Ngồi dậy từ trong một cái hòm bằng kim loại đen cực kỳ khả nghi, Gavin lâm vào tình trạng ngơ ngác tột độ, trên thực tế, ngay cả động tác “ngồi dậy” cũng được tiến hành trong vô thức.
Cảm giác hỗn loạn đi kèm choáng váng xưa nay chưa từng có đang quấy rối, tấn công vào não bộ, hắn cảm thấy tiếng kêu ong ong vang lên liên miên trong lỗ tai, toàn thân truyền lại vô số cảm giác điên cuồng khó tả, mọi thứ trước mắt đều mang theo ít nhất bốn cái bóng chồng chéo, hơn nữa có hai cái bóng lại còn màu đen trắng… nhưng mang theo vô số hỗn loạn ấy, năng lực suy nghĩ của hắn lại không hoàn toàn tiêu tùng.
Có lẽ nên cảm tạ người nào đó đã nện một gậy lên mu bàn tay Gavin, một chút tỉnh táo quý giá đó đến đúng vào khoảnh khắc hắn sắp chìm nghỉm trong hỗn loạn.
“Nhưng một gậy đó thật là đau…”
Mà trong quá trình tư duy dần dần hồi phục trở lại bình thường, rốt cuộc Gavin cũng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó… tầm nhìn đột nhiên bị gián đoạn, chương trình bỏ trốn khởi động, ảo giác bản thân mình không ngừng rơi xuống, và giờ đây vào lúc này… một thân thể, thật sự tồn tại, có tri giác, có thể hoạt động.
Thân thể!!
Hắn có được một cơ thể!
Sau khi xuyên qua đã mấy trăm ngàn năm có trời mới biết, đến lúc gần như đã cho rằng mình bẩm sinh vốn là một tầm nhìn xuống từ ngôi thứ ba, Gavin có được một thân thể!
Có thể lý giải vì sao đầu óc lại hỗn loạn, cũng có thể lý giải vì sao cảm giác hỗn loạn truyền tới từ khắp mọi nơi trên cơ thể, hắn đã trải qua quá nhiều năm không có bất kỳ cảm giác nào ngoại trừ thị giác, mặc dù tư duy vẫn bình thường nhờ một nguyên nhân thần bí nào đó, nhưng rất khó để thích ứng được ngay cái trạng thái cảm nhận được nóng, lạnh, đau đớn này.
Nhưng Gavin lại có thể cảm giác được mình đang thích ứng với thân thể này rất nhanh, thích ứng với đủ loại cảm giác khi trở về với thế giới vật chất một lần nữa, khi cảm giác choáng váng trong não yếu bớt đi một chút, bốn bóng chồng như phân thân trong thị giác cũng trở lại bình thường, tình huống xung quanh chiếu vào trong mắt.
Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là không xa phía trước, bốn gã vạm vỡ được vũ trang đầy đủ – một trong số đó là gã đàn ông trung niên tóc đã hoa râm, mặc bộ giáp nhìn qua đã biết rất kiên cố, cơ bắp lan tràn lên đến tận trán, cầm một thanh trường kiếm màu xám bạc trong tay. Ba người còn lại trang bị áo giáp và vũ khí đơn giản hơn nhiều, có thể nhìn ra dấu vết được chế tạo hàng loạt theo cùng một khuôn mẫu.
Rebecca: “Hả?”
(Tổ tiên nói chuyện thật quá thâm thúy huyền ảo.JPG.)
Nhờ Rebecca nâng đỡ, cuối cùng Gavin cũng đi xuống khỏi bệ đá, đứng ổn định vững chắc trên mặt đất, hắn cảm giác khả năng kiểm soát của mình với thân thể này đang tăng nhanh, giống như linh hồn đang cài đặt Driver cấp tốc, ý thức và thân thể hắn đang kết hợp với một tốc độ khiến người ta líu cả lưỡi.
Hắn buông tay Rebecca, thử tự mình đi một bước nhỏ về phía trước.
Ngay sau đó, gần như nước mắt tràn trề đầy mặt Gavin, nếu bên cạnh có một cái Micro, hắn cảm thấy mình có thể gửi lời cảm ơn lần lượt đến tất cả những người từng quen, tới mọi đài truyền hình từng biết, mà không hề lặp lại một lần nào.
Đã qua nhiều năm như vậy, người xuyên việt khác trong tiểu thuyết đã sớm hoàn thành diệt thần giết phật thống trị vũ trụ, Gavin lại vừa mới hoàn thành Achievement đầu tiên của loài người: Đứng thẳng mà đi trên hai chân…
Mà sau khi đạt được thành tựu “đứng thẳng trên hai chân”, hắn mới nhớ ra cô bé suýt chút nữa đã bị mình quên khuấy mất, thiếu nữ Half Elf đang bị bốn người đàn ông vạm vỡ bao vây.