THE PRINCESS IN THE GAME RETURNS TO NORMAL

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 117

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5219

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 84

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 85

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 18

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

THE PRINCESS IN THE GAME RETURNS TO NORMAL - Chương 04 Ta sẽ cho ngươi cơ hội (1)

 Cuối cùng, chính Maeve – Kỵ sĩ tập sự Hoàng gia Gallia - chính là người mang cờ trở về. Sau khi nộp cờ cho giảng viên, cô rời khỏi rừng.

Jacques, trưởng khoa Kiếm thuật, nhìn lũ học viên với nụ cười gườm. Ánh mắt ông ta như gấu đói vồ mồi.

"Vậy từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng ba ngày dã ngoại… đáng nhớ nhé?"

"...?!"

"...?!" 

"...?!" 

Và thế là...

Địa ngục đã bắt đầu với 29 học viên kiếm thuật còn lại.

Từ trong tán rừng âm u, những kẻ trợ giảng đột ngột bước ra. Tiếng hét thét gắt gỏng vang lên, xua đám học viên vào giữa khoảng đất trống hoang vắng trong khu rừng .

"Chạy cho đúng hàng lối vào!"

"Chạy! Chạy nhanh lên!" 

"Giữ hàng mà chạy—!" 

Tiếng hét của trợ giảng vang lên xen lẫn tiếng chân học viên.

Lũ tân binh chạy đến ướt đẫm mồ hôi.

"Hự...! Ha!"

"Ugh, ha...!"

Quá trình này thật kinh khủng. Khi họ vật lộn chạy qua đồi dốc, đồng phục họ dính đầy bụi đất.

Nếu ai đó chệch hàng, trợ giảng sẽ hiện ra như ma, đá hoặc quát vào mặt họ.

Rồi một nữ học viên quý tộc không chịu nổi nữa và hét lên .

"Dừng lại, dừng!Chết tiệt! Chỗ này thật điên rồ! Ta không chịu nổi nữa!"

"Hừ! Từ chối tham gia khóa huấn luyện là vi phạm quy định và sẽ bị đuổi học. Ngươi biết chứ?" 

"Hah! Có mơ ta cũng không bao giờ quay lại ! Ta sẽ trở về Cộng hòa ngay bây giờ !" 

Thật kinh ngạc, một học viên tự bỏ cuộc chỉ sau 30 phút. Ánh mắt những người còn lại hoảng loạn. Họ nghĩ:

'Nếu trở về mà không có bât cứ một thành tự gì, mình sẽ thành trò cười mất . Lại còn bị bọn thường dân khinh nhục nữa chứ...'

'Mình không thể thua lũ quý tộc yếu đuối này...! Phải sống sót và thành công...!'

"..." 

Artie thầm nghĩ: *'Vẫn còn chịu được.'*

Cậu quay lại nhìn. Trong rừng tối lấm lem, một bóng dáng nổi bật.

Công chúa Lydia.

Khi cậu quay lại nhìn. Trong khu rừng mờ tối, giữa đám người người nào cũng nhem nhuốc bụi đất, có một bóng hình lập tức thu hút mọi sự chú ý.

Đó là Công chúa Lydia.

Dáng người thanh mảnh của cô trong bộ đồ tập nổi bật hẳn giữa lũ học viên kiếm thuật thô ráp. Thế mà cô vẫn lặng lẽ theo sau cả nhóm, bước đi vững vàng không chút nao núng

Artie nghiêng đầu.

"...?"

'Chẳng lẽ điện hạ có sức bền hơn mình tưởng?'

Nhưng những học viên khác, mụ mị vì kiệt sức, không nhận ra điều kỳ lạ này.

Chỉ Artie Có thể nhìn ra.

'Đúng rồi... nàng là người hoàng tộc Gallia - vùng đất hiệp sĩ danh tiếng tại phương Nam.'

Dù vậy, trợ giảng vẫn tiếp tục hành hạ lũ học viên.

"Chạy đúng vị trí vào!" 

"Chạy thật nhanh vào ! Nhìn ngươi có khác gì con lợn không hả! không chạy được thì lăn đi"

một người trợ giảng đá mặt vào một học viên quý tộc làm hắn ngã lăn ra .

"Kha! Ngươi dám đá ta...? Ngươi biết ta là ai không...?! Ta đến đây để học kiếm, không phải lăn lộn như chó!"

Tên học viên quý tộc gào lên.

Nhưng trợ giảng - một cựu binh đã từng ra trận đánh với đế quốc phương Bắc - không dễ bị khiêu khích.

Người trợ giảng bước tới. Ánh mắt tràn ngập sát khí từ chiến trường.

Giọng gầm gừ:

" Mỗi chạy không xong mà nhà người còn đòi cầm kiếm ư?"

"..."

"Đứng dậy và bắt đầu chạy ngay !"

"..."

"Ngươi có biết không? Khu rừng này rất là yên tĩnh đấy ? có người chết cũng không ai biết đâu HaHa!"

"...Tôi, tôi chạy ngay!."

Cuối cùng, trừ kẻ bỏ cuộc,

28 học viên đều đến được bãi đất tập. Và đón chờ họ là bài tập thể lực như địa ngục từ sáng đến tối.

---

Artie lê bước trong sự mệt mỏi.

Cậu thở không ra hơi. Nhưng so với cuộc sống trước đây, chuyện này còn chịu được.

'...Không ngờ sau bài huấn luyện thể lực mà còn có thêm nhiều bài huấn luyện khác'

Ngay sau khi xong bài huấn luyện các trợ giảng chỉ dạy sơ lược qua về thức ăn có thể tìm trong rừng và cách cắm trại mà không cung cấp một chút gì cho học viên.

"Các người tưởng được ngủ trên giường ký túc xá à? Mơ đi !"

"Chia nhóm hai người. Tự xoay xở để sống sót. Chỉ vậy thôi." 

Ngay sau khi nói xong, họ chìm vào bóng tối của khu rừng và biến mất

Artie không ngờ khắc nghiệt đến thế.

'Không biết những người khác thế nào? Họ sẽ chịu đựng 3 ngày như này? Liệu bọn quý tộc có chịu nổi?'

Anh ngó nghiêng xung quanh. Và nhận ra mình đã lầm.

"...Hừm."

Trong rừng tối,

vài học viên quý tộc ngồi dưới gốc cây, run rẩy. Họ khóc nức nở, giờ đây niềm kiêu hành của một quý tốc đã biến mất hết.

"Hức... hu..."

"...Chết tiệt."

Nhưng họ không thể mãi ngồi đó.

Cơn đói hành hạ sau cả ngày tập luyện. Những học viên còn sức thì bắt đầu lùng sục tìm thức ăn.

"Này! Đó là dâu rừng của tao."

"Cút ngay, tao thấy trước."

"Thằng thường dân khốn khiếp! Mày có biết tao là ai không! Ta là--"

"Muốn làm gì thì làm. Ở đây làm gì có cái khái niệm 'Quý tốc và thường dân'. Ra ngoài cứ việc thét lên 'Tôi bị đánh ở học viện' là được , nếu người dám HAHA!."

"Tch...! Tên khốn!"

Quý tộc và thường dân giành giật như chó tranh xương. Quả là cảnh tượng "đẹp đẽ" của học viện.

Artie thở dài.

'...Mình định nướng ít nấm và quả rừng , nhưng mà nếu còn ở đây thêm nữa chắc chắn sẽ dính vào chuyện phiền phức.'

Cậu bắ đầu nhìn về phía rừng sâu và đánh giá tình hình.

"..."

Như đã nhận thấy trước đó,

không có dấu chân sói hay mùi nước tiểu yêu tinh. Mùi rừng hoang dã quen thuộc hoàn toàn vắng bóng.

'...Họ đã dọn dẹp an toàn cho học viên.'

Có vẻ những học viên khác đã mất bình tĩnh trước tình mà không nhận ra điều này.

"..."

Artie lặng lẽ tiến vào rừng sâu, trong khi tin chắc nơi này là nơi an toàn.

Lũ học viên ở bãi đất thậm chí không nhận ra rằng một thành viên trong lớp- tên thường dân đã biến mất từ bao giờ. Nhưng chính cậu cũng không biết... 

một học viên khác cũng đã rời đi và bám theo cậu từ đằng sau.

---

Arti nhanh như cắt gom đống lá khô và vỏ cây đã chuẩn bị từ trước. Hắn khom người, từng hơi thở nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác thổi bùng tia lửa từ hòn đá lửa, khiến ngọn lửa dần bén vào nhiên liệu.

Những cây nướng thô sơ được hắn vót vội từ cành cây khô, xuyên qua những cây nấm rừng và quả dại cứng như đá. Từng luồng khói bốc lên mang theo mùi hỗn độn của vị đắng chát và ngọt lờ đờ.

"Phù... may mà luôn mang theo đá lửa."

Cậu mỉm cười mãn nguyện. 

Mùi thơm bốc lên.

"!"

Bụng đói của Artie sôi lên. 

Khi cậu dùng đôi tay run rẩy bởi đói với tới xiên nướng...

Một cơn gió bất ngờ thổi tới.

Vù—!* 

Ngọn lửa nhỏ bỗng vụt tắt.

"?!"

Artie đứng phắt dậy. Cậu cẩn thận nhìn xung quanh .

'Là trợ giảng?! Hay thú rừng?' 

Nhưng đôi mắt chưa thích nghi được với bóng tối của khu rừng không thể phát hiện ra gì.

Đúng lúc đó...

Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

"...Đồ ngốc, đốt lửa vào ban đêm. Nếu có địch, chúng sẽ phát hiện ra ngươi ngay. Dù không có địch, cũng nên tập luyện với tâm thế đó chứ !."

"Ai đó?!"

"Nhà ngươi hét to thế, địch mà nghe thấy thế sẽ rất vui đó." 

Người bước ra từ bóng tối là Lydia. Mái tóc vàng óng ánh dưới trăng mờ.

"...Là ta."

"...?!"

Artie giật mình, cúi gập người.

"Điện hạ—?! Tiểu nhân thất lễ. Xin ngài khoan dung...!"

"Hừm, Đứng dậy đi , ta tha thứ cho ngươi."

"!"

Artie thầm thở phào.

Sự xuất hiện của Lydia áp đảo đến mức làm cảnh quý tộc và thường dân tranh giành dâu rừng đã tan biến khỏi tâm trí Cậu.

'...Không, sao có cảm giác như... một thứ áp lực gì đó?'

Khi Artie đang phân vân với biểu càm kỳ lạ,

Lydia lên tiếng:

"Và khi đang ở trong học viện, ta cũng chỉ là học viên. mọi học viên đều bình đẳng. Vậy nên ...Gọi ta 'Lydia'."

"Th-Thần không dám ?!Thế thì th-thất lễ quá?!"

"Hừ! đây là mệnh lệnh. Và nói tên ngươi ra."

"Vâng... tôi là Artie, một thường dân."

"Được rồi, hãy thoải mái đi."

Thật kỳ lạ.

Cậu không biết nàng muốn được đối xử như một công chúa hay đối xử bình đẳng nữa.

"..."

Nhưng Artie không còn cách nào khác ngoài tuân lệnh.

Mỗi lời nói của Lydia đều mang theo sức nặng không thể chối từ. Đúng là phong thái của một 'bậc quân vương chân chính'.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng cậu.

'Liệu đây phải chăng... là uy nghiêm của hoàng tộc?'"

Đúng lúc ấy,

Lydia ném một vật từ bóng tối. Trông như chiếc vòng tay nhỏ.

"Bắt lấy."

"?!"

Khi Artie vội chụp lấy, chiếc vòng lóe sáng xanh.

Lóe—!

Chiếc vòng tan thành thứ ánh sáng lạ .

"Cái gì—?!"

"Thứ ngươi vừa nhận là một 'thanh kiếm'."

"Hả...?" 

"Hãy tưởng tượng—một thanh thánh kiếm huyền thoại với lưỡi kiếm xanh."

"Ý ngài là...?"

Nhưng cũng như cách người ta tự nhiên khi nghĩ đến Goblin khi nghe từ 'goblin', hình ảnh một thanh kiếm huyền thoại tỏa sáng xanh lam hiện lên trong tiềm thức Artie.

Lóe—!

"...?!"

Và rồi...

Một thanh kiếm hiện ra trong tay cậu.

Thanh kiếm thanh tú,

Màu xanh hồ như mặt hồ.

"...!"

Artie run rẩy.

Đầu ngón tay cầm kiếm ngứa ran.

Như được định mệnh kết nối...

Cậu không thể kìm nén cảm giác này.

---

Lydia cảm thấy rất hài lòng.

'Vậy là bỏ qua được cảnh hướng dẫn nhàm chán khi Artie bị quái vật truy đuổi vào ngày cuối huấn luyện, rồi giác ngộ sức mạnh sau khi nhặt được thánh kiếm trong tình thế nguy cấp.'

Dĩ nhiên, Lydia đã xử lý con quái vật đó. Vì đây là cảnh có animation chất lượng cao trong nguyên tác, nàng dễ dàng tìm được vị trí của nó .

Đúng lúc ấy,

Artie thảng thốt.

tiếng kêu thất thanh của Artie vang lên.

Thanh kiếm xanh hắn vừa cầm trên tay tan biến như những hạt bồ công anh.

"Hả?! Thanh kiếm... đâu rồi!"

"..."

"Kh-Không thể nào...?!"

"..."

Mặt Artie biến sắc.

Lydia lạnh lùng quan sát.

'...Trông cậu ta như kẻ bị người yêu bỏ đi trong đêm tân hôn. Chắc do chưa gặp nữ chính nào nên Danan chính là "nữ chính" của hắn.'

Để tránh hiểu lầm, nàng giải thích:

"Đừng hiểu nhầm, Artie. Nó là một thánh vật. Nó sẽ tự biến mất khi ngươi mất tập trung và không tưởng tượng ra nó."

"Thật sao?"

"Ừ. Từ nay, thanh kiếm sẽ trưởng thành cùng ngươi. Càng mạnh, nó càng hiện hữu lâu."

"...Thật kinh ngạc."

"Đúng vậy. Đây là 'Danan' - thánh kiếm của anh hùng Aren , Vị Anh hùng đã cứu Vương quốc Gallia."

"..."

Artie nghiêng đầu ngơ ngác không thể tin vào thứ vừa nghe được. Bất kỳ ai biết 'Truyền thuyết Anh hùng' - người cứu cả lục địa phương Nam chứ không chỉ Gallia - đều sẽ phản ứng như vậy.

"...????" 

Cậu dè dặt hỏi:

"Điện hạ."

"Lydia." 

"L-Lydia... ngài nói đây là 'Thánh kiếm Danan'..."

"Đúng." 

"...Nhưng thánh kiếm không phải đã trở về với Thần Mặt Trời sao?"* 

"Đó là lời dối trá của giáo hội để độc quyền phong anh hùng. Thần Mặt Trời chưa hề lấy lại thánh kiếm. Nó được giấu tại nơi anh hùng 'Aren' chút hơi thở cuối cùng... Chính là 'Học viện Aren'. Nó nằm tại đó chờ người thừa kế chân chính."*

"Ấy...?! Vậy thế chẳng phải tôi là hậu duệ Anh hùng Aren—?!"

"Đừng có mà tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Nếu không, ngươi sẽ bị Hiệp sĩ Thánh và giáo đồ cuồng tín của Giáo hội truy sát." 

"..."

Artie toát mồ hôi lạnh.

"S-Sao ngài có được thứ này?"

"Ta tình cờ nhặt được trên đường."

"Báu vật như này mà lại nhặt được trên đường ??? mà quan trọng hơn ...Tại sao ngàu lại đưa cho tôi?"

"Vì ta không dùng được. Và chỉ có ngươi có thể."

"ha-haha."

Lời đáp thẳng như ném đá thẳng vào cậu , khiến cậu choáng váng. Cậu đứng hình giây lát, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác:

"Vậy... giờ tôi phải làm sao?"

Lydia khẽ nheo mắt, giọng nói như băng:

"Hay trở lên mạnh hơn. Thánh kiếm đã chọn ngươi - đó là ân huệ, cũng là lời nguyền. Ngươi chỉ có một con đường: trở nên đủ mạnh mẽ để không bị chính định mệnh của mình nghiền nát."

Artie đờ ra một lúc sau khi nghe nàng nói , ngay sau đó một tia quyết tâm lóe lên trong đôi mắt Artie. Cậu siết chặt nắm đấm:

" Làm , làm cách nào tôi có thể mạnh lên?"

Khóe môi Lydia nhếch lên thành nụ cười :

"Muốn biết sao?"

"Đúng vậy!"

"Tốt." - Nàng xoay người - "Theo ta. Từ nay trở đi, ta sẽ huấn luyện cho nhà ngươi !."

"Vâng!"

Artie đáp không chút do dự.

Với câu trả lời này,

ít nhất 2-3 tuần sự kiện nguyên tác đã bị bỏ qua.

Lydia thở dài.

'Đáng lẽ ngươi nên hỏi tại sao lại mời chào mình chứ . Đồ ngốc cả tin. '

'Sự ngây thơ này cũng chính là lý do hắn liên tục bị NTR trong các route heroine. haiz'

---

Vài ngày sau.

Thánh nữ Aria đột ngột đứng dậy khi đang cầu nguyện.

"!" 

Nàng cảm nhận được.

Thánh kiếm...

đã tìm thấy vị chủ nhân mới.

Và người đó ở rất gần.

'Anh hùng... cuối cùng cũng đã xuất hiện!'

Trái tim đập thình thịch, Aria chạy theo chỉ dẫn đến nơi được hướng dẫn. Khuôn viên học viện lúc bình minh như đang chúc phúc cho cô.

'Mình tự hỏi vị anh hùng này sẽ là kiểu người thế nào nhỉ...?'

Và ngay khi đến gần vị trí của anh hùng thì thứ Aria chứng kiến cuối cùng là...

Một chàng trai đang chống đẩy...

với công chúa ngồi trên lưng anh ấy .

"Yếu, quá yếu. Artie, đây là tất cả những gì ngươi có sao?"

"Gáááhhh! Điện hạ! Xin ngài!"

"Tsk, không phải ta đã bảo gọi ta là 'Lydia' sao? Thêm 100 cái nữa."

"Gyahhhh!"

Aria đứng hình trước cảnh tượng ấy.

'Tại sao... công chúa lại... đang huấn luyện cho anh hùng...?!'