Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: SHown
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
Ban đầu Hikaru đã rơi vào trạng thái điên cuồng sau khi nghe những lời của người phụ nữ tai mèo, nhưng cuối cùng cậu đã bình tĩnh trở lại khi nhận ra cô ấy chỉ đang trêu mình.
「Ôi trời ạ...」
Hikaru để lại đồ đạc trong phòng khách sạn rồi ra ngoài. Người phụ nữ ở quầy lễ tân vẫy tay chào chúc một ngày tốt lành khi cậu rời đi.
Mặt trời vẫn đang ngự trên cao. Cậu hướng thẳng đến ngôi đền. Chức nghiệp trên thẻ Hội hiển thị Ám Thần, Ẩn Thần và nhiều tên khác. Nếu chúng được phân loại cụ thể như vậy, vậy có tất cả bao nhiêu Thần ở ngoài kia? Cậu muốn tìm ra đáp án cho câu hỏi đơn giản ấy. Cũng bởi ký ức của Roland không có nhiều thông tin về vấn đề này.
Nhân tiện chức nghiệp của Roland là 「Thần Giải Cứu: Quý Tộc」. Hầu hết các quý tộc trẻ đều sở hữu nó. Trên thực tế nếu không có chức nghiệp này, họ sẽ bị nghi ngờ là một đứa con hoang ngoài dã thú.
Nằm ở trung tâm thị trấn, nơi này trông thật phồn thịnh với những con phố ngày càng nhộn nhịp khi Hikaru tới gần ngôi đền. Nhiều cửa hàng mọc lên san sát dọc theo con phố.
Ngôi đền có cấu trúc mái vòm trông như cái lều xiếc cùng tám lối vào xung quanh. Với cung cách xây dựng độc đáo; sử dụng dầm thép để dựng khung với đá làm nền, những phần còn lại đều sử dụng chất liệu là gỗ. Nhiều cửa sổ ngôi đền với hình ảnh các vị thần được khắc họa. Người tới thăm có thể vào bằng bất kỳ lối nào, vì vậy Hikaru chỉ việc đi theo dòng người để vào trong.
「Uây...」
Ngay khi bước vào, cậu đã bị thu hút bởi một bức tường lớn. Hình ảnh vị thần quay mặt sang một bên mặc chiếc áo choàng với cây bút trên tay phải và quả cầu pha lê ở tay còn lại được chạm khắc rất nổi bật. Một tác phẩm điêu khắc cao chót vót, có lẽ khoảng năm mét.
『Thần Thông Thái』 là những gì được viết trên đó. Một nhà thuyết giáo đứng trước mặt bức tượng.
「Thẻ Linh Hồn được cho là tạo ra bởi một nhà nghiên cứu, người được Thần Thông Thái ban phước. Đó là một phước lành mạnh mẽ đến nỗi hiện tại chúng ta vẫn không thể hiểu rõ tấm thẻ hoạt động như thế nào. Thật không may là nhà nghiên cứu đó đã qua đời sau khi hoàn thành việc tạo ra hệ thống Thẻ Linh Hồn.」
Hikaru gật đầu. Cậu tự hỏi làm thế nào mà những tấm thẻ đó lại có thể hiện đại tới vậy. Có vẻ chức nghiệp Thần Thông Thái là lý do đằng sau việc tạo ra tấm thẻ. Một câu chuyện từ rất lâu trước đây như người thuyết giáo đã nói.
Đứng cao vút bên cạnh Thần Thông Thái là Thần Mặt Trời, bên cạnh đó là Thần Chiến Tranh. Mỗi nhà thuyết giáo đứng trước một bức tượng, nhưng thứ khiến cậu chú ý lại là những vũ khí được chạm khắc bên cạnh Thần Chiến Tranh: Kiếm, Đại Kiếm, Kiếm Ngắn, Thương Ngắn, Thương Dài, Cung, Phi Tiêu, Khiên và Giáp. Chín loại tất cả.
Đó đích thị là những vũ khí y hệt nhánh kỹ năng Thông Thạo Vũ Khí trong Bảng Linh Hồn. Đây không thể nào là trùng hợp được. Bài phát biểu của nhà thuyết giáo chủ yếu nhằm tới những đối tượng nghiên cứu nghệ thuật chiến tranh. Nói một cách ngắn gọn, thông điệp của họ có nội dung “Nếu cống hiến hết mình, Thần Chiến Tranh sẽ dõi theo ta. Vì vậy, hãy làm việc thật chăm chỉ ”.
Những người lính và mạo hiểm giả chăm chú lắng nghe lời giảng đạo của ông. Hikaru không có bất cứ điều gì muốn biết từ những lời đó, vì vậy cậu đợi cho đến khi người thuyết giáo không quá bận rộn trước khi tiếp cận ông ta.
「Xin chào chàng trai trẻ. Cậu có điều gì muốn hỏi ta sao?」
Ông hết lòng chào đón Hikaru. Có vẻ thường không mấy ai trông nhỏ bé đến đặt câu hỏi cho ông ta.
「Tôi muốn hỏi về chín loại vũ khí.」
「Ha ha. Cậu muốn biết về thêm Cửu Đạo Chiến Thần. Nói cho ta biết nào chàng trai trẻ. Cậu đang đi theo con đường nào?」
「Cửu đạo?」
「A ha. Vậy là chúng ta phải bắt đầu từ đó. Cửu đạo tượng trưng cho chín loại vũ khí Thần Chiến Tranh đã chỉ định sau khi ngài thông thạo chúng.」
「Chỉ định? Chỉ định rằng chín loại vũ khí này là công lý và những vũ khí còn lại là tà ác?」
「Các loại vũ khí khác không hẳn là bị từ chối nhưng, nó cũng kiểu như vậy đấy. Có thể cậu đã biết, các võ đường ở thị trấn này đều chuyên về một trong số chín loại vũ khí này.」
Hikaru chỉ đơn giản gật đầu.
「Có một nơi tên là Võ đường Kiếm thuật Raybrig trong thị trấn. Nó được đặt theo tên của Raybrig, người được biết tới là một Kiếm sĩ Bậc thầy. Ngoài ra còn có Võ đường Thương thuật Celestial, nơi tốt nhất trên toàn lục địa khi nói về nghiên cứu thương dài.」
「Các loại vũ khí khác có được cường hóa gì từ chức nghiệp của một người không?」
「Ha ha. Hẳn là cậu đang nói về thẻ Hội. Không, chúng không. Có thể do chỉ sở hữu nguồn thông tin hạn hẹp, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói những vũ khí khác ngoài chín loại vũ khí đó nhận được phước lành từ những vị thần.」
「Tôi hiểu rồi. Và một câu hỏi cuối cùng. Thần Chiến Tranh chọn chín loại vũ khí đó dựa trên cơ sở nào?」
Nở nụ cười một lần nữa, nhà thuyết giáo nói...
「Không có ý nghĩa và nguyên do cho những gì một vị thần làm. Chỉ đơn giản là có kết quả mà thôi.」
Khá là thâm thúy, Hikaru nghĩ.
* *
Hikaru dạo quanh ngôi đền chỉ tìm thấy một hai vị thần được thờ tụng. Một tấm bảng ghi lại cách thế giới được tạo ra, nhưng nhấn mạnh một điều là có nhiều giả thuyết khác nhau về điều đó. Tương tự về cách thế giới này hoạt động, tất cả cũng chỉ là những suy đoán.
Nhưng mà, mình khá chắc những vị thần có tồn tại ở đây. Thực chất mọi người đều nhận được phước lành từ chức nghiệp của họ.
Rõ ràng chức nghiệp hiển thị trên thẻ Hội là cách chủ sở hữu thể hiện vị thần mà họ tôn thờ. Không phải tấm thẻ để cầu mong sự ban phước, mà thay vào đó là một phương tiện để hướng giọng nói của chủ nhân chạm đến những vị thần. Và kết quả là, kỹ năng của họ được tăng cường, giống như cái cách mà Ẩn Thân của Hikaru trở nên mạnh mẽ hơn.
Liệu thần có phải người sáng tạo ra hệ thống này không? Mấy thứ này bắt đầu thú vị rồi đấy. Tò mò quá đi mất.
Hikaru chuẩn bị rời khỏi ngôi đền thì nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện.
「Cậu có chắc không? Vậy nó được giải quyết chưa?」
「Có vẻ vậy. Tức là chúng ta sắp bị đuổi việc rồi đấy.」
「Trời ạ, thật không thể chấp nhận được. Làm sao có thể gọi đó là một cuộc điều tra được chứ.」
Giọng của họ nghe khá quen thuộc với Hikaru.
Là những Hiệp sĩ tuần tra tại dinh thự Morgstad!
Cậu không thể không theo dõi họ.
「Người đầu tiên phát hiện ra thi thể là thủ phạm? Sao có thể đơn giản như vậy được.」
「Nói bé thôi tên ngốc. Ta không thể để người khác nghe thấy điều này.」
「Dù sao thì họ cũng sẽ sớm biết cả thôi. Một kẻ có tiếng đã bị giết đấy.」
Cái gì? Đã bắt được thủ phạm? Theo như cuộc trò chuyện thì mình nghĩ họ đang nói về vụ ám sát Bá tước Morgstad.
Thủ phạm thực sự đang ở ngay đây.
Chờ đã, hắn nói là người đầu tiên phát hiện thi thể sao?
Người đến đầu tiên sau khi Morgstad bị giết...
Cô gái đó.
Cô gái với nước da nhợt nhạt cùng mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biếc. Hikaru nhớ lại trông cô ấy thật gầy gò. Có thể là vậy hoặc do bộ đồ ngủ khiến cô trông mảnh mai hơn.
Cô ấy đang bị tố giác vì tội giết người? Không thể nào...
Hikaru bàng hoàng. Cô gái ấy đã trở thành vật tế của cậu.
「Dù sao thì, cô gái đó đang chuẩn bị được chuyển đến Thủ đô. Công việc của chúng ta đã hoàn thành.」
「Vớ vẩn. Đó là lý do cậu đến ngôi đền này à? Sám hối ư?」
「Không hẳn vậy. Chúng ta chỉ đơn giản là thực hiện công việc của mình.」
「Và tôi đang nói thứ đó thật nhảm nhí.」
「Hikaru?」
Có người bất ngờ gọi từ đằng sau khiến cậu giật nảy mình lên chừng 5cm. Vì đang tới một nơi đông người nên cậu đã vô hiệu kỹ năng Ẩn Thân của mình.
「Jill...」
Cô mặc chiếc váy màu xanh lá nhạt với thắt lưng da ở hông. Trên cổ áo là chiếc khăn màu be tuyệt đẹp và đeo một chiếc túi màu trắng sáng. Là Jill trong bộ thường phục đứng trước mặt cậu.
* *
「Tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy. Chờ đã, hay cậu thực sự đang theo dõi tôi đấy hả? Ôi trời, đúng là đứa nhóc ranh mãnh!」
「Cô là người gọi tôi cơ mà.」
「Dù sao thì, cảm ơn vì đã mời tôi. Xin lỗi! Cho tôi một Parfait đào ngọt và một trà linh chi.」
「Cô làm cái g-...」
「Sao vậy? Tôi có thể gọi bất cứ thứ gì mình muốn mà đúng không?」
「...Ừ.」
Hikaru đã gọi một cốc nước với giá 10 Gilan. Giờ họ đang ở trong một quán cà phê. Cậu đã rất ngạc nhiên khi Jill gọi và khi định thần lại, cậu đã mất dấu hai Hiệp sĩ kia. Rất có thể họ đang ở trong dinh thự của Morgstad. Cậu muốn tìm hiểu thêm về những gì họ đã nói.
Có vài điều cậu muốn hỏi Jill. Cậu sẽ coi đồ ăn mua cho cô ấy là phí mua thông tin. Và sau đó cô dẫn cậu đến một quán cà phê ngoài trời đã giới thiệu trước đó.
「Hừm hứm hưm~♪」
Vì lý do nào đó mà trông cô ấy đang có tâm trạng tốt. Mọi thứ đều giống như Hikaru đã kiếm được một món hời vậy. Có thể nói đây là cho và nhận.
Chắc sẽ dễ lấy được câu trả lời hơn nếu cô ấy có tâm trạng tốt...
Parfait và trà có giá lần lượt là 120 và 30 Gilan. Để có được thông tin cậu cần, đó là một cái giá quá rẻ phải trả... một cái giá rẻ... cậu mong vậy.
「Được rồi. Tôi có hai câu hỏi.」
「Thật đấy à?」
「Ý cô “Thật đấy à?” là sao? Tôi đã nói là mình có vài điều muốn hỏi rồi mà.」
「Tôi cứ nghĩ đó chỉ là cái cớ để mời tôi đi uống trà.」
Hikaru nhắm mắt lại ấn ngón tay cái vào thái dương. Đau hết cả đầu.
「Tôi hiểu rồi. Thảo nào, thật kỳ lạ khi cậu bất ngờ mời tôi đi uống trà.」
「Sao tự nhiên cô lại tỏ ra khó chịu thế?!」
「Không cần biết. Ồ xin lỗi! Cho thêm một chiếc bánh táo xanh.」
「Tại sao cô lại đặt thêm nữa?!」
「Tại sao á, tất nhiên đó là khoản thanh toán cho thông tin cậu muốn rồi.」
「...Gừ」
Thế là thêm 90 Gilan bay màu.
「Vậy, cậu muốn hỏi về điều gì?」
Tâm trạng cô rõ ràng đã trở nên cáu kỉnh. Hikaru không thể hiểu nổi tâm trí cô ấy hoạt động như thế nào. Nhưng rồi cậu nhớ ra rằng Jill là kiểu người thay đổi tâm trạng như thay áo vậy.
「Là về Unken. Ông ta là Hội trưởng, phải không?」
「Ông ta đã tự mình nói với cậu điều đó à?」
「Lão cứ khăng khăng mình chỉ là một giám định viên.」
「Vậy Unken đúng là một giám định viên. Ổng ta sẽ nổi điên lên nếu tôi nói gì đó linh tinh mất.」
「Nói cách khác, ông ta rất có quyền lực đối với cô. Vậy nên, dó chính là Hội trưởng.」
「Trời ạ. Cậu có thể thôi cái trò xảo quyệt như vậy được không? Tôi thực sự không thích nó tí nào.」
Hikaru nhún vai.
「Vậy, cậu có muốn hỏi Hội trưởng là ai không?」
「Không, đó không phải những gì tôi muốn biết. Theo như tôi thấy thì lão ta khá mạnh. Ổng ta là người như thế nào vậy?」
「Hừm... Chỉ là tin đồn thôi.」
「Cũng được. Cứ nói đi.」
Nước uống đã đến và cậu nhấp một ngụm. Nó ấm. Người đàn ông phục vụ trừng trừng nhìn cậu, đôi mắt như đang nói "Sao nhóc dám đem một cô gái xinh đẹp tới đây để phát cẩu lương hà thằng ranh con này?!"
Có vẻ tên nào tên nấy cũng như nhau, đầu óc thật đơn giản. Hikaru khẽ thở dài.
「Người ta nói Unken trước đây, không phải là một mạo hiểm giả.」
「...Cô nhắc lại được không?」
「Có vẻ như ông ta đã làm việc cho một tổ chức cộng đồng.」
Hikaru không hề nghĩ tới câu trả lời mình vừa nhận được. Cậu cứ nghĩ sau khi nghỉ hưu khỏi nghề mạo hiểm giả, Unken mới bắt đầu làm việc cho Hội Mạo Hiểm Giả. Vì ông ta là Hội trưởng nên càng có nhiều lý do để tin vào trường hợp đó. Và hơn hết, ông ta biết cách để mổ xẻ động vật.
「Nhưng sau khi hoàn thành một việc lớn ở đó, ông ta đã nghỉ hưu và về làm việc cho Hội Mạo Hiểm Giả.」
「Ấy ấy ấy... Ông ta thực sự là ai vậy? Và đó là công việc gì?」
「...Tôi thực sự không muốn nói về chuyện này nhưng...」 Jill nói, tay chỉ vào bảng thực đơn.
Là thứ gì đó với tên Twin Tornado Juice cùng cái giá 150 Gilan khá chát.
「Được thôi. Cứ gọi đi.」
Trời ạ, lẽ ra không nên trả trước tiền phòng ba đêm. Mình cũng nên lấy 7.500 Gilan đó từ Unken. Có vài thứ khá thú vị được viết trên thực đơn nhưng cậu cảm thấy không muốn đọc chúng. Cậu chỉ muốn Jill đặt nhanh nhanh rồi tiếp tục công chuyện.
「Được sao?! Có thật không?! Không đùa đấy chứ, nhỉ, nhỉ?!」
「Quân tử nhất ngôn.」
「Tuyệt quá! Cậu đúng là một người đàn ông chân chính đó nha! Tôi thực sự rất muốn thử cái này.」
Vui mừng khôn xiết, Jill bắt đầu gọi thêm. Người đàn ông trước đó đang nhìn chằm chằm vào Hikaru. Anh ta có vấn đề quái gì vậy? Ha...
「Rồi, được rồi. Tiếp tục nào.」
「A, đúng rồi. Cậu không được nói cái này với ai đấy nhé?」
「Được.」
「Hứa đấy nhé? Nếu cậu nói với người khác, tôi sẽ bí mật áp dụng hình phạt lên thẻ Hội của cậu.」
「Hứa luôn. Mà khoan, cô có thể làm trò đó luôn đấy hả?! Tốt hơn hết là bỏ ngay đi nhá!」
「Unken có lẽ là...」
Jill thì thào nói nhỏ.
「...Một điệp viên hoặc sát thủ trực tiếp dưới quyền của Quốc vương. Tôi nghĩ vậy.」
「Tôi hiểu rồi. Và?」
「...」
「Còn gì nữa không?」
「...Cái phản ứng yếu xìu đó là sao? Tôi đã rất căng thẳng khi nói ra đó!」
「Ý tôi là, tôi cũng đã tưởng tượng được ra rồi. Xin hãy tiếp tục. Có lý do nào đó khiến cô nghĩ ông ta là điệp viên hoặc sát thủ đúng không?」
「Ừ thì...」
Một nhân viên phục vụ mang đến món Parfait đào ngọt và Jill bắt đầu thưởng thức. Trông giống như đào đông lạnh, và có vẻ đều là mật hoa. Chúng được cắt thành khối vuông và phủ kem tươi. Trà linh chi, bằng cách nào đó lại có màu xanh nhạt. Theo mình thấy thì nó giống như trà xanh của Nhật vậy.
Quá ngọt... Ngạc nhiên là cô ấy có thể ăn hết tất cả những thứ đó.
Hikaru cảm thấy như mình đang chứng kiến một thứ gì đó khó tin.
「Họ nói Unken đã đến Hội khoảng năm mươi năm về trước.」
「À, thì ông ta cũng già rồi mà. Một Man Gnome nhỉ?」
「Đúng rồi. Ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng khi làm công việc hơn năm mươi năm trước đây của mình.」
「Ừ hử.」
「Đó là khoảng thời gian quốc gia láng giềng của Ponsonia, Đế chế Quinbland, có người lên kế vị ngai vàng. Trước đó ngai vàng thuộc về Balzard, một bạo chúa. Theo như tin đồn thì, ông ta đã bị ám sát.」
「...」
「Sẽ không có gì lạ khi mọi thứ chỉ vậy, nhưng rõ ràng Balzard đã tuyên bố là ông ta sẽ tiêu diệt Ponsonia. Vào thời điểm đó Vương quốc đang suy yếu vì dịch bệnh bùng phát. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ponsonia chính là phe muốn ám sát Balzard nhất.」
「...Vậy là, tất cả bằng chứng mang tính tình huống hoàn toàn phù hợp với lý thuyết.」
「Đúng vậy. Có lần khi chuyển một số tài liệu đến phòng Unken, tôi thấy một tờ giấy cũ trên bàn ông ta. Là một lá thư cảm ơn từ Quốc vương. Ông ta để nó ở đó để ra ngoài một chút rồi quay lại ngay khi tôi vừa nhìn lướt nhanh qua. Lúc đó Unken nổi điên lên và kiểu như "Cô đã thấy rồi hả?!" Vậy nên tôi không thể hỏi thêm được gì về bức thư đó.」
「Tôi hiểu rồi. Chỉ có một vài trường hợp Quốc vương đích thân gửi thư cảm ơn cho ai đó. Thông thường sẽ là tướng lĩnh, những người đứng đầu một cơ quan nào đó, hoặc là quý tộc. Nói chung, một vị vua sẽ chỉ gửi thư khen ngợi do đích thân mình ký cho người đã đạt được chiến công to lớn trong cuộc chiến.」
「Đúng chính xác! Chờ đã, tại sao cậu lại biết điều đó?」
「Tôi có một người bạn là quý tộc.」
「Hừm... Được rồi.」
Cậu không hề nói dối, dù có vẻ Jill cũng không quá quan tâm đến điều đó.
Dự đoán của Jill có thể không hoàn toàn chệch hướng. Có một chút thông tin về đất nước láng giềng trong ký ức của Roland. Vị Hoàng đế hiện tại là một người tuyệt vời và đã xây dựng mối quan hệ thân thiện với Ponsonia. Tuy nhiên, cựu Hoàng đế lại là một bạo chúa.
「Vậy có nghĩa, Unken là một anh hùng dân tộc...」
「Ừ. Thật tuyệt vời phải không?」
Sau khi hoàn thành miếng bánh Parfait, Jill ngấu nghiến chiếc bánh táo xanh.
「Ứm...! Ngon quá đi mất! Không gì có thể giải phóng căng thẳng được như đồ ngọt mà!」
「...T-Thật tốt là cô thấy thích.」
Mình không nghĩ bản thân có thể xử lý hết được đống đó.
Một anh hùng dân tộc à? Với các cấp kỹ năng đó? Chờ đã, năm mươi năm trước có nghĩa là hồi đó ông ta 151 tuổi. Ngay cả khi tích lũy được nhiều kiến thức và kinh nghiệm, liệu ông ta có thực sự làm được không? Mình đã phân bổ điểm cho các kỹ năng liên quan đến Ẩn Thân nhiều hơn cả Unken. Tức là mình phù hợp để trở thành một sát thủ sao? Nhưng kể cả vậy... liệu mình có khả năng giết một Hoàng đế không?
Hikaru nghĩ nếu biết Unken mạnh đến mức nào, cậu cũng có thể đánh giá được sức mạnh của chính mình. Nhưng hiện giờ cậu càng ngày càng trở nên rối rắm.
「Được rồi. Tôi còn một câu hỏi nữa.」
「Hỏi đi. À nhưng đừng có hòng hỏi địa chỉ của tôi đấy nhé?」
Ăn uống dường như đã giúp cải thiện tâm trạng Jill bởi giờ cô ấy đang nhiệt tình tiếp nhận câu hỏi của cậu.
「...Tôi sẽ không hỏi cô cái đó đâu.」
「Hở? Không hỏi cái đó á?」
「Thế cô có muốn tôi hỏi hay không? Quyết định đi lạy chúa! Mà dù sao thì. Điều tôi muốn hỏi là...」
Mất một lúc, Hikaru do dự không biết phải hỏi như thế nào, rồi cậu quyết định đi thẳng vào vấn đề.
「Tôi nghe nói thủ phạm đằng sau vụ ám sát Ngài Morgstad đã bị bắt. Có đúng vậy không?」