Sau khi Herty ngừng nói, gần như tất cả mọi người tại hiện trường đều vô ý thức mà nuốt một ngụm nước miếng.
Chỉ ngoại trừ Betty… cô nhóc nghe không hiểu.
Rebecca không nhịn được liên tưởng đến những quái vật đã hủy diệt cả lãnh địa của gia tộc, chúng chính là sản phẩm từ Ma Triều. Trước đó cô gái từng cho rằng lũ quái vật kia lang thang từ đất chết Gondor mà tới, vượt qua Great Wall, xâm nhập vào lãnh thổ Ansu… dù sao lãnh địa Cecil nằm ở biên giới phương nam Ansu, rất gần đất chết Gondor, nếu như thật sự có một tòa Sentinel Tower nào đó gặp vấn đề dẫn đến Great Wall xuất hiện lỗ thủng, vậy có một ít quái vật chạy đến đây cũng là chuyện có thể tưởng tượng ra được.
Nhưng hiện giờ Rebecca lại không nhịn được mà nghĩ đến một khả năng càng hỏng bét hơn… nếu những quái vật kia không tới từ đất chết Gondor mà sinh ra một cách tự nhiên ngay tại lãnh địa Cecil thì sao?
Nếu như những quái vật kia có ý nghĩa là một trận Ma Triều mới?
“Liệu có phải chúng ta khẩn trương quá rồi hay không?” Amber là người đầu tiên vỡ sự yên lặng, tiểu thư Half Elf cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười, chỉ vào bản ghi chép trên tay Herty, “Chỉ là nhật ký do một pháp sư hoang để lại, nội dung còn chẳng rõ ràng, lại muốn liên tưởng trực tiếp tới Ma Triều hay sao?”
Gavin không phản bác, ngược lại còn gật gật đầu: “Ừm, cũng có thể là do thần kinh của ta quá căng thẳng.”
Dù sao chỉ là phân tích từ những ký ức lung tung lộn xộn trong đầu được kế thừa, mặc dù kể lại lịch sử bảy trăm năm trước bằng ngôi thứ nhất đúng là rất thoải mái, nhưng đọc ra xong chính bản thân hắn cũng cảm thấy chuyện này có hơi làm người nghe phải kinh sợ.
“Đúng vậy á,” Amber nhìn thấy Gavin gật đầu, lập tức cũng thở phào theo, “Ngài đã chết được bảy trăm năm rồi thưa cụ, đầu óc vẫn còn ở trong thời đại đó chưa khởi động lại xong… tôi biết năm đó ngài từng trải nghiệm Ma Triều, quá nửa là ám ảnh về mặt tâm lý từ thời đó để lại… Ui da!!”
Rebecca đập một nhát pháp trượng lên đầu con Half Elf, trừng mắt: “Không được vô lễ với tổ tiên!”
Gavin dùng ánh mắt kỳ quái nhìn pháp trượng trên tay Rebecca, trong lòng thầm nhủ: “Sao con bé này lúc mới cách đây không lâu vung “Côn Pháp Yên Nghỉ” đánh tổ tiên lại không cảm thấy mình vô lễ”.
“Không cần biết những chuyện này đáng tin cậy tới mức nào, cũng phải báo cáo ngay với quốc vương bệ hạ sau khi về đến St.Zunil,” Herty vừa nói vừa trả cuốn sổ lại cho Gavin, “Còn quốc vương tin tưởng được bao nhiêu thì không phải chuyện chúng ta có thể can thiệp.”
Gavin im lặng, cất kỹ cuốn sổ, chôn những suy nghĩ hỗn độn kia vào tận đáy lòng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, ngước nhìn vầng “Mặt trời” to lớn trên cao.
Ở khoảng đất trống giữa rừng không bị tán cây che khuất, bầu trời thênh thang rộng lớn, một vầng mặt trời khổng lồ đang dâng lên tới điểm cao nhất trong ngày, vương miện ánh sáng to lớn mà đầy cảm giác đè nén đó đang đưa ánh sáng và nhiệt đến cho thế giới này, cùng với sức mạnh ma pháp.
Có lẽ chính là yếu tố cuối cùng đó khiến cho thế giới này sở hữu quy luật tự nhiên hoàn toàn khác biệt với Trái Đất.
Ánh mắt Gavin càn lướt qua bề mặt bên ngoài mặt trời, những đường vân loáng thoáng kia chắc là bão táp trên bề mặt mỗi hành tinh trạng thái khí cỡ lớn, hắn định tìm ra những hoa văn đỏ sậm từ đó, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Những đường vân đó có lẽ thật sự chỉ sớm nở tối tàn như phù dung, giờ phút này đều đã biến mất.
Nhưng cảm giác đè nén trong nội tâm Gavin không biến mất, hắn chỉ tạm thời đặt nó vào nơi đáy lòng, đồng thời yên lặng quy hoạch con đường tương lai dự định sẽ đi.
Đầu tiên phải đặt chân vững chắc ngay tại thế giới này cái đã, mặc dù chỉ là một gia tộc đã lụi bại, nhưng dù sao có một điểm xuất phát vẫn tốt hơn xuyên qua đến mộ hoang núi vắng.
Đường xá cỏ vẻ thuận lợi hơn rất nhiều sau khi đã vượt qua rừng rậm, đại khái sự tồn tại của “Định luật bảo toàn nhân phẩm” là thật, cả đoàn người không còn gặp phải tập kích từ ma vật hoặc “Hiện tượng tự nhiên” kỳ kỳ quái quái nào nữa, thuận lợi bước lên đường cái, thậm chí còn thuận lợi gặp được một đoàn thương buôn quy mô nhỏ dọc đường.
Sau khi trả một giá tiền đầy đủ, cuối cùng nhóm Gavin cũng thoát khỏi cảnh khốn khổ dùng hai chân trèo đèo lội suối, ngồi trong xe ngựa của đoàn lái buôn đi tới thị trấn Danzon.
Chủ đoàn buôn là một người phương bắc mập mạp, chuyên buôn bán thổ đặc sản từ vùng giàu có của vương quốc đến vùng biên giới phương nam, nghe nói ông ta định tiến về lãnh địa Cecil làm một cuộc giao dịch cuối cùng, nhưng nửa đường lại nghe nói lãnh địa Cecil xuất hiện tai nạn đáng sợ, thế là giữa đường đành phải quay về.
Đối với cả đám người toàn thân tỏa đầy khí thế chém giết như đoàn của Gavin, ban đầu vị thương nhân béo đó còn có một chút mâu thuẫn lẫn đề phòng, nhưng cuối cùng vị thương nhân cẩn thận đó lại bị Herty dùng hai thỏi vàng thuyết phục, thậm chí khiến ông ta nhường cả xe ngựa của mình.
Vàng quả nhiên là chuyên gia đàm phán giao dịch chuyên nghiệp mồm mép nhất (tin chắc).
Ngày thứ bảy sau khi rời khỏi lãnh địa Cecil, rốt cục cổng lớn vào thị trấn Danzon cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là lần đầu tiên Gavin tiếp xúc gần gũi với thị trấn của nhân loại ở thế giới này… đương nhiên lúc vừa rời khỏi lãnh địa Cecil hắn có leo lên núi nhìn thoáng qua bất động sản trang trại ruộng vườn thuộc về mình trên danh nghĩa, có điều khi đó toàn bộ vùng Cecil đã bị năng lượng nguyên tố bạo động quấy thành phế tích, lại còn bị một con Lam Long không biết từ đâu bay ra phun một ngụm nước mặn có gas tô thành tranh trừu tượng, thật sự là không nhìn ra nổi một chút cảnh quan phong thổ dân tình nào cả.
Còn cảm giác mà thị trấn Danzon trước mắt mang lại cho Gavin, nói thật cũng không được tốt cho lắm.
Thậm chí có thể nói là hơi thất vọng.
Thị trấn Danzon có quy mô rất lớn… đây là theo lời Rebecca nói.
Đại khái là vì nằm ở vùng bình nguyên, đất đai phì nhiêu màu mỡ, lại ở gần dòng sông, nơi đây là một trong những thành trấn có số dân đông nhất khu vực phía Nam, có tới gần mười ngàn người sinh hoạt trong vùng đất bằng phẳng hình tam giác này.
Nước sông Bạch Thủy chảy đến từ hướng Tây, phân thành hai dòng ngay trước Thị trấn Danzon, dòng nước xiết chảy qua hai bên Nam Bắc thị trấn, tưới tiêu diện tích đồng ruộng rộng lớn gần thị trấn, đồng thời cũng là huyết mạch giao thông của nơi này.
Phía đông thị trấn có một núi quặng, quặng mỏ là nguồn kinh tế quan trọng nhất của toàn thị trấn.
Nhưng chính một mảnh đất nhìn kiểu gì cũng là đất lành phong thủy đẹp, đã có ruộng tốt lại có mỏ quặng, lại còn có một con sông để dùng làm đường giao thông hàng hải, thứ mà Gavin nhìn thấy nhiều nhất sau khi tiến vào thị trấn lại là bình dân xanh xao vàng vọt, vô số căn nhà gỗ thấp bé cũ nát, còn có đường đi dơ bẩn không thể chịu nổi, bốc ra đủ loại mùi vị dị thường.
Bởi vì nền văn minh của thế giới này vẫn còn lâu mới phát đạt tới trình độ để nhân loại có thể nghiền ép tự nhiên, bắt tất cả các loại ma vật mãnh thú vào vườn bách thú, lại thêm khu vực biên cảnh thường xuyên xảy ra xung đột, toàn bộ thị trấn được bao bọc trong một vòng tường thành phòng hộ thấp bé. Còn khu bình dân tàn tạ thì chất đống ngay trong tường thành, tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau giống như dương xỉ chen lẫn cỏ rêu, những căn nhà tàn tạ rách nát đó không có một chút vẻ đẹp nào, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng che gió che mưa.
Từ cửa thành đến trong thị trấn có một con đường rộng lớn, nhưng cảnh vật trên đường cũng chẳng có một chút tốt đẹp nào.
Gavin ngồi trên xe ngựa của thương đội, nhìn hình ảnh đường phố bên ngoài, nhìn dân nghèo mặc áo ngắn đi lại hai bên đường phố, chỉ có một phần rất nhỏ trong số họ đi giày, phần lớn buộc vải rách vào chân, thậm chí có cả người nghèo khổ đến chẳng có vải rách mà buộc chân, trong khi người đi trên đường rõ ràng quần áo sạch sẽ hơn rất nhiều, trên chân cũng đều có mang giày.
Bọn họ không trò chuyện giao lưu, thậm chí không xung đột, bọn họ chỉ lẳng lặng đi trên phần đường của mình, giống như cách xa cả một thế giới.
Rõ ràng đều sinh hoạt trong cùng một thị trấn, đi trên cùng một con đường, lại chia cách rõ ràng như người của hai thế giới.
Gavin tìm kiếm trong ký ức Cecil, lại phát hiện không có nhiều thứ để tham khảo về phương diện này: Gavin Cecil xuất thân từ đế quốc Gondor huy hoàng, lại còn sinh ra lớn lên tại vùng giàu có, thời đại đó không tồn tại loại cảnh tượng thế này. Về sau Ma Triều Gondor bộc phát, Gavin Cecil lãnh đạo nhân dân giết chóc ra một con đường máu lao về phương Bắc, trên đường đi tất cả mọi người đồng cam cộng khổ, càng không có phân biệt giàu nghèo cao thấp. Sau đó nữa là Vương quốc Ansu thành lập, những kẻ khai hoang thành lập vương quốc trên một vùng đất hoang, bắt đầu tất cả từ con số không, ngay cả mấy vị Đại Công tước khai quốc lẫn chính bản thân quốc vương đều từng có kinh nghiệm buông đao hạ kiếm xuống ruộng cầm cày, lại thấy nổi cái cảnh tượng này từ đâu?
Lại về sau nữa, Gavin Cecil hy sinh nơi biên giới phương Nam, vị Anh hùng tráng niên mất sớm khi mới ba mươi lăm tuổi, vốn không sống đến ngày đất nước mà mình khai sáng xuất hiện phân hóa giàu nghèo để chứng kiến tận mắt.
Thế là hắn đành phải hỏi thăm “Hậu duệ của mình”, hỏi xem cảnh tượng trên đường kia là quy định gì.
“Đi ở hai bên đường là nông nô, còn có nô công lao động trong quặng mỏ,” Herty giải thích, “Cũng có cả dân tự do nghèo khổ từ bên ngoài vào, bọn họ không được phép đi trên đường… vì họ không quyên góp nổi tiền khi làm đường. Có mặt mũi đi ở giữa đường là “Công dân thị trấn”, còn có cả thương gia từ bên ngoài tới hoặc lính đánh thuê, những người này nộp được các loại thuế, cho nên được đi giữa đường.”
Gavin nhớ tới lúc thương đội vào cửa, vị thương nhân mập béo có kín đáo đưa cho vệ binh canh gác mấy đồng tiền xu… chắc hẳn đó chính là thuế vào thành.
Sau đó hắn lại nhớ tới binh sĩ đã được an táng trong rừng… đứa con của nông nô.
Anh ta được phép cầm đao kiếm để chết vì lãnh chúa vẫn là nhờ Rebecca ban ơn, nhưng cho dù anh ta đã hy sinh vì lãnh chúa, cũng không được phép an táng theo phương thức của một chiến sĩ: Bởi vì anh ta còn chưa chuộc được chính mình, thậm chí ngay thanh kiếm của mình cũng còn chưa chuộc lại được.
“Thưa tổ tiên, có vấn đề gì ạ?” Chú ý tới vẻ mặt âm trầm vô định của Gavin, Herty hơi nghi hoặc hỏi thăm.
Gavin thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài xe, khẽ lắc đầu: “Không, không có vấn đề gì.”
Hắn chỉ cảm thấy mâu thuẫn với những chuyện kia vì bản năng lẫn tâm thái của một kẻ xuyên không mà thôi, nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc hắn phê phán hay “Uốn nắn” gì những vấn đề này cả.
Bởi vì hắn còn chưa hiểu biết đủ nhiều về thế giới này.
Sau những suy tư ngắn ngủi, hắn nhìn về phía Herty: “Tiếp theo mọi người định làm như thế nào?”
Hiển nhiên Herty đã có dự định: “Tìm lãnh chúa nơi này trước, Tử tước Andrew cũng coi là một người tương đối dễ nói chuyện, hẳn có thể liên lạc với kỵ sĩ Philip dễ dàng hơn nếu thông qua ông ta. Nếu mọi chuyện bên phía kỵ sĩ Philip đều thuận lợi, chúng ta sẽ có thể tìm được những người phá vây ngày đó. Sau đó thì xem tình hình quyết định xem nên yên ổn vị trí cho cư dân lãnh địa ngay tại chỗ hay trực tiếp tiến về vương đô. Chuyện xảy ra ở Lãnh địa Cecil không chỉ phái ra một hai người đưa tin là ổn được, nhất định phải do Rebecca tự mình đến gặp mặt quốc vương nói rõ tình huống.”
Gavin cảm thấy không có vấn đề gì (chủ yếu vì hắn một kẻ xuyên không mới tới, còn là “Tổ tiên” có cả khoảng cách thế hệ lên tới bảy trăm năm, thực sự không nghĩ ra được đề nghị nào): “Vậy trước tiên cứ làm thế đi.”