Dưới bầu trời trong xanh và đầy nắng , nơi những tia nắng ban mai đang đón chào một ngày mới . Quả thực là một ngày đẹp trời
Trong khi đang nghĩ rằng nếu như có thể đánh một giấc với tiết trời như thế này nơi những ngọn gió thỉnh thoảng phe phẩy trên từng ngọn tóc thì còn gì tuyệt vời hơn . Nhưng tiếc thay lúc này tôi không có thời gian cho việc đó , tôi gọi cho cô gái tinh linh có mái tóc đỏ rực
“Igu Jisuta. Liệu điều này có ổn không? ”(Arge)
“Tất nhiên là ổn rồi!” (Igu)
Igu Jisuta ra vẻ tự hào trong khi ưỡn ngực lên khi nói vậy. Đằng sau cô ta là một lượng lớn thức ăn đã được chuẩn bị là để dành cho một chuyến đi dài.
Không có thịt , chủ yếu là rau củ quả và ngũ cốc, tôi rất vui vì cũng có bánh mì trong đó .
Cũng đã được một ngày sau khi chúng tôi giải quyết những hiểu lầm và biết nhiều hơn về nhau. Tôi quyết định bắt đầu chuyến du hành một lần nữa.
Igu Jisuta nói với tôi rằng chúng tôi có thể dành thêm một chút thời gian của mình ở đây nhưng mà chúng tôi đang trên đường hộ tống Richelle-san về nhà . Với lại tôi không thể cứ ở đây mãi mãi.
Tôi cất giữ thức ăn cô ấy đã chuẩn bị sẵn trong [Huyết Hạp] của mình và tôi cúi đầu chào cô ấy.
“Cảm ơn chị rất nhiều, Igu Jisuta” (Arge)
"E hehe, Imouto đáng yêu của chị sẽ bắt đầu trên cuộc hành trình , vì vậy tất nhiên bản thân là một người chị thì ít nhất thì cũng phải làm được như thế này" (Igu)
Igu Jisuta vuốt ve đầu tôi khi cô ấy nói vậy.
Linh hồn tôi từ kiếp trước là một người đàn ông nhưng cơ thể tôi bây giờ là một cô gái. Ngay cả khi cô ấy đối xử với tôi như một đứa em gái thì cũng không có gì là sai.
“… Argento” (Igu)
“Ồ, vâng, gì vậy ạ?” (Arge)
"Thành phố Antares đã hoàn toàn bị phá hủy, một nơi như thế không thể được gọi là nhà được, vì vậy em có thể chọn nơi này nếu như em muốn một nơi mà bản thân mình thuộc về" (Igu)
“… Uhm” (Arge)
"Nếu em cần bất cứ điều gì em có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào, là vậy đó." (Igu)
Nơi mà Vampire Argento có thể trở về, không phải là gia viên của nhà Kuon. Tuy đây không phải là nơi tôi sinh ra, nhưng tôi không ngại về việc sẽ quay lại đây vào một ngày nào đó.
“… Cảm ơn” (Arge)
Tôi hiểu ý nghĩa của lời nói của cô ấy, điều đó khiến tôi cảm thấy nhột nhột
Tuy nhiên, tôi biết rằng cảm giác lúc này không phải là một cảm giác xấu. Vì vậy, tôi chấp nhận nó.
“Đó là lý do tại sao, tất cả mọi người, xin hãy chăm sóc và tiếp tục chiếu cố cho Imoto đáng yêu của tôi” (Igu)
“… Tôi sẽ bảo vệ cô ấy ngay cả khi cô không nói điều đó. Nhưng đột nhiên cô hành xử như chị của Arge với khuôn mặt tự mãn đó làm tôi khá là tức giận. ”(Felnote) (R: ghen ăn tức ở à BB-chan)
“Mu, có chuyện gì với điều đó hả, Felnote-kun. Nếu cô không thích nó, vậy việc tôi rời khỏi Đại ngân hàng này và một mình theo chân mấy người thì sao? ”(Igu)
“Thế còn công việc của cô thì sao…!” (Felnote)
Cô ấy có vẻ khá nghiêm túc khi nói đến chuyện đó nhưng nơi này đang hỗ trợ trực tiếp cho nền kinh tế của toàn thế giới. Sẽ có rất nhiều rắc rối cho cả toàn thế giới nếu nơi đây không còn có ai tiếp quản nữa.
Khuôn mặt của Zeno-kun bỗng trở nên xanh xao nên có lẽ chúng tôi nên dừng câu chuyện lại trước khi anh ấy hoàn toàn ngất xỉu (R: tội thanh niên, đc trả ơn đâu không thấy mà toàn thấy bị hành không)
“Igu Jisuta, xin đừng nói những điều thật bất hợp lí như thế. Mọi người sẽ giúp em và em cũng có thể tự bảo vệ mình ”(Arge)
“Muu, nhưng… nhưng. Chỉ khi chị không phải làm công việc này thì chị cũng sẽ đi nữa.
Vậy thì em có muốn mang theo 30 con golem cỡ lớn để làm bảo vệ cho em thì sao? ”(Igu)
“Dừng lại” (Arge)
Tôi có thể cất giữ chúng trong túi máu của mình, nhưng sức mạnh tấn công của chúng thì quả thực quá sức tưởng tượng
Cô ấy nghĩ chúng ta sẽ chiến đấu chống lại cái gì mà cần đến ba mươi vũ khí khổng lồ như vậy để bảo vệ. (R: giờ thui chứ chả biết sau này đâu)
“Gu ~ nu ~ nu…, nhưng nhìn… những điều Kuzuha-kun đã nói! Chị không muốn sau này phải hối tiếc! ”(Igu)
"Không sao đâu , vấn đề nghiêm trọng nhất của bọn em là về thức ăn nay đã được giải quyết nên chị không cần bận tâm nữa đâu " (Arge)
Khẩu phần ăn của Richelle-san là vấn đề lớn nhất trong chuyến đi này, vì vậy tôi biết ơn vì cô ấy đã giải quyết nó cho chúng tôi.
Tuy nhiên, có vẻ như Igu Jisuta không bị thuyết phục. Nhưng sau một lúc, cô ấy cũng từ bỏ.
"Mu ~ mu ~ mu ... Mọi người, tôi sẽ nói lại lần nữa, hãy bảo vệ Imouto quý giá của tôi một cách cẩn thận!" (Igu)
“Arge-sama, Tinh linh kia nổi giận vì điều gì vậy ?” (Richelle)
"Cô ấy nói với chúng ta là phải cẩn thận và không nên ăn quá nhiều" (Arge)
Khi nó trở nên hơi rắc rối, tôi đã thay đổi bản dịch một chút .
Igu Jisuta đã cư xử khá kỳ lạ hoặc cô ấy có vẻ bảo bọc tôi hơi thái quá kể từ hôm qua. Ngay cả tôi đã quen với nó nhưng tôi đã có một chút mệt mỏi.
Tôi nghĩ cô ấy rất dịu dàng, nhưng cô ấy nhiều khi lại quá mức theo nhiều cách.
Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại như thế này, liệu cô ấy có mệt không?
Trong mọi trường hợp, tôi không thể ở lại đây mãi mãi.
Cô ấy nói với tôi rằng sẽ rất ổn nếu tôi có thể quay trở lại và tôi sẽ làm điều đó, nhưng bây giờ tôi có việc phải làm.
Bởi vì tôi đã hứa sẽ hộ tống Richelle-san đến quê hương của cô ấy ở lục địa Quỷ.
“Vậy thì, Igu Jisuta… uhm…” (Arge)
“À,“ Itte kimasu ”liệu em có thể nói thế không?” (Igu)
“Uhm… Itte kimasu” (Arge) (Bọn em đi đây)
“Um. Itte rasshai ”(Igu) (Ừ, chúc em có một chuyến đi vui vẻ)
Tôi sẽ không nói 「Sayonara」(tạm biệt)
Tôi cũng nói từ đó với Satsuki-san, nhưng lần này chắc chắn là một từ khác.
Tôi đã có một ngôi nhà để có thể trở về vào một ngày nào đó, tôi có nghĩa là những lời như thế.
Tôi vẫn còn bối rối khi được đối xử như thế, cô ấy gọi tôi là Imouto của cô ấy.
Tuy nhiên, tôi không muốn phủ nhận điều đó.
“Chà, chị cầu nguyện cho sự an toàn trong hành trình của em.
Và chị cũng sẽ rất vui nếu đôi khi em có thể gửi cho chị vài lá thư. Vì vậy, chị có thể biết rằng em lúc nào cũng an toàn và luôn vui tươi ”(Igu)
“… Em hiểu rồi” (Arge)
Tôi chưa bao giờ sử dụng dịch vụ thư từ ở thế giới này lần nào cả.
Ngay từ đầu, tôi không biết kiểu thư từ nào đang truyền tải ở thế giới này.
Chà, tôi có thể hỏi Felnote-san sau.
Tôi nghĩ nó rất rắc rối, nhưng tôi cũng muốn biết, vì vậy tôi nghĩ thỉnh thoảng tôi có thể làm điều đó.
Đối với cô gái cô đơn này.
Tôi đáp lại bằng cách vẫy tay, và tôi lên xe ngựa.
Felnote-san và Richelle-san cũng vào trong xe ngựa.
Chỉ có Zeno-kun đang ngồi bên ngoài để di chuyển xe ngựa.
“Chị không sao chứ - ?” (Kuzuha)
"Chị không sao, chị đã chào cô ấy đúng như mong muốn, nhưng sẽ tốt hơn nếu em cũng chào cô ấy, Kuzuha-chan" (Arge)
Kuzuha-chan, người luôn nói lời tạm biệt một cách đàng hoàn trong mọi trường hợp như vậy lại không làm lần này. Em ấy mỉm cười và hỏi một câu hỏi với một cảm giác kỳ lạ.
“Em không giỏi với một cái gì đó giống như chia tay với một thành viên trong gia đình” (Kuzuha)
“… Có phải cái gì đó như thế không?” (Arge)
“Bây giờ Arge-san là Imouto của cô ấy, nên em là bạn của Imoto của cô ấy. Em đã hứa và nói chuyện với cô ấy ngày hôm qua, vì vậy em ổn.”(Kuzuha)
Tôi ngồi xuống cạnh Kuzuha-chan, người đang vui vẻ nói chuyện.
Không vì lí do gì cả. Bởi vì xe ngựa rộng, không cần phải làm như vậy.
Tôi chỉ muốn làm điều đó. Không có ý nghĩa gì đằng sau nó.
“… Arge-san” (Kuzuha)
“Sao vậy , Kuzuha-chan?” (Arge)
"Cảm ơn chị rất nhiều" (Kuzuha) (Arigatōgozaimasu)
“Fu ~ e?” (Arge)
Tôi đã bối rối một lúc. Tôi không biết em ấy cảm ơn tôi vì điều gì.
Có lẽ tôi làm nên một khuôn mặt khá ngu ngốc. Kuzuha cười và đôi tai cáo của em ấy liên tục ve vẩy.
“Em cảm ơn chị vì đã luôn ở bên cạnh em khi em đã đánh mất hahaue của em” (Kuzuha)(Hahaue= mẹ)
“… Nhưng chị chỉ ở đó?” (Arge)
Tôi đã không gọi cho Kuzuha-chan, người đang than khóc cái chết của mẹ em ấy vào lúc đó.
Tôi không biết phải làm gì, thậm chí tôi không thể nói bất kì điều gì cho em ấy và vuốt ve em ấy chỉ để an ủi cho em ấy.
Tôi chỉ ở đó bên cạnh em ấy cho đến khi em ấy ngừng khóc.
“Nhưng em thực sự rất vui vì điều đó” (Kuzuha)
"Thật vậy sao?" (Arge)
“Bởi vì chị đã ở đó, nỗi cô đơn trong em lúc đó đã được lấp đầy
Nếu Arge-san không có mặt ở đó vào lúc đó, em sẽ không dễ dàng vượt qua được nỗi buồn của mình…
Và ngày hôm qua, em cũng đã không thể nói ra được những điều đó với Igu Jisuta-san”(Kuzuha)
Kuzuha-chan mỉm cười trong khi khuông mặt thể hiện một chút ngượng ngùng.
Chắc chắn, nếu ngày hôm đó chúng tôi không gặp nhau, có lẽ Kuzaha-chan có lẽ đã trở thành Igu Jisuta thứ 2 rồi
Nếu em ấy cảm ơn tôi theo nghĩa đó, tôi hoàn toàn hài lòng với lời cảm ơn đó. Những gì tôi đã làm không phải là một việc lớn, nhưng nếu điều đó đã giúp em ấy thì lại là một điều khác.
“… Vậy à, không có gì đâu.” (Arge)
Tôi nghĩ rằng tôi có thể ngoan ngoãn nói như vậy.
“... Vì vậy, khi Arge-san đối mặt với bất kỳ sự khó khan nào , em chắc chắn sẽ tìm mọi cách để giúp chị” (Kuzuha)
“Vậy sao?” (Arge)
“Vâng, bởi vì đối với em ... Arge-san đã trở thành một người . . . . . . không thể nào thay thế được ...” (Kuzuha)
Trái tim tôi bỗng cảm thấy ấm áp khi nghe những điều Kuzuha-chan nói.
Tôi không biết rõ cái cảm giác đang nảy nở trong trái tim tôi là gì
Tuy nhiên, cảm giác này khiến tôi nhận ra rằng tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp của trái tim mình.
Vì vậy, bây giờ, hãy làm theo những cảm xúc tôi có.
“… Cảm ơn” (Arge)
“…………” (Kuzuha)
Khi cảm xúc lẫn tinh thần tôi đang cảm thấy thật sự ấm áp khi được vây quanh bởi những điều tốt đẹp , vào lúc này thật khó nói nhưng có lẽ tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc chăng ? Chà tôi không chắc được điều đó nữa .
Trong khi đang nghĩ đến những điều như vậy thì Kuzuha đang làm một vẻ mặt với sự tò mò pha thích thú khi em ấy nhìn tôi .
“Có chuyện gì vậy, Kuzuha-chan?”
“À, không, về việc chị mỉm cười như thế, chị có thể làm lại lần nữa không !?” (Kuzuha)
"… Chị đã mỉm cười ư ? Chị . . . . Chị không định làm thế… ”(Arge)
“Thật là đẹp! Vì vậy, xin hãy làm như thế lần nữa! Hãy nở nụ cười đó lần nữa! ”(Kuzuha)
Mặc dù Kuzuha-chan bảo tôi làm thế, tôi vẫn gặp rắc rối nếu em ấy đột nhiên hỏi.
Ban đầu, tôi thậm chí còn không ý thức được việc làm gì đó như mỉm cười.
"Er ... như thế này ư ?"
“Uhm, điều này thật dễ thương, nhưng nó hơi khác một chút…!” (Kuzuha)
Và, tôi đã thực hành nụ cười một lúc với Kuzuha-chan, tôi không biết tại sao em ấy lại rất hứng thú với chuyện như thế này.
Mục tiêu của cuộc hành trình của chúng tôi vẫn còn xa, tôi không thực sự biết bạn bè của tôi là gì nhưng tôi rất bối rối. Tôi thậm chí đột nhiên có một người chị lớn.
Tuy nhiên, ngực của tôi bằng cách nào đó cảm thấy ấm áp.
************************************
Side Story: Nụ cười của niềm hạnh phúc
“Có vẻ...mình không thể...giữ lấy lời hứa đó” (Cyril)
Nằm gục giữa một đống đổ nát của một thành phố đã từng rất hưng thịnh, tôi dần nhớ lại lời hứa mà tôi đã dành cho một người mà đối với tôi người đó rất là quan trọng.
Dù cơ thể đã bị thương rất nặng sau cuộc chiến, những tôi không hề cảm thấy một chút đau đớn gì cả, ý thức của tôi dần được cái lạnh và nỗi buồn đung đưa vào giấc mơ mà tôi chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại, những hồi ức lúc còn sống dần bay qua tâm trí tôi như một cuộc phim quay ngược nhưng nói lại quay về lại thời điểm đó
Tôi còn nhớ ngày đó, ánh nắng chiếu qua từng khung cửa và dần lấp đầy căn phòng mà đối với tôi đã nhìn bao nhiêu lần vẫn không biết chán, con người ngồi đang ngồi trong đó đang cặm cụi với những dụng cụ và những mảnh phụ kiện một cách say sưa như một đứa trẻ đang chơi đùa với món đồ chơi yêu thích của mình đang ở trong đó mà không qua tâm tới việc tôi đã ở trong đó
Với một nụ cười trên môi, tôi cất lên câu nói mà tôi hay dùng
“Em đã về rồi, sư phụ” (Cyril)
Không chậm trễ một giây, người đó quay lại nhìn tôi với một nụ cười tươi thắm
“Mừng em trở về” (???)
Những cơn gió mùa thu vào ngày hôm đó bay qua khung cửa sổ nơi phòng sư phụ tôi như thể chào đón tôi trở về nơi tôi thuộc về