Nắm chặt trường kiếm trong tay lao về phía đám ma vật quái dị dữ tợn, trong lòng Gavin đã không còn khẩn trương, không còn do dự, cũng đã không còn sợ hãi, nếu bắt buộc phải nói rằng còn có điều gì đó, có lẽ chỉ là một chút hoảng hốt và cảm giác hoang đường không chân thật.
Hắn còn nhớ rõ ràng khoảnh khắc máy bay của mình gặp nạn.
Hắn còn nhớ rõ ràng mấy trăm ngàn năm treo lơ lửng trên bầu trời thế giới này.
Hắn còn chưa kịp hoàn toàn thích ứng thân phận Gavin Cecil bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống.
Nhưng vào thời khắc này, hắn lại nắm chặt thanh trường kiếm cổ xưa của gia tộc Cecil, mạnh mẽ nhào tới một con quái vật dị hợm không biết là Demon hay là Undead.
Ầm!
Lực xung kích cực mạnh truyền lại từ mũi kiếm, mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tránh thoát móng vuốt sắc bén quét ngang ra từ con quái vật gần như chỉ bằng phản ứng từ bản năng, Gavin thuận đà xoay thân trên nửa vòng, mũi kiếm xẹt qua vạch ra một dải sáng trong không khí, hung hăng bổ về phía bả vai quái vật. Trong khi mũi kiếm chém xuống, hắn nỗ lực kích hoạt sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, dẫn nguồn năng lượng đó vào trường kiếm trong tay.
Tia đỏ mỏng manh nơi thân kiếm được năng lượng kích thích, tỏa ra ánh hào quang rực hồng lộng lẫy, lan tràn mãnh liệt dọc theo lưỡi kiếm tựa ngọn lửa, không khí xung quanh cũng bị vặn vẹo bởi ngọn lửa cực nóng thiêu đốt. Con quái vật cao ba mét cảm nhận thấy nguy hiểm từ mũi kiếm cực nóng, thân thể khổng lồ bỗng nhiên ngửa hẳn ra sau nhanh nhẹn đến khó tin, khiến một nhát chém của Gavin thất bại trong gang tấc.
Lần đầu tiên phóng ra sức mạnh siêu nhiên như ma pháp bằng chính tay mình, khiến trong lòng Gavin khó tránh khỏi kích động và hưng phấn, đại khái là nháy mắt hưng phấn đó làm cho hắn không nắm chặt được tiết tấu trong lần đầu tiên công kích. Nhưng rất nhanh, hắn điều chỉnh tâm trạng, truyền năng lượng vào trường kiếm một lần nữa.
Quả nhiên, những tri thức về kỹ năng của Gavin Cecil nằm trong trí nhớ vẫn đều có thể vận dụng, thân thể này cũng còn chưa suy yếu đến mức hoàn toàn không phát huy ra được một chút sức mạnh nào. Tuy Gavin không biết thực lực còn có thể phát huy ra được mấy phần, nhưng lúc này niềm tin đã tăng cao mãnh liệt.
Hắn bắt đầu đắm chìm vào chiến đấu, cũng nỗ lực chuyển hóa những kinh nghiệm chiến đấu vốn không thuộc về mình đang nằm trong đầu thành sức mạnh của chính mình.
Ở bên kia, Byron cũng đã rơi vào khổ chiến.
Vị kỵ sĩ trung cấp này cũng được coi như cao thủ số một số hai trong lãnh địa Cecil, kiếp sống chiến đấu không ngừng trước khi thề trung thành với gia tộc Cecil làm hắn tích lũy rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng Byron đã tiêu hao quá nhiều thể lực khi quái vật tấn công vào lâu đài lúc trước, hơn nữa còn bị ăn mòn bởi thứ ma lực quái dị từ con quái, vết thương cũ trong cơ thể lại khiến sức chiến đấu của Byron càng thêm suy giảm, cuối cùng vị kỵ sĩ chỉ phát huy ra được bốn đến năm phần thực lực.
Giờ phút này đối mặt với hàng loạt đồn tấn công mãnh liệt từ con quái vật, Byron chỉ có thể nắm chặt trường kiếm cố gắng giữ vững không thua , vừa cố hết sức tiết kiệm thể lực, vừa nỗ lực tìm kiếm sơ hở của đối thủ.
Rebecca ngưng tụ ma lực, một quả cầu lửa nóng rực to ngang cái đầu bay ra từ đỉnh pháp trượng, va chạm kịch liệt với mũi tên đen phát ra từ con quái biết dùng phép, bùng ra tiếng nổ mạnh rung trời giữa khoảng không. Sau đó trong khi thở hổn hển, Rebecca chú ý đến tình thế nguy hiểm bên phía Byron, lập tức hô lớn với mấy người lính đang đứng bên cạnh: “Ba người các anh, đi giúp Byron!”
Một người lính do dự: “Nhưng thưa lãnh chúa…”
Rebecca vừa ngưng tụ quả cầu lửa mới, vừa hét: “Tạm thời chúng ta bên này không việc gì… nhưng nếu Byron ngã xuống sẽ xong đời hết! Ta dùng thân phận lãnh chúa ra lệnh, đi!”
Ba người lính chỉ có thể tuân lệnh, hợp sức cùng kỵ sĩ Byron đối đầu với con quái vật đáng sợ.
Gavin dần dần đắm chìm ở trong chiến đấu, ký ức lẫn kinh nghiệm không thuộc về mình nằm trong đầu đang nhanh chóng chuyển hóa thành “của mình”, đồng thời cũng tăng cao khả năng khống chế cơ thể mới này của hắn, cả quá trình mang đến cho hắn cảm giác thành công mỹ mãn, đợi đến khi hắn thoáng tỉnh lại từ trong trạng thái đắm chìm, hắn phát hiện ra con quái vật trước mắt đã bị mình đơn phương đánh đập hành hạ.
Thân thể Nhiễu Loạn cấu thành từ “Nước bùn” kích động cũng không phải là đao thương bất nhập, bị chém cũng sẽ bị thương, chém nhiều cũng sẽ chết. Cho dù chúng có sức lực vô cùng, lại có ưu thế về hình thể, chỉ cần nắm được phương pháp đối phó, nhân loại vẫn có thể tiêu diệt bọn chúng.
Đây là kinh nghiêm từ 700 năm trước còn lưu lại.
Móng vuốt quái vật sắc bén xẹt qua trên đỉnh đầu, Gavin cúi thấp người, lật tay đâm trường kiếm vào đùi đối thủ, con quái vật phát ra một tiếng gầm rú vẩn đục, thân thể cũng mất kiểm soát mà nghiêng về một bên, nhân cơ hội đó Gavin hét lớn với Byron: “Tập trung tấn công vùng bụng và chi dưới, đừng quan tâm đến ngực, bọn chúng không có trái tim!”
Ngay sau đó hắn thừa cơ đối thủ của mình đang mất thăng bằng, quay người vòng ra phía sau, giơ trường kiếm đâm về phía sau hông con quái: “Ngoại trừ khoang bụng, chúng còn một nhược điểm khác ở phía sau! Sau eo!”
Nghe lời nhắc nhở từ vị tổ tiên nhà Cecil, lập tức tinh thần Byron chấn động, với sự phối hợp của ba người lính, liều mạng trả giá bằng tấm giáp vai bị vuốt sắc đâm xuyên, chui qua háng đối thủ, quay người chém một nhát đúng ngay chỗ hiểm.
Còn con quái vật trước mặt Gavin cũng nặng nề ngã xuống ngay trước khi Byron giải quyết kẻ địch một giây.
Giải quyết kẻ địch xong, Gavin lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía con quái vật đang dùng Dark Arrow đấu tay đôi với Fireball của Rebecca nơi xa, nhưng ngay khi hắn vừa mới định tiến lên đối đầu trực diện, đột nhiên nó lại phát ra một tiếng gầm rú thê thảm, sau đó toàn thân co rút ngã xuống.
Amber xuất hiện phía sau con quái vật, mỗi tay xoay xoay một con dao găm thép tinh tẩm độc: “Chọc “cúc hoa” hả, ta rất am hiểu.”
Rebecca buông pháp trượng, gương mặt hơi hơi có chút đỏ lên vì dùng phép liên tục, thở hổn hển vài hơi để bình phục, sau đó nghiêm túc sửa đúng lại: “Tổ tiên nói là sau eo, không phải cúc hoa.”
Dao găm trong tay Amber xoay tròn hai vòng rồi biến mất, không biết đã bị cô nàng giấu đi đâu, tiểu thư đạo tặc bước qua thi thể quái vật, vừa đi lại vừa bĩu môi: “Hứ, chả có tý hài hước nào cả.”
Lũ quái vật bắt đầu tan rã nhanh chóng ngay sau khi chết, vật chất tựa bùn lầy không ngừng lưu động trên cơ thể chúng dần dần khô khốc, cứng lại, rồi xuất hiện rất nhiều vết rạn nhỏ. Theo những thứ “máu thịt” quái dị đó không ngừng rữa nát bong tróc, chúng cấp tốc biến thành hài cốt màu đỏ máu, to lớn, vặn vẹo.
Gavin đứng bên cạnh con quái vật bị chính mình đánh chết, cúi đầu quan sát cả quá trình, phảng phất tự nhủ: “Hóa ra chính là mấy thứ này tập kích lãnh địa Cecil…”
Herty tò mò nhìn hắn: “Tổ tiên, ngài biết lai lịch bọn quái vật này?”
Trong trận chiến, Gavin đã bộc lộ ra hiểu biết sâu đậm về đám quái vật, thậm chí còn chỉ dẫn cho Byron phải chiến đấu với chúng như thế nào, cho nên vấn đề này dĩ nhiên là không giấu được, chính hắn cũng không muốn giấu.
“Ở lại nơi này có khả năng sẽ còn gặp phải chúng, chúng ta tiến vào đường hầm trước đã, trong đường hầm có thứ đồ chuyên dụng áp chế đám quái vật đó, chúng sẽ không dễ dàng đi vào,” Gavin vừa cất bước về phía trước vừa nói, “Tình huống chi tiết ta có thể nói với mọi người trên đường đi.”
Qua một đoạn đường trong lối ngầm dưới lòng đất, Gavin mới lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Năm đó đúng là ta từng đối đầu với chúng… trên thực tế năm đó thứ mà chúng ta phải đối phó chủ yếu chính là mấy thứ kia. Các ngươi hẳn là nắm được lịch sử về đế quốc Gondor sụp đổ và lần Khai Hoang thứ hai chứ?”
“Đương nhiên là biết,” Rebecca lập tức gật gật đầu, mấy thứ lịch sử đó có thể nói là môn học bắt buộc với con cháu nhà quý tộc như nàng, “Hơn bảy trăm năm trước, đại lục Loren vốn chỉ có một quốc gia của nhân loại, đó là đế quốc Gondor nằm ở trung tâm đại lục. Lịch sử ghi lại lúc ấy Gondor là đế quốc cường thịnh nhất trên đại lục, thậm chí ngay cả đế quốc Silver Moon của tộc Elf thành lập phía nam đại lục cũng không dám khinh suất mà đối đầu. Nhưng đột nhiên biển Ethereum bao phủ thế giới này phát sinh rung chuyển, sinh ra thảm họa được gọi là “Dark Tide”, bùng nổ ngay trung tâm đế quốc Gondor… gần như chỉ trong một đêm, thủ đô đế quốc Gondor và một phần ba lãnh thổ bị Dark Tide nhận chìm, rồi bị năng lượng nguyên tố hỗn loạn phá hủy…”
“Cũng không phải là trong một đêm, trên thực tế quá trình đó giằng co tới gần một tháng… pháp sư hoàng gia Gondor cũng không phải mặc kệ chẳng làm gì trước Dark Tide,” Gavin cắt ngang một chút, sau đó lại ra hiệu cho Rebecca nói tiếp, “Nhưng xem từ kết quả thì cũng không khác là mấy, tiếp tục.”
“A… A,” Rebecca đỏ mặt lên, tựa như bị phụ huynh kiểm tra bài tập về nhà, phát biểu càng thêm cẩn thận, “Sau đó, Dark Tide từ trung tâm đế quốc Gondor tiếp tục lan tràn ra bốn phía, cuối cùng hoàn toàn phá hủy toàn bộ đất nước, đây là đế quốc Gondor sụp đổ. Rồi khi biển Ethereum dần dần bình tĩnh lại, uy lực của Dark Tide cũng bắt đầu suy giảm, cư dân Gondor may mắn còn sống sót bắt đầu xây dựng lại nền văn minh. Bởi vì khu vực trung tâm đại lục đã hoàn toàn thối nát, không hề thích hợp cho nhân loại sinh tồn, nên một đám những kẻ khai hoang dẫn dắt bọn họ rời khỏi đế quốc đã biến thành phế tích, tiến hành khai hoang theo bốn hướng đông tây nam bắc, lịch sử gọi đây là Lần Khai Hoang Thứ Hai. Tổ tiên, ngài chính là một trong những kỵ sĩ khai hoang nổi tiếng nhất thời đó.”
“Ừm, lịch sử học không tồi,” Gavin thuận miệng khen một câu, “Vậy hẳn là cháu cũng từng nghe qua, cho dù Dark Tide đã kết thúc, phế tích đế quốc Gondor lại vẫn bị cứ chiếm cứ bởi lượng lớn quái vật ra đời từ Dark Tide, đám quái vật đó chính là một trong những hiểm nguy lớn nhất mà nhân loại trong thời đại Khai Hoang Lần Hai phải đối mặt.”
Herty mở to hai mắt: “Ý ngài là…”
“Không sai, năm đó chính là mấy thứ kia đánh với chúng ta,” Gavin thở dài, “Chúng ra đời từ trong Dark Tide, có hình dạng tương tự nhân loại, nhưng tuyệt đối không phải nhân loại. Năm đó sau khi đế quốc Gondor sụp đổ, vô số quái vật như vậy tràn ra từ trung tâm đế quốc đã hóa thành phế tích, không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng, đuổi giết người còn sống sót. Cho nên nửa đoạn trước của lần khai hoang thứ hai, thay vì gọi là hành trình khai hoang, thì phải gọi là hành trình bỏ trốn mới đúng. Hơn nữa mặc dù sau đó chúng ta đã thoát khỏi đất chết đế quốc, thành lập quốc gia mới ở bên rìa đại lục, lũ quái vật đó vẫn không hề ngừng nghỉ, vẫn không ngừng xông tới từ trong đất chết, thường xuyên tấn công vào hàng phòng ngự thế giới văn minh… Mười năm đầu sau khi Ansu dựng nước, gần như mỗi ngày ta đều giao lưu với chúng.”
Rebecca mở to đôi mắt, dường như đã bị câu chuyện cổ xưa huyền thoại hấp dẫn sâu đậm: “A, vậy Ansu thành lập qua mười năm, sau đó quái vật không hề xuất hiện nữa ạ?”
Gavin cười cười, vươn tay xoa đầu thiếu nữ, lộ ra nụ cười như đang ngắm nhìn trẻ thiểu năng: “Con bé ngốc, sau đó tổ tiên cháu đã toi rồi…”
Rebecca: “…”