Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: SHown
Editor: Lionel
Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!
----------------ovOvo----------------
Một con đường thẳng tắp trải dài, thật dài.
Tất cả đều là những người đã chết sao... thật đáng kinh ngạc, Hikaru nghĩ.
Những công trình như nhà chọc trời nhô cao xếp chồng lên nhau, nhưng lại không có sự hiện diện của bất cứ ai. Chỉ có độc một con đường thẳng tắp gồm những người đã khuất trải dài, khoác trên mình thứ trang phục giống nhau; những bộ quần áo mùa hè trắng tinh.
Chỉ một suy nghĩ duy nhất vụt hiện lên trong tâm trí: rằng họ sẽ được phán xét như thế nào, được lên thiên đàng hay xuống địa ngục.
Không như Hikaru, không phải ai cũng chỉ đứng một cách vô cảm và trống rỗng trên con đường đó. Một số thì gào thét, một số gây sự, ẩu đả lẫn nhau. Một vài kẻ thậm chí còn có âm mưu kiếm tiền ngay lúc này. Hikaru không giống những vong linh khác. Cậu rời con đường bất tận đó rồi vòng ra phía sau một tòa nhà.
(Ai mà nghĩ được mình sẽ chết như thế này chứ?)
Hikaru đã qua đời ở cái tuổi 15. Tên của cậu mang ý nghĩa “tỏa sáng”; cậu được đặt tên với hi vọng sẽ lớn lên, trở thành một người thanh niên sáng sủa thông minh. Thế nhưng, sống cả đời núp trong cái bóng do chính mình tạo ra, cậu đã lựa chọn như vậy. Với cậu, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn khi không tiếp xúc với bất kì ai, có lẽ là bởi không thể hòa nhập, chuyện trò với những cô, cậu học sinh đồng trang lứa.
Và rồi tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của cậu. Tới cửa hàng tiện lợi vào lúc đêm khuya quả là ý tưởng tồi. Có thể nói đây là lỗi của chính cậu vì lơ đãng, nhưng người tài xế lái xe cũng có một phần lỗi nữa. Rốt cuộc, Hikaru lại băng qua đường khi ngọn đèn giao thông đã sáng xanh từ bao giờ.
(Có vẻ giờ ngồi đây than vãn cũng chẳng được gì. Chắc thứ duy nhất mình rút ra được là mạng sống con người quá mỏng manh chăng. Một trải nghiệm thực tế chân thực đó nhỉ... Hửm?)
Hikaru cảm nhận được hiện diện của ai đó phía sau tòa nhà. Cũng là những người đã chết nhỉ?
「Này, nhanh lên, di chuyển cái coi!」
「Ha ha ha! Bọn tao chết cũng là tại mày! Ha ha ha!」
「Thằng ngu khốn nạn! Mày có cần phải làm thế không? Mà rồi bọn tao cũng sẽ hành hạ mày đời đời kiếp kiếp thôi.」
Ba tên to con đá túi bụi một đứa nhóc khiến nó lăn lộn trên mặt đất. Bắt nạt sao...
(Bắt nạt nhau đến tận đây luôn sao? Mấy tên này đúng là hết thuốc chữa. Mình chẳng thích thứ này tẹo nào. Mà thôi, đằng nào cũng chẳng phải việc của mình.)
Tốt nhất là không nên dây vào bọn này... Hikaru bắt đầu rời đi, và rồi ánh mắt cậu chợt bắt gặp cái nhìn của đứa nhóc đang co rúm đằng kia.
「!」
Nó nhìn chằm chằm vào Hikaru rồi nhanh chóng lảng mắt đi. Trên nền đất phía sau đứa nhóc có thứ gì đó. Một cái túi. Một thứ ánh sáng yếu ớt le lói bên trong cái túi đó.
Nghĩ lại thì, Hikaru cũng đã bắt gặp vài người ở đây mang theo mình thứ ánh sáng tương tự. Một vài giữ chúng trong tay, những người khác lại để chúng trong túi. Từ đấy cậu chợt hiểu ra thứ ánh sáng đó là thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Lấy nó đi.
Hikaru cảm giác đứa nhóc nói gì đó với mình. Hãy lấy nó đi. Hay nói cách khác, cướp lấy nó.
「...」
Lờ đi cũng dễ thôi, nhưng cái tật xấu của Hikaru như đang trỗi dậy chiếm lấy cậu. Tò mò. Cậu cực kì hứng thú với thứ “ánh sáng” bí ẩn những người kia sở hữu. Họ mang theo thứ ánh sáng đó, nhưng có người lại không; Hikaru tất nhiên là thuộc nhóm thứ hai. Chuyện gì sẽ xảy ra với đứa nhóc kia nếu cậu lấy đi chiếc túi?
(Lấy đi cái túi này có phải cách để cậu trả thù lũ bắt nạt kia không? Mà cũng được thôi. Dù sao thì tôi cũng đang khá tò mò đây.)
Thật chậm rãi, Hikaru tiến từng bước tới gần hơn với thứ ánh sáng kia. Ba tên bắt nạt đang quay lưng về phía này, vậy nên chúng không hề hay biết là cậu đang tiếp cận cái túi.
Hikaru vẫn luôn kiềm chế bản thân khỏi những hành động nguy hiểm, nhưng lúc này cậu lại cố liều lĩnh. Lí do của hành động mạo hiểm ấy vô cùng đơn giản. Con người rất dễ chết đi. Và một khi đã chết thì có gì sai khi cố thỏa mãn trí tò mò của mình chứ?
Hikaru bình tĩnh đến bất ngờ. Cậu tiếp cận thật chậm rãi. Việc duy nhất bây giờ cần làm chính là không để bị bắt gặp rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả thôi.
Những tên bắt nạt đang ở cái tuổi mới lớn; có thể là bằng hay thậm chí là kém tuổi Hikaru. Chúng đấm đá đứa nhóc đáng thương với vẻ mặt thù hận.
Hikaru đã gần chạm được vào cái túi đó. Chỉ còn một chút nữa. 10cm nữa thôi. Lấy được...
「A.」
Một trong ba tên kia quay lại nhìn cậu. Ánh mắt hắn bắt gặp hành động của Hikaru.
「Mày đang làm cái quái gì vậy?!」
Nắm chắc cái túi trên tay, Hikaru bắt đầu chạy trốn.
「Tên khốn!」
「Chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu để mất nó đấy!」
「Đứng lại!」
Chúng sẽ gặp rắc rối lớn nếu mất nó? Vậy nghĩa là sao?
「...Cái quái?!」
Và rồi có gì đó xảy ra phía sau Hikaru. Cậu ngoái lại trong chốc lát để rồi chứng kiến cảnh đứa nhóc bị bắt nạt đứng lên lao về phía ba tên kia. Khi Hikaru đi quẹo qua góc một tòa nhà, cậu không thấy bất cứ ai đuổi theo nữa. Có lẽ chúng đã mất dấu cậu bởi hành động bất ngờ của đứa nhóc.
Hikaru tiếp tục chạy, chạy và chạy. Kiệt sức, cậu chống tay lên bức tường, thở hồng hộc và ngồi bệt xuống đất.
「Ha... ha... ha...」
「Mình cắt được đuôi chúng chưa vậy?」
Xung quanh không có tiếng bước chân nào đang tiếp cận cậu cả. Có lẽ khá an toàn để cho rằng cậu đã thành công chạy trốn khỏi ba tên bắt nạt kia.
「Hừm... mấy cái việc xả năng lượng này kể ra cũng không đến nỗi tệ... Vậy còn thứ này là sao đây nhỉ?」
Trong tay cậu giờ là cái túi vá lại bằng nhiều miếng vải cũ đầy lộn xộn. Ánh sáng lập lòe tỏa ra từ bên trong cái túi.
Thứ này của đứa nhóc bị bắt nạt ư? Hay là của ba tên kia? Hình như bọn chúng nói gì đó là sẽ gặp rắc rối lớn nếu không có chiếc túi này nhỉ.
「Một pha cướp giật hoành tráng đấy.」
「A?!」
Một giọng nói thình lình cất lên từ phía sau khiến Hikaru giật thót, cậu quay lại...
「Ai?!」
「Tôi không có nhiều thời gian, nên tôi muốn cậu nghe những gì tôi sắp nói. Được chứ?」
Người đang đứng đó nói là một thiếu niên trạc tuổi Hikaru. Nhưng cậu ta lại có mái tóc vàng hoe cùng đôi mắt xanh biếc.
Người ngoại quốc sao? Hikaru thầm nghĩ.
Cậu ta khoác trên mình bộ quần áo nhung đắt tiền nhưng trông có vẻ cổ lỗ với một bông hoa cài trên cổ áo. Trông như mấy quý tộc bước ra từ sách tranh vậy.
(Thật kì lạ. Mình tưởng ở đây chỉ có người Nhật thôi chứ.)
Những người đã chết trong cái hàng kia đều có tóc và mắt màu đen. Lũ bắt nạt với đứa nhóc bị hành hạ kia cũng vậy. Và cả trang phục nữa. Người này không mặc áo trắng như những người khác.
「Cậu sẽ đến thế giới của tôi. Và cậu sẽ sống ở đó thay cho tôi.」
「Tôi không chắc là mình có thể nghe theo cậu.」
「Tôi sẽ sớm chết thôi.」
Cậu ta vén chiếc áo lên, để lộ ra phần bụng với vết cắt đỏ thẫm.
「Trông có vẻ nghiêm trọng...」
「Tôi đã bị ám sát, bị đâm bởi một con dao.」
Bị ám sát sao. Giờ nghe có vẻ phiền phức rồi đấy.
「Ngay trước bờ vực cái chết, tôi đã đưa linh hồn mình tới được tận nơi này. Chắc cậu cũng biết đây là đâu chứ nhỉ?」
「Một nơi nằm giữa cái chết của kiếp trước và sự sống ở kiếp sau... tôi nghĩ vậy.」
「Đúng thế. Đây chính là lối vào thiên đường, nơi các linh hồn sẽ nhận lời phán xét. Thế giới của tôi cũng có một nơi như vậy. Tôi đã rơi vào bế tắc đến tuyệt vọng để tìm kiếm thứ sức mạnh khổng lồ giúp đạt được mục đích của mình. Vì vậy tôi nghiên cứu kĩ thuật di chuyển giữa các thế giới. Nhưng đen đủi thay, tôi chỉ có thể tới thiên đường của thể giới khác. Và trước khi đạt được mục tiêu ấp ủ bấy lâu ấy, tôi bị ám sát và giờ đang sắp chết đây.」
「Này cậu nói nhanh quá đấy. Sắp xếp lại câu chuyện của mình cho đúng thứ tự đi. Tôi còn chẳng hiểu nổi đến một nửa cái thứ cậu vừa kể đấy.」
「Tôi không có thời gian để kể chi tiết. Cứ đến thế giới của tôi và thực hiện điều ước của tôi. Ở đó cậu sẽ được sống thêm một lần nữa. Hay nói chính xác hơn chính là tái sinh đấy.」
「...」
Tái sinh? Cậu ta vừa mới nói là tái sinh sao?
「Cậu có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn sau khi được tái sinh đấy. Cậu nghĩ sao?」
「...Thôi được rồi.」
Hikaru gật đầu đồng ý. Được sống thêm một lần nữa và chẳng có gì làm cậu thích thú hơn điều đó cả. Cậu không chịu được khi nghĩ đến việc bao kiến thức và suy nghĩ mình tích lũy bấy lâu nay sẽ bị xóa sạch sau cái việc phán xét linh hồn kia.
「Được rồi. Vậy giờ tôi sẽ thực hiện pháp chú xuyên giới. Xin được giới thiệu, tên tôi là Roland, Roland N. Zaracia. Tôi sẽ nhường lại cho cậu cơ thể này.」
Một thứ ánh sáng bừng lên chói lóa làm mờ đi tầm nhìn của cậu. Và rồi linh hồn của Hikaru rời khỏi nơi này.