Trận solo với Công chúa Alexia đã kết thúc và hiện tại chúng tôi đang trên đường trở lại Vương phòng. Công chúa Alexia đã tỉnh dậy ngay sau đó, và hiện tại cô ấy đã thay đồ. Vì lý do nào đó mà tôi cũng được cô ấy rủ rê vào cùng, nhưng tôi đã từ chối. Tôi đã chịu đựng mấy thứ mệt mỏi đó đủ quá rồi.
''Tốt lắm, có sức mạnh như thế ở độ tuổi đó. Ngươi đã nuôi dưỡng một đứa trẻ khác thường huh, Margrave - Runwalker.''
Quốc vương nói
''ÔI cha. Nếu thằng bé mạnh đến thế thì Lãnh thổ Margrave cũng yên bình nhỉ?''
Tể tướng cũng thế. Xem ra người này chỉ thấy được phần cuối cuộc chiến
Trong khi họ bàn tán về những thứ khác nhau thì
''Otou-sama, con vào đây!''
Cánh cửa mở ra và Công chúa Alexia bước vào. Khi tôi trông thấy Công chúa Alexia, bản thân tôi đã bị mê hoặc trong vô thức. Không như bộ đồng phục học sinh lúc nãy, cô ấy hiện đang khoác trên mình một bộ váy. Hiểu biết của tôi về trang phục tuy không quá chuyên sâu, nhưng nếu tôi không nhầm thì nó được gọi là A-line thì phải? Mặc dù nó chỉ là một chiếc váy màu xanh nhạt với một ít trang trí, chính việc đó lại tôn lên vẻ đẹp của Công chúa Alexia lên thêm một bậc. Hơn tất cả, nó không hoàn toàn che đậy được Oppai-sama. Đường ranh sâu hun hút có thể nhìn thấy giữa hai ngọn đồi khiến nó có hơi 'râm râm'.
''Fumu, fumu''
Tôi đã nói là ông đang săm soi quá nhiều đấy, lão già biến thái chết tiệt. Đừng có nhìn nó và gật gật đầu hết lần này đến lần khác như thế.
Vậy rồi, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi như thể đó là chuyện hiển nhiên. À mà vì tôi có địa vị thấp nhất ở đây nên tôi là người ngồi xa Quốc vương nhất.
''Công chúa Alexia. Người không ngồi nhầm chỗ à?''
''Nn? Không sao đâu. Tôi muốn ngồi đây á mà! Aa, nhân tiện, tôi vẫn chưa được nghe tên anh đâu.''
À ừ nhỉ, có lẽ tôi chưa nói gì về nó.
''Xin thứ lỗi! Tôi là con trai của Margrave - Runwalker, Leivelt Runwalker.''
''Vậy sao, hân hạnh được làm quen với anh! Lei!''
Công chúa Alexia mỉm cười nói thế. Khi không cầm vũ khí, tôi cảm giác cô ấy như là một người phụ nữ thượng lưu ngọt ngào,.... nhưng ngay cả khi vận vũ khí bên mình, tựa như âu đó cũng là một nét đẹp riêng.
''Đúng rồi! Con có thể mượn Lei từ bây giờ không? Otou-sama, Margrave?''
''Có những thứ như trận đấu tay đôi lúc nãy hay những vấn đề của ngày mai nhưng, ta đoán sẽ tốt hơn nếu hỏi Margrave. Có vấn đề gì không, Margrave?''
''Vâng, không vấn đề gì. Lý do thần đưa Lei đi cùng là để thằng bé kể về cuộc tập kích bất ngờ mà thôi.''
''Vậy sao, thế thì con có thể tự do làm điều mình thích, Alexia. Lei cũng vậy, ta rất biết ơn nếu cậu đi cùng với đứa con gái Tomboy của ta. Ta sẽ rất mong đợi vào cậu ở tương lai.''
Quốc vương mỉm cười nói vậy
''Haa! Thần rất lấy làm vinh dự! Thưa Bệ hạ!''
Ngay sau đó, cánh tay tôi bị kéo đi
''Đi thôi nào! Lei!''
Và chúng tôi rời khỏi Vương phòng. Tôi có để ý đến những cái nhìn đầy ấm áp của mọi người vào thời điểm đó, nhưng tôi chả thể làm gì cả. Tôi đã không biết rằng ngay sau khi mình đi ra ngoài, tương lai của tôi đã trở thành vấn đề bàn luận..........
''Giờ thì, Lei! Bây giờ hãy cùng đến học viện đi! Vì nếu đi từ đây thì chỉ mất 5p xe ngựa thôi!''
''Eh? Nhưng Công chúa Alexia Điện hạ vừa mới thay trang phục thành một chiếc váy mà?''
''Sẽ ổn thôi nếu tôi thay nó ra thật nhanh mà. Cậu cũng có thể giúp tôi nếu cậu thích đó, ehehe ~''
Công chúa Alexia sáp vào tôi. Ở bên kia
''Alexia-sama. Tôi nghĩ đem một chàng trai vào phòng là điều không nên, dẫu cho ngay cả khi đó là một đứa trẻ đi chăng nữa.''
Một cô gái xinh đẹp khoác trên mình bộ đồng phục học sinh bước qua
''Ara, Helen đã quay lại rồi à? Mặc dù tôi đã nghĩ đến việc đi đến học viện ngay bây giờ.''
''Tôi nghe nói hôm nay người có việc phải làm nên người muốn được về sớm, nhưng tôi lại không nghĩ rằng người thực sự sẽ bỏ lại tất cả công việc của hội học sinh sau lưng và về nhà. Tôi đã bị Chủ tịch Hội học sinh mắng đấy.''
''Haha, tôi xin lỗi, Helen. Có một người tôi muốn gặp mà không phải vướng bận bất cứ vấn đề nào khác.''
Thế rồi Công chúa Alexia ôm chặt lấy tôi bằng tất cả sức lực của mình. Trong cặp O...oppai-sama là khuôn mặt của tôi! Tôi k... không thở được!
''Alexia-sama. Người đã quên rằng có những người không thích bị ngài làm như thế sao? Ngay cả bên trong trại trẻ mồ côi, những đứa nhóc cũng gọi người là ''Công chúa Oppai'' và bỏ chạy khỏi người vì bị người ôm quá nhiều. Mặc dù một người như tôi thậm chí còn không có ngực để vùi chúng vào đó!''
''......Tôi xin lỗi, Helen. Cô đã nhận ra điều đó sao. Đừng khóc mà, được chứ?''
''Tôi không có khóc! Phải nghe những lời an ủi từ một người có nó, weーn!''
Ch, chuyện này tệ thật. Có nhiều thứ đang diễn ra nhưng tôi cũng gần tới giới hạn rồi.
''Oops, em xin lỗi, Lei. Tại anh quá mức dễ thương nên em đã ôm theo bản năng. Helen cũng đừng khóc nữa mà.''
Cuối cùng tôi cũng được thả ra. Haa, haa, quả đúng là một món vũ khí đầy khủng khiếp mà! Suýt chút nữa là tôi đồng hành cùng Đường Tăng rồi!
''Gusuu. Tôi hiểu rồi. Quan trọng hơn, đứa trẻ này là ai thế? Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta.''
''Đúng rồi nhỉ. Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy. Tên anh ấy là Leivelt Runwalker, con trai của Nhà Runwalker nổi tiếng khắp đất nước.''
''....... Tôi hiểu rồi. Đây là con trai của Margrave nổi tiếng đó huh. Xin lỗi vì lời giới thiệu chậm trễ của mình, tên của tôi là Helendine Largous. Con gái lớn của Nhà Hầu tước và cũng là trợ lý của Alexia-sama.''
Helen-san có kiểu tóc được cắt ngắn, cô ấy trông cứ như chủ tịch lớp ấy. Mặc dù có phần nào đó lại là tường thành......
''Có chuyện gì sao?''
''À k, không, không có chuyện gì đâu. Rất vui được gặp cô, tôi là Leivelt Runwalker. Xin hân hạnh được làm quen.''
Tôi nói vậy và đáp lại lời chào của cô ấy
''Rất hân hạnh được làm quen, Lei-kun. Vậy thì, tại sao Alexia-sama lại đưa Lei-kun đến đây? Vì người không thể gặp được người mình tìm sao?''
''Tôi đã gặp được người đó! Ý tôi là, người mà tôi muốn gặp là Margrave!''
''Vậy tại sao người lại mang cậu bé này đến đây? Bộ người không đấu với Margrave sao?''
''Thay cho Margrave, tôi đã đấu với Lei!''
''Aa, và người dẫn cậu nhóc đến đây thay cho một lời xin lỗi huh. Alexia-sama, người đã dốc toàn lực ngay cả khi đối thủ là một đứa trẻ, đúng không?''
''Đúng! Và tôi đã thua rồi! Ehehe ~ thế nên từ bây giờ anh ấy sẽ là bạn đời của tôi!''
'' '' Huh? '' ''
Helen-san và tôi thốt lên cùng một lúc...... Cô ấy nói thế là sao?
''Alexia-sama đã thua đứa trẻ này sao? Không giữ sức?''
''Chuẩn! Tôi đã bị đánh bầm dập luôn đó!''
Rồi Công chúa Alexia giơ ngón cái lên
''Erm ~ ý người là gì vậy ạ?''
''Lei-kun không biết huh. Alexia-sama chưa từng có tình cảm với bất kỳ người nào trẻ hơn cô ấy, và chính vì thế mà cô ấy đã tuyên bố rằng sẽ không kết hôn trừ khi người đó giành chiến thắng với cô ấy trong một trận đấu, thêm nữa người đó phải là người trẻ tuổi hơn hoặc chỉ được hơn cô 2 tuổi.''
''Huh?''
''Bệ hạ cũng biết về tài năng của Alexia-sama nên ngài ấy đã chấp nhận điều đó, nếu người đó thắng được Alexia-sama thì sẽ ổn thôi.''
''Cha tôi cũng biết?''
''Chắc chắn là ngài ấy phải biết chứ. Ý tôi là, có những lá thư được gửi đến cho những Nhà đáp ứng yêu cầu của Alexia-sama.''
Ệch, tôi.. tôi bị lừa cmnr! Đó là lý do tại sao cha già Sieg lại giao nó lại cho tôi! Tôi liếc qua Công chúa Alexia, và rồi
''Từ bây giờ xin hãy chăm sóc cho em nhé, Chồng yêu!'' (Hay lắm cô gái ( *• ̀ω•́ )b
Một nụ đầy rạng rỡ..... và rồi cô ấy cố ôm lấy tôi. Helen mỉm cười cay đắng mà không thèm dừng nó lại. Thế nhưng, ở bên kia
''Cuối cùng cũng tìm được người rồi! Alexia-sama! Hôm nay tôi chắc chắn người phải có người làm đối thủ của mình!''
Vì sao đó có chúa mới biết, một thằng ranh cục súc vác trên mình bộ đồng phục học sinh đi cùng với 3 thằng nhãi rú lên
''Miễn đi. Mấy người chỉ là đám yếu đuối.''
Công chúa Alexia nói thế với một cái nhìn cực kỳ bất mãn. Tôi ước gì cô ấy không ôm tôi một cách đầy thờ ơ thế này. Tôi không thể thấy được khuôn mặt mình bị vùi trong Oppai-sama. Mặc dù tôi rất hạnh phúc.........
Và rồi một số dự cảm không lành bất chợt kéo đến......... nó đang sôi sục.............