“Luke?”
Một giọng nói vang lên đầy nhẹ nhàng mà cương quyết, khung cảnh Tatooine hiện ra trước mắt—thân thuộc, nhưng trông vẫn rất lạ—Luke Skywalker quay đầu sang.
Một hình bóng thân quen đứng đó nhìn cậu. “Chào bác Ben,” Luke nói, giọng cậu nghe sao mà uể oải. “Lâu lắm không gặp bác.”
“Đúng là rất lâu rồi,” Obi-wan Kenobi nói với nét buồn bã trên gương mặt. “Và bác sợ rằng sẽ còn rất lâu nữa mới đến lần gặp nhau tiếp theo. Bác đến để nói lời tạm biệt, Luke à.”
Cảnh quan xung quanh chợt như rung lắc; rồi đột ngột không báo trước, một phần nhỏ trong tâm trí Luke nhận thức được cậu đang mơ. Cậu đang ngủ say li bì bên trong Đế Cung, và cậu đang mơ về bác Ben Kenobi.
“Không, bác không phải một giấc mơ đâu,” Ben trấn an cậu, đồng thời trả lời câu hỏi còn bỏ ngỏ trong đầu Luke. “Nhưng khoảng cách giữa bác cháu ta đã trở nên quá lớn để bác có thể giao tiếp với cháu bằng bất cứ cách nào. Giờ đây, ngay cả con đường này cũng đang dần đóng lại với bác rồi.”
“Không,” Luke nghe thấy mình nói vậy. “Bác không thể bỏ rơi chúng cháu được, Ben. Chúng cháu cần bác.”
Ben khẽ nhướn mày, nụ cười hiền từ của ông lại hiện lên. “Cháu không cần bác đâu, Luke. Cháu là một Jedi, cháu rất nhạy cảm với Thần Lực.” Nụ cười ấy dần nhạt đi, và trong một khoảnh khắc đôi mắt đó như tập trung vào một thứ gì đó mà Luke không thể nhìn ra. “Dù sao thì,” ông nói nhỏ, “quyền quyết định không thuộc về bác. Bác đã nấn ná quá lâu rồi, bác không thể trì hoãn thêm hành trình của mình đến cõi hư vô được nữa.”
Một kí ức chợt ùa về trong Luke: sư phụ Yoda nằm thoi thóp trên giường ngủ, và Luke cầu xin thầy của mình đừng chết. Ta rất mạnh với Thần Lực, Bậc thầy Jedi đó đã nói như vậy. Nhưng không mạnh đến mức đấy.
“Quy luật của vạn vật là phải tiếp nối,” Ben nhắc cậu. “Cháu rồi cũng sẽ phải đối diện với hành trình đó vào một ngày nào đấy.” Lại một lần nữa, sự tập trung của cậu chợt biến mất, rồi lại quay trở lại. “Cháu rất mạnh với Thần Lực, Luke à, và qua sự kiên trì và kỷ luật cháu sẽ còn trưởng thành thêm nhiều nữa.” Ánh mắt ông bỗng trở nên sắc lạnh. “Nhưng cháu tuyệt đối không bao giờ được mất cảnh giác. Hoàng đế đã chết, nhưng bóng tối vẫn còn rất mạnh. Không bao giờ được quên điều đó.”
“Cháu sẽ không quên đâu, Luke hữa.
Mặt Ben trở nên mềm mại, và ông một lần nữa mỉm cười. “Cháu sẽ đối mặt với rất nhiều hiêm nguy, Luke,” ông nói. “Nhưng cháu cũng sẽ có thêm nhiều đồng minh mới, ở những nơi và khoảnh khắc cháu ít ngờ đến nhất.”
“Những đồng minh mới sao?” giọng Luke vang vọng. “Họ là ai chứ?”
Tầm nhìn của cậu dần trở nên mịt mù như đừng trong cơn sương giá. “Và giờ thì, vĩnh biệt,” Ben nói, như thể ông ấy không nghe thấy câu hỏi vừa rồi. “Bác yêu cháu như yêu một người con, một học trò, và một người bạn. Cho đến ngày ta gặp lại nhau, cầu cho Thần Lực luôn ở bên cháu.”
“Bác Ben—!”
Nhưng bác Ben đã quay đầu đi, và hình bóng bác ấy mờ dần… và trong cơn mơ, Luke biết bác ấy đã ra đi mãi mãi. Vậy là mình đơn độc rồi, cậu tự nhủ. Giờ mình đã là Jedi cuối cùng còn tồn tại.
Cậu như nghe thấy tiếng gọi của bác Ben vọng về, mờ nhạt và xa xôi, như thể từ một khoảng cách rất xa. “Không phải Jedi cuối cùng của thời đại cũ đâu Luke. Cháu là người đầu tiên của một thời đại mới.”
Giọng nói đó trôi tuột về hư vô, rồi vụt tắt…và Luke tỉnh dậy.
Cậu cứ nằm đó một lúc, mắt không rời ánh đèn mờ ảo nơi Đế Cung treo trên trần nhà, đầu óc thì cứ mụ mị vì vừa thức dậy. Cơn mụ mị này, cùng với nỗi buồn sâu thẳm như lấp đầy tâm hồn cậu. Đầu tiên là cái chết của bác Owen và dì Beru; rồi sau đó đến Darth Vader, cha đẻ của cậu, vì cậu mà hy sinh tính mạng của mình; và giờ đến cả linh hồn của bác Ben Kenobi cũng bỏ cậu mà đi.
Lần thứ ba trong đời cậu trở thành trẻ mồ côi.
Trút một hơi thở não nề, cậu chui ra khỏi lớp chăn ấm cùng và mặc lên mình lớp áo choàng và đôi dép lê. Căn phòng cậu ở có một gian bếp nhỏ, và chỉ mất một vài phút để cậu có một chút đồ uống cho đỡ khát, đó là một hỗn hợp đặc biệt mà Lando giới thiệu cho cậu trong lần cuối cậu đến Coruscant. Cậu sau đó gắn thanh lightsaber lên thắt lưng, rồi đi lên tầng thượng.
Cậu đã phản đối gay gắt việc di dời tổng hành dinh của Tân Cộng hòa đến Coruscant; cậu còn phản đối quyết liệt hơn nữa việc thiết lập nền chính phủ còn non trẻ ở ngay trong Đế Cung cũ của Đế chế. Việc này tạo ra một biểu tượng mà cậu thấy là vô cùng sai lầm, nhất là với một tổ chức mà cậu thấy là đã quá chú trọng dến tính biểu tượng của mình.
Nhưng sau tất cả, cậu vẫn phải thừa nhận khung cảnh từ nơi cao nhất của cung điện thật hết sức tráng lệ.
Trong một lúc, cậu cứ đứng đó nơi mép mái, tựa ngực vào phần lan can đá và để cơn gió lạnh thổi mái tóc cậu tung bay. Kể cả vào lúc khuya thì Đế Đô vẫn thật nhộn nhịp, với ánh đèn từ xe cộ và đường phố hòa quyện vào nhau tạo nên một dòng chảy nghệ thuật đầy đặc sắc.
Phía bên trên, được chiếu rọi bởi ánh đèn của thành phố và bởi những chiếc airspeeder bay qua bay lại, những tầng mây trông như những bức tượng mang màu tối kéo dài ra đủ mọi phía, dường như vô tận giống thành phố dưới kia.
Xa tít tắp về phía Nam, cậu có thể mờ mờ thấy được Dãy núi Manarai, những đỉnh núi tuyết phủ nhô cao, được chiếu ánh đèn của thành phố làm cho sáng rực.
Cậu mải mê ngắm nhìn những rặng núi khi, phía sau cậu hai mươi mét, cánh cửa dẫn vào cung điện chợt hé ra.
Theo bản năng, cậu ngay lập tức nắm lấy thanh lightsaber của mình; nhưng cũng nhanh chóng buông nó ra.
Người lạ đó bước qua cánh cửa… “Tao ở đây, Threepio,” cậu nói.
"Cậu quay đầu lại và thấy C-3PO lững thững bước về phía cậu, với sự hòa trộn của lo lắng và mừng rỡ toát ra khi con người máy cất tiếng trả lời. “Xin chào, cậu chủ Luke,” nó nói, nghiêng đầu để nhìn vào chiếc cốc trong tay Luke.
“Tôi rất xin lỗi khi phải làm phiền cậu thế này.”
“Không sao đâu,” Luke nói với nó. “Tao chỉ lên đây hít tí khí trời thôi.”
“Cậu chắc chứ?” Threepio hỏi. “Dĩ nhiên là tôi cũng không muốn đào bới gì đâu.”
Dù cho tâm trạng chẳng được vui, Luke vẫn hé miệng cười. Threepio lúc nào cũng cố hết sức để tỏ ra có ích, tò mò và lịch sự. Dĩ nhiên việc đó khiến nó trông rất buồn cười. “Tao chỉ đang hơi buồn tí thôi,” cậu nói với con người máy, đôi mắt cậu lại dõi về chốn thành thị. “Thiết lập nên một chính phủ đàng hoàng khó khăn hơn tao nghĩ. Khó hơn so với dự định của phần lớn thành viên của Hội đồng nữa.” Cậu do dự. “Có lẽ là tao chỉ đang nhớ bác Ben thôi.”
Threepio không nói gì trong một lúc. “Ông ấy luôn đối tốt với tôi,” nó nói. “Và với R2 nữa, dĩ nhiên rồi.”
Luke đưa chiếc cốc lên miệng, giấu một nụ cười đằng sau đó. “Mày có một góc nhìn độc đáo về vũ trụ đấy, Threepio,” cậu nói.
Qua khóe mắt, cậu thấy Threepio đứng khựng lại. “Hi vọng tôi không xúc phạm cậu, thưa cậu chủ,” con người máy nói một cách lo lắng. “Đó hoàn toàn không phải ý định của tôi.”
“Mày không xúc phạm tao đâu,” Luke trấn an con người máy. “Thật ra, mày vừa truyền đạt cho tao bài học cuối cùng của bác Ben đấy.”
“Sao cơ thưa cậu?”
Luke uống một ngụm. “Các chính phủ và toàn bộ các hành tinh đều quan trọng, Threepio. Nhưng khi mày lọc bỏ mọi thứ, tất cả chúng đều chỉ được tạo thành từ con người thôi.”
Hai bên không nói gì. “Ồ,” Threepio nói.
“Nói cách khác,” Luke nhấn mạnh, “một Jedi không thể quá sa lầy vào những việc hệ trọng của ngân hà mà làm ảnh hưởng đến sự quan tâm của anh ta đối với từng cá nhân.” Cậu nhìn Threepio rồi mỉm cười. “Hoặc của từng người máy.”
“Ô, tôi hiểu rồi, thưa cậu.” Threepio chúi đầu vào chiếc cốc của Luke. “Thứ lỗi cho tôi, thưa cậu… nhưng xin hãy cho tôi hỏi cậu đang uống cái gì được không ạ?”
“Cái này sao?” Luke nhìn xuống chiếc cốc. “Chỉ là một loại đồ uống mà Lando đã dạy tao cách pha khi trước thôi.”
“Lando?” giọng của Threepio vang vọng, trong đó không lẫn đi đâu là sự bất mãn từ chính con người máy. Dù có được lập trình là lịch sự hay không, Threepio bấy lâu nay chả ưa gì mấy cái anh Lando này.
Điều đó cũng không bất ngờ lắm, nhất là khi ta nhớ về lần đầu hai bên gặp nhau . “Phải, dù nguồn gốc có hơi mờ ám nhưng vị của nó ngon lắm,” Luke nói. “Người ta gọi cái này là socola nóng.”
“Ồ, ra là vậy.” Con người máy đứng thẳng dậy. “Vậy thì, thưa cậu. Nếu cậu vẫn ổn, tôi xin phép được đi chỗ khác.”
“Được thôi. Mà này, sao mày lại lên đây kiếm tao vậy?”
“Công chúa Leia yêu cầu tôi, thưa cậu,” Threepio trả lời, có một chút ngơ ngác khi nghe Luke hỏi câu như vậy.
“Cô ấy nói cậu đang buồn lòng về một chuyện gì đó.”
Luke cười và lắc đầu. Leia luôn tìm cách khiến cậu vui lên khi cần thiết.
“Đúng là đồ thích khoe mẽ,” cậu lẩm bẩm.
“Sao cơ, thưa cậu?”
Luke vẫy tay. “Leia chỉ đang khoe khoang kĩ năng Jedi mới của chị ấy mà thôi. Chị ấy muốn chứng tỏ rằng dù có đang đêm khuya thì chị ấy vẫn làm tao vui được.”
Threepio nghiêng đầu. “Cô ấy thật sự rất lo cho cậu, thưa cậu chủ.”
“Tao biết,” Luke nói. “Tao chỉ đang đùa thôi.”
“Ồ.” Threepio có vẻ nghĩ ngợi về điều đó. “Vậy tôi nên báo cho cô ấy biết là cậu vẫn ổn chứ, cậu chủ?”
“Được,” Luke gật đầu. “Và mày bảo chị ấy giùm tao là đừng lo lắng về tao nữa mà cứ ngủ lấy sức đi. Chị ấy lúc thiếu ngủ đáng sợ lắm.”
“Tôi sẽ chuyển lời cậu nói đến với cô ấy, thưa cậu.”
“Và,” Luke khẽ nói, “nói rằng tao yêu chị rất nhiều.”
“Rõ, thưa cậu. Chúc cậu ngủ ngon, cậu chủ Luke.”
“Chúc ngủ ngon, Threepio.”
Cậu nhìn con người máy rời đi, cái cảm giác buồn miên man đó lại quay trở lại với cậu. Threepio sẽ không thể hiểu nổi, dĩ nhiên rồi—không một ai trong Hội đồng có thể hiểu nổi cả. Về việc Leia, người đang mang bầu ba tháng, dành phần lớn thời gian ở nơi này…
Cậu rùng mình, không phải vì cơn gió lạnh đêm khuya. Nơi này tràn ngập sức mạnh hắc ám. Sư phụ Yoda đã nói vậy về cái hang trên Dagobah—cái hang nơi Luke có một trận quyết đấu với Darth Vader, kẻ mà hóa ra chính là bản thân cậu. Trong suốt nhiều tuần liền, ký ức về thứ sức mạnh tuyệt đối và sự hiện diện của bóng tối đã ám lấy tâm trí cậu; mãi sau này cậu mới nhận ra sư phụ Yoda cho bài tập đó là để cậu thấy được mình còn phải cố gắng đến nhường nào.
Đến bây giờ, cậu vẫn băn khoăn tại sao cái hang đó lại thành ra như vậy. Băn khoăn rằng có thể ai đó hoặc thứ gì đó mang sức mạnh hắc ám đã từng sống ở đó.
Giống như Hoàng đế đã từng sống ở đây…
Cậu lại rùng mình. Điều điên rồ nhất là cậu không thể cảm nhận được một chút tà ác nào hội tụ tại nơi này. Hội đồng đã hỏi ý kiến cậu rất nhiều về điều đó khi mà họ đang tính đến chuyện dời tổng bộ đến Đế Cung. Cậu phải nghiến răng và bảo họ rằng, không, dường như không có di chứng nào sau thời gian Hoàng đế trú tại đây.
Nhưng cậu không cảm nhận được không có nghĩa là nó không ở đó.
Cậu lắc đầu. Dừng lại đi, cậu ra lệnh cho bản thân mình. Việc suy đoán vô tội vạ như vậy chỉ càng khiến cậu lo lắng thêm. Những cơn ác mộng và đêm dài thiếu ngủ gần đây của cậu chẳng đáng để bàn khi đem so với việc Leia và những người khác chật vật để biến một cuộc nổi dậy theo hướng quân sự thành một chính quyền vì dân đúng nghĩa. Hiển nhiên là Leia sẽ không bao giờ đồng ý đến gần nơi này nếu như chị ấy nghi ngờ về nó.
Trong một khoảnh khắc cậu chỉ kết nối một phần, giữ cho sự kết nối đó thật mơ hồ để không đánh thức chị ấy dậy, cậu cảm nhận được sự tồn tại đầy kỳ lạ của hai đứa bé bên trong bụng chị ấy. Di sản của nhà Skywalker đích thị nằm ở chúng; việc cậu cảm nhận được chúng chứng tỏ chúng rất nhạy cảm với Thần lực.
Chí ít là cậu cho là như vậy. Cậu đã luôn muốn hỏi bác Ben về điều đó khi nào có cơ hội.
Mà giờ làm gì còn cơ hội đó nữa.
Gạt đi những giọt nước mắt, cậu ngắt đi sự kết nối đó. Cậu cảm thấy cái lạnh lẽo từ chiếc cốc trên tay mình; tu hết chỗ socola, cậu nhìn xung quanh một lần cuối. Nhìn về phía bầu trời, phía những đám mây… và, cả những vì sao phía xa xa nữa. Những vì sao đó là những hành tinh có người sống. Hàng tỷ người. Rất nhiều trong số đó vẫn đang mong ngóng sự tự do và ánh sáng mà Tân Cộng hòa đã hứa hẹn.
Cậu nhắm chặt mắt lại, tạm thời che đi những vì sao chói lòa cùng hi vọng sáng ngời trước mắt. Khi đó, cậu thấy rằng, không một chiếc đũa phép nào có thể khiến mọi thứ trở nên tốt hơn.
Thậm chí là với một Jedi đi chăng nữa.
►►►
Threepio nhanh nhẹn rời khỏi phòng, để lại một Leia Organa Solo đầy mệt mỏi nằm tựa lưng trên gối. Một nửa chiến thắng vẫn hơn không, câu nói đó lại ùa về trong tâm trí cô.
Câu nói mà cô chưa bao giờ tin vào. Một nửa chiến thắng, theo quan điểm của cô, cũng là một nửa thất bại.
Cô lại thở dài, cảm thấy sự kết nối từ tâm trí Luke. Cuộc gặp gỡ của cậu ấy với Threepio đã giúp cậu phấn chấn thêm được phần nào, như cô đã hi vọng; nhưng khi con người máy đã đi rồi, thì em trai của cô lại buồn lòng như cũ.
Dạ dày cô co thắt, đủ để cô cảm nhận được. “Không sao mà,” cô thủ thỉ, lấy tay xoa nhẹ phần bụng. “Không sao đâu, mẹ chỉ đang lo cho chú Luke của các con thôi.”
Cơn co thắt dần ngừng lại. Tay vớ lấy cốc nước còn một nửa ở trên bàn, Leia uống một ngụm, cố không nhăn mặt vì khó chịu. Sữa ấm chưa bao giờ là đồ uống yêu thích của cô, nhưng chúng lại rất hiệu quả trong việc xua tan đi cơn đau ở dạ dày. Các bác sĩ đã dặn cô rằng tình trạng đó sẽ sớm biến mất. Cô chỉ mong những gì họ nói là sự thật.
Từ căn phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân. Nhanh thoăn thoắt, Leia đã đặt chiếc cốc về lại chiếc bàn cạnh giường rồi kéo chăn lên đến tận cằm. Đèn giường ngủ vẫn còn sáng, làm cô phải sử dụng Thần lực để tắt nó đi.
Đáng buồn là chiếc đèn chẳng nhúc nhích lấy một li. Nghiến chặt răng, cô thử lại một lần nữa; và lại như thế, vẫn không được. Cô vẫn chưa thể kiểm soát được Thần lực, dù là với một vật nhỏ như công tắc đèn. Cô định chui ra khỏi chăn rồi tự mình tắt.
Từ cuối phòng, cánh cửa chợt mở ra, để lộ ra bóng dáng một người phụ nữ dáng cao mặc bộ váy ngủ. “Thưa Bệ hạ?” cô ấy khẽ nói, bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc bạch kim sang một bên.
Leia thở dài và bỏ cuộc. “Vào đi, Winter. Cô nghe lén ở ngoài đó được bao lâu rồi?”
“Tôi đâu có nghe lén,” Winter bước vào phòng, giọng cô ấy phảng phất chút hờn dỗi khi mà Leia lại cáo buộc mình như vậy. “Tôi thấy đèn phòng ngài vẫn bật nên tôi nghĩ ngài cần giúp gì đó.”
“Ta ổn,” Leia trấn an cô, tự hỏi không biết người đàn bà này sẽ còn làm mình kinh ngạc đến bao giờ nữa. Giữa đêm khuya vắng lặng, mặc lên mình một váy cũ đã xỉn màu cùng mái tóc bù xù rối rắm, Winter trông vẫn lộng lẫy hơn Leia vào những ngày trọng đại nhất. Cô không nhớ đã bao nhiêu lần hồi còn bé, khi các khách quý đến thăm cung điện Viceroy trên Aldaraan, họ đều nhầm Winter là Công chúa Leia nữa.
Winter chắc cũng không nhớ nổi đâu. Bất cứ ai có thể nhớ nguyên vẹn các cuộc hội thoại từng từ một thì chắc chắn phải có khả năng tái hiện lại số lần bản thân bị nhầm là một công chúa thuộc dòng dõi hoàng gia.
Leia thường xuyên tự hỏi rằng những thành viên còn lại của Hội đồng Lâm thời sẽ nghĩ gì nếu họ biết rằng cô người hầu luôn ngồi cạnh cô trong các buổi họp hoặc những buổi tán gẫu ngoài hành lang đã ghi âm lại hết những gì họ nói. Hẳn sẽ có vài người không vui, cô cho là vậy.
“Tôi có thể lấy cho ngài ít sữa không, Điện Hạ? Winter hỏi. “Hay một ít bánh quy để ngài ăn lót dạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn cô,” Leia lắc đầu. “Cái bụng ta không phải thứ làm phiền ta lúc này. Mà là… cô biết đấy. Là chuyện của Luke.”
Winter gật đầu. “Có phải là cùng một chuyện đã làm phiền cậu ta suốt chín tuần qua không?”
Leia nhăn mặt. “Lâu đến vậy rồi sao?”
Winter nhún vai. “Ngài đã rất bận mà,” cô ấy nói một cách khéo léo như thường lệ.
“Cái đó ai cùng biết,” Leia nói cộc lốc. “Ta không biết nữa, Winter à—ta thật sự không biết. Thằng bé nói là nó nhớ Ben Kenobi, nhưng ta biết chắc rằng còn cái gì đó uẩn khúc nữa.”
“Có lẽ cậu ấy đang lo cho hai đứa con của ngài,” Winter nói. “Ngài đã làm việc cật lực suốt chìn tuần qua rồi.”
“Ta biết, ta biết,” Leia đồng ý. “Nhưng đó cũng là khoảng thời gian Mon Mothma và Đô đốc Ackbar đẩy mạnh việc di dời tổng bộ đến Coruscant này. Cũng là khoảng thời gian chúng ta nhận được các báo cáo ở vùng biên giới về một thiên tài chiến thuật nào đó đang dẫn đầu Hạm đội Đế chế.” Cô hé ngửa bàn tay. “Cũng chả có thời gian để ta nghỉ ngơi đâu.”
“Vậy ngài chỉ có thể đợi đến khi cậu ấy sẵn sàng nói chuyện với ngài thôi.” Winter nhận xét. “Có lẽ Đại úy Solo sẽ bắt chuyện được với cậu ta khi ngài ấy quay về.”
Leia nắm chặt bàn tay lại, một cảm giác giận hờn khởi nguồn từ nỗi cô đơn bao trùm lấy cô. Cũng chỉ vì Han phải đi làm mấy cái nhiệm vụ ngớ ngẩn, bỏ cô lại một mình— Cơn giận bất chợt đó dần tan đi, để lại trong cô sự hổ thẹn. Phải, Han lại xa cô một lần nữa; nhưng những lúc anh ấy ở đây thì hai người cũng hiếm khi nhìn thấy nhau. Bấy nhiêu thời gian cô có đều đã dành hết cho việc thiết lập một chính phủ mới, có những ngày mà cô còn không có thời gian ăn, huống gì thân mật được với chồng.
Nhưng đấy là công việc của mình, cô tự nhắc nhở bản thân; và đó còn là công việc chỉ cô mới làm được.
Khác với hầu hết mọi người trong bộ máy lãnh đạo của Liên Minh, cô đã được đào tạo vô cùng bài bản, am tường cả lý thuyết lẫn khía cạnh thực tiễn của chính trường. Cô lớn lên trong Hoàng gia Alderaan, học hỏi về nghệ thuật cai trị toàn hệ thống từ người cha nuôi—và học giỏi đến nỗi ngay từ khi còn là thiếu niên, cô đã thay mặt ông ngồi vào Thượng viện Đế chế. Nếu không có chuyên môn của cô, cả công cuộc này rất dễ sụp đổ, nhất là trong những giai đoạn sơ khai đầy trọng yếu của Tân Cộng hòa. Cố thêm vài tháng nữa—chỉ vài tháng nữa thôi—rồi cô sẽ có thể thảnh thơi hơn đôi chút. Lúc đó, cô sẽ bù đắp lại tất cả cho Han.
Sự hổ thẹn lúc trước phai nhòa đi. Nhưng nỗi cô đơn thì ở lại.
“Có lẽ,” cô nói với Winter. “Bây giờ thì chúng ta nên đi ngủ thôi. Ngày mai sẽ bận lắm đấy.”
Winter khẽ nhướn đôi lông mày. “Có ngày nào mà chúng ta không bận ư?” cô nói với giọng điệu mỉa mai như Leia lúc nãy.
“Nào, nào,” Leia khiển trách, cô tỏ vẻ nghiêm túc giả vờ. “Cô còn quá trẻ để trở thành một người hoài nghi đấy. Ta không nói đùa đâu, giờ cô mau về giường ngủ đi.”
“Ngài chắc là không cần gì nữa chứ?”
“Ta chắc. Về phòng đi.”
“Được rồi. Ngủ ngon nhé, Điện Hạ.”
Winter rời đi, cánh cửa phòng đóng lại. Ngả mình xuống giường, Leia kéo chăn kín toàn thân và chỉnh lại mấy chiếc gối sao cho thoải mái nhất có thể. “Chúc hai thiên thần của mẹ ngủ ngon,” cô nói bằng giọng ân cần, rồi xoa tay lên bụng. Han không ít lần trêu cô rằng chỉ có bệnh nhân tâm thần mới đi nói chuyện với cái bụng của mình. Với Han thì ai cũng tâm thần cả, nên cô cũng không lạ.
Cô nhớ chồng mình chết đi được.
Có nhớ đến mấy thì chồng cô cũng không thể trở về ngay được. Cô đành thở dài đưa tay sang chiếc kệ đầu giường rồi tắt đèn đi. Một lúc sau, cô chìm vào giấc ngủ.
►►►
Cách đó một phần tư quãng đường thiên hà, Han Solo nhấp một ngụm từ cốc của mình và quan sát sự hỗn loạn có trật tự đang diễn ra xung quanh anh. "Chúng ta chẳng phải vừa rời khỏi bữa tiệc này sao," anh tự nhủ.
Tuy vậy, vẫn thật tuyệt khi dù cho cả thiên hà đang đảo điên, có những thứ vẫn chẳng hề thay đổi. Ban nhạc đang ca hát ở góc phòng thật xa lạ, lớp đệm trên ghế nay đã mất đi độ mềm vốn có; nhưng nếu không tính tất cả những thứ đó, quầy bar ở Mos Eisley lại chẳng thay đổi gì. Nó trông vẫn giống cái ngày anh gặp Luke Skywalker và Obi-wan Kenobi lần đầu tiên.
Cảm giác như đã rất lâu rồi.
Bên cạnh anh, Chewbacca khẽ gầm gừ. “Đừng lo, hắn sẽ đến thôi,” Han nói với người bạn lắm lông của mình. “Tính tên Davis này nó thế. Có bao giờ hắn đến sớm được buổi nào đâu.”
Anh chậm rãi đưa mắt quét qua đám đông một lượt. Không, anh phải sửa lại một điều, có một thứ gì đó khác lạ ở quầy bar này: những tên buôn lậu thường tá túc ở đây giờ không thấy đâu nữa. Kẻ tiếp nối việc làm ăn của Jabba hẳn đã di dời mọi thứ khỏi Tatooine. Nhìn ra phía sau quầy bar, anh lẩm nhẩm trong đầu những gì mình sẽ hỏi gã Dravis.
Đột nhiên một bóng người tiến lại gần chiếc bàn anh đang ngồi. “Chào đằng đó, Solo,” một giọng nói khúc khích cất lên.
Han đếm đến ba rồi mới quay đầu lại. “Chào đằng đó, Dravis,” anh gật đầu. “Lâu lắm không gặp. Ngồi xuống đi.”
“Được thôi,” Dravis hé môi cười. “Miễn là anh và Chewie đặt cả hai tay lên bàn đi đã.”
Han tỏ vẻ bị xúc phạm. “Thôi nào,” anh nói, hai tay vươn tới chiếc cốc trên bàn.
“Anh nghĩ tôi mời anh đến đây để cho anh ăn đạn sao? Chúng ta là bạn cũ mà, nhớ không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Dravis nói, dò xét Chewbacca một hồi rồi mới an tọa. “Ít nhất là từng như vậy. Anh giờ đã là người nổi tiếng rồi.”
Han nhún vai. “Khó mà nói tôi nổi tiếng được.”
Dravis nhướn mày ngay. “Ồ, để tôi nói rõ ra nhé,” Dravis nói một cách mỉa mai. “Tôi nghe nói anh đã gia nhập Liên minh Nổi dậy, được phong tướng, cưới một cô công chúa người Alderann và sắp chào đón một cặp song sinh có phải không?”
Han vẫy tay một cách tự giễu. “Thật ra thì tôi đã bỏ quách cái chức tướng đó được mấy tháng nay rồi.”
Dravis khịt mũi. “Thứ lỗi cho tôi. Vậy mọi chuyện là như thế nào? Anh đến đây để nắn gân tôi sao?”
Han nhăn mặt. “Ý anh là sao?”
“Đừng có giả khờ, Solo,” Dravis nói, giọng anh ta trở nên nghiêm túc thấy rõ. “Tân Cộng hòa đã thay thế Đế chế—ai nấy cũng ngợi ca các kiểu, nhưng anh cũng biết chẳng kém gì tôi rằng mấy chuyện đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến dân buôn lậu hết. Vậy nên nếu anh tới đây để nhắc khéo bọn tôi dừng việc kinh doanh lại thì mau chóng cuốn gói đi.” Anh ta đứng dậy.
“Tôi đến đây không phải vì việc đó,” Han nói. “Trái lại, tôi còn muốn thuê anh đấy.”
Dravis khựng lại. “Sao cơ?” anh ta bán tín bán nghi.
“Anh không nghe nhầm đâu,” Han nói. “Chúng tôi đang muốn thuê đám buôn lậu các anh.”
Dravis ngồi về vị trí cũ. “Có phải mấy chuyện liên quan đến cuộc chiến của các anh với đám Đế chế không?” anh ta hỏi. “Bởi vì nếu vậy—”
“Không phải,” Han trấn an anh ta. “Nói ra thì dài lắm, đại khái là Tân Cộng hòa đang thiếu trầm trọng tàu luân chuyển vào lúc này, chưa nói đến phi công. Nếu anh muốn kiếm lời nhanh thì lúc này là hợp lý đấy.”
“Uh- huh.” Dravis ngả lưng ra ghế, vắt một tay về phía sau đầu cùng đôi mắt chứa đầy sự hoài nghi. “Vậy điều kiện là gì?”
Han lắc đầu. “Chẳng có điều kiện gì hết. Chúng tôi cần tàu và phi công để cho việc giao thương liên hành tinh yên ổn trở lại. Bên anh thì có cả hai. Giao kèo chỉ có thế.”
Dravis có vẻ vắt óc suy nghĩ. “Mắc gì tôi phải làm việc cho cái đám nghèo khố rách các anh,” anh ta hỏi. “Khi mà tôi có thể tiếp tục nghề buôn lậu và kiếm về cả tá tiền?”
“Anh có thể làm thế,” Han thừa nhận. “Miễn là khách hàng của anh có đủ tiền để trả hết đống thuế quan đang tồn tại. Đáng tiếc thay—” Han mỉm cười “—họ không thể.”
Dravis lườm Han một cái. “Thôi nào, Solo. Tân Cộng hòa là một chính phủ mới cóng, đói tiền như nước—và anh muốn tôi tin rằng họ sẽ không áp tí thuế quan nào sao?”
“Anh muốn tin vào cái gì cũng được,” Han nói với giọng lạnh nhạt. “Cứ thử thì sẽ biết. Nhưng nếu bị thuyết phục thì đừng ngại gọi cho tôi một cuộc.”
Dravis dùng răng cắn vào lớp niêm mạc má, mắt vẫn dính khư khư lấy Han. “Anh biết đấy, Solo,” anh ta nói với vẻ hiểu biết, “nếu không tin anh thì tôi đã chẳng tới đây làm gì. Có thể là vì tôi tò mò trước cái trò lừa đảo của anh, tôi cũng không biết nữa. Mà có thể tôi cũng tin anh thật lòng đấy, ít nhất là đủ để tôi tự kiểm chứng cho bản thân. Nhưng tôi sẽ nói luôn, rất nhiều người trong đội tôi sẽ không chịu tin một lời anh nói.”
“Sao lại không?”
“Vì anh là người nổi tiếng rồi, Han ạ. Thôi, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó—sự thật là anh đã bỏ nghề quá lâu nên đã quên cách nó vận hành như thế nào rồi. Mọi tên buôn lậu đều sống vì tiền. Tiền và sự hứng thú.”
“Thế thì anh định làm gì, hành nghề trong lãnh thổ của lũ Đế chế tiếp à?” Han hỏi ngược lại, căng não để nhớ lại mấy thủ thuật ngoại giao mà Leia đã dạy.
Dravis nhún vai. “Nếu ra tiền thì dại gì không làm,” anh ta nói.
“Bây giờ thì có thể,” Han nhắc cho anh ta nhớ. “Nhưng lãnh thổ của chúng đã teo lại liên tục trong suốt năm năm qua, và sẽ còn teo nữa đấy. Chúng tôi giờ đã ngang cơ chúng rồi, và ai nấy cũng đều phấn khởi và được huấn luyện bài bản hơn chúng.”
“Có thể.” Dravis nhướn đôi lông mày. “Nhưng cũng có thể không. Giờ cả thiên hạ đang đồn thổi về một chỉ huy mới ngoài kia. Một kẻ mà đã gây cho bên anh rất nhiều rắc rối—ví dụ như ở hệ sao Obroa-skai chẳng hạn? Tôi nghe nói bên các anh đã để mất một phi đội Elomin ở đó chỉ vài ngày trước. Mất hẳn một phi đội như vậy thì cũng chả bài bản lắm nhỉ.”
Han nghiến răng. “Cứ nhớ rằng ai gây cho chúng tôi rắc rối thì cũng sẽ gây cho các anh điều tương tự.”
Han chỉ thẳng ngón tay vào đối phương. “Và nếu anh vẫn nghĩ Tân Cộng hòa đang đói tiền như cá đói nước, thử nghĩ xem Đế chế còn đang đói khát đến mức nào.”
“Quả là một chuyến phiêu lưu thú vị,” Dravis chẳng màng tranh cãi nữa liền đứng dậy. “Chà, gặp lại anh tôi vui lắm, Solo, nhưng tôi phải đi rồi. Gửi lời chào đến cô công chúa của anh giùm tôi.”
Han thở dài. “Ít nhất thì cũng nói lại với người của anh đề nghị của tôi nhé?”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Có thể sẽ có người chấp nhận đấy. Ai mà biết được.”
Han gật đầu. Anh cũng chỉ mong có thế. “Một điều nữa, Dravis. Hiện ai đang là kẻ thay thế Jabba vậy?”
Dravis nhìn Han với vẻ dò xét. “Hừm… đây cũng chẳng phải bí mật gì,” anh ta quyết định. “Phải nhắc anh trước là hiện tại vẫn chưa ai xác định được. Nhưng nếu để cược thì tôi sẽ cược vào gã Talon Karrde.”
Mặt Han xám xịt. Dĩ nhiên anh đã từng nghe về Karrde, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ băng của hắn sẽ nằm trong top mười, nói gì đến vị trí số một như hiện tại. Có thể Dravis sai, hoặc Karrde là kẻ thích giữ kín tiếng. “Tôi có thể tìm hắn ở đâu?”
Dravis mỉm cười đầy ma mãnh. “Đúng cái anh muốn biết nhỉ? Có lẽ tôi sẽ nói với anh vào hôm khác.”
“Dravis—”
“Phải đi rồi. Hẹn gặp lại sau, Chewie.”
Anh ta quay người đi; rồi chợt dừng lại. “À, tí thì quên mất. Anh nên nói với đứa bạn của anh rằng hắn là tên yểm trợ tệ nhất tôi từng thấy.” Với nụ cười trên môi, anh ta quay đầu và lẩn vào trong đám đông.
Han quắc mắt nhìn theo. Ít nhất Dravis còn quay lưng về phía Han sau khi rời đi. Nhiều tay buôn lậu mà anh quen sẽ không bao giờ làm điều đó. Cơ bản là có một chút tiến triển.
Bên cạnh anh, Chewbacca gầm gừ một cách bất mãn. “Cậu trông mong gì khi mà Đô đốc Ackbar còn ngồi trên ghế Hội đồng chứ?” Han nhún vai. “Người Calamari đã ghét cay ghét đắng đám buôn lậu từ trước khi cuộc chiến nổ ra rồi. Đừng lo, họ sẽ nới lỏng đôi chút thôi. Chí ít là vài người trong số họ. Dravis có thể lải nhải về tiền và sự hứng thú đến bao giờ cũng được; nhưng chỉ cần cho đám buôn lậu này một khu bảo trì đạt chuẩn, không làm ăn giống tên Jabba, và đảm bảo không ai bắn vào đầu họ thì cả lũ sẽ hứng thú ngay. Thôi nào, mau đi thôi.”
Han rời khỏi ghế ngồi và tiến đến quầy bar, lối ra lập lờ đằng sau nó. Đi được vài bước, Han dừng lại ở một buồng gần đó và bắt chuyện với người duy nhất ngồi trong đó. “Có người nhờ tôi chuyển lời hộ,” anh ta nói. “rằng anh là người yểm trợ tệ nhất Dravis từng thấy.”
Wedge Antilles mìm cười đáp lại khi anh ta chui ra từ phía sau bàn. “Tôi tưởng mục đích là vậy mà,” anh ta nói, tay gãi gãi mái đầu đen thui.
“Phải, nhưng Dravis thì không nghĩ vậy.” Thành thật mà nói, Han thấy Dravis nói không sai. Theo Han thấy thì những lần Wedge không phô ra lộ liễu như vậy là những lúc anh ta điều khiển chiếc X-wing bắn nổ mấy chiếc tiêm kích TIE mà anh ta gặp. “Thế Page đâu rồi?” anh ta hỏi, mắt nhìn quanh.
“Ngay đây, thưa ngài,” một giọng nói cất lên từ phía sau.
Han quay người lại. Đứng cạnh họ là một người có chiều cao trung bình, dáng người trung bình, một vẻ ngoài nhạt như nước ốc. Một kiểu người mà sẽ không ai để ý tới; kiểu người có thể trà trộn vào bất cứ đâu.
Điều mà, một lần nữa, là mục đích của cả bọn. “Cậu có thấy thứ gì khả nghi không?” Han hỏi.
Page lắc đầu. “Không có quân yểm trợ; không vũ khí gì ngoài khẩu blaster giắt trên hông. Anh ta hẳn phải rất tin tưởng ngài.”
“Phải. Cũng gọi là có tiến triển đôi chút.” Han nhìn quanh một lần cuối. “Đi thôi. Tôi không muốn về Coruscant muộn đâu. Và tôi muốn ghé qua hệ sao Obroa-skai trên đường về nữa.”
“Cái phi đội Elomin đang mất tích đó sao?” Wedge hỏi.
“Phải,” Han cúi mặt nói. “Tôi muốn xem họ đã điều tra chuyện gì đã xảy ra hay chưa. Và nếu chúng ta may mắn thì có thể biết được hung thủ là ai nữa.”
Threepio bị quân Đế chế thổi bay xác vào lần đầu gặp Lando Wedge đang mặc một bộ đồ phi công chứ không đổi sang thường phục