"... Fuuu ......"
Đang ngồi lắc lư ở trên lưng Neguseo, tôi để một tiếng ngáp lớn về phía bầu trời trong xanh kia . Tôi tranh thủ hít lấy bầu không khí trong lành kia trong khi ngáp . Tôi cảm thấy hơi lạnh.
"Mình muốn có quần áo."
Không thể không nói. Tôi muốn mua nó ở đâu đó càng sớm càng tốt, nhưng ... nó là điều không thể cho đến khi tôi vượt qua được biên giới. Tôi có phải chum kín cái chăn quanh mình và chịu đựng đến khi đó không?
Tôi phải vượt qua những ngọn núi này để đến được nước Cộng hòa từ Vương quốc.
Nói đến Neguseo, chúng tôi bắt đầu chuyến đi rất sớm vào ngày hôm nay. Có vẻ như nó sẽ nhanh hơn nếu anh ta chạy, nhưng tôi đã ngăn anh ấy bởi vì nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
"Vậy thì, tôi nghĩ là mình sẽ ngủ thêm một chút nữa ."
"Arge, không phải cô vừa mới thức dậy ah ?"
"À, có chuyện gì với điều đó không ?"
"… Không , Không có gì."
Anh ấy nói chuyện như thể anh ấy đang có một cái cổ họng mệt mỏi vậy , Neguseo tiếp tục đi bộ.
Dường như tâm trí của anh ấy đang để ở đâu đó, hoặc cách đi bộ của anh đã trở nên khá hoang dã.
... Tôi có nói điều gì đó kỳ lạ không?
Tôi hơi băn khoăn , nhưng nếu Neguseo không nói gì, tôi không cần phải hỏi anh ta để biết them chi tiết. Nó khá là rắc rối.
"Hãy cho tôi biết nếu như anh đang đói, mệt mỏi, hoặc đang khát được không , không cần phải giữ mình lại đâu ."
Tôi bỏ rơi những nghi ngờ trong tâm trí tôi và nhắm mắt lại để ngủ. Ngay khi cảnh quan đã bị chặn và cơn buồn ngủ kéo đến. Nhưng sau đó tôi cảm thấy một cái gì đó khi tôi cố gắng ngủ.
"Neguseo, anh có thể dừng một lát không? Bởi vì tôi nghĩ rằng mùi này có lẽ là cô gái đó. "
"Ồ, có vẻ như cô ấy đang tiến đến gần hơn."
Bởi vì chúng tôi có thể chia sẻ được mùi hương cũng như có thể cảm nhận được cùng một thứ nhờ vào ‘Huyết Thệ’ , nói cách khác chúng tôi có thể dễ dàng đạt được sự ‘thấu hiểu’ lẫn nhau . Neguseo dừng lại.
Thoang thoảng trong bầu không khí là một mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của một người con gái mà tôi đã biết . Nó chắc chắn thuộc về Kuzuha-chan. Có vẻ như mùi hôi của em ấy từ hôm qua đã biến mất thay vào đó là một mùi hương ngọt ngào dịu dàng hệt như mẹ em ấy vậy. Em ấy có thể là đã tắm.
Mùi hương ngọt ngào ấy dường như được kích thích ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn , rõ ràng là cô ấy đang hướng về chúng tôi ngày một gần . Khi tôi đưa mắt nhìn , tôi có thể thấy mái tóc màu vàng kim của em ấy tung bay trong gió khi đang tiến đến đây , nhìn từ xa trông em ấy như một cô cáo đang chạy như bay trên đồng cỏ vậy .
"Arge-san!"
Kuzuha
Gọi tôi với một tiếng gọi lớn ,
Kuzuha-chan chạy nhanh hơn. Bộ quần áo em ấy đang mặc bây giờ nó không còn tả tơi như lúc trước nữa . Bộ Kimono của em ấy đang mặc bây giờ là một bông hoa màu đỏ được vẽ theo phong cách giống như của mẹ em đã mặc, rõ ràng là so với lúc trước thì bộ quần áo này tốt hơn rất nhiều lần so với trước đây.
Số lượng đuôi cũng đã tăng từ hai lên ba. Có phải em ấy đã lên cấp không vậy ?
Em ấy vẫy ba cái đuôi của mình và nhanh chóng tiến đến chỗ tôi, và mặc dù em ấy chạy rất nhanh nhưng hơi thở em ấy vẫn khá đều đặn mà không gấp gáp .
Em ấy đang mang một ba lô lớn với kích thước giống như cơ thể của mình ngay bây giờ. Làm tôi tự hỏi liệu em ấy sẽ không cảm thấy mệt mỏi nếu em ấy chạy đầy sức trong tình trạng như vậy?
"Arge-san!"
"Ồ, vâng ... cái gì?"
"Tại sao chị lại không đợi em chứ !?"
"... Huh?" Tôi không thể hiểu ý nghĩa của những lời em ấy nói với tôi và nó bị mắc kẹt trong đầu tôi. … chờ đã? Gì cơ ?
Đối với tôi hiện giờ là một người không hiểu hàm ý câu nói của Kuzuha , và điều đó đã khiến em trở nên giận dữ. Em ấy đặt cái ba lô mà đang mang trên mình xuống đất và nhìn tôi với ánh nhìn mạnh mẽ.
"Này, Arge-san, em nhớ là đã nói là 'em sẽ đi' và em vẫn để lại cơ thể của mẹ ở đó, đúng không?"
"Uh, đúng vậy ."
"Nếu vậy, thông thường chị sẽ không nghĩ rằng em sẽ quay lại ư ? Tại sao chị lại không đợi em ? Sau khi chôn cất cho mẹ em đúng cách, em đã phải nhanh chóng đuổi kịp chị một cách vội vàng cho đến bây giờ. "
"Ah không, chị cũng nghĩ rằng em sẽ trở lại, nhưng có lẽ vai trò của chị đã kết thúc. Chị đã nhận được lời xin lỗi từ cuộc tấn công nhầm lẫn và trả lại lòng biết ơn của mình đối với bữa ăn . Vì vậy, nên chị nghĩ rằng mình đã có thể đi. "
"... Chị , chị không có bạn bè đúng không ?"
Tôi ngây người trong thoáng chốc bởi câu hỏi bất chợt đó của em ấy , nó đã đánh trúng tim đen tôi . Đó là sự thật, không ai trong số những người tôi quen biết là bạn của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi muốn có được một người bạn. Tôi chỉ nhận được những gì tôi đã được trao, như đã cho .
"Uh, chị không có."
"Ở đây, sau tất cả ... Ah Không, em không thể nói quá nhiều về bạn của mình được . Nhưng em đã được mẹ dạy đúng cách ! Một cách để có thể đi ra ngoài với bạn bè! Việc chuẩn bị là hoàn hảo! "
... Đó không phải là một người bạn không khí, phải không?
Tôi nghĩ vậy , nhưng tôi không dám nói ra. Bởi vì Kuzuha-chan quá tự hào nên nếu tôi nói bất cứ điều gì ... Không, tôi nghĩ rằng nó không ổn lắm để nói bất cứ điều gì vào lúc này .
Kuzuha-chan nhấc cái ba lô lớn của em ấy và đi đến chỗ tôi đang ngồi , vuốt ve cơ thể của Neguseo. Rồi em nhìn tôi và nói:
"Đó là lý do tại sao mà em sẽ hoàn toàn tin tưởng vào chị từ bây giờ."
"......? Ý em là gì?"
"Em muốn cảm ơn chị vì vậy nên em sẽ theo Arge-san."
"... Tại sao vậy, Kuzuha-chan, em thậm chí còn không biết chị đang định đi đâu cơ mà ?"
Tôi không hiểu ý nghĩa của nó, tôi không hiểu ý định của em ấy . Sau khi hoàn trả lại sự biết ơn vào thời điểm đó, có lẽ nó đã kết thúc mối quan hệ của chúng tôi, nhưng không hiểu sao nó vẫn còn , tôi không thể hiểu những gì em ấy nói với tôi vào lúc này. Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối , Kuzuha-chan cười vui vẻ vì một lý do nào đó, nhìn tôi. Khuôn mặt em ấy vào lúc này có phần nào giống như mẹ mình .
"Dù cho chị ở nơi đâu, em sẽ đi đến đó. Và đó chính là chị, người đã nói với em rằng em có thể sống theo cách em muốn. Không phải những gì chị nói là có nghĩa 'em được tự do đi theo chị '? "
"... Chị chỉ nói rằng em có thể sống theo ý mình."
Đó là những lời tôi đã nói với em ấy, tôi không thể từ chối điều đó . Bởi vì tôi không muốn làm tổn thương sự tự do của người khác , cũng như của chính mình . Nói thật chứ tôi không hề giỏi về khoản này , tôi thậm chí còn không thể chăm sóc bản thân mình ngay bây giờ và tôi phải chăm sóc một cô gái khác. Tôi chỉ làm việc khi tôi muốn trả lại lòng biết ơn đối với một ai đó. May mắn thay, chúng ta có rất nhiều thức ăn và nước, và hành lý lớn cũng có sẵn cho Kuzuha-chan. Nó không có vẻ là một vấn đề ngay cả khi tôi mang cô ấy đi cùng.
"Là một người bạn của em , e, tin tưởng vào chị, Arge-san!"
"Uhm, cám ơn."
Mặc dù tôi không hiểu nó , tôi đã được chấp nhận như một người bạn, và nó khá là rắc rối để từ chối. Số người đi kèm đã tăng lên mà không gây chú ý, Nhưng những gì tôi định làm sẽ không thay đổi.
Để rời khỏi vương quốc này và tìm một người nuôi sống tôi suốt đời. Chỉ có như vậy thôi .
"Đi thôi, Neguseo."
"Tôi hiểu."
"Oh, chờ đã ! Chị định đi với bộ dạng thế ư Arge san ? Phải lo chuyện quần áo cho chị trước đã ! "
"Uh. . . . uhm em có mang theo bộ quần áo nào không ?"
"Không, bây giờ em sẽ làm nó, vậy nên hãy xuống đây đi nào!"
Kuzuha-chan ra dấu cho tôi ngồi xuống .
... Tôi có thể may.
Tôi có thể may lại được những bộ quần áo bị rách nát, nhưng thật là tuyệt vời khi mà có thể làm ra được những bộ quần áo từ một đống tạp nham . Bằng cách nào đó nó có vẻ thô ráp, nhưng tôi đánh giá cao nó miễn là tôi có thể mặc quần áo vào lúc này , vì vậy tôi ngoan ngoãn rời khỏi Neguseo.
"... Tôi chỉ ở đây thôi, xin hãy gọi tôi khi mà cô xong việc ."
"Uh tôi biết rồi ."
"Tôi nghĩ là nó sẽ mất khoảng một ngày, liệu điều đó có được không?"
"Không có vấn đề, thưa cô chủ ."
Dường như anh ta thực sự quan tâm đến cơ thể của tôi, và Neguseo biến mất. Tôi không quan tâm lắm nếu như anh ta nhìn thấy cơ thể của tôi, nhưng chính anh ta lại có vẻ quan tâm đến việc mình sẽ bị bắt giam, bởi một ai đó đang khỏa thân trên lưng mình . Hãy để anh ta một mình vậy .
"Vậy thì, um, em có cần phải đo lường không?"
"Vâng ... Em sẽ cẩn thận để làm ra được bộ quần áo phù hợp với cơ thể chị ... Ha ~ aa ... Arge-san, da của chị trắng thật đấy !"
" Vậy sao ? Có thể đó là vì chị là một ma cà rồng nhỉ ? "
"... Vậy thì , chị có ổn với ánh mặt trời không? Mẹ em có kể với em rằng , từ rất lâu trước đây ma cà rồng là một chủng tộc với sức mạnh ma thuật thuộc tính bóng tối, và khi họ bị trúng ánh nắng là thuộc tính thánh quang , cơ thể họ sẽ bị đau đớn đáng kể ... "
"Yên tâm đi , bởi vì chị có cả sức đề kháng ánh nắng mặt trời và khả năng chịu đựng thuộc tính thánh quang đều ở mức độ cao, nên không sao đâu . Vậy thì, chúng ta nên quay trở lại làm việc nhỉ ? "
"Vâng, xin chị hãy ở yên như thế nhé, bây giờ thì em sẽ đo và làm quần áo cho chị bây giờ."
"Là vậy sao."
Tôi không biết lý do, nhưng Kuzuha-chan đang lắc lắc cái tai và đuôi của em ấy trong một tâm trạng rất thoải mái. Tôi tự hỏi . Tôi tự hỏi tại sao trông em ấy có vẻ như rất hạnh phúc khi ở bên tôi (vì em yêu chị chứ sao :V) , trở thành một người bạn với tôi sẽ không thực sự mang lại lợi ích gì cho em ấy cả .
... Bạn bè, phải không?
Đó là một từ mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới . Và đây là lần đầu tiên mà tôi có cảm giác khá là khó tả như vậy . Mà thôi tôi nghĩ là mình phải đóng gói mấy cái ý nghĩ đó mà tôi không nhận ra trong đầu mình và nhanh nhanh để cho Kuzuha làm công việc của mình.
Làn gió thổi qua làm tôi cảm thấy hơi lạnh khi mà tôi cởi bỏ tấm chăn ra , tuy vậy nhưng nó cũng thoải mái. Tôi nhắm mắt lại và để phần còn lại cho Kuzuha-chan. Vào lúc này tôi cảm thấy khá ngại ngùng , nhưng suy cho cùng thì chắc đó cũng là cảm giác của nhiều người khi mà phải nhắm mắt lại và để một người con gái khác đụng chạm vào cơ thể mình .
Ah. Tôi muốn kết thúc chuyện này sớm và nhanh nhanh đánh một giấc .