Tôi tình cờ bắt gặp cô ấy ở thị trấn vào kỳ nghỉ xuân giữa năm lớp 10 và lớp 11 của mình.
Hôm ấy, tôi phải đến trung tâm thành phố để mua sắm, rồi đi trên con đường quen thuộc hướng thẳng về nhà lúc buổi chiều tà.
Thay vì đi trên con đường từ nhà ga gần nhất như thường lệ thì, tôi lại về nhà bằng cách đi dọc theo con đường chỉ dành cho người đi bộ và dọc theo bờ sông nhỏ ấy.
Từ nơi đây, tôi băng qua một cây cầu khá hẹp dành cho người đi bộ rồi sau đó đi dọc theo con đường qua khu dân cư một đoạn là tới nhà mình.
Đây là đường về nhà thường ngày của tôi đó.
Tôi khá là thích tuyến đường này do nơi đó chỉ vài người đi bộ trên đoạn đường, và tôi cũng có thể tận hưởng được khung cảnh của những cái cây được trồng dọc theo lối đi bộ và theo đó là mặt sông tỏa chói sáng.
Vừa đặt chân lên cầu, tôi nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đứng ngay giữa cầu.
Cô ấy đang chống khuỷu tay trên thành cầu và ngắm nhìn cảnh hoàng hôn.
Chỗ này cũng không quá đông để làm chuyện này đâu, cho nên chỉ với sự hiện diện đơn thuần của người ấy thôi đã đủ khiến cho tôi dấy lên suy nghĩ rằng “Whoa!” Nhưng đó lại là một cô gái rất xinh đẹp, nên tôi dừng bài nhạc mình đang nghe lại.
Khi tôi còn đang đứng nhìn lên đó từ phía đường ven sông, cô nàng hình như đã hoàn toàn quên khuấy đi tôi mà chỉ chăm chú nhìn vào bầu trời kia, thứ đã nhuốm màu một màu thậm chí còn đỏ hơn.
「Ồ… cô nàng đó là…」
Khuôn mặt ửng hồng, vì được chiếu vào bởi ánh mặt trời, chắc chắn là người mà tôi có quen.
Haruno Hinata là người học chung lớp với tôi hồi năm lớp 10.
Cô ấy là cô gái… đẹp nhất khối, thậm chí là đẹp nhất trường, và còn là người nổi tiếng với biệt danh “Nữ Idol học đường” nữa.
Nghe nói là cô ấy muốn trở thành idol trong tương lai, nên chắc không chỉ là idol học đường thôi đâu.
Hầu hết mọi người đều nói rằng “Tao cá chắc. Đảm bảo là cô ấy xinh đẹp đến mức đủ để biến điều đó thành hiện thực đấy.” Vẻ đẹp của cô thậm chí còn quá nổi bật so với ngôi trường này.
Cô sở hữu đôi mắt cùng hàng lông mi dài và chiếc mũi dọc dừa xinh xắn.
Khuôn mặt cô thì lại nhỏ nhắn và ấm áp, cùng với đó là đường viền hàm thon gọn
Theo đó là mái tóc màu hạt dẻ tựa như được tung bay nhẹ nhàng trong gió vậy.
Hơn nữa, khuôn mặt cô ấy, khi được ánh mặt trời chiếu vào, lại trông thật đẹp biết bao mà tôi hầu như còn không tin thứ đó lại đến từ thế giới này, thậm chí là trong thế giới kỳ ảo cơ.
Tôi vô thức vừa nhìn Haruno Hinata vừa nuốt nước bọt.
Khi ở trường, tôi thường nói chuyện với vài người mà mình thân thuộc, nhưng tôi lại khá dở ở khoảng tỏ ra thân thiện với bất kì ai… nó cũng gây nên khá nhiều rắc rối.
Tôi không nghĩ bản thân lại là người nhút nhát như vậy đâu, nhưng bản chất tôi lại không phải là kiểu người tình cảm gì cho cam.
Còn cô ấy, ở khía cạnh khác, lại vô cùng nổi tiếng do cô rất hòa đồng với mọi người xung quanh, vừa có thứ hạng cao, vừa là một vận động viên tài năng xuất chúng, kể cả việc hát hò và chơi piano cô cũng rất giỏi nữa, những điều đó đã làm cô trở nên rất nổi tiếng.
Sức ảnh hưởng của “Takane no hana” nó mạnh đến mức cho dù bọn tôi có học chung lớp đi chăng nữa, tôi vẫn không cảm thấy được hai đứa đều cùng một thế giới với nhau.
Vậy nên, dẫu tôi chẳng nói chuyện được gì với cô trong một năm liền, dung mạo xinh đẹp ấy vẫn như đốt cháy cả tâm trí tôi.
Thế nhưng…
Vẻ đẹp mà tôi thấy ở cô ngay lúc này lại hệt như khi tôi thấy nhiều năm trước đây.
Nhưng mà, thứ cảm xúc còn đọng lại trên khuôn mặt cô như bao trùm cả trái tim tôi trong một cảm giác khó chịu không tả nổi.
Đôi lông mày nhíu lại, và miệng cô cũng đang mím đi.
Cô ấy trông có vẻ đang khá đau khổ.
Cứ mỗi khi tôi thấy cô ở trường, cô chẳng bao giờ nở nụ cười như làm sáng lên cả thế giới xung quanh cô mỗi khi cô tương tác với người khác cả.
Kể cả khi cô một mình hoặc khi nói chuyện nghiêm túc trong lớp, thì cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh với khuôn mặt mềm mỏng, cùng với đó là nụ cười đầy khéo léo và trang trọng.
Tôi chưa bao giờ thấy cái ánh nhìn đau đớn của cô như này trước đây… hoặc cái nhìn đầy đau khổ ấy đang có trong năm học mà hai đứa học chung với nhau chăng.
「Có lẽ nào…」
Tôi băn khoăn liệu không biết cô ấy sẽ gieo mình tự vẫn xuống dưới sông không nữa.
Chợt cái ý nghĩ đi qua tâm trí tôi, và chỉ biết rằng tôi chạy thật nhanh đến trước cây cầu.
Song Haruno lại quay đi và bước đi thật vững chắc đến phía bên kia của cây cầu.
Tôi an tâm hơn phần nào khi biết cô chắc chắn không hề tự sát.
Chà, mà nghĩ lại thì, tôi không thấy có gì lý do gì để một người tài năng xuất chúng như vậy lại có ý định tự sát, và dường như trên khuôn mặt cô cũng không có dáng vẻ bi thương nữa.
Nhưng khi ở trường, cô luôn sống với cái danh “idol”, và luôn luôn nở nụ cười trên khuôn mặt…
Tôi đứng đó một lúc lâu, trong khi suy nghĩ về Haruno Hinata, nhưng rồi cũng hoàn hồn trở lại.
「Oh, không được rồi. Mẹ sẽ mắng mình một trận nếu mình không chịu về sớm mất」
Tôi có một công việc bán thời gian mỗi tuần một lần là làm người hướng dẫn ở trường dạy nấu ăn của mẹ tôi kể từ ba tháng trước, trong kỳ nghỉ đông năm lớp 10 của mình.
Hôm nay là ngày tôi bắt đầu công việc bán thời gian này, và tôi cũng đã hứa với mẹ rằng mình sẽ về nhà đúng giờ cho “khóa học thử” được bắt đầu lúc 5 giờ chiều rồi.
Hôm nay là khóa học dành cho người mới vào nghề, và cũng là khóa học thử trước khi được chính thức vào lớp dạy nấu ăn.
Sau khi trải nghiệm qua, nếu thấy thích, thì họ sẽ chính thức được nhận vào lớp.
Tôi nhìn vào điện thoại và thấy chỉ còn khoảng 20 phút trước khi lớp bắt đầu.
Song tôi phóng thật nhanh về nhà.
Ừm thì, tâm trí tôi cũng chả còn chỗ để bận tâm về Haruno nữa.
Cô và tôi sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mà dù sao tôi làm gì có bất cứ cơ hội nào để nói chuyện với cô ấy đâu chứ, nó cứ như cơ hội được nhìn thấy một idol trên TV trên đoạn đường đi thôi.
Dù cô nàng idol đó có vấn đề gì đi nữa, nó cũng chả liên quan gì đến tôi hết, một tên bình thường như tôi, không cần phải lo nghĩ gì về chuyện này.
—— Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng chạy về nhà.
Về đến nhà, tôi mở cửa trước ra và bước vào bên trong.
Sau đó, tôi đến phòng mình trên tầng hai, và thay sang trang phục người hướng dẫn nấu ăn.
Tôi đội một chiếc mũ trắng trên đầu cùng bộ đồ ở dưới nhìn cứ như người đầu bếp phương Tây ấy, cái thứ đó được gọi là áo khoác nấu ăn, rồi tôi chỉnh lại tóc tai.
Thông thường, tóc tôi thì lúc nào cũng trông khá bù xù và tóc mái cũng khá dài nên mắt tôi chả nhìn thấy gì do nó gây nên khá nhiều rắc rối.
Dẫu vậy, mẹ đã bảo tôi rằng sự sạch sẽ là điều quan trọng cho một người hướng dẫn nấu ăn, nên tôi phải chắc ăn rằng tóc mình phải thật gọn gàng khi xài sản phẩm tạo tóc và chỉ búi lên khi tôi dạy.
Tôi đã hoàn tất bước chuẩn bị và đi xuống dưới tầng.
Rồi sau đó hướng thẳng căn phòng dạy nấu ăn.
Lớp nấu ăn của mẹ tôi được tổ chức trong một căn phòng được chuyển thành riêng biệt do tách ra từ ngôi nhà.
Căn phòng học chỉ nằm ngay dưới phòng tôi, còn cửa ra vào cho học viên thì ngay trước đoạn đường đi, nhưng nơi đây cũng có cánh cửa dẫn trực tiếp từ nhà đến lớp học.
Tôi hít thật sâu trước khi mở cửa.
Tôi tuy thích nấu ăn, và không ngại chỉ dạy cho người khác cách nấu.
Nhưng, hầu hết học viên ở đây đều là phụ nữ cả, và khá là không dễ chịu gì cho tôi khi cô đơn một mình bơ vơ giữa họ.
Cũng có khá nhiều phụ nữ đến bắt chuyện, và điều đó là bất khả thi để tôi có thể giữ cuộc trò chuyện được tiếp tục.
Ba tháng trước khi bắt đầu công việc bán thời gian này, rốt cuộc tôi cũng chẳng thay đổi được gì.
Nên tôi cố giữ nhịp thở thật bình tĩnh và mở cửa dẫn đến lớp nấu ăn.
「Nè, Yuya! Con tới trễ đấy!」
Mẹ tôi, cái người đang đeo tạp dề kia, nhăn đôi lông mày lại và nhìn vào tôi khi bà vừa nhìn thấy tôi.
Bà ấy đang tay cầm vẫy bìa tập hồ sơ.
「Con xin lỗi, xin lỗi mẹ」
Đôi mắt mẹ tôi trông cũng chả có vẻ nghiêm túc gì, nên hình như bà ấy không giận gì đâu nhỉ.
Nhìn quanh căn phòng một lúc, tôi thấy được khung cảnh như mọi khi này.
Không như một ngôi trường dạy nấu ăn bự chảng, đây chỉ là căn phòng ấm cúng chỉ với vỏn vẹn có năm hoặc sáu học viên ngay thời điểm này thôi.
Nơi đứng trước căn bếp là dành cho người hướng dẫn.
Còn phía trên, có một chiếc gương khá lớn được gắn trên phía trần nhà để những học viên có thể nhìn thấy bàn tay của người hướng dẫn thật rõ ràng.
Tại chính giữa căn phòng là một chiếc bàn hình hộp chữ nhật to lớn để cho học viên có thể chuẩn bị thức ăn.
Còn đâu chỉ có hai bồn rửa cho việc rửa chén dĩa.
Kế bên chiếc bàn nấu nướng đó là mẹ tôi đang đứng với một tập bìa hồ sơ cùng cây bút chì máy đang cầm trên tay.
—— Hôm nay có bốn học viên thôi à?
Mẹ tôi kêu tôi đến, và mọi học viên ở đó đều quay đầu tới hướng đi của tôi.
Trong số họ…
Hình ảnh của cô nàng Haruno Hinata cũng đang đứng ở đó.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại