Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: SHown
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
Hikaru hít một hơi thật sâu. Cậu không khỏi ngỡ ngàng trước cảm giác lạ lẫm trong một cơ thể hoàn toàn mới. Đến mức tự hỏi phải chăng những gì mình cảm nhận mới đây đều xuất phát từ trí tưởng tượng của bản thân. Bỗng thấy dưới người mình có gì đó nhớp nháp, cậu nhận ra bụng mình đang ướt đẫm máu.
(Đã nhận ra chưa? Là tôi, Roland đây.)
Khi Hikaru cảm nhận được âm thanh văng vẳng trong đầu mình, cậu gật đầu xác nhận. Thoáng nhìn lại trang phục mình đang mặc, chắc đây chính là bộ đồ Roland của khi trước. Hiện giờ xung quanh là một căn phòng tối tăm, nhưng cậu vẫn biết nơi này được trang hoàng vô cùng kĩ lưỡng và tiện nghi. Tất cả đồ nội thất ở đây không khác gì mấy khách sạn hạng sang ở châu Âu cậu vẫn hay thấy trên TV.
(Linh hồn cậu đã được chuyển vào trong cơ thể tôi. Những thương tổn sẽ nhanh chóng được phục hồi. Sớm thôi cậu sẽ quen với cơ thể mới này. Giờ hãy nhìn vào cái gương kia đi.)
Gương sao...
Hikaru đứng trước cái gương lớn treo trên tường. Hiện lên đó là khuôn mặt và cơ thể của Roland. Chỉ có mái tóc vàng trước kia giờ đã chuyển thành màu đen láy.
(Hãy thực hiện mong ước của tôi.)
「Mong ước của cậu ư...」
(Chắc giờ cậu cũng biết rồi chứ nhỉ. Dù sao thì cậu cũng mang trong mình kí ức của tôi mà.)
Quả đúng như Roland nói, tâm trí Hikaru giờ như một mớ hỗn độn vậy. Cậu vẫn nhớ rõ về cuộc sống hồi còn ở Nhật Bản, đồng thời dòng kí ức của Roland về cuộc đời cậu ta nơi thế giới khác biệt này - một thế giới của rồng và phép thuật - cũng đang chen vào đầu cậu.
「Báo thù Bá tước Morgstad...」
Roland xuất thân từ một gia đình Tử tước nhỏ bé. Trước kia cha mẹ Roland bị Bá tước Morgstad mưu hại khiến họ thực hiện một tội ác tày trời, để rồi phải lãnh án tử hình. Sau đó, không chỉ tất cả tài sản và đất đai của gia đình cậu đều bị tịch thu, Roland còn bị đày tới một nơi xa xôi hẻo lánh. Cha mẹ có tội, người con vô can là những gì người ta nói về vụ án năm đó.
Song Roland lại là một pháp sư tài hoa. Và chính tài năng đó tạo cho Bá tước một nỗi sợ tiềm tàng, đến mức ông ta phải hủy hoại cuộc sống của gia đình cậu. Dù giờ ông ta không còn là mối đe dọa với cuộc đời cậu nữa, nhưng Roland đã tự thề với bản thân rằng có một ngày sẽ trả đủ mối thù với Bá tước bằng chính đôi tay này.
(Việc cậu cần làm là giết tên Morgstad đó thay tôi.)
「…Hừm, được thôi.」
(Kĩ năng đạo tặc của cậu thực sự rất tuyệt vời. Hẳn là cậu rất thông thạo mấy việc như vậy đấy nhỉ.)
Là khen à? Không biết có nên vui vì lời khen đó không nữa.
(Tôi sẽ cho cậu một tiếng đồng hồ. Giết ông ta trước khi hết giờ.)
「Cái, chỉ một tiếng thôi sao?!」
(Nếu thất bại, tôi sẽ giết cậu.)
「Cái...?!」
(Chỉ một lúc nữa thôi, tôi sẽ bị triệu hồi lên thiên đàng, rồi sẽ tái sinh ở thế giới khác, hay cũng có thể người ta sẽ đưa tôi tới miền cực lạc nào đó. Nhưng còn cậu, linh hồn và tất cả mọi thứ của cậu sẽ bị xóa bỏ, vĩnh viễn.)
Hikaru hiểu cậu ta không hề nói dối. Bởi cậu đang sở hữu dòng kí ức của Roland. Sẽ không có cách nào để cứu vãn một linh hồn sắp bị xóa bỏ. Trước giờ cậu chưa từng tin vào những thứ như kiếp sau, bởi nó đơn giản là không hề tồn tại. Nhưng giờ cậu biết điều tưởng chừng phi lý đó có thể và đã xảy ra, bởi vậy việc linh hồn cậu bị phá hủy quả thật không ổn chút nào.
「Vậy là cậu lừa tôi sao? Cậu làm tôi bực mình rồi đấy.」
(Xin lỗi vì đe dọa cậu như vậy, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.)
Thừa hưởng những kí ức của Roland, Hikaru hiểu rất rõ ngọn nguồn khao khát báo thù ấy. Cha mẹ Roland đều là những con người chân thành, nghĩa hiệp và ngay thẳng - bởi thế nên họ được rất nhiều người yêu mến. Nhưng rồi, họ bị bắt khỏi cậu một cách vô lí. Bị tuyên án tử hình, đóng cọc vào thánh giá cho đến chết, rồi bị bỏ mặc bởi kinh đô là những gì cha mẹ cậu phải trải qua.
Có lẽ do cùng chia sẻ kí ức với Roland, Hikaru không thấy quá do dự khi phải giết một ai đó. Roland luôn có niềm tin sâu sắc rằng Bá tước Morgstad mới là kẻ đáng chết, chứ không phải cha mẹ cậu.
「Giết người sao... Nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị gì mà.」
(Không phải cậu đã nhận được một “món quà” rồi đó sao?)
「Một món quà ư?」
(Cậu có thể gọi nó là Phước Lành của Chúa. Thứ mà cậu đánh cắp được ấy, không phải sao? Thứ ánh sáng lấp lánh đó đấy.)
A, là thứ đó à.
(Cậu sẽ hiểu rõ hơn nếu xem lại kí ức của tôi. Nó như thể một khả năng mà con người sở hữu sau khi tái sinh ấy. Trong thế giới này, nó có thể chuyển hóa thành một kỹ năng, cũng có thể là ma pháp hay tuyệt kỹ nào đó mà chỉ cậu mới có thể... sử dụng.)
Giọng Roland dần trở nên mờ nhạt.
(Tôi không thể chỉ dẫn kĩ hơn cho cậu được nữa... Từ giờ tôi chỉ có thể nhắc cậu khoảng thời gian còn lại thôi.)
Giọng nói ấy giờ đã biến mất.
Ma thuật... Tuyệt kỹ... Kỹ năng.
Mình thực sự sở hữu những thứ đó sao?
「!」
Rồi đột nhiên, cảm nhận được thứ gì đó xuất hiện trong mình, Hikaru tập trung toàn bộ tâm trí vào nó, và...
Một cái bảng cỡ tờ giấy A4 xuất hiện, xung quanh tỏa ra thứ ánh sáng xanh hiện lên trước mặt cậu.
【Bảng Linh Hồn】 Hikaru
Tuổi: 15
Cấp: 0
Điểm: 15
(Còn 55 phút...)
Hikaru hiểu Roland thực sự nghiêm túc.
Có lẽ đây là loại kỹ năng nào đó chăng?
Một hình tròn lớn hiện lên mặt bảng nhẵn như máy tính bảng.
「Đây là...?」
Chạm tay vào tấm bảng, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cậu.
【Mở khóa Bảng Linh Hồn? Số điểm yêu cầu: 1.】
Mở khóa? Điểm yêu cầu? Mình chẳng hiểu nghĩa là gì cả, nhưng đâu còn cách nào ngoài sử dụng nó chứ.
「Mở khóa.」
Những từ ngữ bắt đầu xuất hiện trên màn hình.
【Sinh Lực】
..【Phục Hồi Tự Nhiên】 0
..【Sức Bền】 0
..【Miễn Dịch】
..【Nhận Thức】
Ô Sinh Lực xuất hiện ở chính giữa màn hình và phân nhánh ra xung quanh.
「Cây Kỹ năng sao?」
Có vẻ thứ này tương tự với hệ thống RPG hay MMORPG trước đây cậu hay chơi. Những học sinh khá giỏi thường có nhiều thời gian rảnh, thế nên Hikaru bắt đầu gắn bó với Game. Tuy nhiên cách chơi của cậu lại vô cùng thực dụng.
Cây Kỹ năng bắt đầu phát huy tác dụng khi cậu dùng Điểm Kỹ năng để mở khóa. Vậy nên số 15 trên đầu màn hình giờ đã chuyển thành 14.
「15 điểm vì mình 15 tuổi à? Vậy tức là mỗi năm mình sẽ nhận được 1 điểm sao? Dã man thật.」
Hikaru nghiền ngẫm một lúc. Mình nên làm gì đây? Cậu buộc phải giết một người, và để làm được điều đó, đây chính là bước cốt yếu đầu tiên phải vượt qua. Chẳng hạn như tiếp cận một quý tộc nào đó. Liệu mình có làm được không? Chắc chắn một điều là họ sẽ vô cùng cảnh giác. Vậy mình phải phân bổ điểm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ đây?
...Không, khoan đã. Liệu mình có thể xuống tay giết một ai đó không?
「Mà thôi, không còn thời gian để nghĩ mấy cái đó nữa.」
Hoặc là làm, hoặc là chết. Hikaru thấy bản thân thật thảm hại. Không thể chết ở đây trong khi chưa làm được gì cả, nhất là sau khi đã tiến xa đến thế này.
(50 phút.)
Cậu có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt của Roland.
Mình có nên dùng điểm nâng Phục Hồi Tự Nhiên không nhỉ? Chắc là thôi, đây đâu phải thi đấu sức bền. Vậy cũng không cần xét đến Sức Bền với Miễn Dịch luôn. Chỉ còn Nhận Thức thôi.
「Nhưng vậy thì quá mất cân bằng. Mà thực chất ngay từ lúc các kỹ năng hiện lên đã không hề cân bằng rồi. Thông thường thì phải có cả kỹ năng sử dụng Vũ khí và Ma pháp nữa chứ.」
Hikaru kiểm tra lại tấm bảng.
「Máy tính bảng sao... vậy thì...」
Đặt ngón tay lên tấm bảng, cậu trượt màn hình sang bên trái. Biểu tượng ○ trên màn hình lập tức lướt qua và chuyển thành ◎.
「Hiểu rồi. Vậy ra cái hình tròn khi nãy là trang kỹ năng Sinh Lực.」
Cậu tiếp tục lướt và lướt. Màn hình thay đổi liên tục, từ hình tam giác, rồi đến hình thoi, ngũ giác, lục giác và cuối cùng là một trang trống không. Sau đó màn hình lại quay về hình tròn ban đầu. Tổng cộng 7 trang tất cả.
「Nếu như cần 1 điểm để mở khóa Cây Kỹ năng, tức là mình phải sử dụng 7 điểm để tìm ra thứ gì đó hữu dụng.」
(Còn 45 phút.)
Thời gian đang dần trôi đi.
Hikaru tìm mọi thứ cần thiết sâu trong kí ức Roland. Hiện cậu đang ở trong một khách sạn hạng sang tại thị trấn Pond. Bá tước Morgstad đang ở biệt phủ của ông ta. Nếu chạy hết sức theo đường ngắn nhất, cậu sẽ mất chưa tới 5 phút để đến nơi. Khả năng cao phòng Bá tước nằm trên tầng 3 ngôi nhà. Có lẽ mình cần khoảng 15... không, 20 phút để tiếp cận ông ta.
「Giờ mình vẫn chưa đủ thông tin để hành động. Trước tiên phải mở khóa mọi thứ và tìm kỹ năng hữu ích đã.」
【Mở khóa Bảng Linh Hồn? Số điểm yêu cầu: 1.】
「Xác nhận.」
Cửa sổ ◎ mở ra.
【Sức Mạnh Phép Thuật】
..【Ma Lực】 0
..【Ma Hệ】
「Phép Thuật? Mình thậm chí còn dùng được Phép Thuật cơ à?」
Mình chưa từng sử dụng thứ này. Dù nắm giữ kí ức của Roland nhưng đâu thể nào có được trí tuệ của cậu ta. Mình nhớ trước kia cậu ta có thực hiện một vài thí nghiệm, nhưng chi tiết thì lại không biết mà cũng chẳng có thì giờ để xem lại chúng. Hơn nữa khả năng Phép Thuật của cậu ta nghiêng về lĩnh vực dịch chuyển đa thế giới hơn.
【Mở khóa Bảng Linh Hồn? Số điểm yêu cầu: 1.】
「Mở khóa.」
Cửa sổ △ hiện ra.
【Thể Lực】
..【Sức Mạnh】 0
..【Thông Thạo Vũ Khí】
Vũ khí à, thứ không thể thiếu khi giết ai đó nhỉ...
「Có vũ khí nào ở quanh đây không ta?」
Rà soát cả căn phòng, cậu phát hiện một con dao tuy khá thô sơ nhưng lại vô cùng sắc bén - có lẽ là hung khí đâm Roland - đang nằm lăn lóc trên sàn. Vậy là quá đủ cho mục đích của cậu rồi.
「Nhưng, vấn đề cấp bách nhất bây giờ là làm thế nào để tiếp cận Bá tước Morgstad.」
Ở thế giới này dựa theo trí nhớ của Roland, quý tộc thường không tiếp khách vào ban đêm, và hiện tại đã gần nửa đêm rồi. Cơn gió giật làm cánh cửa sổ bật mở. Những tia sáng yếu ớt chiếu qua ô cửa kính cổ, nhưng màn đêm tối đen vẫn bao trùm không gian xung quanh bởi cơn mưa như trút nước kéo dài.
「Vũ khí mạnh cũng sẽ chỉ là sắt vụn nếu mình không thể tiếp cận ông ta. Hoặc là giết tất cả những ai cản đường...」
「A, chắc là không.」 Hikaru thầm than thở.
Cậu không chắc là có thể toàn mạng trốn thoát sau vụ tàn sát kinh hoàng đó.
(Còn 40 phút.)
Đến trang tiếp theo nào.
【Mở khóa Bảng Linh Hồn? Số điểm yêu cầu: 1.】
「Xác nhận.」
Cửa sổ ◇ mở ra.
【Tốc Độ】
..【Bộc Phát Sức Mạnh】 0
..【Linh Hoạt】 0
..【Thăng Bằng】 0
..【Ẩn Thân】
Trực giác của Hikaru như hét lên "Chính nó". Ẩn Thân sao. Với kỹ năng này mình có thể dễ dàng tiếp cận Bá tước Morgstad mà không bị chú ý.
【Mở khóa Ẩn Thân? Số điểm yêu cầu: 1.】
「Xác nhận.」
..【Ẩn Thân】
...【Che Giấu Sinh Khí】 0
...【Che Giấu Ma Lực】 0
...【Cản Trở Nhận Thức】 0
「Ra vậy, những kỹ năng có số 0 là thứ cần phải mở khóa.」
Để kỹ năng có hiệu lực, cần sử dụng 1 Điểm Kỹ năng để mở khóa. Nếu không nó cũng chỉ vô dụng. Phiền phức thật, nhưng không còn thời gian ngồi đây kêu ca vì cái Cây Kỹ năng này nữa.
「Rốt cuộc cái Che Giấu Sinh Khí này là sao vậy...」
Ngay khi những thắc mắc bật ra trong đầu, tất cả định nghĩa về các kỹ năng cũng xuất hiện trong tâm trí cậu.
【Che Giấu Sinh Khí】 Che giấu bản thân khỏi các kỹ năng phát hiện Sinh khí. Tối đa: 5.
【Che Gíấu Ma Lực】 Che giấu bản thân khỏi các kỹ năng phát hiện Ma lực. Tối đa: 5.
【Cản Trở Nhận Thức】 Người dùng không thể bị phát hiện bằng mùi hương, thính giác hoặc thị giác. Tối đa: 5.
Hừm, vậy đây là những kỹ năng kháng nhận diện sao. Mình chỉ còn 10 điểm. Có nên chia đều ra không nhỉ?
「Dò tìm bằng giác quan thông thường chính là thứ phiền toái nhất. Biết đâu họ có vài con chó canh cửa thì sao.」
Khứu giác của chó được cho là nhạy bén gấp hàng triệu, thậm chí là hàng trăm triệu lần con người. Và tất nhiên thính giác của chúng cũng vậy. Mình biết thể nào thế giới này cũng có chó mà.
Vậy còn hai kỹ năng kia thì sao nhỉ? Theo như kí ức của Roland thì cũng không nhiều người sở hữu kỹ năng dò tìm dạng vậy.
「Giờ mình sẽ nâng 1 điểm cho kỹ năng Che Giấu Sinh Khí, 1 cho Che Giấu Ma Lực và nâng Cản Trở Nhận Thức lên 5 điểm vậy.」
Hikaru bắt đầu nhập những con số vào màn hình.
..【Ẩn Thân】
...【Che Giấu Sinh Khí】 1
...【Che Giấu Ma Lực】 1
...【Cản Trở Nhận Thức】 5 (Tối đa)
....【Ám Sát】 0
「...Ám Sát hử?」
Hikaru khẽ rùng mình trước cảm giác lạnh lẽo của từ vừa xuất hiện. Kỹ năng ấy xuất hiện ngay sau khi cậu nâng 5 điểm cho Cản Trở Nhận Thức.
【Ám sát】 Khi người dùng tấn công mục tiêu đang trong trạng thái không phòng bị, đòn tấn công sẽ có hiệu ứng chí mạng. Tối đa: 3.
Quả là kỹ năng không thể phù hợp hơn cho mục đích của Hikaru lúc này. Và cậu cũng còn vừa đủ 3 điểm.
「Ôi trời, thật tốt quá mà. Đúng là cầu được ước thấy.」
Mọi chuyện diễn ra cứ như thể ai đó đứng một bên theo dõi và sắp đặt mọi thứ cho cậu vậy.
「Còn 35 phút... Phải nhanh lên thôi.」
Liệu mình có thể tiếp cận và giết ông ta không nhỉ? Ông ta có thể bị thương nặng đấy, nhưng mình đã từng làm ai bị thương đâu, nói gì đến việc đâm vào tim ai đó chứ. Nhưng giết ông ta để bảo đảm mạng sống của mình ở thế giới này thì...
Hikaru sử dụng nốt số điểm còn lại cho Ám Sát.
..【Ẩn Thân】
...【Che Giấu Sinh Khí】 1
...【Che Giấu Ma Lực】 1
...【Cản Trở Nhận Thức】 5 (Tối đa)
....【Ám Sát】 3 (Tối đa)
.....【Xạ Kích】 0
Một kỹ năng khác lại hiện ra trước mắt cậu. Xạ Kích giúp tiêu diệt mục tiêu ở khoảng cách xa hơn. Nếu được chọn lại thì chắc chắn mình sẽ chọn cái này. Mình cũng không muốn giết ông ta ở khoảng cách gần cho lắm.
「...Chiến thôi nào.」
Trong cơ thể Roland với con dao ám sát trên tay, Hikaru bước đi dưới cơn mưa tầm tã. Cậu sải bước qua khu tiền sảnh, nhưng không một nhân viên nào có thể thấy hay cảm nhận được hiện diện của bóng người vừa lướt ngang qua.