Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: SHown
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
「Hừm hứm hưm~」
「Chà, hôm nay ai đó tâm trạng tốt ghê ha?」
Cô gái mỉm cười nhìn Jill trong khi làm việc một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng, xác nhận nhiệm vụ và giải quyết báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Mái tóc tím buộc hai bên xõa xuống ngực. Giọng cô nhẹ nhàng, đôi mắt hơi nheo lại thỉnh thoảng thoáng mở to ra. Tên cô là Gloria. Với bộ ngực khủng, cô được biết đến là “lễ tân sưởi ấm tâm hồn tốt nhất” trong Hội Mạo Hiểm Giả.
「...Phải đấy. Nhưng chỉ cho đến khi cô bắt chuyện với tôi thôi.」
「Xấu tính quá nha. Tôi vừa mới khỏi ốm xong mà.」
Tay ôm má, cô thở dài. Xung quanh các mạo hiểm giả xì xào to nhỏ với nhau “Cô ấy ổn chứ?” hay “Gloria không được khỏe à?” Tuy nhiên hai cô gái đang thì thầm nhỏ với nhau nên đám đàn ông không thể nghe chính xác họ nói gì. Tất cả những gì họ có thể chiêm ngưỡng là cảnh hai người đẹp trò chuyện thoải mái với nhau.
Gloria có thể đánh lừa những tên đàn ông khác nhưng không thể nào qua mặt Jill. Cô thấy được vẻ ranh ma ẩn sau giọng nói dịu dàng của Gloria bất cứ khi nào họ nói chuyện. Tất nhiên Gloria sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài. Vì vậy Jill phải luôn cảnh giác với cô.
「...Tôi nghe nói có một mạo hiểm giả đã làm cho cô, người hiếm khi bộc lộ cảm xúc, mỉm cười và bật khóc.」
「Cái gì?!」 Jill thốt lên thành tiếng.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là về Hikaru, nhưng không biết phần “khóc” từ đâu ra. Hẳn là từ các mạo hiểm giả rồi. Trong khi tuyên bố “thông tin là mạng sống”, họ lại là nhóm người vô cùng yêu thích tin đồn.
「Không, cô nhầm rồi.」
「Là vậy sao? Thế là ngược lại à?」
「Hửm?」
「Cô vui vì đang nghĩ về cậu ấy.」
Jill giật thót. Quả thực, cô thấy nhẹ nhõm khi biết hôm nay Hikaru vẫn sẽ ghé qua Hội. Cô nhận thức được thái độ ác ý của mình lúc trước và cũng sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ấy ghét bỏ mình. Jill không quá quan tâm đến việc đàn ông có thích mình hay không, nhưng với Hikaru thì khác. Là một cậu nhóc không có khả năng gì quá đặc biệt. Về ngoại hình, Jill nghĩ cậu ấy khá dễ thương dù không quá nổi bật. Tuy nhiên con người bên trong mới là quan trọng. Cậu siêng năng và hết mình khi làm nhiệm vụ. Và trên hết là cậu ấy vô cùng thành thật. Có thể khẳng định ngày nay không mấy mạo hiểm giả được như cậu. Jill nghĩ công việc của mình sẽ thật sự rất vui nếu có nhiều người như cậu. Vì vậy, phải, Gloria đã nói đúng.
「T-Tôi không có nghĩ về cậu ấy... Tôi chỉ vui vì ca làm việc của mình sẽ kết thúc vào trưa nay.」
「Sao cơ? Vậy tôi sẽ làm một mình vào ca chiều sao?」
「Tôi đã phải làm mọi việc từ hôm trước vì cô giả vờ ốm đấy nhé.」
「Tôi không có giả vờ *khụ*.」
Nghe giả tạo quá đấy. Từ xa có thể nghe các mạo hiểm giả (hay mấy tên ngốc) nói 「Cô ấy không sao chứ?!」 hay 「Tôi sẽ làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn!」
「Dù sao thì, tôi đi đây.」
「Vâng~」
Jill tỏ ra phũ phàng với Gloria, người lớn tuổi hơn cô. Bước sang tuổi hai mươi, Gloria đã đủ tuổi kết hôn ở thế giới này. Các mạo hiểm giả biết được điều này nên rất nhiều đàn ông đã tới tán tỉnh cô ấy như cách mà họ làm với Jill.
「À, Gloria này.」
「Sao vậy?」
「Nếu một mạo hiểm giả tên Hikaru đến, đừng đưa cậu ấy nhiệm vụ.」
「Hửm?」
「Sáng mai tôi sẽ ở đây. Chỉ cần nói vậy với cậu ấy.」
「Được thôi~」
Sau đó Jill rời đi. Cô đã lên kế hoạch tìm cho cậu một nhiệm vụ. Có thể nói cô đang quá ưu ái với một người. Nhưng nếu làm vậy, Hikaru sẽ ngày càng phát triển hơn. Mình không bao giờ để cậu ấy phải đến khu rừng đáng sợ với một con Sói Xanh nữa. Thực tế Jill không biết quá nhiều về vụ đó, đó chỉ là sự hiểu lầm của cô mà thôi.
「...Hửm?」
Gloria mỉm cười tiễn Jill, nhưng nụ cười đó giờ đã tắt. Lấp ló sau mí mắt khép hờ, đôi mắt tím của cô sáng rực đầy sắc bén.
「Jill chắc chắn đang say mê anh chàng này...」
* *
Giữa thị trấn, một chàng trai không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở quầy Hội đang hoàn thành bữa trưa của mình tại một sạp đồ ăn. Sau đó Hikaru đi đến Hội. Một người phụ nữ lạ mặt đang làm việc tại quầy. Dù vậy nhưng cũng giống như Jill, có rất nhiều đàn ông đang vây quanh cô.
「Hội có ý gì khi toàn tuyển những người đẹp thế này? Có thống kê nào chỉ ra tỷ lệ sống sót của các mạo hiểm giả sẽ cao hơn nếu làm việc với nhân viên lễ tân xinh đẹp à?」
Nhưng Hikaru cũng thấy nhẹ nhõm khi Jill không ở đây. Cô trông có vẻ kiệt sức. Cô ấy nên được trống ca vào buổi chiều. Hy vọng cô sẽ nghỉ ngơi đầy đủ.
Hikaru đi về phía bảng thông báo. Các nhiệm vụ được phân chia theo lĩnh vực: Thợ Săn Thảo Mộc, Thợ Săn Quái Vật, vân vân. Loại có số lượng yêu cầu thấp nhất là Vệ Sĩ dù hầu hết các nhiệm vụ như vậy đều yêu cầu mười mạo hiểm giả trở lên.
Không có nhiều nhiệm vụ một mạo hiểm giả rank G làm được. Chắc mình vẫn khó có thể tham gia vào mấy trận chiến... Cậu đọc lướt qua bảng tin và tìm các công việc như dọn dẹp hoặc mua sắm. Những thứ này hẳn là đủ tốt. Tuy nhiên phần thưởng thì giống như khoản tiền boa hơn.
「Cậu đang tìm kiếm nhiệm vụ sao?」
Hikaru giật thót. Người phụ nữ tóc tím từ quầy đang đứng cạnh cậu từ lúc nào không hay. Cô ấy thơm thật, mùi khá là ngọt ngào.
Sao cô ấy lại... Không, đợi đã. Chúng là...
Sau đó cậu nhận ra Gloria đang mang theo một loạt các đơn yêu cầu. Cô ấy ở đây để đăng các yêu cầu mới. Cô ấy không đến đây để nói chuyện với mình.
...Hiểu rồi.
Hikaru hiểu, nhưng các các mạo hiểm giả khác thì không.
「Này, tại sao Gloria lại nói chuyện với gã đó?」
「Hắn ta không phải người đã khiến Jill khóc sao?」
「Tôi nghe nói hắn đe dọa bắt Jill phải ngủ cùng mỗi đêm.」
Những tuyên bố vô lý bay tới tấp.
* *
Hửm...?
Gloria hơi nghiêng đầu. Cô đang nói chuyện với cậu nhóc có lẽ là Hikaru; người mà Jill mê đắm. Nhưng cô không cảm thấy điều gì đặc biệt ở cậu ta cả.
「Cậu đang tìm kiếm một nhiệm vụ à?」
Mình chỉ cần thăm dò một chút.
「Hạng của cậu là gì vậy?」
Hikaru đưa thẻ hội của mình ra, đúng như Gloria đoán. Tên cậu ấy thực sự là Hikaru. Đây là cậu nhóc mà Jill cảnh báo Gloria không được động tay vào.
...Không có họ. Vậy cậu ta không phải quý tộc.
Không có gì lạ khi các mạo hiểm giả không mang họ. Rất nhiều công dân bình thường có họ, nhưng với trẻ mồ côi hoặc những ai đã rời bỏ gia đình, họ của người đó sẽ không hiển thị trong Hồn Thư.
Không phải quý tộc hay con nhà giàu có. Vậy trong trường hợp này chỉ có thể là chức nghiệp của cậu ta...
Một điều ngoài dự kiến đã xảy ra. Chỉ một chút, đôi lông mày của Gloria hơi nhíu lại. Cô vẫn cố tỏ ra nhu mì và dịu dàng.
Cô nghĩ Hikaru sở hữu một chức nghiệp hiếm. Nếu không, đời nào Jill, người theo chủ nghĩa lợi dụng đàn ông, lại cho cậu ta nhiều ưu ái như vậy. Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, chức nghệp của cậu hiện lên tròn vành rõ chứ “Thần Giải Cứu: Dân Thường”. Cậu ta chỉ là một chàng trai bình thường.
「...Ngài Hikaru. Cậu có chức nghiệp nào khác ngoài Dân Thường không?」
Thông thường những tên trai trẻ như cậu ta sẽ phổng mũi tự hào trưng chúng ra. Nếu sở hữu chức nghiệp độc nhất, nó sẽ hiện trên thẻ của cậu ta. Nhưng có khả năng Jill đã bảo cậu ta giấu đi. Nếu có thể, Gloria sẽ tự mình kiểm tra, nhưng chỉ mỗi chủ nhân mới có thể thấy chức nghiệp và chọn một trong số chúng.
「Tại sao cô lại hỏi vậy?」
「Tôi là nhân viên Hội nên hãy cho tôi biết. Jill cũng biết mà, phải không? 」
Nếu nhắc đến tên Jill, có thể cậu ta sẽ nói với mình. Nhưng Hikaru chỉ lắc đầu.
「Tôi không có chức nghiệp nào khác.」
Không có? Chỉ là Dân Thường? ...Không. Chúng ta đang nói về Jill cơ mà. Chắc chắn cô ấy đã bảo cậu ta giấu nó đi.
Cô ấy đã chủ động làm điều đó, Gloria nghĩ. Nếu họ cố tình che giấu, nó chỉ khiến mình thêm tò mò thôi. Có lẽ cậu ta sở hữu một chức nghiệp bốn kí tự đặc biệt cho tân binh. Hoặc có lẽ là chức nghiệp ba ký tự. Nếu vậy, mình sẽ khiến cậu ta phải quy phục, chứ không phải Jill.
「Hikaru, còn nhiệm vụ này thì sao? Cậu chỉ cần giao một món hàng nên sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nó là nhiệm vụ hoàn hảo cho một Thường Dân như cậu.」 Gloria nói, đưa cho cậu một tờ yêu cầu.
「Ồ...」
Hikaru xem qua tờ nhiệm vụ.
「Không tệ. Có lẽ tôi sẽ hoàn thành trong nửa ngày.」
「Được rồi. Hãy đi với tôi để chính thức nhận nhiệm vụ. Tôi sẽ cung cấp thông tin chi tiết về yêu cầu này nên cậu hãy đợi ở quầy một chút.」
Với nụ cười rạng rỡ, Gloria hộ tống Hikaru. Nhưng đằng sau nụ cười đó là một thứ gì đó thật nham hiểm.
* *
Hikaru rời khỏi Hội.
【Thợ Săn Nhiệm Vụ】
..【Vận chuyển】: Gửi thư cho Kelbeck, một Chuyên gia vật phẩm ma thuật ở Pond.
Gloria đã cho cậu xem bản đồ chỉ dẫn. Vì bản đồ có vẻ đắt tiền, và những thứ mà Hội có được làm đặc biệt và chi tiết nên họ không thể cho người khác mượn. Vì vậy Gloria đã chỉ chi tiết cho Hikaru biết đường đến chỗ của Kelbeck.
「Người phụ nữ đó dường như đang che giấu gì đó.」
Hikaru đưa ra kết luận đó sau khi đánh giá thái độ của Gloria. Thật khó khăn cho Jill khi phải làm việc với cô ta.
「Jill dễ đối phó hơn vì đầu óc cô ấy thật đơn giản.」
Đó không phải một cách hay để nói. Nhưng bản năng của Hikaru đã cho là đúng. Có thứ gì đó khác ngoài yêu cầu vận chuyển mà Gloria đưa cho cậu.
* *
Cũng trong khoảnh khắc đó, một lễ tân đơn độc đang mỉm cười sau quầy Hội.
「Ư phư phư... Gây rắc rối đi và rồi quay lại khóc lóc với tôi. Nếu làm vậy, tôi sẽ giúp cậu.」
* *
Hikaru đi theo con đường mà Gloria đã chỉ. Trừ khi có chuyện gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra, cậu thấy tốt hơn là không sử dụng Ẩn Thân khi đi lại trong thị trấn. Nếu không, mọi người sẽ đụng phải cậu.
Một vài con phố đã đi từ trước, nhưng hầu hết chúng đều mới mẻ với cậu. Pond là một thị trấn với quy mô vừa phải ở Vương quốc Ponsonia, nơi Roland từng sống như một quý tộc. Thị trấn có dân số khoảng sáu nghìn người và nằm ngay sát Thủ đô Hoàng gia, Guy Ponsonia. Nơi này khá thịnh vượng như một trạm trung chuyển hàng hóa vào Thủ đô, vì vậy nó còn được gọi là “Kho chứa đồ của Thủ đô Hoàng gia” hoặc nơi “Mọi thứ đều là hạng hai”. Nhưng theo một góc nhìn khác, đây là một thị trấn đẹp đẽ và trật tự với các cửa hàng vật dụng thiết yếu trong tầm giá.
「Giờ thì... đây là cơ hội tốt để mình kiểm tra độ hiệu quả của Ẩn Thân.」
Ngày hôm qua cậu đã gần như chết đói nên không thể thử. Nên cậu quyết định sẽ thử nghiệm trên đường làm nhiệm vụ.
Đầu tiên, tắt đi nào.
「Này nhóc! Có muốn mua một ít trái cây không?」
Đúng như dự đoán, một người đàn ông bên sạp đồ ăn gọi cậu.
Tiếp theo là bật nó lên.
Kết quả khá bất ngờ.
「Xin chào chàng trai. Muốn mua hoa tặng mẹ chứ?」
Cả hai kỹ năng Che Giấu Sinh Lực và Che Giấu Ma Lực đều không hoạt động như mong đợi. Hai thứ này thường chỉ được sử dụng để che giấu bản thân khỏi các kỹ năng phát hiện nhất định. Tuy nhiên, ảnh hưởng của Cản Trở Nhận Thức mới thật đáng kinh ngạc.
「...」
Mọi người thậm chí còn không liếc nhìn khi cậu đi qua trước mặt họ. Cậu cố thu hút sự chú ý bằng cách vẫy hoặc vỗ tay để phát ra âm thanh.
「...? Hửm? Ô? Nhóc đứng đó từ lúc nào thế?」
Sau khi bị chú ý, các hiệu ứng kỹ năng sẽ yếu đi. Nhưng nếu quay đi dù chỉ một tích tắc, họ sẽ không thể gặp lại cậu nữa.
「Cái? Nhóc ấy đi đâu rồi? Chắc mình tưởng tượng linh tinh thôi...」
Có thể thứ gì đó như một bức màn bao quanh mình vậy. Ngụy trang quang học và triệt tiêu tiếng ồn... Kỹ năng này khá là kinh ngạc đây.
Cản Trở Nhận Thức có sáu cấp độ khác nhau, từ mức tắt đến 1, 2 và cho tới 5.
Liệu có tác dụng khi đặt ở mức 1 không nhỉ? Mà, sao cũng được...
Nhưng đó không phải là tất cả. Còn một thứ thậm chí còn khó tin hơn. Là hiệu ứng tăng cường từ chức nghiệp đã chọn.
Thời điểm Hikaru kích hoạt Ẩn Thần: Bóng Đêm Lạc Lối, mọi người như không hề biết đến sự tồn tại của cậu vậy. Vẫy tay trước mặt hay vỗ tay sát tai họ cũng không thể thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
「Mình cứ kiểu như người vô hình hay gì đó vậy.」
Hikaru nghĩ sẽ chẳng dễ dàng gì nếu lẻn vào phòng tắm nữ hay cướp tất cả những gì mình muốn. Chắc chắn sẽ có bẫy chống trộm đặt quanh các dinh thự - những cái bẫy tương tự như trong Hầm ngục, thứ mà bằng cách nào đó cũng tồn tại ở thế giới này. Trước hết, mình phải sở hữu kỹ năng vô hiệu hóa mấy cái bẫy đó.
Lẻn vào phòng tắm phụ nữ thực tế có thể làm được, nhưng ở vương quốc này lại không có bất kỳ nhà tắm công cộng nào. Với khí hậu ấm áp quanh năm, hầu hết các quý tộc và triệu phú đều sử dụng phòng tắm hơi.
Có lẽ... chỉ là có lẽ thôi, mình đã sở hữu một thứ thật phi thường. Với thứ này, sẽ không một mối nguy hại nào có thể xảy đến với cuộc sống của mình nữa. Dù vẫn có khả năng xảy ra tai nạn nếu mọi người không thể nhìn thấy mình.
...Không thể quá tự mãn như vậy được. Rốt cuộc mình đã chết trong một vụ tai nạn. Mình chỉ cần tập trung. Với kỹ năng và chức nghiệp này và một chút cẩn trọng, nguy cơ mình chết sẽ thấp hơn rất nhiều. Tiếp theo, mình cần kiểm tra Bảng Linh Hồn. Phải tìm hiểu nó thêm một chút.
「Có gì ở đó sao anh?」
Thật tình cờ, Hikaru đã gặp lại cô bé đã chỉ đường cho cậu đến hội. Cậu đang thử triệu hồi Bảng Linh Hồn nhưng em ấy không thể nhìn thấy. Ngay cả khi cậu di chuyển tay ra chỗ khác, nó vẫn cứ trôi nổi ở đó. Cậu thử di chuyển nó xung quanh khi chức nghiệp và kỹ năng đã tắt.
Vậy là em ấy không thể thấy nó hử?
Trong khoảnh khắc đó, Hikaru cảm nhận được thứ gì đó ở ngay giữa bụng cô bé. Cậu thử tập trung nhìn vào nó.
【Bảng Linh Hồn】 Rana Valcon
Tuổi: 4
Cấp: 0
Điểm: 4
「Cái gì?」
Cậu có thể thấy nó. Hikaru có thể nhìn thấy cả Bảng Linh Hồn của người khác. Nhưng nếu cậu di chuyển ra xa, cỡ khoảng năm mét, nó sẽ biến mất.
「Tên em là gì?」 Cậu hỏi, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
「...Tại sao anh lại hỏi vậy?」
Cô bé tỏ ra thận trọng.
「À, ý anh là, lúc trước anh đã hỏi em đường đến Hội. Anh đã đến đó và làm cho mình một thẻ Hội. Anh chỉ muốn nói lời cảm ơn và nghĩ sẽ thật thô lỗ nếu không biết tên của em.」
「Hưm... Tên em là Rana.」
Mình biết mà. Đó là Bảng Linh Hồn của em ấy.
「...Anh hiểu rồi. Cảm ơn em. Đây là chút quà coi như lời cảm ơn của anh.」
「Oa! Tuyệt quá! Là tiền?!」
Cô bé rất phấn khởi khi cậu đưa một đồng bạc.
Cho phép anh thử một chút. Thật lòng xin lỗi.
Thầm xin lỗi cô gái, Hikaru mở Bảng Linh Hồn của em ấy một lần nữa.
【Mở khóa Bảng Linh Hồn? Số điểm yêu cầu: 1.】
「Được. Làm đi.」
「Làm gì cơ?」 Cô gái hỏi.
「Ưm, em không cần quan tâm cái đó đâu.」
Khoảnh khắc tiếp theo...
【Sinh lực】
..【Phục Hồi Tự Nhiên】 0
..【Sức Bền】 0
..【Miễn Dịch】
..【Nhận Thức】
Mình đã mở khóa nó. Mình thậm chí đã sử dụng mất một điểm kỹ năng của em ấy. Vậy nghĩa là, không chỉ thấy được Bảng Linh Hồn của người khác, mình còn có thể sử dụng điểm của họ.
Mình đã khá chắc rằng chỉ có thể tùy chỉnh Bảng Linh Hồn của bản thân - Cây Kỹ năng của riêng mình. Thật đáng kinh ngạc. Mình có toàn quyền truy cập vào Cây Kỹ năng của người khác luôn.
「...Cám ơn vì mọi thứ. Nếu em có gặp khó khăn gì, anh nhất định sẽ đến giúp.」
Cậu cảm thấy một lời xin lỗi là chưa đủ khi sử dụng hết số điểm của cô bé, vì thế cậu đưa cho em ấy một đồng bạc nữa. Cô gái về nhà trong sung sướng.
「Giờ thì...」
Hikaru lại bắt đầu bước đi.
「Còn một việc nữa...」
Khi mở Bảng Linh Hồn của mình, cậu thấy một thứ gì đó khác lạ. Có lẽ là vì cậu không hề kiểm tra lại từ khi sử dụng hết số điểm lần trước...
【Bảng Linh Hồn】 Hikaru
Tuổi: 15
Cấp: 4
Điểm: 4
Bất ngờ thay, số điểm của cậu thực sự đã tăng lên.