Gavin không biết liệu có phải cái cô nhóc gọi là Rebecca này lúc đánh nhau với quái vật đã bị đập vào đầu quá nặng đến nỗi hóa thành ngu ngốc hay không, nhưng vẫn nhẫn nại nói một câu: “Tuy rằng ta “ở” lại chỗ này rất nhiều năm… Nhưng khi đó ta đã chết, được chứ?! Người đã chết rồi còn có thể biết được mộ của mình trông như thế nào hay sao?”
Rebecca nghĩ nghĩ, định nhắc nhở tổ tiên một chút là năm xưa lăng mộ hoàng gia của quốc vương Ansu đầu tiên được xây xong khi nhà vua còn sống, bản thân quốc vương còn tham gia thiết kế. Nhưng cẩn thận cân nhắc lại, nàng cảm thấy nếu mình nói ra rất có khả năng sẽ bị cô Herty đánh chết tại chỗ, nên đành nuốt câu nói kia trở vào trong cổ, xấu hổ cười cười: “A ha ha… Cũng có lý.”
“Hiện tại chúng ta không thể trở về theo đường cũ,” Herty thở dài, bình tĩnh phân tích, “Trung tâm lâu đài và lối vào lăng mộ tổ tiên đều đã bị đám quái vật đó chiếm lĩnh, trở về theo đường cũ chỉ có chết.”
“Phải tìm đường khác,” Gavin vừa nhớ lại ký ức được kế thừa vừa nói, “Đã qua 700 năm, chỉ sợ lâu đài bên trên cũng không còn là kết cấu năm đó nữa rồi?”
“Kết cấu tầng trên đã tiến hành sửa chữa rất nhiều lần, nhưng chưa từng đụng đến nền móng,” Herty nói nhanh, “Lối vào mà ngài nhắc tới hẳn vẫn còn tại chỗ cũ.”
“Đúng không, vậy thì dễ làm,” Gavin nói, vươn tay sang một người lính bên cạnh, “Cho ta mượn kiếm dùng một chút.”
Nhận thanh trường kiếm người lính đưa sang, Gavin vạch vạch vẽ vẽ lên mặt đất, đầu tiên hắn vẽ ra hình dạng tòa lâu đài nhìn từ trên cao xuống, sau đó lại vẽ đại khái ra ba tầng mặt cắt ngang, tuy chỉ là sơ đồ phác thảo sơ sài, nhưng phân chia khu vực vẫn rất rõ ràng.
“Lối vào ở vị trí này, tầng ngầm thứ hai trong lòng đất, gần hầm rượu và kho lương thực – năm đó là hầm rượu và kho lương thực. Có hai con đường để đi vào bên trong, nhưng hai lối này đều phải đi từ mặt đất, cho nên đại khái là không thể thực hiện được.”
Rebecca tò mò nhìn sơ đồ phác thảo mà Gavin tùy tiện vẽ ra: “Bây giờ nơi đó cũng vẫn là hầm rượu và kho lương, nhưng cháu cũng không biết còn có một căn phòng thứ ba ở giữa chúng…”
“Không phải phòng, mà là tường kép, dùng chút kỹ thuật nhỏ trong kiến trúc thôi, giấu giữa vách tường và cột chống đỡ,” Gavin cười cười, “Năm đó mảnh đất này không hề yên ổn, vùng biên cương mà, quái vật lẫn quân đội đã phát điên của đế quốc cũ không ngừng tràn ra từ phế tích Gondor, dăm bữa nửa tháng lại đánh đến tận cửa một lần. Ban đầu lãnh địa Cecil vốn được kiến tạo theo tiêu chuẩn căn cứ pháo đài thời chiến, tường kép và đường hầm bí mật là những thứ tuyệt đối không thể thiếu, có thể sử dụng khi rút lui khẩn cấp, cũng có thể dùng để vận chuyển hàng tiếp tế khi bị bao vây.”
Byron nghiêm túc nhìn vào tấm bản đồ giản dị, cũng rút trường kiếm của mình ra phác họa lên phần bản đồ nghiêng về phía dưới: “Cho nên chúng ta phải đến lối vào ở tầng hai lâu đài… Lại còn không thể đi qua bất kỳ con đường nào trên mặt đất. Vị trí của chúng ta đang ở đây, lăng mộ tổ tiên nằm trong lòng đất phía đông nam của lâu đài, ước chừng có một phần ba diện tích trùng với nền móng lâu đài…”
“Ngay trong khu vực chồng nhau này, chắc phải có đường hầm,” Gavin cắt ngang Byron, “Lăng mộ kiến tạo vào 700 năm trước, thợ thủ công vẫn là đám người đã kiến tạo pháo đài chiến tranh, mọi kiến trúc đều được xây dựng theo tiêu chuẩn và quy tắc năm đó, dĩ nhiên phải có đường hầm dự phòng tồn tại.”
Nói xong, hắn có chút kỳ quái liếc mắt nhìn sang Rebecca: “Cháu thật sự hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả? Đó hẳn đều là tri thức truyền đời trong gia tộc Cecil mới đúng.”
Rebecca có chút thẹn thùng cúi đầu: “Cháu…”
“Tổ tiên, chúng ta thẹn với vinh quang năm xưa ngài đã tranh về cho gia tộc,” Herty cắn cắn môi, vô cùng gian nan cất lời, “suốt 700 năm, gia tộc Cecil đã trải qua rất nhiều chuyện…”
“Được rồi, ta đã biết,” Gavin xua tay, giờ này cũng không phải là lúc để kể chuyện xưa, “Chờ sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ cẩn thận tìm hiểu một chút về những chuyện đã xảy ra trong 700 năm qua. Việc cấp bách hiện tại là tìm được đường hầm bí mật trong lăng mộ.”
Rebecca, Herty, Byron, ba người ngồi xổm trước bản đồ giản dị, bắt đầu nghiên cứu, nhưng tuy bọn họ biết về lâu đài cổ của gia tộc Cecil lại không hiểu rõ ràng lắm về kết cấu lăng mộ… ngôi mộ có tới 700 năm lịch sử này cũng không phải là điểm tham quan du lịch một tấm vé vào giá hai đồng bạc. Đừng nói là thỉnh thoảng vào đi dạo một vòng, dù là khi lăng mộ chưa bị phong tỏa vào hơn một trăm năm trước, cả một đời người thừa kế cũng chỉ được tiến vào lăng mộ vài lần hữu hạn… lại còn không được phép tới gần nơi tổ tiên an giấc ngàn thu.
Ai mà biết được đường hầm bí mật ở chỗ quái nào cơ chứ!?!
Gặp phải vấn đề này, ngay cả ký ức của Gavin Cecil cũng không có tác dụng, dù sao chắc chắn năm đó khi hắn chết đi cũng không nghĩ tới có một ngày mình còn phải bò dậy suy nghĩ tìm cách đi ra ngoài…
Nhưng ngay thời điểm mọi người ở đây đều đã hết đường xoay xở, Amber vốn vẫn luôn thành thành thật thật đứng đần người bên cạnh lại đột nhiên mở miệng: “Ừm… Có khả năng là tôi biết đường đấy…”
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người trong hầm mộ đều tập trung lên người tên trộm Half Elf.
Cổ Amber lập tức lại rụt vào.
Herty cau mày: “Làm sao cô biết?”
“Tôi…” Amber có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Gavin, lá gan cô nàng lại phồng lên, “Tôi chui từ bên kia vào… Phương hướng chắc là không sai lệch nhiều lắm, tôi đoán đó chính là đường hầm bí mật.”
Gavin gật gật đầu: “Rất tốt, cô dẫn đường.”
Amber vỗ vỗ ngực: “Chỉ cần không truy cứu chuyện tôi đào phần mộ tổ tiên nhà mấy người là được…”
Herty trừng mắt nhìn con Half Elf ăn nói không lựa lời kia một cái, cầm pháp trượng xoay người đi về phía cửa vào hầm mộ, còn Gavin thì đột ngột khựng lại ngay trước khi cất bước.
“Tổ tiên?” Rebecca tò mò nhìn.
“Ta cũng phải mang theo vũ khí.” Gavin nói, tuy rằng hắn đã không phải là vị Đại Công tước huyền thoại mở rộng biên cương, khai hoang lãnh địa 700 năm trước, nhưng vẫn biết thường thức cơ bản là phải tìm một thanh vũ khí phòng thân khi ở cái vùng nguy hiểm này.
Tầm mắt hắn đảo một vòng quanh hầm mộ, một người lính chủ động tháo trường kiếm đeo bên hông xuống định đưa sang nhưng Gavin xua xua tay xin từ chối ý tốt của anh lính. Nhờ ký ức dẫn đường đưa lối, hắn đi tới bên cạnh cỗ quan tài thép đen, mò mẫm tìm kiếm trong quan tài.
Hắn tìm thấy trong quan tài một thanh trường kiếm nặng nề toàn thân đen nhánh, phần thân kiếm gần chỗ che tay lại ẩn hiện màu đỏ lửa.
Khoảnh khắc nắm thanh trường kiếm vào tay, một loại cảm giác tiện tay quen thuộc trỗi lên trong lòng hắn, dường như mỗi một đường vân trên chuôi kiếm đều vừa khít với vân tay của mình kín kẽ đến không thể tưởng tượng. Gavin múa may trường kiếm theo bản năng, động tác vung kiếm mỗi một lần đều giống như đã trải qua trăm ngàn lần tôi luyện.
Hắn biết, đây chính là ký ức mà cơ thể này còn lưu lại – mặc dù linh hồn đã đổi, mỗi một sợi cơ bắp vẫn còn nhớ phải vận dụng thanh vũ khí này như thế nào.
Có thể gọi là một niềm vui bất ngờ, nhưng cũng không quá nằm ngoài dự kiến.
Ngoại trừ ký ức cơ thể còn tàn lưu lại, trong đầu hắn cũng có thể tìm được tri thức về chiến đấu mà Gavin Cecil sở hữu khi còn sống. Không chỉ có kiếm thuật cơ bản và kỹ thuật cưỡi ngựa, còn bao gồm cả những sức mạnh siêu nhiên mà trong mắt Gavin lúc này chẳng khác gì ma pháp. Không hề nghi ngờ gì, những thông tin đó thật khiến lòng người rung động, nhưng bây giờ không phải lúc để học tập và thử nghiệm.
Thoát khỏi cục diện hỏng bét trước đã rồi nói sau.
Đôi mắt Rebecca mở to khi nhìn thấy thanh trường kiếm màu đen, thậm chí ngay cả tiếng nói đều hơi run run: “Đây là… Thanh gươm trong truyền thuyết của Ansu – Sword of Pioneer (Kiếm của kẻ khai hoang)?”
Nghe thấy tiếng Rebecca, Hetty vốn đã đi tới cửa quay đầu lại trong nháy mắt, nàng yên lặng nhìn thanh kiếm trong tay Gavin, trên mặt hiện lên vẻ kích động khó có thể che dấu: “Sword of Pioneer?!”
“Bất quá hiện giờ cũng chỉ là một thanh kiếm khá sắc bén mà thôi,” Gavin thở dài, “700 năm, dù có là vũ khí đã được chúc phúc bởi Spirit cũng sẽ bị ăn mòn và suy yếu. Ma lực bên trong cũng đã tiêu tán sạch sẽ, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới bổ sung năng lượng được một lần nữa.”
Nói xong, Gavin quay đầu nhìn về khoảng phía trước quan tài, ở nơi đó là một bệ đá cao cỡ nhỏ, nhưng trên bệ lại trống rỗng chẳng có gì, khiến Gavin chớp mắt rồi cau mày: “Khoan đã, ta nhớ rõ nơi này còn có một tấm lá chắn cơ mà… Lá chắn của ta đâu? Một cái lá chắn to như vậy sao lại không có?”
Biểu tình trên mặt Herty bỗng trở nên khó coi: “Tổ tiên… hậu duệ của ngài lại phụ lòng ngài thêm một lần nữa. Một trăm năm trước, hậu duệ Grumman Cecil của ngài đã mang báu vật của vương quốc Ansu – Shield of Guardian (Khiên của người bảo vệ) ra khỏi lăng mộ, sau đó làm thất lạc trên chiến trường…”
Herty ấp a ấp úng, rõ ràng vẫn còn có rất nhiều chuyện không dám nói ra, có lẽ lo lắng nếu nói ra chuyện động trời một trăm năm trước sẽ khiến tổ tiên trước mắt phẫn nộ đến nhồi máu cơ tim mà qua đời ngay tại chỗ… tuy có sẵn quan tài đặt ngay bên cạnh, muốn an táng một lần nữa cũng rất dễ dàng…
Gavin có thể phát hiện ra Herty đang chần chờ, nhưng cũng không nói ra, mà cau mày mắng một câu: “Quân phá của… May mà kiếm đặt trong quan tài, cái thằng Grumman đó còn chưa có phát điên đến mức nạy quan tài tổ tiên ra gom cho đủ bộ trang bị!”
Mồ hôi lạnh đầy mặt, Herty và Rebecca chỉ có thể cúi đầu lắng nghe, tổ tiên nhảy ra từ trong quan tài chửi mắng ông cố tổ, chuyện này đã vượt xa phạm trù huyền ảo rất nghiêm trọng, làm con cháu đứng đó chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy áp lực cực lớn!
May mắn là Gavin cũng chỉ tức giận vì thiếu đi một món trang bị có khả năng sẽ hữu dụng mà thôi, mắng xong một câu cũng không hề nói thêm nhiều, mà mang mọi người cùng rời khỏi hầm mộ.
Rời khỏi hầm mộ, đi vào đại sảnh đá, Rebecca nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó vẫy vẫy tay về phía góc tường: “Betty! Ra đi! An toàn rồi!”
Gavin tò mò nhìn sang, thấy một cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy, có khi còn ít tuổi hơn Rebecca, rụt rè sợ hãi đi ra khỏi vùng tối nơi góc tường. Cô bé mặc váy áo bằng vải thô, trên mặt còn mang mấy đốm tàn nhang tuổi dậy thì, tóc màu xam đay rối tung sau đầu, trong tay siết chặt một cái chảo.
Nhìn thấy Gavin, trên mặt cô bé bị gọi là Betty hiện ra vẻ chần chờ và hoảng hốt rõ ràng, đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm của cô bé tuyệt đối không thể tưởng nổi kẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện kia là nhảy từ đâu ra…
“Đây là hầu gái trong lâu đài, chúng cháu cũng không biết làm sao mà nàng lại lạc khỏi đội ngũ phá vây đầu tiên, cứ mơ mơ màng màng đi theo mọi người cùng tới đây,” Rebecca giới thiệu đơn giản, “Betty, đây là…”
Chấn động truyền đến từ phía trên lăng mộ cắt ngang lời Rebecca.
“Không phải lúc để nói chuyện,” Gavin giơ trường kiếm, nhìn về phía Amber, “Giờ thì, dẫn đường đi.”