Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: SHown
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
Sau khi Hikaru rời thị trấn, người gác cổng bỗng cảm thấy lo lắng.
Bởi có sáu mạo hiểm giả vượt qua cánh cổng như đuổi theo cậu.
「Xin lỗi. Anh có thể đi với tôi một chút không? Có thứ tôi muốn kiểm tra. Chỉ mất mười lăm phút thôi.」
Anh nói với những vệ binh khác đóng quân ở cổng. Họ gật đầu ngay và đi theo. Linh cảm của anh đã đúng. Sau một hồi đi bộ, anh phát hiện sáu mạo hiểm giả đang lởn vởn gần đó.
「Này, tên nhóc đó không có ở đây!」
「Nó biến đi đâu rồi?!」
「Thằng oắt đó không thể nào biến mất trong nháy mắt như thế được! Tại sao tụi mày không để mắt đến nó vậy chứ?」
「Tao mới là người phải nói câu đó với mày đấy!」
Mấy lời đấy nghe đáng quan ngại quá nhỉ. Người gác cổng cảnh giác đến gần họ.
「Có chuyện gì mà mấy người loạn hết cả lên thế? Tôi đã nghe hết những gì mấy cậu vừa nói rồi. Các cậu cần gì từ đứa trẻ vừa nãy? Và tại sao mấy người không nói chuyện với cậu nhóc đó trong thị trấn?」
「G-Gì?! Vệ binh?!」
Mấy tên mạo hiểm giả im bặt.
「Mấy cậu có thể theo tôi về đồn không?」
「K-Không cần phải như vậy đâu. Thực sự là không có gì cả. Đúng vậy không?!」
「V-vâng! Không có gì bất thường ở đây cả.」
「Đi với tôi lên đồn. Đó là mệnh lệnh.」 Người gác cổng lặp lại với giọng ép buộc hơn.
Mấy mạo hiểm giả kia co rúm lại. Họ bị bắt đi với cái đầu cúi thấp. Một lúc sau, trong khi bị bao vây bởi những người lính cường tráng...
「Cái gì?! Mấy người muốn cho thằng nhóc một bài học chỉ vì nó được các lễ tân để ý?! Não mấy người chứa cái gì vậy hả?! Chúa ơi, lớn cả rồi mấy ông tướng ạ! Thế là đủ hiểu tại sao con gái nhà người ta tránh mấy người rồi!」
...Họ đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Và tình cờ thay, những người lính đã thông báo vụ việc đó cho Hội Mạo Hiểm Giả.
「Cái gì cơ?!」
Jill giờ đã có thêm một lý do để lo lắng.
* *
Hoàn toàn không hay biết đến mọi náo động ở phía sau, Hikaru bước đi thênh thang trên cánh đồng cỏ.
「Thỏ Sừng Đỏ sống gần thị trấn. Chúng càng xuất hiện ít hơn khi đi xa hơn. Nhưng nghĩ lại thì không có quái vật hung dữ nào gần thị trấn nên có lẽ chúng sẽ dễ sinh sản hơn.」
Đó là những gì cậu thu được từ phòng lưu trữ trước đó. Thông tin về phân bố sinh thái và môi trường sống của chúng cũng được mô tả vô cùng chi tiết.
「Nó đã đề cập rằng chúng cực kỳ khó giết... không, là khó săn. Vậy...」
Hikaru đã phát hiện ra mục tiêu của mình. Nó nằm sau một vài bụi cây khá xa. Một con Thỏ Sừng Đỏ. Khá to nếu so với một con thỏ bình thường, bằng một hộp các tông đựng cam. Trên đầu nó có một chiếc sừng màu đỏ đậm. Khá chắc chiếc sừng càng dài thì càng có giá trị. Nhưng hầu hết chúng sẽ dần biến mất theo suốt cuộc đời của đám thỏ. Trên thực tế, con mà Hikaru phát hiện có một chiếc sừng bị gãy.
「Hừm...」
Nó cách đó chưa đầy một trăm mét. Hikaru chuyển chức nghiệp của mình sang Dân Thường. Dường như con thỏ không có bất kỳ phản ứng gì. Tiếp theo, cậu vô hiệu hóa Ẩn Thân.
Đột nhiên con Thỏ Sừng Đỏ ngẩng đầu bồn chồn nhìn xung quanh.
「Ra nó có thể nhận thấy mình ngay cả ở khoảng này.」
Hikaru kích hoạt lại Ẩn Thân và tiến lại gần hơn. Sinh vật đó như đã quên đi cảm giác khó chịu khi nãy và tiếp tục cúi mặt xuống đất. Cậu tiến lại gần hơn. Năm mươi mét. Ba mươi mét...
Con Thỏ Sừng Đỏ lại ngóc đầu dậy, nhưng lần này nó nhìn thẳng về phía Hikaru và bỏ chạy với tốc độ vô lý.
「Chạy như một con thỏ sợ hãi theo đúng nghĩa đen luôn...」 Cậu lẩm bẩm.
「Không, đợi đã. Nếu vậy thì ba mươi mét là giới hạn của Ẩn Thân. Mình cũng khá tự tin với kỹ năng của bản thân dấy chứ bộ. Phải đối đầu với một con quái vật chuyên chống lại Ẩn Thân khó thật.」
Hikaru rên rỉ.
「Đợi chút. Con thỏ đó nhìn thẳng về phía này. Như là nó biết chính xác mình đang ở đâu vậy. Khả năng duy nhất là...」
Nó có khả năng Phát Hiện Sự Sống hoặc Ma Lực.
「Mình chỉ phân bố một điểm cho Che Giấu Sinh Khí và Che Giấu Ma Lực. Chính vì thế mà nó có cách nào đó để xuyên thủng kỹ năng của mình. Không biết chính xác nó mạnh đến mức nào nhưng... Sao cũng được. Tiếp theo mình sẽ thử đến chức nghiệp.」
Phải mất đến mười lăm phút để tìm thấy một con Thỏ sừng đỏ khác. Cậu đã chuyển chức nghiệp của mình sang Ẩn Thần: Bóng Đêm Lạc Lối.
「...Thật luôn?」
Tiếp cận tại điểm mù của sinh vật nên có thể giúp ích phần nào đó nhưng, cậu vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Dưới chân cậu hiện là một con thỏ, dài khoảng 60cm đang cắm mặt xuống đất. Chỉ cần thay đổi chức nghiệp, cậu đã có thể tiến gần đến mức này.
Con vật cậu phát hiện lần này vẫn còn nguyên sừng. Theo thông tin thu thập được từ phòng lưu trữ, Thỏ Sừng Đỏ chưa gãy sừng rất hiếm.
「Có lẽ đã đến lúc giết nó.」 Cậu lẩm bẩm mặc cho có vẻ sinh vật đó không thể nghe thấy.
Nó đang đào bới đất, nhai côn trùng và sâu bọ.
「...」
Hikaru nắm chặt cán Dao Găm Cường hóa. Cậu đang chuẩn bị giết một sinh vật. Cậu đã rời thị trấn, sẵn sàng đầy đủ tinh thần để làm điều đó. Nhưng, mũi dao của cậu đang run rẩy. Hikaru thở dài.
「Thật ngu ngốc. Mình đã giết một con người, vậy mà giờ lại do dự khi giết một con vật, cảm thấy thương tiếc cho nó.」
Nhưng khác với Thỏ Sừng Đỏ vô tội, Morgstad đáng phải chết.
「...」
Cậu hiểu rõ điều đó. Nó giống như việc miếng thịt bán ở siêu thị sẽ không tạo cảm giác gì cả, nhưng có thể cậu sẽ thấy thương hại cho những sinh vật đó nếu đến một lò mổ. Cậu hiểu cảm giác của chính mình. Cậu biết tại sao mình lại do dự. Điên thật.
「Trời ơi, con ngu quá...」 Cậu nói, chắp hai tay vào nhau.
Cậu cũng hiểu điều đó là vô nghĩa. Chúa không hề tồn tại ở thế giới này.
Sau đó cậu rút dao găm và đâm xuyên vào tim từ lưng con vật kia trong một nhát duy nhất. Cậu không cảm thấy bất kì kháng cự nào từ con vật khi lưỡi dao lấy đi mạng sống của nó. Hẳn là hiệu ứng của kỹ năng Ám Sát.
Máu thấm vào mặt đất. Từ đầu gối xuống chân cậu dần trở nên mềm nhũn, Hikaru lấy lại dũng khí. Cậu buông dao găm và nắm hai tay lại với nhau.
「Mình thật ngu ngốc.」 Cậu lại lẩm bẩm.
* *
Cậu nhanh chóng xử lí mọi việc sau khi giết con thỏ. Khéo léo treo xác bên cạnh con lạch để rút sạch máu và mổ bụng để loại bỏ nội tạng. Việc này sẽ làm nó nhẹ và có vẻ khiến thịt ngon hơn. Tuy nhiên tim và hai quả thận có thể được bán với giá cao nên cậu đã cất chúng đi. Sau đó cậu bỏ cái xác vào chiếc túi nylon đã mua để đựng vật dụng thiết yếu hàng ngày. Sau khi rửa tay bằng xà phòng, cậu quay lại thị trấn. Đã đến giờ ăn trưa, nhưng cậu không có cảm giác muốn ăn chiếc bánh kẹp của mình.
Khi Hikaru đến cổng, người gác cổng vỗ vai và gật đầu với cậu vì lý do nào đó.
「Gì vậy?」
「Hãy đến Hội Mạo Hiểm Giả.」
「Được thôi...」
Có vẻ đã có chuyện xảy ra khi mình rời đi. Tiến về phía Hội, dù sao đó cũng là kế hoạch của cậu.
「Hikar-...」
Khi cậu quay lại, cả Jill và Gloria đều đang đứng ở quầy. Jill định lao về phía Hikaru nhưng dừng lại sau khi liếc nhìn Gloria. Sau đó cô quay lại xử lí công việc với các mạo hiểm giả như không có chuyện gì xảy ra.
「...」
Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục liếc nhìn Hikaru. Cậu hiểu cô đang muốn nói gì với ánh mắt ấy. Ở đây này. Tới đây. Đừng có đến chỗ Gloria. Một ánh mắt bằng cả ngàn lời nói.
Hikaru ngửi thấy mùi rắc rối, nhưng đến chỗ Gloria sẽ chỉ khiến Jill khó chịu hơn thôi. Không còn lựa chọn nào khác, cậu sải bước về phía Jill. Như mọi khi, các mạo hiểm giả tập trung thành từng cụm xung quanh tán tỉnh hai cô gái.
Mấy tên này có đúng là mạo hiểm giả không vậy? Không còn việc gì khác để làm à? Mặc dù cái bản năng của đàn ông là tìm người bạn đời phù hợp và nỗ lực vì họ không hẳn sai... hay là ngược lại nhỉ?
Hikaru đợi mọi thứ ổn định một chút trước khi lao vào hàng đầu tiên.
「Tôi ở đây để giao...」
「Cậu tới rất đúng lúc đấy mạo hiểm giả Hikaru. Tôi muốn nói chuyện với cậu bên trong quầy.」
「Gì?」
「Tôi muốn nói chuyện với cậu bên trong quầy.」
「Tôi, ừm...」
「Tôi muốn nói chuyện với cậu bên trong quầy.」
Sau khi lặp lại ba lần, Jill đi vào trong quầy.
「...」
Hikaru cảm thấy ánh mắt băng giá của những tên đàn ông xung quanh cắm thẳng vào mình.
...Trời đất, đau lòng quá. Họ mà nhớ mặt mình thì rắc rối chết mất. Có lẽ mình nên mua một chiếc mặt nạ.
Cậu tiến vào trong quầy.
「Tôi xin lỗi!」 Jill kêu lên trước khi cậu có thể nói bất cứ thứ gì.
Cô cúi đầu với hai tay chống lên bàn. Các mạo hiểm giả khác tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Mấy người này chỉ phản ứng lại với mọi hành động của Jill luôn phải không vậy? Cô cũng thế đấy Gloria. Đừng có nhòm nữa mà tập trung vào công việc của mình đi.
「...Tôi xin lỗi. Tôi không chắc là mình hiểu cái gì cả.」
「Hikaru có thể không nhận ra nhưng thực ra cậu đã bị các mạo hiểm giả khác bám đuôi. Có tất cả sáu người.」
「Vậy thì sao?」
「Họ, ưm... hình như là người hâm mộ của tôi. Có vẻ họ nghĩ tôi đã thiên vị cậu quá mức nên muốn tìm cách quấy rối.」
Quấy rối? Ý cô là cho tôi một trận.
「Tôi biết. Rồi sao?」
「Gì?」
「Họ đã theo dõi tôi. Nhưng như vậy thì sao?」
「Cậu đã biết?」
「Tôi biết chứ. Trời ạ, nó quá rõ ràng luôn ấy. Tôi nghĩ trình độ các mạo hiểm giả ở đây hơi thấp.」
「K-Không đúng! Zernenko được biết đến là người có kỹ năng điêu luyện với tuổi đời còn trẻ như vậy. Dù vẫn chỉ xếp hạng E nhưng mọi người luôn mong đợi những điều tuyệt vời từ anh ấy trong tương lai.」
Gì? Anh chàng đó á? Nếu mình nhớ không lầm thì anh ta đã có 1 điểm trong kỹ năng thành thạo Kiếm. Một điểm là mạnh lắm à?
「Anh ta có một chức nghiệp gọi là Chuyên gia Đơn Kiếm: Kĩ Kiếm Sĩ.」
「À hiểu rồi. Vậy ra anh ta có một chức nghiệp tốt đấy chứ. Nhưng đó là chức nghiệp năm ký tự mà đúng không?」
「Đúng vậy. Anh ta được coi là một chiến binh.」
「...」
Ra vậy, các chức nghiệp năm ký tự đã có thể thu hút sự chú ý rồi. Chắc mình không nên nói cho bất cứ ai về chức nghiệp của mình và cái Bảng Linh Hồn đó.
「Hikaru? Chuyện gì vậy?」
「Ưm, không có gì.」
「A, tôi biết rồi! Cậu đang sợ hãi! Tôi hiểu mà. Cậu đang sợ hãi vì bị một mạo hiểm giả lành nghề với chức ngiệp năm kí tự để mắt. Nhưng cứ yên tâm! Họ đã nhận cảnh báo từ vệ binh vì hành vi không phù hợp của mình và sẽ bị giám sát một thời gian!」
「Tôi hiểu rồi.」
Cậu thực ra không có một tí nào gọi là sợ hãi, nhưng cũng không việc gì phải giải thích điều đó với Jill. Mình sẽ để cô ấy tin những gì muốn tin vậy.
Còn một việc nữa, Hikaru giờ đã hiểu lý do đằng sau vẻ thân thiện của người gác cổng. Những mạo hiểm giả bám theo Hikaru rõ ràng có hành động đáng ngờ, vì vậy các cảnh vệ đã bắt họ.
Chúng không thực sự là một mối đe dọa với mình nhưng, chắc chắn sẽ phiền phức lắm.
Hikaru cảm thấy rất vui khi biết ai đó đang lo lắng cho mình và thậm chí bảo vệ mình.
Mình có nên tặng anh ta hộp bánh không nhỉ? Theo như ký ức của Roland thì họ cũng có phong tục đó ở đây.
「Là vậy đấy. Cậu không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Cậu đang được bảo vệ rồi!」 Jill nói trong khi xoa đầu Hikaru.
Suy nghĩ của Hikaru đông cứng lại. Chờ đã, cô ấy đang xoa đầu mình?
「Khó chịu lắm đấy. Tôi ghét nó.」
「Cái?! Tại sao chứ?! Có phải cậu thích người cùng giới, và không phải ngược lại? Tôi biết cũng có những người như vậy mà.」
「Không. Đừng có nghĩ người khác sẽ thích thú với bất cứ điều gì cô làm. Để tôi nói thẳng nhé. Thái độ của cô với tôi chỉ tổ gây ra những hiểu lầm không đáng có. Sau đó mấy tay mạo hiểm giả đầu óc đơn giản đó sẽ ra ngoài để bắt tôi.」
「A, t-tôi xin lỗi. Lần tới tôi sẽ xoa đầu cậu ở nơi không ai thấy.」
Đó không phải là những gì tôi đang nói!
Hikaru muốn nói điều đó, nhưng cậu biết nó sẽ không bao giờ lọt vào đầu cô ấy. Đau đầu quá.
「Thôi bỏ đi. Vậy cô xong việc chưa? Giờ tôi muốn cô đánh giá giúp những thứ mình dã mang về.」
「À ừ, tất nhiên rồi. Tôi sẽ làm ngay... sao cơ?」
Jill ngây người nhìn cậu.
「Tôi đã săn được một con Thỏ Sừng Đỏ.」
「C-Cậu đang nói đùa nhỉ. Không thể nào.」
「Tôi đùa cô làm gì. Mặc dù tôi chỉ có một con thôi.」
Hikaru mở chiếc túi dưới chân cậu và đưa cho cô xem. Mùi máu động vật tỏa ra từ bên trong.
「...Hikaru, cậu thực sự là một người may mắn đấy.」 Jill nói với vẻ ngạc nhiên.