Xông xáo nơi dị giới cũng không phải là một câu chuyện lãng mạn, ngoài những câu chuyện kích động lòng người di tích về di tích, ma pháp, quái thú và anh hùng, càng nhiều hơn là những vấn đề thực tế không thể không đối mặt… ví dụ như làm cách nào nhét đầy cái bao tử giữa cảnh màn trời chiếu đất.
Hành trình bỏ trốn vội vàng, nhất là khi lâu đài bị công phá, dưới điều kiện tiên quyết là đang cùng vài người cận vệ cuối cùng liều chết chống cự đến một giây sau cuối, không ai có khả năng còn dư thừa sức lực để chuẩn bị một bọc hành lý chất đầy lương khô, mà nơi xuất phát cuối cùng của đoàn người lại là lăng tẩm tổ tiên, nhìn kiểu gì thì cái chỗ đó cũng không giống như nơi cất giữ đồ ăn.
Cho nên ngay khi Amber kêu bụng đói, tất cả mọi người ý thức được vấn đề thực tế đã khẩn cấp như lửa xém lông mày.
Xung quanh là một mảnh đất hoang trụi lủi, ngay cả một cọng cỏ cũng không có, dốc núi phía đối diện là phế tích lãnh địa Cecil nay đã hóa thành biển lửa, nhưng nơi xa hơn một chút phía dưới sườn núi lại có một khu rừng rậm.
Trong thế giới ma thuật thời kỳ trung cổ này, rừng rậm bên ngoài thành trì chính là danh từ tượng trưng cho nguy hiểm, nhưng đồng thời rừng rậm cũng mang một ý nghĩa khác: Đồ ăn khá nhiều.
Mà muốn đến thị trấn Danzon phương Bắc cũng không thể không đi ngang qua khu rừng rậm này.
Đoàn người tìm một chỗ bằng phẳng trống trải tại bìa rừng để nghỉ tạm, sau đó bắt đầu phân công nhau đi tìm kiếm thức ăn.
Đầu tiên Gavin nhìn sang cô bé hầu gái ngốc ngốc bên kia một chút – cô bé với cái tên Betty thật sự quá thiếu cảm giác tồn tại, nhưng lá gan lại rất lớn, lúc trước khi rồng bay qua cũng không hề bị sợ đến bật khóc, đương nhiên cũng có thể là đã sợ đến choáng váng nên không phản ứng chút nào. Lúc này trong tay cô nhóc vẫn nắm chặt lấy cái chảo, hơi khẩn trương bất an đứng nguyên tại chỗ, chú ý tới ánh mắt của Gavin mới hơi hơi rụt cổ một cái.
“Betty, Herty, Rebecca, ba người ở lại chỗ này. Byron ở lại làm hộ vệ,” Gavin mở miệng nói, “Những người khác cùng với ta đi săn. Bao gồm cả cô, Amber.”
Betty không có sức chiến đấu, Herty và Rebecca là pháp sư mặc dù không phải vô dụng, nhưng pháp sư cùng cũng không thích hợp để truy đuổi dã thú trong rừng, mà hiện tại họ đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh tinh thần, chiến đấu trong lâu đài từ trước đó cho tới bây giờ vẫn không có cơ hội để minh tưởng khôi phục, đây là vấn đề trí mạng đối với người làm phép – vốn luôn cần trạng thái tinh thần tốt đẹp mới có thể phát huy thực lực. Cho nên chẳng thà ở lại giữ trại, tranh thủ hồi Mana khẩn cấp, chặng đường tiếp theo còn có thẻ nhiều thêm được mấy phần sức chiến đấu.
Ba chiến sĩ trung thành với gia tộc đương nhiên không có lời oán giận nào với quyết định này, Amber lại trừng to mắt: “Vì sao tôi cũng phải đi? Tôi cũng rất mệt mà!”
Gavin trừng mắt nhìn Amber một chút: “Sờ thử lên cái lỗ tai của cô xem, ít nhiều gì cũng có huyết thống Half Elf, không theo ta vào rừng làm một cuộc săn thì còn nhận nổi tổ tiên mình sống ở trên cây hay sao?”
Miệng Amber méo xệch, đầy mình là oán niệm: “Đây là thành kiến về chủng tộc, ai nói cho ông là Elf nhất định phải sống trong rừng đi săn thú, tôi học ẩn nấp, không phải đi tuần rừng.”
“Cô đào mộ ta.”
Amber: “Được thôi.”
Gavin dẫn ba người lính cùng một con Half Elf tự xưng không biết đi săn vào trong rừng đi săn, để lại kỵ sĩ Byron trung thành tuyệt đối và ba phụ nữ ở lại doanh trại tạm thời trông nhà.
Sau khi dùng một chút ma lực còn thừa lại để bố trí phù văn cảnh giới, Herty mệt mỏi ngồi lên trên tảng đá, còn Rebecca thì dẫn Betty lượn quanh một vòng trong phạm vi cảnh giới của kỵ sĩ Byron, sau đó ôm một bó nhỏ cành cây khô từ gần đó trở về.
Chất nhánh cây thành đống trên mặt đất, Rebecca lùi lại hai bước, nâng pháp trượng, niệm chú nhòm lửa cơ bản nhất, theo đó trong không khí ngưng tụ ra một quả cầu lửa bùng nổ vô cùng không ổn định.
Herty kịp ngăn chặn trước khi quả cầu nổ tung: “Thôi cứ để ta đi.”
Dùng ma pháp hệ lửa bình thường nhóm lửa, hơi lạnh tích lũy từ trong đường hầm dưới đất và gió đêm rạng sáng dần bị đẩy ra khỏi cơ thể, Herty nhẹ nhàng thở ra, có chút bất đắc dĩ nhìn sang Rebecca: “Đến lúc nào cháu mới có thể học được ma pháp nào khác ngoài Hỏa Cầu Thuật vậy?”
Rebecca xấu hổ cúi đầu xuống: “Cháu xin lỗi, cô.”
“Đừng có lộ ra cái bộ dáng không có tương lai này dễ dàng như vậy, cho dù là khi nói xin lỗi cũng đừng cúi đầu thấp đến mức này, ” Herty càng thêm bất đắc dĩ xoa trán, “Cháu là người đã kế thừa tước vị, có biết không? Biểu hiện của cháu ngày hôm nay, ta nói thật, chỉ sợ vị tổ tiên tổ kia đã rất thất vọng, mặc dù người không hề biểu hiện ra ngoài.”
Rebecca lập tức khẩn trương: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Herty giật mình, thở dài: “Haiz, có thể làm gì được bây giờ? Nhìn dáng vẻ hiện nay của gia tộc, chỉ sợ không một hậu duệ Cecil nào có thể khiến tổ tiên hài lòng nổi. Bộ dáng bây giờ của chúng ta quá không xứng với huy hoàng ngày xưa của gia tộc.”
Rebecca dùng sức mím môi một cái, đối với cô gái đã sống một cuộc sống quý tộc bình thường từ nhỏ, từng bước lớn lên, gần đây hàng loạt chuyện phải trải qua đã vượt quá xa phạm vi nhận thức, chưa từng có một gia sư nào dạy cho cô biết phải làm sao để đối mặt với những chuyện kia… không cần biết là Dark Tide hay là quái vật tập kích, hay là tổ tiên bò ra từ trong quan tài… tất cả đều khiến tiểu thư Tử tước trẻ tuổi phải luống cuống chân tay.
Sau một lát trầm ngâm, cuối cùng Rebecca cũng lấy dũng khí: “Cô Herty, cô cảm thấy tổ tiên thật sự sống lại sao?”
Herty nhìn vào mắt Rebecca, rất dễ dàng đoán được tâm tư cô cháu gái.
“Cháu hoài nghi tổ tiên, hay là hoài nghi việc tổ tiên phục sinh?”
“Thật ra cháu cũng biết là không nên hoài nghi, nhưng chuyện này quả thực khó tin.”
“Ta cũng thế, nhưng sự thật bày ra ngay trước mặt, ” Herty lắc đầu, “Còn nhớ bài học đầu tiên mà mỗi một kẻ học tập ma pháp đều phải học hay không? Không phải tri thức, lý luận công thức ma pháp nào cả, mà là một câu châm ngôn: Có lẽ sự thật sẽ hoàn toàn ngược lại với thường thức, nhưng sự thật mãi mãi vẫn là sự thật. Câu nói này dùng trên lĩnh vực nằm ngoài ma pháp cũng vẫn có thể áp dụng.”
Nhìn thấy Rebecca chìm vào suy nghĩ, Herty lại thấp giọng bổ sung thêm một câu: “Không cần biết lý do vì sao tổ tiên khôi phục lại từ nơi an nghỉ, việc tổ tiên gia tộc Cecil phục sinh phải là sự thật.”
Betty nhìn hai vị nữ chủ nhân một chút, phát hiện mình nghe mà hoàn toàn không hiểu hai người đang nói chuyện gì, thế là cúi đầu xuống, tiếp tục ôm cái chảo quý giá của mình ngẩn người.
Rất nhanh, Gavin liền dẫn theo ba binh sĩ và một con Amber đi săn trở về.
Thành quả đi săn tuy không phải là rất phong phú, nhưng cũng coi như đủ để vừa lòng, bọn họ mang về ba con con thỏ cùng với hai con chim lớn không biết tên, có lông vũ hoa lệ sặc sỡ, tiện tay còn hái một đống quả dại đủ các loại đem về, nhét đầy bao tử hẳn là không thành vấn đề.
Nhìn Amber tay chân lanh lẹ xử lý thi thể con mồi vô cùng thành thạo, Gavin nhếch miệng: “Còn nói là mình không biết đi săn, tay nghề thành thạo cỡ này có khác gì Gray Elf trong Rừng Rêu đâu cơ chứ.”
Rừng Rêu là một khu rừng rậm rộng lớn nằm trên đường biên giới phía tây Vương quốc Ansu giáp với Bộ tộc quốc Aogulei. Một phân chi của tộc Elf là Gray Elf sinh hoạt trong Rừng Rêu được coi là những thợ săn xuất sắc nhất thế giới , xét riêng về bản lĩnh truy đuổi con mồi trong rừng rậm, bọn họ còn xuất sắc hơn cả Forest Elf. Sau khi Gavin phát hiện ra mình cần bù đắp lại thường thức về thế giới này, khi nhàn rỗi không chuyện gì thường xem qua kho ký ức trong đầu, kiến thức về phương diện này cũng mới vừa tìm thấy, bèn đem ra vừa học vừa vận dụng luôn tại chỗ.
“Cố gắng làm bộ như mình là dân bản xứ lâu đời.jpg.”
Amber không ngẩng đầu lên, vừa xử lý nội tạng con chim lớn sặc sỡ vừa trả lời một câu: “Thật không hổ là đại anh hùng từ bảy trăm năm trước, kiểu đùa cợt ví von liên quan tới Gray Elf của ông chắc cũng phải có ít nhất mấy trăm năm lịch sử? Ông không biết bây giờ Gray Elf đã làm lái buôn dược liệu, không đi săn nữa rồi à?”
Gavin: “…”
Động tác tay của Amber vẫn không ngừng lại, thành thạo xuyên con mồi đã được xử lý xong lên một cây gậy gỗ, gác bên cạnh đống lửa, tiếp theo nhìn Gavin một chút: “Tôi nói cho ông biết, tôi thật sự không biết đi săn, mặc dù tôi có một nửa huyết thống Elf , nhưng từ khi tôi biết nhớ chuyện trở đi, tôi đã sống trong xã hội loài người rồi, một lão đạo tặc nuôi tôi lớn.”
“Vậy tay nghề của cô…”
“Mặc dù tôi không biết đi săn, nhưng tôi biết ăn trộm gà cơ mà, ” Amber cười như một đứa trẻ vừa mới đào mộ tổ người ta về xong lại vẫn còn có thể trò chuyện vui vẻ cùng với người trong cuộc, “Tay nghề này tôi đều học được từ khi đó.”
Gavin: “…”
Herty đứng bên cạnh nghe được Amber nói, hơi nhíu mày: “Thật thô tục đến không chịu nổi.”
Amber lắc lắc ngón tay: “Vâng vâng vâng, tôi thô tục không chịu thể nổi, ai bảo ta chỉ là một tên trộm vặt cơ chứ, chỉ có thể ngẫu nhiên sờ vài xu đồng từ trong túi người qua đường, không sánh nổi với quý tộc các người, ở trong lâu đài vẫn có thể công khai lấy tiền trong túi dân.”
Tiểu thư Amber còn chưa kịp dứt lời, trường kiếm trong tay kỵ sĩ Byron đã rút ra khỏi vỏ kêu “Reng” một tiếng, kề lên cổ cô nàng.
Mồ hôi lạnh của cô nàng Half Elf tuôn ra tại chỗ.
Gavin khoát khoát tay, để Byron thu kiếm lại, sau đó tò mò nhìn Amber: “Ta cảm thấy rất kì quái, không nói những vấn đề khác, chỉ tính riêng cái miệng này của cô, làm sao đến tận hôm nay cô còn chưa bị người ta đánh chết?”
Tiểu thư Half Elf còn chưa lên tiếng, Gavin cũng đã bắt chước giọng điệu của cô nàng, gật gù đắc ý nói: “Bản lĩnh chạy trốn hạng nhất… đúng không?”
Amber: “…”
“Được rồi, mâu thuẫn giai cấp hay xung đột ý thức gì thì cũng đều đặt sang một bên trước đi, hiện giờ chúng ta là người trên cùng một thuyền, ” Gavin thở ra một hơi, tiện tay lấy một trái cây từ bên cạnh đặt lên miệng, “Mọi người khôi phục thể lực trước đã, dân chơi phép tranh thủ thời gian minh tưởng hồi phục ma lực, nhất định phải xuất phát trước lúc giữa trưa. Chúng ta đã ở dưới đất một buổi tối, không thể tiếp tục lãng phí thêm một ban ngày.”
“Betty, để cái đó sang một bên trước đi,” Rebecca nhìn cô hầu gái nhỏ của mình một chút, tốt bụng nhắc nhở, “Hiện tại không dùng đến.”
Betty nhìn vị nữ chủ nhân của mình, lại nhìn cái chảo trong tay, dường như đang do dự.
Gavin hơi hiếu kỳ: “Mà vì sao ngươi cứ cầm mãi cái chảo này vậy?”
Betty có vẻ hơi e sợ Gavin, rụt cổ một cái, nắm thật chặt cán chảo: “Phu nhân Hansen nói, sau này tôi sẽ dùng cái chảo này phụ trách chiên lạp xưởng và bánh mì lát..”
“Phu nhân Hansen phụ trách quản lý phòng bếp trong lâu đài,” Herty nhỏ giọng giải thích cho Gavin, “Nhưng đã chết.”
Gavin thở dài, nhìn cô bé có vài vết tàn nhang trên mặt.
“Cái chảo này là của ngươi, sau này vẫn là của ngươi,” hắn nói, “Hiện tại ngươi có thể đặt nó sang một bên trước đã, tới đây ăn.”