Chiếc bàn gấp được dựng lên, đồ ăn tươm tất sẵn sàng phục vụ, Talon Karrde rót ly rượu vang đắt tiền của mình vào ly thì tiếng gõ cửa vang lên. Như mọi khi, kỹ năng căn giờ của gã vẫn thật là đáng nể. “Mara đó à?” gã hỏi.
“Phải,” giọng một người phụ nữ trẻ cất lên. “Anh mời tôi ăn tối còn gì.”
“Đúng vậy. Xin mời vào.”
Cánh cửa mở ra, và Mara Jade bước từng bước thanh thoát như mèo vào bên trong. “Anh không nói với tôi—” đôi mắt xanh ngọc bích của cô nhìn sang chiếc bàn được bày biện tươm tất “—chuyện này là sao”, cô nói xong, giọng nói có phần đổi khác. Đôi mắt xanh đó trở về với Karrde, lạnh lùng và dò đoán.
“Không, không phải cái cô nghĩ đâu,” Karrde trấn an cô nàng, chỉ cho cô chỗ ngồi đối diện gã. “Đây là bữa ăn công việc—không hơn, không kém.”
Từ sau chiếc bàn làm việc của hắn vang lên một tiếng như pha trộn giữa tiếng cười và tiếng gầm gừ. “Đúng rồi đó, Drang—một bữa ăn bàn chuyện công việc,” Karrde nói với nơi phát ra âm thanh. “Ra đây với tao nào.”
Con vornskr hé đầu ra từ phía mép bàn, hai móng trước của nó cọ vào thảm, chiếc mõm của nó dí sát đất như đang bận đi săn. “Đừng có ra vẻ tội nghiệp với tao chứ,” Karrde bật cười, nhặt lấy một miếng thịt bruallki hầm từ chiếc đĩa ăn. “Đây—ăn tí cho đầy bụng này.”
Gã ném miếng thức ăn về phía cánh cửa. Con Drang phóng như bay rồi mất hút với miếng thịt nó gặm được trên không trung.
“Rồi,” Karrde nói với nó. “Ra ngoài đấy mà ăn tối đi.”
Con vornskr bước đi với dáng nước kiệu. “Được rồi,” Karrde nói, quay trở lại với Mara. “Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Anh đang nói dở về bữa ăn công việc của chúng ta,” cô nói, giọng cô lạnh ngắt, cô an tọa xuống ghế rồi đảo mắt dò xét xung quanh. “Quả là bữa ăn công việc thịnh soạn nhất mà tôi từng thấy trong thời gian gần đây.”
“Mục đích của tôi là thế mà,” Karrde nói với cô, cũng tự mình an tọa rồi vươn tay tới khay thức ăn.
“Tôi thấy thi thoảng cũng tốt khi tự gợi nhắc bản thân rằng làm nghề buôn lậu không có nghĩa là phải sống như lũ mọi rợ.”
“À,” cô gật đầu, “Và tôi chắc phần lớn người của anh sẽ rất biết ơn khi được anh gợi nhắc điều đó.”
Karrde mỉm cười. Thật là phí công sức trang trí căn phòng và bày biện thức ăn. Gã đáng ra phải biết cái canh bạc này sẽ không hiệu quả với những người như Mara. “Với tôi thì đây vẫn là một đêm đáng nhớ,” gã đồng ý. “Đặc biệt—” gã nhìn cô “—khi mà chúng ta bàn bạc về việc thăng chức.”
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt cô. “Thăng chức sao?” cô hỏi thật rõ ràng.
“Phải,” gã nói, múc một muỗng bruallki hầm vào đĩa rồi đưa nó cho cô. “Chính xác là thăng chức cho cô.”
Cô trở nên dè chừng. “Tôi mới vào nhóm được có sáu tháng thôi đấy.”
“Thật ra là năm tháng rưỡi,” gã sửa sai. “Nhưng thời gian thì không bao giờ quan trọng bằng kỹ năng và kết quả…trong khi đó, kỹ năng và kết quả của cô lại rất ấn tượng.”
Cô nhún vai, mái tóc đỏ phát sáng nhẹ nhàng. “Tôi gặp may,” cô nói.
“May mắn cũng là một kỹ năng của cô,” gã đồng ý. “Ngược lại, theo kinh nghiệm của mình, tôi thấy cái may mắn mà mọi người hay bảo thực chất chỉ là một chút tài năng thiên bẩm kết hợp với khả năng tận dụng thời cơ sẵn có.”
Gã quay lại với món bruallki, múc thêm vài muỗng vào đĩa của mình. “Và chúng ta có tài năng điều khiển tàu của cô, cùng khả năng đưa ra và tiếp nhận mệnh lệnh—” gã khẽ cười, tay ra hiệu vào chiếc bàn “—và khả năng thích nghi nhanh chóng với những tình huống bất thường và đột ngột nữa. Toàn những tài năng hiếm có của một tay buôn lậu.”
Gã ngừng lại, còn cô vẫn lặng im. Rõ ràng là trong quá khứ cô đã được dạy những lúc nào mà mình không được đặt câu hỏi. Lại một tài năng hữu dụng nữa. “Tóm lại, Mara à, tài năng của cô không nên bị phí phạm vào mấy chức vụ hỗ trợ hay túc trực bộ đàm,” gã kết luận. “Việc tôi muốn làm là huấn luyện cô cho vị trí cánh tay phải của tôi.”
Lần này thì sự ngạc nhiên đã lộ rõ trên khuôn mặt cô. Đôi mắt xanh ngọc bích chợt giãn ra rồi co lại. “Vậy những nhiệm vụ sắp tới của tôi sẽ là gì?” cô hỏi.
“Hầu hết là ở bên cạnh tôi,” gã nói rồi uống một ngụm rượu vang. “Quan sát tôi sắp đặt các mối làm ăn, gặp gỡ những khách hàng dài hạn để họ còn quen với cô—mấy việc như vậy.”
Cô vẫn rất dè chừng—việc đó gã cũng thấy rõ. Cô nghi ngờ rằng lời đề nghị đó chỉ là tấm bình phong cho một đề nghị khác mang tính cá nhân hơn. “Cô không cần trả lời ngay,” gã bảo cô. “Cứ suy nghĩ về nó đi, hoặc tâm sự với những người có thâm niên sâu hơn.” Gã nhìn thẳng vảo mắt cô. “Họ sẽ nói với cô rằng tôi không phải loại người dối trá.”
Môi cô mím lại. “Tôi cũng nghe nói vậy,” cô nói, giọng cô lấp lửng. “Nhưng nên nhớ rằng nếu anh cho tôi quyền lực, tôi sẽ không ngần ngại sử dụng nó. Cái tổ chức này cần tái cấu trúc ở—”
Âm thanh từ bộ đàm của Karrde chợt vang lên ngắt lời cô. “Có chuyện gì?” Karrde nói.
“Là Aves đây,” một giọng nói cất lên. “Tôi muốn thông báo rằng ngài có khách: Một chiếc Star Destroyer của Đế chế vừa xuất hiện.”
Karrde ngay lập tức đứng dậy. “Đã xác định đó là tàu nào chưa?’ gã hỏi, đặt chiếc khăn ăn xuống bàn rồi đi về phía bàn làm việc nơi có chiếc màn hình.
“Giờ họ không còn phát tín hiệu ID nữa,” Aves lắc đầu. “Ở khoảng cách này thì khó mà đọc được chữ trên thân tàu, nhưng Torve dám chắc đó là tàu Chimaera.”
“Thú vị đấy,” Karrde lẩm bẩm. Là Thống soái Thrawn. “Bọn họ đã liên lạc với chúng ta chưa?”
“Chúng ta vẫn chưa nhận—đợi chút. Có vẻ như… phải rồi—họ đang phóng một chiếc tàu. Không, là hai chiếc. Vị trí đáp đất… nằm đâu đó trong rừng.”
Mắt liếc sang, Karrde nhìn thấy Mara có phần cứng người. “Họ không hạ cánh ở thành phố nào sao?” gã hỏi Aves.
“Không, chắc chắn là trong rừng. Cách chúng ta đâu đó năm mươi kilomet.”
Karrde dùng ngón tay dụi vào môi, trong đầu đang nghĩ đến những khả năng. “Vẫn chỉ có hai tàu à?”
“Tôi chỉ thấy có vậy.” Aves dần trở nên lo lắng. “Tôi có nên bật còi cảnh báo không?”
“Trái lại, hãy xem họ có cần giúp gì không đi. Cho tôi một kênh tín hiệu.”
Aves mở miệng; rồi lại đóng. “Được rồi,” anh ta nói, hít một hơi thật sâu rồi bấm vài lần vào màn hình. “Đã bắt sóng rồi thưa ngài.”
“Cảm ơn cậu. Tàu Chiamera của Đế chế, đây là Talon Karrde. Tôi có thể giúp gì cho quý vị không?”
“Không ai trả lời,” Aves lẩm bẩm. “Ngài có nghĩ họ không muốn bị phát hiện không?”
“Nếu thế thì họ đã không dùng Star Destroyer làm gì,” Karrde phản bác lại. “Không, khả năng cao là họ đang tra cứu thông tin về tôi thôi. Tôi cũng tò mò muốn biết họ sẽ tìm được gì. Đấy là nếu có cái gì đó.” Gã hắng giọng. “Tàu Chimaera, đây là—”
Một cách đột ngột, khuôn mặt hình chiếu ba chiều của Aves được thay thế bằng khuôn mặt một người đàn ông trung niên cùng vô số những huy hiệu cài trên áo. “Đây là Thuyền trưởng Pellaeon của tàu Chimaera,” ông ta nói. “Phía các ngươi muốn cái gì?”
“Chúng tôi chỉ muốn bày tỏ thiện chí thôi,” Karrde đáp lại. “Chúng tôi phát hiện hai con tàu đang bay xuống, và tự hỏi liệu Thống soái Thrawn bên các vị có cần giúp đỡ gì không thôi.”
Pellaeon nheo mắt lại. “Ai cơ?”
“À,” Karrde gật đầu, miệng khẽ cười. “Dĩ nhiên rồi. Làm gì có chuyện tôi biết đến Thống soái Thrawn. Dĩ nhiên ông ta không có liên hệ gì với tàu Chimaera hết. Hay với bất kỳ phi vụ đánh cắp thông tin ở vô số hệ sao thuộc khu vực Paonnid/Obroa-skai.”
Pellaeon lại nheo mắt lần nữa. “Anh có vẻ biết nhiều đấy, anh Karrde,” Pellaeon nói, giọng ông ta mềm mỏng nhưng vẫn loang loảng chất thép bên trong. “Tôi tự hỏi một tay buôn lậu sao có thể biết nhiều đến vậy.”
Karrde nhún vai. “Người của tôi nghe được những tin đồn; tôi nhặt nhạnh và liên kết chúng lại. Gần giống với cách tình báo bên ông hoạt động. Tình cờ thay, phi đội của ông đang hạ cánh thẳng xuống khu rừng, tốt nhất là họ nên cẩn thận. Trong đó có rất nhiều thú săn mồi nguy hiểm, cây cối xung quanh chứa rất nhiều kim loại sẽ khiến cho cảm biến bên ông trở thành phế liệu.”
“Cảm ơn vì lời khuyên,” Pellaeon nói, giọng lạnh băng. “Nhưng họ sẽ không ở đó lâu đâu.”
“À,” Karrde gật đầu, lặng lẽ tính toán đến những khả năng có thể xảy ra. Suy cho cùng, cũng chả có nhiều cho lắm. “Họ đang đi săn đúng không?”
Pellaeon nhìn gã một cách hài lòng. “Thông tin về hoạt động của Đế chế rất là đắt đỏ. Tôi tưởng một kẻ lành nghề như anh sẽ biết điều đó.”
“Dĩ nhiên rồi,” Karrde nhất trí, mắt vẫn không rời Pellaeon. “Nhưng dù đắt đỏ đến mấy vẫn có chỗ cho thương lượng. Các ông đang tìm loài ysalamiri đúng không?”
Phía bên kia đông cứng. “Không có thương lượng gì ở đây hết, Karrde,” ông ta nói với chất giọng mềm mại. “Và đôi khi, đắt đỏ đồng nghĩa với trả giá đắt.”
“Đúng,” Karrde nói. “Trừ khi chúng ta trao đổi một vật đồng giá. Tôi cho rằng các ông đã quen thuộc với khả năng đặc biệt của loài ysalamiri rồi—không thì các ông đã chẳng đến đây. Liệu tôi có nên cho rằng các ông cũng đã biết về phương pháp bí mật để đưa chúng xuống khỏi cây một cách an toàn không nhỉ?”
Pelleaon bật trạng thái dò xét, khắp khuôn mặt ông ta là sự nghi ngờ hiện ra thấy rõ. “Tôi được biết rằng loài ysalamiri chỉ dài có năm mươi centimet và không có tập tính săn mồi.”
“Tôi không nói về an toàn cho đội của ông, Thuyền trưởng,” Karrde nói với ông ta. “Mà là an toàn cho chúng. Ông không thể đưa chúng xuống khỏi cây mà không giết chúng được. Một con ysalamiri ở độ tuổi trưởng thành sẽ phát triển thành một loài cố định—móng vuốt của nó đã kéo dài đến nỗi cắm sâu vào thân cây nơi nó sinh sống.”
“Và anh biết cách đưa chúng xuống một cách an toàn?”
“Người của tôi biết,” Karrde nói. “Nếu ông muốn, tôi sẽ cử họ đến điểm tập kết với đội của ông. Cách thức không quá phức tạp, nhưng vẫn cần được miêu tả kỹ càng.”
“Tất nhiên,” Pellaeon nói một cách mỉa mai. “Và giá thành cho cái khóa học này là…?”
“Miễn phí, thưa Thuyền trưởng. Như đã nói khi trước, chúng tôi ở đây để bày tỏ thiện chí của mình.”
Pellaeon nghiêng đầu sang một bên. “Sự hào phóng của anh sẽ được ghi nhận.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt Karrde, và không nghi ngờ gì khi lời nói vừa rồi có hai nghĩa. Nếu gã định làm phản thì sự phản bội đó cũng sẽ được ghi nhận. “Tôi sẽ báo cho tàu của tôi về sự có mặt của chuyên gia bên các anh.”
“Anh ta sẽ sớm có mặt. Tạm biệt, Thuyền trưởng.”
Pellaeon vươn tay tới thứ gì đó ngoài khung hình, và khuôn mặt quen thuộc của Aves xuất hiện trở lại. “Cậu nghe rồi chứ?” Karrde hỏi người đối diện.
Aves gật đầu. “Dankin và Chin đã sẵn sàng khởi động chiếc Skipray của họ.”
“Tốt. Nhắc họ đặt đường truyền mở; và tôi muốn gặp họ ngay khi họ trở lại.”
“Đã rõ.” Hình chiếu vụt tắt.
Karrde rời khỏi chiếc bàn làm việc, gã nhìn Mara một cái, ngồi yên vị trở lại trên ghế. “Xin lỗi vì sự gián đoạn,” gã thản nhiên nói, tay rót thêm rượu vào ly.
Một cách chậm rãi, đôi mắt xanh ngọc bích quay trở về từ hư không; khi cô nhìn gã, sự căng thẳng trên khuôn mặt cô dần tan biến đi phần nào. “Anh không lấy một đồng nào sao?” cô hỏi, tay cầm lấy ly rượu. “Nếu ngược lại thì họ sẽ bắt anh phải trả tiền đấy. Bây giờ Đế chế còn quan tâm cái gì ngoài tiền đâu.”
Gã nhún vai. “Chúng ta được toàn quyền theo dõi họ từ lúc họ hạ cánh cho đến lúc rời đi. Thế là quá hời rồi.”
Cô quan sát gã. “Anh không tin họ đến đây là vì mỗi ysalamiri thôi, đúng không?”
“Không hẳn.” Karrde cắn một miếng bruallki. “Ít nhất là trừ khi mấy con ysalamiri có một công dụng nào đấy mà chúng ta chưa biết. Đến tận đây vì mấy con thằn lằn đó thì thật là quá thận trọng nếu chỉ dùng để giết một Jedi.”
Mara nhìn đi chỗ khác. “Có lẽ Skywalker không phải mục tiêu của chúng”, cô thì thầm. “Biết đâu chúng đã phát hiện thêm một đống Jedi thì sao.”
“Nghe có vẻ ít khả năng,” Karrde nói, đôi mắt gã dính chặt lấy Mara. Giọng của cô khi nhắc đến cái tên Skywalker… “Hoàng đế đã tận diệt toàn bộ Jedi từ những ngày đầu của Đế chế rồi. Đấy là trừ khi,” gã vừa nghĩ ra một điều gì đó, “có lẽ chúng đã tìm thấy Darth Vader rồi.”
“Vader tàn đời trên Ngôi Sao Chết rồi. Cùng với Hoàng đế.”
“Đó là câu chuyện được kể—”
“Ông ta chết rồi,” Mara ngắt lời gã.
“Hẳn rồi,” Karde gật đầu. Mất đến năm tháng quan sát, nhưng cuối cùng gã đã xác định được những cái tên sẽ khiến Mara phản ứng mạnh khi nghe thấy. Vị Hoàng đế đã chết vừa mới được thêm vào dach sách, cùng với bất kỳ thứ gì liên quan đến Đế chế trước trận Endor.
Đứng đầu danh cách chính là Luke Skywalker. “Nhưng mà,” gã tiếp tục nói, “nếu một Thống soái có một lý do nào đủ tốt để mang một con ysalamiri lên tàu thì chúng ta nên theo dõi sát sao ông ta.”
Mara bất chợt quay sang nhìn gã một lần nữa. “Tại sao chứ?” cô hỏi.
“Cẩn tắc vô ưu,” Karrde trả lời. “Sao cô kích động vậy?”
Gã có thể thấy có một cuộc chiến bên trong nội tâm cô. “Tôi thấy việc đó chỉ tổ tốn thời gian,” cô nói. “Gã Thrawn đó có lẽ đang tuyệt vọng thôi. Mà làm sao ông ta có thể bắt mấy con ysalamiri lên tàu mà không mang theo vài cái cây chứ?”
“Tôi tin là Thrawn đã dự tính hết cả rồi,” Karrde nói. “Dankin và Chin hẳn cũng sẽ khám phá ra điều gì đó.”
“Phải,” cô lầm bầm, giọng cô cho thấy mình đã chấp nhận thất bại. “Chắc là họ sẽ vậy thôi.”
“Trong khi đó,” Karrde nói, giả vờ không để tâm, “chúng ta vẫn còn công chuyện để bàn. Theo tôi nhớ, cô đang định liệt kê những kế hoạch cô dành cho tổ chức.”
“Phải.” Mara hít một hơi thật sâu, mắt nhắm nghiền… và cô mở mắt ra khi đã có được sự bình tĩnh tuyệt đối. “Phải. Tôi muốn—”
Ban đầu cô còn chậm rãi, nhưng càng lúc càng thêm tự tin, cô bắt đầu trình bày quan điểm của mình về những khiếm khuyết còn tồn tại bên trong tổ chức. Karrde vừa ăn vừa nghe một cách chăm chú, một lần nữa phải trầm trồ trước những tài năng ẩn giấu của cô gái này. Gã thề rằng, một ngày nào đó, gã sẽ tìm cho ra cái quá khứ bí ẩn mà cô ta đã quyết tâm che giấu đến cùng. Gã sẽ tìm ra cô ta đến từ đâu, là ai và mang trọng trách gì.
Và tìm ra chính xác cái gã Luke Skywalker kia đã đắc tội gì mà khiến cô ta căm ghét đến vậy.
Một loài thú ăn thịt có thể săn mồi bằng Thần Lực Một loài gia súc nuôi lấy thịt Một loài thằn lằn với năng lực đặc biệt Loại tàu chiến nhỏ nhất được dùng trong Nội chiến Thiên hà, với sức chứa chỉ 1-2 người tối đa