh Tâm Lawaine dẫn đầu và Phó Chỉ Huy Kỵ Sĩ Hoàng Gia Isaac người tham gia sau đó.
Hầu như tất cả các lực lượng của lục địa đều tập trung tại Núi Bóng Đêm.
————!
Trong khi chạy tìm kiếm dấu vết, họ nhanh chóng cảm nhận được những làn sóng ma thuật mạnh mẽ lặp đi lặp lại.
————!
"Nó đến từ phía bắc. Theo tôi."
Isaac đã dự đoán tâm chấn của nó bằng sự nhạy cảm độc đáo của mình. Đối với anh, kết giới chỉ là một vật chắn đường.
Tuy nhiên, không lâu sau, họ phát hiện ra một người đang đi xuống sườn núi.
"... Ai ở đó vậy ?!" Họ ngay lập tức rút kiếm và nhắm vào hình bóng đó.
Những bước chân đó tiến đến các kỵ sĩ không chút do dự.
Mọi người đều căng thẳng nhưng ngay sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm.
"... Giáo sư Deculein đó ư?" Isaac thì thầm.
Trưởng Giáo sư của Tháp Viện Ma thuật Đế quốc, Deculein.
“…”
Sải bước của ngài ấy vẫn đầy uyển chuyển, nhưng ngài ấy mang theo sự mệt mỏi nặng nề đến mức dường như không thể che giấu được. Vẻ ngoài của ngài ấy cũng đã bị bẩn đi rất nhiều, dựa trên tiêu chuẩn của Deculein.
"Đã xảy ra chuyện gì ở trên đó vậy?" Isaac hỏi.
Đứng trước các kỵ sĩ, Deculein vẫn im lặng trong một lúc.
"Thưa Giáo sư. Xin hãy nói cho chúng tôi biết."
Deculein nhìn trông có vẻ như niềm kiêu hãnh của ngài ấy đã bị tổn thương, thể hiện một màn diễn xuất có thể đánh lừa bất cứ ai.
Sau một lúc, ngài ấy nói, “… Tôi đã để tuột mất hắn ta ”.
"Tuột mất ư? Rohakan?"
"..." Deculein lấy lại sự im lặng của mình. Ngài ấy đi xuống núi, bỏ lại họ trong sự bực tức.
Isaac cau mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rút lui của ngài ấy.
"Hắn ta đang nói gì vậy? Thậm chí hắn có kỹ năng để bắt được Rohakan không chứ?"
"Đó là bất khả thi. Hắn ta chỉ đang kiêu ngạo thôi. Nào, hãy đi lên đó."
Theo lời của Lawaine, họ chạy lên dốc như những con ngựa không biết mệt mỏi, những bước đi của họ nhanh như gió.
Sau một thời gian ngắn, việc đó cuối cùng cũng đi vào nhận thức của họ.
"Cái này...."
... Đó là một khung cảnh đáng kinh ngạc khiến họ không nói nên lời.
Trước mặt họ là một cái hố của hủy diệt tuyệt đối. Mỗi inch của khu vực đã bị tàn phá một cách không thương tiếc, với những hố tàn tích trải dài khắp vùng đất mà mắt họ có thể nhìn thấy. Khắp vùng lân cận của họ, tro tàn, dấu vết của ma thuật và những giọt máu nằm rải rác và trộn lẫn vào nhau.
Liệu Địa Ngục sẽ trông giống như thế này chăng?
Các kỵ sĩ sửng sốt trong giây lát trước cảnh tượng bạo lực, nhưng Phó chỉ huy Isaac, người đã lấy lại lý trí trước, hét lên.
"Nếu trận chiến của họ dẫn đến kết quả như thế này, thì Rohakan nhất định phải bị thương. Chia thành ba đội và truy đuổi hắn ta!"
Xem xét sức mạnh của Rohakan, họ thành lập một đơn vị và được chia thành ba nhóm. Họ lần lượt đi theo các hướng tây bắc, bắc và đông bắc.
*****
Cảnh sát đã tìm thấy Sylvia và Epherene ngay khi họ xuống núi và ngay lập tức đưa họ về đồn.
"Trời ạ ... Cô nói là không có chuyện gì xảy ra à?" Tại phòng thẩm vấn của Bộ phận Điều tra và Bộ phận Bạo lực, điều tra viên tóc xoăn đã hỏi Epherene.
Cô ấy gật đầu. "... Vâng."
"Điều đó là bất khả thi. Cô đã gặp mặt Rohakan, vì vậy sẽ không thể không có gì xảy ra cả."
Epherene đang bị thẩm vấn. Sylvia đã ở với họ khi họ lần đầu tiên đến, nhưng cuộc thẩm vấn của Sylvia kết thúc sau 3 giây.
"Thật sự không có chuyện gì xảy ra."
"Đó là một lời nói dối."
“…”
"Tao thấy sự dối trá trên mặt mày, nhóc ạ." Hắn ta cười khúc khích khi cô siết chặt vạt áo choàng. Cô vẫn mang theo lá thư của Rohakan trong túi.
"Nếu cô không nói, cô có thể bị đi tù đấy ~"
“…” Cô ấy nghiến răng. Cô không phải kiểu người sẽ la hét hay thú nhận, mặc dù đó là Rohakan…
Nở một nụ cười nham hiểm, hắn ta cười khinh khỉnh.
"Này! Cậu có ở đó không?! Chúng ta hãy bắt đầu khám xét cơ thể!"
"Cái gì?! Ngươi không thể nghiêm túc đấy chứ!"
"Sao? Nhóc cứ nói dối, vì vậy chúng ta ít nhất phải khám xét nhóc."
"Tôi không phải tội phạm. Việc khám xét thi thể là ..."
"Cô không biết gì cả nhỉ, nhóc con. Không quan trọng việc cô là một pháp sư từ Tháp Viện Hoàng gia hay không. Giấu diếm ngay cả những chi tiết nhỏ nhất về tội phạm cấp Hắc Thú cũng là một tội ác rồi. Này! Có nghe tôi nói không đấy ?! Hãy vào đây và bắt đầu cuộc khám xét thi thể đi!"
Rầm—!
Khi điều tra viên hét lên, cánh cửa phòng thẩm vấn bật tung ra dữ dội, gần như vỡ ra, khiến hắn ta quay lại trong bất ngờ.
“Cái quái gì vậy? Cuộc thẩm vấn vẫn chưa kết thúc đâu. Ai mở cửa vậy—!”
Hắn ta sớm đối mặt trực tiếp với vị quý tốc đang tiếp cận.
Trưởng Giáo sư Deculein.
“…”
“…”
Tay điều tra viên im lặng khi Deculein lần lượt nhìn hắn ta và Epherene trước khi định thần lại.
"Ồ, Trưởng Giáo sư! Tôi vừa được nghe báo cáo về trận chiến của ngài với Rohakan. Ngài có sao không? Điều gì đã đưa ngài đến đây?"
“… Điều gì đã đưa ta đến đây ư? ”Đôi mắt ngài ấy nheo lại một cách sắc bén khi nhìn hắn ta, khiến cho mọi việc như thể là ngài ấy đang thẩm vấn tay điều tra viên suốt thời gian qua.
"V-vâng?"
"Ngươi đã đưa hai học sinh của tôi đến đây."
"Ồ— vâng! Cô ấy bây giờ đang thoải mái nghỉ ngơi trên ghế sa lông bên ngoài!" Hắn ta trả lời, nhưng Deculein đã biết điều đó. Sylvia đang ngồi trên chiếc ghế dài và ngủ.
Tuy nhiên, anh ấy phải kết thúc vụ này theo cách mà sẽ không để lại bất kỳ kẽ hở nào.
"Ta chắc chắn tôi đã nói là hai."
“… Vâng?”
“Đến đây, Epherene.” Deculein nói, khiến tay điều tra viên hoang mang nhảy dựng lên.
"Ừm, ngài không thể!"
“…”
Sự im lặng của Deculein thống trị nơi này. Sợ hãi trước áp lực mà ngài ấy phát ra, gã tóc xoăn tiếp tục dù không được yêu cầu làm vậy.
"Đ-đứa nhóc đó đang che giấu điều gì đó."
"Là gì?"
"Tôi sắp ..."
Deculein im lặng nhìn chằm chằm tay điều tra viên. Đôi mắt xanh của ngài ấy có biệt tài khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Tên," ngài ấy nói.
“… Huh?"
"Tên của ngươi."
"Er, đó là..."
"Đừng bắt ta hỏi ngươi ba lần." Ánh mắt của Deculein quét qua hắn ta từ trên xuống dưới.
"Đồ kiêu ngạo."
"Tôi-tôi xin lỗi! Tên tôi là Ekron!"
Đúng lúc đó, người phụ trách lao vào như vừa mới nghe tin.
"Ồ, ờ! Giáo sư! Ngài đang ở đây! Này, tên khốn! Ngươi đang làm gì vậy? Cúi chào đi! Ngài ấy là người đã chiến đấu ác liệt với con thú đen đó!"
"Ồ, vâng! Tôi đã định làm điều đó!"
Hai người cúi đầu cùng một lúc. Không có dấu hiệu quan tâm đến họ, thay vào đó, Deculein nói chuyện với học sinh của mình.
"Epherene. Đứng dậy."
"Được rồi ..." Epherene đứng dậy một cách đáng yêu. Lúc đó Sylvia đã thức dậy và đang đợi gần phòng thẩm vấn.
"Đi nào."
"Tạm biệt!"
Deculein bước xuống lối đi, và cảnh sát cúi đầu khi ngài ấy đi ngang qua họ. Sylvia có vẻ quen với cách cư xử này, nhưng Epherene thì không quen với nó.
Có hai chiếc xe bên ngoài. Một chiếc thuộc về Sylvia, và chiếc còn lại thuộc về Deculein.
“… Epherene.” Trước khi lên xe, Deculein quay sang Epherene.
"Vâng ạ?"
"Tên điều tra viên đó có lấy gì của cô không?"
“… Không."
Epherene chộp lấy lá thư trong túi áo choàng bên trong áo hoàng. Deculein gật đầu như thể hài lòng.
"Làm tốt lắm. Nếu đã hứa thì phải giữ lời."
Deculein lên xe.
Nhưng trước khi anh có thể đóng cửa nó, Epherene đã hỏi. "Ơ ... Mọi chuyện diễn ra như thế nào?"
Sylvia cũng có vẻ tò mò.
Deculein hít một hơi thật sâu và trả lời, "Mấy đứa không cần biết."
Giọng Deculein chìm trong mệt mỏi. Đó là lần đầu tiên Epherene và Sylvia nghe thấy ngài ấy nói với giọng như vậy.
"Đi đi. Đừng nói với ai về chuyện ngày hôm nay."
Tài xế của Deculein đóng cửa ghế hành khách, lên xe và rời đi. Sylvia lên xe của riêng mình.
Epherene ở một mình trên vỉa hè, nhìn vào chiếc xe.
"Muốn đi nhờ không?"
"Hả? Ồ, không sao đâu. Tôi sẽ đi bộ. Tôi sẽ bị say xe nếu đi xe ngựa hoặc ô tô."
"Được rồi."
Vroom—
Động cơ xe của Sylvia nổ máy. Cả hai chiếc xe nhanh chóng biến mất trên đường, và Epherene, nhìn với vẻ ghen tị, di chuyển chân mình.
"Haiz*.. "
Gió đêm nay khá mạnh. Cô ấy đã trải qua một tình huống quá kịch tính, và cô ấy đã nghe quá nhiều câu chuyện. Toàn thân cô như bị ướt đẫm nước vậy.
"Haha." Tiếng cười bật ra khỏi môi cô.
Lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người nhận ra cha mình, và đó là Rohakan trong tất cả mọi người, tên tội phạm tồi tệ nhất trong thời đại của họ.
"Nếu tôi không đưa thư của ngài ấy, cơ thể tôi sẽ không nổ tung đâu, phải không?"
Đó là một ngày phức tạp đối với Epherene.
"A, thật là ngột ngạt mà ... Mình muốn khóc..."
*****
Sylvia nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe hơi đang mở của mình nhưng cô sớm nhắm mắt lại khi cảm thấy có gió thổi vào.
Cô nhớ lại giọng nói của ngài ấy mà cô đã từng nghe ở Bercht.
'Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Vũ khí và phép thuật của tôi chuyên dùng để giết chóc. '
'Thứ mà thế giới này cần, Sylvia, là một tài năng trong lĩnh vực phù thủy như của em. Ma thuật không được tạo ra để giết người. Sẽ là tốt nhất nếu em nhớ điều đó. '
Lời của Deculein.
Vào thời điểm đó, cô nghĩ rằng ngài ấy chỉ đang khen ngợi tài năng của cô.
Tuy nhiên, giờ cô đã nhận ra nỗ lực của ngài, việc đó cảm giác hơi khác.