"Arge-san, Arge-san, làm ơn hãy thức dậy đi ." Tôi nghe Kuzuha-chan nói.
"Ni ~ yamu."
Tôi ngoan ngoãn lắng nghe em ấy, và thức dậy. Ép buộc bản thân mình phải thức dậy , mặc dù vẫn còn buồn ngủ làm tôi ngáp lên ngáp xuống , khi tôi đưa mắt nhìn lên cái lỗ trên trần tôi có thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao như thể nó đang hiện hữu trong đây vậy . Bây giờ tôi lại nghĩ về nó, về túp lều này; tự hỏi em ấy làm thế nào để có thể xoay sở vào những ngày mưa gió chứ ?
(Đổi ngôi xưng chị em cho tình cảm)
"Nó vẫn là ban đêm ư ?" Tôi lẩm bẩm.
"Đã tối rồi, chị ngủ trông rất ngon."
"Ehehe, không có gì nhiều ~"
"Em không ca ngợi đâu ! Tại sao giọng nói của chị thì hài lòng, nhưng khuôn mặt của chị sao lại nghiêm túc vậy ? "
"Đó là một tài năng của ma cà rồng."
"Ồ, vậy ư , nó thật tuyệt vời!"
Trong khi nhìn tôi một cách cẩn thận, Kuzuha-chan dường như bị thuyết phục bởi điều đó . Em ấy tin tưởng vào tôi bởi một điều ngớ ngẩn như thế ư ? Rốt cục cô bé này có thể khờ khạo đến mức nào chứ ? Vì tôi ngủ thiếp trên đống rơm, cơ thể tôi không cảm thấy cứng. Nhưng như một thói quen, tôi duỗi người ra, cánh tay của tôi nâng cao trong không khí khi tôi cúi lưng của tôi .
"Nii yam ~" Yeah, nó thật thoải mái.
"Arge-san, phía trước! Mặt trận của chị ! "
"Fu nya? Aa, chị xin lỗi. "
Dường như cái chăn của tôi bị tuột xuống để lộ ra ‘mặt trận của mình’;và bởi vì Kuzuha-chan bị làm phiền bởi nó, tôi đã kéo nó lại cho chính mình. Tôi thực sự không quan tâm đến nó lắm ; cơ mà, đó là do lỗi của em ấy mà bây giờ tôi không có quần áo để mặc , và tôi nghĩ là em đã nhìn thấy mọi thứ khi em ấy đã đốt quần áo của tôi ngay lần gặp đầu tiên với hỏa ma pháp. Nhưng thật là thô lỗ nếu để cho một cô gái nhỏ nhìn thấy tôi như thế (Trans: Main đã chấp nhận thành gái)(Edit : Đó là còn chưa kể là main đã nhìn thấy của em ấy rồi mà thế là hòa nhau rồi)
Sau màn khởi động tốt đẹp của mình, tôi kéo ra một cái chăn khác, chà xát nó lên trên cơ thể tôi và rũ xuống, trước khi nhận thấy hai món ăn lót trên mặt đất.
"Cái gì thế này?"
Tôi biết nó trông giống như một bữa ăn nhưng, có phải nó thực sự? Bản thân chiếc đĩa phẳng và tròn, bát sâu hơn một chút. Tôi nghĩ đây là một món súp. Những gì tôi không hiểu là những gì trong đó. Thật khó để nói về món súp của nó; màu trắng nhạt , và có vẻ dính dính . Một thứ như vậy được dùng như thức ăn ư ?Và trên hết, tôi có thể ngửi được một mùi chua ghắt từ nó.
... Đây có phải là cháo thui không vậy ?
Tôi chỉ có thể gọi nó như vậy ; thật khó để gọi đây là thức ăn , bất kể bạn nhìn nó ra sao , nó còn tệ hơn cả thức ăn cho chó. Kuzuha-chan đang ngồi trước món ăn, với cả hai tay chắp lại với ý nghĩa ‘cảm ơn vì bữa ăn’ . Mái tóc dài mềm mại của em ấy buộc lại một cách ngay ngắn cẩn thận vì vậy nó sẽ không gây cản trở trong việc ăn uống ; và em ấy cúi thấp đầu xuống và nói .
"Itadakimasu ~ wa"
"Đợi đã ."
Tôi định ngăn em ấy lại nhưng không kịp . Và khi tôi nhìn lại chiếc đĩa và cái bát trước mặt với một cảm giác khó nói lên lời . Thú thật là tôi không hề muốn ăn nhưng hãy nghĩ mà xem , đây có lẽ là thứ tốt nhất mà em ấy có thể làm cho tôi vậy nên nó có chút bất lịch sự nếu như tôi chê bai và có thể khiến cho em ấy bị tổn thương là điều tôi không hề muốn .
Vậy nên với một phản ứng nhanh gọn dứt khoát tôi nhanh chóng cầm lấy cái đĩa ở trước mặt rồi nhanh chóng bỏ nó vào “Huyết Hạp” của mình , và tôi làm điều tương tự với phần ăn từ chiếc bát sâu . Tôi làm điều đó khá nhanh và điều đó làm cho em ấy nghĩ là tôi đã ăn xong phần của mình rồi . Tuy nhiên :
"... Arge-san?"
Kazuha đưa cho tôi một ánh nhìn khá lạ .
Mặc dù em ấy đang cố ăn nó, nhưng thật tệ, tôi không thể để cô ấy ăn cái gì như thế này.... cái thứ này sẽ phá vỡ dạ dày của em ấy mất .
Thật không tốt khi ăn cái gì đó thậm chí nó còn không thể được gọi là thức ăn. Đó là điều khiến tôi cảm thấy khó chịu ngay cả khi nhìn vào , và nó còn khó chịu hơn cả , khi mà nhìn thấy ai đó phải ăn những thứ như vậy. Tôi nghĩ rằng trẻ em nên được ăn những thứ tươi ngon và bổ dưỡng . Có lẽ em ấy ăn những thứ đó hàng ngày, nhưng tôi không thể bỏ qua điều này.
"... Những món ăn này là thức ăn thừa từ một bữa tiệc đúng không ? Có phải những thứ này là em nhận được từ tên lãnh chúa phải vậy không ? "Tôi hỏi.
"Ah , vâng , em đã nhận nó trong khi Arge-san đang ngủ, em xin lỗi vì nó không được ngon, nhưng ... chị đã ăn nó, phải không?"
"Vâng, ma cà rồng có thể ăn bữa ăn từ bàn tay của họ"
"Phải vậy không ?!"
"Vâng, tôi thậm chí có thể ăn từ khuỷu tay của tôi."
"Ồ, thật tuyệt với!"
Vâng, em ấy thực sự tin nó, vì nó khá là một chút buồn cười , tôi sẽ gạt đi chuyện đó vào luc này . Bởi vì đôi mắt sáng lấp lánh như mèo của em ấy , ah không, của cáo nhìn trông rất dễ thương. Sau khi lấy đi phần 'thức ăn' nhận được từ Kuzuha , tôi rút ra một số hạt và trái cây từ 'Huyết Hạp', và đưa chũng cho Kuzuha-chan . Em ấy nên ăn những thứ này ; chúng có lẽ còn tốt hơn rất nhiều so với việc ăn cái gì đó mà tôi thậm chí còn không thể gọi chúng là thức ăn.
"Uhm xin lỗi vì đã ăn tất cả đồ ăn của em . Vì vậy, hãy nhận lấy những thứ này như một lời xin lỗi. "Tôi nói.
"... không, không sao đâu , em không bận tâm lắm đâu "
"Thậm chí là vậy đi chăng nữa, chị vẫn phải xin lỗi."
"... uhm Arigatō gozaimasu ~ wa" (Trans: Để y vậy thấy hay hơn)
Kuzuha-chan bắt đầu ăn trái cây, hạ thấp đầu nhỏ hơn khi cô nói 'Itadakimasu ~ wa' trước; có vẻ như em ấy hiểu ý định của tôi. Tôi không cần ăn trong một vài ngày, và tôi vẫn còn có rất nhiều thức ăn. Vì Neguseo dường như đang ăn cỏ ở xung quanh gần đây, trái cây nên để Kuzuha-chan sử dụng sẽ tốt hơn. Sau khi đợi Kuzuha-chan ăn xong, tôi bắt đầu nói.
"Kuzuha-chan có hài lòng với cách mà em đang được đối xử như vậy không?" Tôi hỏi.
"Ý của chị là gì?"
"Sống xa mẹ, và sống một mình. Sau đó, được cho bữa ăn như thế này, em không cảm thấy mệt mỏi ak? "
"... Người mẹ đáng kính của em vẫn đang cố gắng hết mình, em không thể trông chờ điều gì cả."
"Thế thì ... em không cảm thấy cô đơn à?"
"…chỉ một chút ;em đã không nhìn thấy mẹ trong vài tháng rồi. Lãnh chúa nói với em suốt thời gian rằng mẹ của em vẫn đang cố gắng hết mình ... Nhưng em muốn nghe nó từ mẹ mình không chỉ là một báo cáo từ lãnh chúa "
Tôi nghĩ rằng lãnh chúa và cha mẹ cô ấy thật kinh khủng, nhưng khi tôi nghe chi tiết về câu chuyện của Kuzuha-chan, tôi nghĩ rằng hoàn cảnh có thể khác.
... Có phải bố mẹ em ấy cũng thích điều này?
Nếu đứa trẻ và cha mẹ dễ bị lừa dối, tôi có thể hiểu được tình hình hiện tại bằng cách nào đó. Tôi không có ý nói rằng cha mẹ sẽ hoàn toàn không đối xử với con cái của họ tệ bạc , nhưng trong trường hợp này, có vẻ như lãnh chúa là một trong những kẻ xấu.
Tôi nhìn vào Kazuha-chan, trông giống như là em ấy đã ăn xong. Và tôi để lại các chiếc đĩa ra từ trong [Huyết Hạp] ,không hiểu sao khi nhìn vào chiếc đĩa nó làm tôi gợi nhớ đến món ăn mà Kazuha-chan đã chuẩn bị. Tôi cảm thấy buồn cho em ấy đã không có được một cuộc sống gia đình đúng nghĩa cũng như không có được một bữa ăn ngon ấm cúng cùng người thân , em ấy đã phải luôn một mình làm mọi thứ làm tôi tự hỏi sao cuộc đời lại có những bất công đến vậy . Điều làm tôi cảm thấy khó chịu nhất chắc chắn là bữa ăn của em ấy nhưng chắc đối với em ấy mà nói thì đó như là sự hiếu khách của lãnh chúa.
"Chị xin lỗi, Kuzuha-chan, chị nghĩ là mình sẽ ra ngoài một lúc."
"Chị định đi đâu?"
"Bởi vì chị cảm thấy khá no, nên có lẽ chị sẽ đi dạo một chút, và đừng lo cho chị , và cứ ngủ trước đi chị sẽ quay trở lại ."
Tôi không chờ đợi câu trả lời của Kuzuha-chan trước khi đứng dậy, và đi đến lối ra . Đẩy qua tấm cửa bị hư hỏng không còn che được lối vào, tôi đi ra ngoài.
"Vậy thì có lẽ mình nên rời đi chăng?"
Tôi đã được ngủ ngon và ăn uống đầy đủ .
Theo một nghĩa nào đó, tôi nợ Kazuha-chan.
Tập trung vào mọi thứ xung quanh, tôi tìm thấy mùi của con người. Có thể là một ngôi làng nhỏ, vì tôi không thể ngửi được mùi mạnh mẽ như Arlesha. Tôi đặt chăn của tôi trong 'túi máu' và thay đổi cơ thể của tôi thành một con dơi.
... Tôi nghĩ đã đến lúc để hoàn trả lại một chút lòng thành .
Tôi không được ăn nhiều lắm, nhưng đó không phải là một vấn đề. Điều quan trọng đối với tôi là tôi cảm thấy thế nào về nó. Cách em ấy cư xử tử tế với tôi làm cho tôi cảm thấy ấm lòng mặc dù là em ấy nghèo và hoàn cảnh khá bế tắc , và bây giờ điều đó khiến tôi cảm như mình là một gánh nặng.
Tôi nghĩ đến chuyện đi gặp mẹ của em ấy , tôi sẽ xác minh sự thật, và tôi sẽ mang mẹ em ấy trở lại, nếu có thể.
Tôi sẽ đền đáp lại nhiều hơn ân huệ mà tôi đã nợ em ấy .
Vì vậy, tôi vỗ cánh của dơi của tôi, đẩy bản thân mình về phía trước. Vì nó rất rắc rối, vì vậy tôi chọn khoảng cách ngắn nhất, một đường thẳng .