"Đồng phục nữ sinh đúng là lạ thật nhỉ, mày thấy vậy không?"
Thi thoảng, Takumi lại thốt ra mấy lời bình phẩm lạ lùng và bí ẩn như vậy. Nhưng thường thì cậu ta sẽ có những suy nghĩ thú vị đi kèm với đó, thế nên tôi nhập cuộc.
"Đồng phục thì lạ chỗ nào?" Tôi hỏi cậu ta với giọng khe khẽ.
Sáng nay trong lớp không đông học sinh lắm, nhưng vẫn tôi sợ phản ứng của đám con gái nếu họ nghe thấy chủ đề mà hai đứa tôi đang bàn tán. Dù vậy, Takumi vẫn tiếp tục nói với âm lượng không đổi, chẳng có vẻ gì là rén cả.
"Đồng phục là để duy trì nội quy, và dù là vậy thì việc đó đồng thời cũng cho ta cơ hội khám phá nữa."
Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì sất.
"Ý mày là họ tự mâu thuẫn với chính mình à?"
"Đồng phục là để thể hiện sự đồng nhất, dù vậy người ta vẫn chỉnh sửa đủ thứ, có đúng không?"
"Tao không nghĩ là thiết kế của đồng phục chỉnh sửa được nhiều đâu."
"Bậy, không đúng lắm đâu nhá. Còn độ dài váy một đứa con gái thì sao nào?"
Nói đến chủ đề váy, tôi ra hiệu cho Takumi bé mồm lại một tí. Nếu mọi người xung quanh nghe thấy chúng tôi thì sẽ chẳng hay chút nào.
"Lý do mày để máy ngắn hơn… Ừm. Là để thể hiện ra sự sành điệu của mình, bởi mức độ tự tin về vẻ bề ngoài của mày, hoặc là bởi mày muốn chống đối nội quy."
"Ph-Phải nhỉ."
"Còn váy dài thì sẽ toát ra một vẻ đáng mến và chăm chĩ. Đó là cách mà sự cân bằng được duy trì, và là cách độ dài của váy được quyết định."
"Cân bằng à…"
Tôi có cảm giác như mình hiểu, nhưng cũng không hiểu lắm.
"Về căn bản là chỉ bằng việc nhìn vào váy của một đứa con gái, thì mày đã có thể tương đối đoán được tính cách của đứa con gái đó rồi. Và nhà trường thiết kế ra một mẫu váy có thể chỉnh sửa được cũng chính là vì lý do đó."
"Tao đang nghe cái thuyết âm mưu gì đây trời?"
"Thế nên, Tsuyoshi, câu hỏi quan trọng này. Mày thích dài bao nhiêu nhất?"
Nghe Takumi hỏi, thứ đầu tiên tôi nhớ đến là chiếc váy xếp li của Sako-san. Chiếc váy xếp của cô dài đến trên đầu gối vài phân, và giúp tôn lên vẻ trong sáng và siêng năng, cũng như một chút sự đáng yêu một cách trưởng thành của cô ấy. Khi xét đến độ dài chiếc váy của Sako-san, tôi có cảm tưởng như nó thật sự phản ánh con người cô vậy. Vì lý do nào đó, tôi đã bắt đầu nắm được cái triết lý về váy mà Takumi đang đề cập tới… Nhưng quan trọng nhất là, khi nói đến váy vì sao tôi lại nghĩ ngay đến Sako-san chứ?
"Này, Tsuyoshi, cái bản mặt nghiêm trọng đó làm tao thấy phát gớm luôn đấy."
"Mày là đứa hỏi tao cơ mà?!"
Tôi không thể tin được là cậu ta thật sự có gan để ý kiến ý cò vào lúc này. Nhưng có lẽ cậu ta không hoàn toàn sai, lúc nói về váy mà câm như hến luôn thì cũng hơi ghê thật.
"Thế mày thì sao? Mày thích dài cỡ nào, Takumi?"
"Đúng là tao thích váy ngắn, nhưng mà không được ngắn quá. Tao thích loại mà gió thổi không lộ đồ lót nhưng lại gần lộ ra ấy."
"Tao thấy mày mới là đứa tởm ở đây đấy, Takumi à."
Lúc cuộc thảo luận của chúng tôi đi đến hồi kết, cánh cửa phòng học bật mở. Nhìn thấy nhân vật vừa bước vào lớp, Nishida-san lại lần nữa kêu lên vì sốc.
"Machika?! Cậu lại thay đổi hình tượng nữa à?!"
Một câu đó thôi đã là đủ để thu hút anh mắt của cả lớp. Và đúng thật, váy của Sako-san đã ngắn đi hẳn 10 phân. Thông thường bạn sẽ không để tâm lắm đâu, bởi như vậy cũng đâu có vi phạm nội quy trường, và cũng chẳng thay đổi hình tượng của cô ấy từ một học sinh gương mẫu danh giá sang một đứa con gái ngỗ ngược nốt. Cho tới bây giờ, vì được ẩn giấu dưới lớp váy của Sako-san, nên tôi chưa bao giờ thật sự nhận ra rằng cô lại có đôi chân dài và đẹp đến vậy, chúng mảnh khảnh nhưng không đến mức đáng lo, và đùi cô thì trắng đến chói lọi.
Mắt tôi hoàn toàn bị dính chặt vào đôi chân của cô ấy, và dù chuyện đó xảy ra trong vô thức, dù vậy tôi vẫn có cảm giác tội lỗi và sai trái. Về cái cảm giác đó thì Takumi có vẻ như cũng đồng tình, vì cậu ta cũng đã dán mắt vào chân của Sako-san chẳng khác gì tôi.
"Đẹp thật đấy…"
Cậu ta chẳng buồn che giấu đi ánh nhìn của mình. Lúc tôi đảo mắt một vòng quanh lớp học để xem phản ứng của mấy đứa con trai khác, thì gần như toàn bộ bọn họ cũng đều đang nhìn chằm chằm vào Sako-san. Nhưng điều đó làm dấy lên câu hỏi… rằng sao cô lại cắt váy ngắn đi như vậy. Nếu suy luận về váy của Takumi là đúng, thì hẳn đã phải có gì đó thay đổi trong cách hành xử của Sako-san. Tôi nhìn lại cô một lượt. Cô đang xì xầm gì đó với Nishida-san, và mỗi khi cô cười, chiếc váy của cô lại đung đưa.
"Này, Takumi, nếu mày đoán được tính cách của con gái bằng độ dài váy, thì vậy có nghĩa là Sako-san đã thay đổi à?"
"Hỏi hay lắm. Tao đảm bảo là đã có một số thứ thay đổi rồi."
"Sao mày nghĩ vậy?"
Takumi nhe rằng cười.
"Bởi nhỏ đã bị người con trai nhỏ thích từ chối chăng… là phỏng đoán số một của tao?"
Mấy từ đó nghẹn ứ trong cổ họng tôi. Vì tôi biết chính xác cậu ta đang ám chỉ điều gì, và chẳng thể nào phản pháo được. Nhưng dù vậy, tôi không thể hiểu bị từ chối và cắt váy ngắn đi thì có liên quan gì tới nhau. Tôi dùng mắt theo dõi Sako-san để cố đoán ra những suy nghĩ trong cô, nhưng chẳng thể nặn ra được gì cả.
Vào lúc tôi bỏ cuộc rồi thở dài, thì ánh mắt của tôi và Sako-san chạm nhau. Dù là lý do gì, tôi cũng có thể nhìn thấy một nụ cười nhạt. Tôi gần như đã nhảy lên khỏi chỗ của mình vì sốc, và lập tức đảo mắt đi. Cô đã… nhận ra tôi đang nhìn mình… à? Chuông reo, và những tiết học buổi sáng bắt đầu mà chẳng có bí ẩn nào được bật mí cả.
Trong lớp tôi ngồi ở hàng cuối cùng về phía cửa sổ, vì lẽ đó tôi thấy bản thân mình nhìn chăm chăm vào lưng của Sako-san suốt cả tiết học. Tôi cứ mải nghĩ ngợi về nguyên do Sako-san lại cắt ngắn váy của mình đi. Dù vậy, cho đến tận khi hết tiết thì khúc mắc đó vẫn chưa có lời giải đáp.
"Takumi, hết tiết sinh hoạt cuối rồi kìa."
"Ưmm… oáp."
Tôi lay lay vai của Takumi đang ngủ tít thò lò. Nếu bị bỏ lại một mình, thì có lẽ cậu ta sẽ bị trễ buổi tập bóng chày. Takumi từ tốn nhấc người dậy rồi dụi dụi mắt.
"Trễ thế rồi cơ à, hờ…"
"Đi đi, trễ câu lạc bộ bây giờ."
"Rõ. Còn mày chuẩn bị đến phòng tư vấn định hướng tương lai à?"
"Chuẩn."
"Cố lên đồng chí."
"Mày cũng thế nhá."
Tôi bỏ lại Takumi đang ngái ngủ rồi bước ra khỏi lớp học. Tôi đi từ tầng ba xuống tầng hai, đến phòng tư vấn định hướng tương lai sau khi đi ngang qua vài học sinh khác. Nói là phòng tư vấn định hướng tương lai rộng ngang ngửa một cái phòng học bình thường, nhưng vì trong đó đầy ắp những kệ sách và giá đỡ, nên cảm giác chật hơn rất nhiều. Ở đây bạn có thể mượn đề thi mẫu đầu vào đại học hay mấy thứ sách tham khảo khác. Vì Cao Trung Nishijin là một trường có tiếng và cao cấp trong khu vực, nên họ cung cấp sự hỗ trợ hết mức cho những lựa chọn khả thi trong tương lai. Nhưng tôi không đến đây để nhận sự giúp đỡ cho mấy bài kiểm tra đầu vào. Thay vào đó, tôi gọi với vào chiếc bàn nằm sâu phía sau mấy cái kệ sách.
"Shibato-sensei, em tới rồi ạ."
"Ồ, Tsuyoshi đấy à."
Người đàn ông với mái tóc rối bù dừng việc mình đang làm và nhìn về phía tôi. Shibato-sensei là giáo viên phụ trách phòng tư vấn định hướng tương lai, và đồng thời cũng là chủ nhiệm của tôi hồi năm nhất. Điểm đặc biệt của thầy ấy là trông khá bơ phờ và lộn xộn. Thầy nổi tiếng với việc chỉ cạo râu hai ngày một lần, và hôm nay lại trúng hôm thầy ấy không cạo. Nói rằng ấn tượng mà bạn có được từ thầy ấy là dơ dáy thì cũng không đúng, chỉ là trông thầy già hơn rất nhiều dù chỉ mới gần ba mươi.
Tôi bước qua những hàng kệ sách đến trước bàn của thầy ấy. Dù có đến bốn chiếc bàn để cho giáo viên sử dụng, nhưng trước giờ tôi chỉ thấy mỗi mình Shibato-sensei ở đây mà thôi. Dù gì đa số các giáo viên khác đều đang ngồi ở phòng giáo viên hết rồi. Cách làm việc của Shibato-sensei rất đặc trưng, nên thầy thường có mâu thuẫn với những giáo viên khác. Vì lẽ đó nên thầy mới lẩn trốn khỏi phòng giáo viên và ẩn dật ở căn phòng tư vấn định hướng tương lai này. Tôi đến đây là để phụ giúp thầy ấy làm việc và dọn dẹp các thứ.
Theo như Sensei nói, lượng công việc của giáo viên tư vấn định hướng là khá nhiều, nên ngay khi các tiết học trong ngày kết thúc, tôi sẽ đến đây để phụ. Một số là những việc đáng nhẽ ra phải là do giáo viên xử lý, nhưng thầy lại thường đùn đẩy phần lớn cho tôi. Đó là lý do thầy ấy mới không có được chỗ nương thân trong phòng giáo viên. Đúng như dự đoán, thầy ấy lại dồn một đống tài liệu nữa cho tôi.
"Hôm nay thầy cần em phụ phân loại. Nhớ xếp theo thứ tự ngày nhé."
"Nhiêu đây không phải có hơi nhiều ạ?"
"Đừng có than phiền chứ, nghe chưa? Thầy chỉ muốn về nhà sớm thôi."
"Giáo viên mà nói được câu đó luôn à?"
Đã được một năm từ lúc tôi bắt đầu phụ giúp Sensei ở đây. Lý do tôi trở thành mục tiêu của thầy ấy trong chuyện này là bởi một câu chuyện có phần kì lạ dẫn đến.
Hổi hè năm nhất, tôi đã trượt hoàn toàn đợt kiểm tra đầu tiên. Môn nào cũng bê bết cả, và ở môn tiếng Anh, tôi còn đội sổ cả khóa nữa cơ. Cứ mỗi năm với 280 học sinh, thì sẽ có ai đó dính với cái danh đội sổ. Nói cách khác, kể cả trường chuyên như trường này thì vẫn có những thành phần thất học, chính là tôi đấy. Vì bế tắc, nên tôi đã đến tìm sự giúp đỡ của Shibato-sensei ở căn phòng tư vấn định hướng tương lai này.
"Em nhớ là hồi sơ trung mình cũng khá chăm học, nhưng giờ vào cao trung rồi thì em thấy bản thân phải chật vật rất nhiều. Em đang mất đi sự tự tin ở bản thân."
Bốn phía là những chiếc bàn, Shibato-sensei gật gù.
"Thầy hiểu rồi. Trong trường này nhiều người siêng năng và tài giỏi lắm, nên hẳn em cảm thấy mình là người duy nhất bị bỏ lại nhỉ."
"Vâng. Ít nhất thì em không muốn bị bỏ lại ạ."
"Hừm…" Sensei đặt tay lên cằm rồi trầm ngâm.
Sau một khoảng lặng ngắn, thầy đứng lên rồi cầm lấy một xấp giấy.
"Danh sách các trường đại học mà học sinh tốt nghiệp trường ta hay tuyển vào đây." Thầy ấy đặt xấp giấy xuống trước mặt tôi. "Thầy muốn em phân loại ra học sinh hiện thời với ronin, rồi tính tổng lại cho thầy. Em có thể sử dụng bút đằng kia."
"E-Etou…"
Tôi không thể theo kịp tình huống đó. Có phải tôi vừa mới bị đùn đẩy công việc không? Dù tôi tới là để tìm sự giúp đỡ? Mà, một thằng học sinh như tôi được nhìn vào mấy cái tài liệu này thật à?
"Làm xong đi, rồi ta có thể đàm đạo."
"…Dạ vâng ạ, em hiểu rồi."
Lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra Sensei vô trách nhiệm và vô tâm đến mức nào, nên tôi đã nhận việc mà chẳng để tâm gì mấy. Một tiếng đồng hồ ngắn ngủi trôi qua, tôi đã xong việc.
"Sensei, em làm xong rồi ạ."
"Thật á?! Giờ thầy về sớm được rồi." Thầy ấy nói rồi bắt đầu thu dọn chiếc bàn của mình.
"Kh-Khoan đã thầy ơi! Còn lời khuyên của em thì sao ạ?!"
Shibato-sensei đứng hình.
"À nhỉ, tí nữa thì thầy quên béng mất, haha…" Lúc thấy tôi nhìn chòng chọc, thầy ấy gượng gạo gãi đầu. "Thì chuyện là, đây lần đầu thầy đùn việc cho một đứa học sinh của mình đấy."
"Em về được chưa ạ?"
"Nào, khoan. Tới đây mới quan trọng này. Ở ngôi trường này, thì lẽ thường là điểm càng cao thì càng tốt. Em lo về chuyện đó đúng không?"
Tôi đặt mông xuống ghế lần nữa.
"Em thấy đấy, thật ra đây là trường thứ ba mà thầy dạy, nhưng thầy không thích trường này lắm."
"…Sao vậy ạ?"
"Bởi học sinh nào cũng chăm học quá thể. Mấy đứa nó cũng chắc cũng có mối lo này mối lo kia, nhưng biết đều biết việc học là con đường dẫn đến thành công."
"Ý thầy là học hành không quan trọng ạ? Chuyện này đang đi tới đâu đây?"
"Bậy bậy bậy. Ý thầy là tụi học sinh nó chăm quá thì chán lắm. Chẳng có việc gì để thầy làm hết. Nên gặp một đứa mà thật sự gặp vấn đề với cuộc sống của nó khiến thầy nhẹ nhõm lắm. Còn để trả lời cho câu hỏi của em thì… Ừ, học hành rất quan trọng."
"…"
"Đừng có nhìn thầy vậy chứ. Tới đây mới là khúc đỉnh này." Sensei tằng hắng. "Thấy sao khi làm việc của ban tư vấn định hướng tương lai?"
"Thấy sao á… Em thấy mình như nô lệ ạ."
"Haha, chứ sao nữa. Mà nhân tiện này, mấy dữ liệu mà em mới phân loại ra sẽ được gom lại và đang lên trang chủ để mấy ứng viên tiềm năng với mấy người bảo hộ học sinh xem, và sẽ hoạt động như một kim chỉ nam cho những học sinh tốt nghiệp sơ trung. Và vì em đã giúp thầy, nên thầy được về sớm đó. Thầy đang nghĩ đến việc nấu bữa tối nay. Nghe tuyệt nhỉ, đúng không?"
"Em cạn lời rồi ạ…"
"Cơ mà, em đã giúp đỡ ai đó rồi, Tsuyoshi. Dù em có học hành bao nhiêu, thì em cũng không được làm việc cho ai đó ngay đâu. Cho nên việc em vừa làm rất tuyệt diệu. Kể cả điểm em có không tốt, thì trong bảng xếp hạng người giúp đỡ em đã đạt được hạng nhất rồi đấy. Em tự tin hơn được rồi, đúng không?"
Chỉ là mấy việc linh tinh nên tôi chẳng thấy nó sẽ đột nhiên khiến tôi tự tin hơn kiểu gì hết. Nhưng cái suy nghĩ rằng mình đã giúp được ai đó bắt đầu dâng trào trong lồng ngực tôi. Không phải là nỗi sợ về điểm số và trường học của tôi cứ tự nhiên biến mất như thế đâu, nhưng ít ra tôi cảm thấy như là chân trời của mình đã rộng mở hơn. Dù vậy, chỉ là tôi không thể thành thật mà chấp nhận nó, vì lẽ đó nên tôi đã đáp lại với vẻ ương ngạnh.
"Thầy nói vậy nhưng học hành vẫn là tối quan trọng, đúng không ạ? Có lẽ em đã giúp được ai đó, nhưng làm vậy đâu có làm điểm số tệ hại của em biến mất được đâu."
"Em nói không sai. Nhưng nếu muốn cải thiện điểm, thỉ chỉ có nước học hành thôi."
Nhận được một câu trả lời mà chẳng giúp tôi được dù chỉ một chút, mắt tôi chuyển thành dấu ba chấm. Tôi đến đây là bởi muốn nhận được lời khuyên cho sự lo sợ của mình, nên việc bị nói "cứ học nhiều vào" thật sự chẳng giải quyết được gì xả. Ngày lúc tôi định phàn nàn thầy ấy thêm câu nữa, thì Sensei nói tiếp.
"Nhưng em đâu có lo về điểm số không tốt đâu đúng không? Em chỉ ghét bản thân vì không có tài cán gì thôi. Chuyện đó thì có nhiều cách khác để giải quyết mà. Giúp đỡ người khác như em mới làm cũng là một cách đấy."
"Vậy là nếu em lại đi giúp việc linh tinh thì sẽ hết lo ạ?"
"Việc đó hoàn toàn phụ thuộc vào em thôi, Tsuyoshi. Nhưng cũng đáng thử mà? Nhưng cũng không được buông lơi hoàn toàn việc học đâu đấy."
Và thế là rốt cuộc, tất cả vẫn là về việc học à? Nhưng ít nhất là tôi có thể đạt được gì đó từ nó. Tôi không thể thật sự kính trọng Shibato-sensei được vì cái hành động đẩy việc cho học sinh của thầy ấy, nhưng ít ra thầy cũng không phải người xấu.
"Cảm ơn thầy rất nhiều vì đã cho em lời khuyên ạ."
"Aye. Hữu ích chứ?"
"Một nửa ạ, chắc vậy?"
"Nhiêu đó là quá đủ với thầy rồi."
Và thế là lời khuyên của tôi kết thúc, và quan hệ giữa tôi với Shibato-sensei đáng lẽ ra cũng phải kết thúc luôn rồi. Nhưng kể cả sau đó tôi vẫn đến phòng tư vấn định hướng tương lai. Thấy tôi lại đến, Sensei chớp chớp mắt bối rối.
"Sao thế, em lại trăn trở chuyện gì à?"
"Không ạ, chỉ là không biết em có thể giúp thầy được gì hay không thôi ạ," tôi nói, và gương mặt của Sensei sáng lên.
"Thật á?! Vậy là hôm nay thầy lại được về sớm rồi!"
Và đó là cách tôi bắt đầu thường xuyên lui tới phòng tư vấn định hướng tương lai của sensei. Chẳng phải là chuyện này giúp tôi thay đổi từ một đứa tầm thường không thể học hành tử tế, nhưng như Sensei đã nói, tôi nghĩ mình có thể trở thành ai đó đặc biệt bên ngoài phạm vi học hành. Có lẽ một ngày nào đó tôi có thể tự tin hơn thì sao. Và với sự kiện đó làm ngòi nổ, chuỗi ngày của tôi đã thay đổi đôi chút.
Khoảng một năm đã trôi qua kể từ lúc đó, và Shibato-sensei đã không còn là giáo viên chủ nhiệm của tôi nữa, nhưng thi thoảng tôi vẫn phụ giúp thầy ấy. Tôi không thể nói chắc rằng mình đã đột nhiên thấy tự tin lên chưa, nhưng ít ra tôi có nhiều niềm tin hơn vào chuỗi ngày mình sống. Đó là vì sao hôm nay tôi lại tiếp tục đi lao động khổ sai .
"Sensei, em dùng phòng phỏng vấn được không ạ?"
"Được chứ, đang mở cửa đấy."
Phòng tư vấn định hướng tương lai thông với một căn phòng nhỏ để thực tập làm phỏng vấn, nhưng những lúc không có ai dùng, thì tôi được thoải mái sử dụng. Tôi thường dùng căn phòng để làm việc của mình. Tôi nhận lấy đống tài liệu từ Sensei và mở cánh cửa vào căn phòng. Hai chiếc ghế sofa đủ rộng cho hai người ngồi được đặt đối diện nhau, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp. Tôi còn có thể dùng chiếc sofa làm chỗ ngủ nữa, đó là điều tôi không thể nào than phiền được.
Tôi ngồi xuống một chiếc sofa, rồi bắt tay vào việc. Vì chỉ phải làm mấy việc phân loại đơn giản, nên cũng không tệ lắm. Về cơ bản tôi chỉ cần cẩn thận không viết sai ngày thôi, còn lại thì chẳng còn gì. Ngay lúc tôi bừa bắt đầu làm, cánh cửa phòng mở ra. Tôi cứ ngỡ đó là Shibato-sensei, nên đã ngẩng đầu lên, nhưng hóa ra lại là Sako-san.
“Thấy cậu rồi nhé!”
Chiếc váy của Sako-san vẫn ngắn như trước. Tôi đã cố hết sức để không nhìn vào đùi của cô lúc đáp lời.
“Sao thế? Cậu cần gì à?”
“Tớ vẫn còn ít thời gian trước khi câu lạc bộ bắt đầu sinh hoạt, nên tớ nghĩ mình có thể trò chuyện với cậu chút thôi. Tớ có làm phiền cậu không?”
“À, không, không sao đâu…”
Tôi bình tĩnh đáp lại như thế nhưng trong lòng lại cảm thấy mông lung. Bạn bè thì Sako-san có rất nhiều, việc cô đi tìm tôi như vậy khiến tôi không tài nào hiểu nổi.
“Cậu đang làm gì đó?” Sako-san hỏi, rồi ngồi xuống bên phía đối diện của chiếc bàn.
“Sensei nhờ tớ sắp xếp đống tài liệu này ấy mà.”
“Cậu cẫn chăm chỉ như mọi khi nhỉ. Thế mới đúng là Tsuyoshi-kun chứ.”
“Ừ thì, dù gì tớ cũng chỉ có thể làm đến vậy thôi.”
Lúc cuộc đối thoại của chúng tôi dần đi đến hồi kết, Sako-san đột nhiên thay đổi chủ đề.
“Mà này, cậu thấy hôm nay tớ trông có khác không?”
Tôi gần như đã đánh rơi mớ tài liệu đang cầm trong tay. Rõ ràng là cô đang nói đến váy của mình rồi. Có lẽ việc tôi dán mắt vào chiếc váy của cô nhiều đến mức nào đã quá rõ ràng rồi nhỉ. Lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Tuy vậy, có cố giấu đi thì cũng vô ích. Vậy nên tôi cứ thế mà nói thẳng ra luôn.
“Cậu đang nói tới cái váy đã cắt ngắn đi của mình á?”
“Vậy là cậu có nhận ra à? Dù gì cậu cũng đã nhìn tớ suốt cả ngày mà nhỉ.”
Cô ấy đã nhận ra! Tay tôi bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa, thế nhưng tôi vẫn tiếp tục công việc. Bây giờ có lẽ đã quá muộn rồi, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra cool ngầu.
“Thay đổi lớn như vậy thì ai cũng sẽ nhận ra thôi mà.”
“Cậu nói phải. Nếu tớ để ngắn cỡ, thì không đời nào cậu bỏ lỡ được đâu.” Cô ấy nói với giọng điệu châm chọc khiến đầu tôi đã nóng lại càng nóng hơn.
“Sako-san, cậu đang trêu tớ à?”
“Chà, ai biết gì đâu nè.”
Ngoài mặt thì cô nói vậy, nhưng gần như là đã nhận chuyện đó luôn rồi. Vậy là cô cắt ngắn váy đi chỉ là để trêu chọc tôi thôi sao? Tôi hít một hơi, trấn tĩnh lại, rồi tiếp tục công việc của mình. Nếu tôi chạm mắt với Sako-san bây giờ, thì có khi cô ấy sẽ còn ghẹo tôi nhiều hơn nữa mất. Cứ như đã nhìn thấu được những cảm xúc của tôi, Sako-san cất lên một giọng nói ngọt ngào.
“Tsuyoshi-kun, tớ đã luôn tự hỏi là–” cô từ tốn bắt chéo chân của mình, như thể muốn khoe chúng ra vậy. “Giữa váy ngắn với váy dài, cậu thích cái nào hơn nhỉ?”
Lúc cô nàng giữ chân mình ở vị trí bắt chéo, thì phần váy đã bị vén lên một chút. Nếu cô quay sang ngồi đối diện với tôi, thì có lẽ tôi đã nhìn thấy gì đó rồi. Tôi ghim chặt ánh nhìn của mình vào đống tài liệu trước mặt, rồi trả lời câu hỏi của cô nàng.
“Váy dài.”
“Tại sao?”
“...Bởi vì trông sẽ học thức và đứng đắn hơn. Tớ thấy váy dài nhất định sẽ hợp với cậu hơn đó.”
“Hở…vậy à…”
Tôi biết là mình chỉ đang dựng chuyện. Vì là một nam tử hán, mắt tôi sẽ theo lẽ thường và hướng về một chiếc váy ngắn. Tuy nhiên, cặp đùi của cô ấy là một thứ độc dược với mắt của tôi. Nói chuyện với cô thế này, tôi thậm chí còn chẳng biết phải nhìn đi đâu nữa. Vì thế nên tôi mới muốn cô sửa lại váy của mình.
“Cậu thích váy dài hơn thật á?”
Sako-san di chuyển chân, thay đổi vị trí ngồi của mình. Ánh mắt của tôi gần như đã hoàn toàn bị hút vào đó, tôi gần như không thể giữ bình tĩnh được nữa.
“Một trăm phần trăm váy dài.” Tôi nói với vẻ tự tin nhất có thể.
“Ủa, đã tới giờ rồi à.” Sako-san đột nhiên đứng dậy. “Tớ phải tới câu lạc bộ bây giờ đây. Mai gặp lại cậu nhé.”
“Ừ, chào…”
Cuối cùng tôi đã có thể thở được. Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa thả lỏng, Sako-san dừng lại ngay trước cánh cửa.
“Nếu cậu thích dài hơn thì mai tớ sẽ tiếp tục mặc váy ngắn vậy.” Sako-san mỉm cười với tôi rồi rời đi.
“Gì vậy trời…?”
Tôi đã nói là mình thích váy dài hơn, thế sao cô lại nói như vậy chứ? Tôi không hiểu. Cuối cùng, nguyên do của lối hành xử kì quặc của cô nàng vẫn còn là một bí ẩn, và những lời cô nói lúc cuối bủa vây tâm trí tôi. Tôi lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Takumi.
“Suy luận của mày về váy có vẻ là trật lất rồi.”
Takumi biết đâu lại có thể giải mã được bí ẩn này. Với cái hy vọng đó, tôi gửi tin nhắn này cho cậu ta.
***
Sau khi trải qua mùa mưa, thì thứ đón chào tôi là một buổi tối diễm lệ. Mực nước của con sông chảy ngang qua khu dân cư đã cao lên, dù vậy dòng nước vẫn rất êm đềm, phản chiếu một luồng sáng tuyệt đẹp. Tập luyện hòa tấu thì cũng khá vất vả, nhưng được tận hưởng làn gió đêm mát dịu này khiến cho mọi mệt mỏi đều tan biến hết.
“Machika, cây sáo ổn hơn chưa?”
Lúc chúng tôi đang rảo bước dọc bờ sông, Mayuko–Nishida Mayuko– cất tiếng hỏi tôi.
“Hừm… tớ cũng không chắc nữa.”
Vì cô chơi một loại nhạc cụ khác, nên có lẽ cô không hiểu được tường tận, nhưng tiếng sáo của tôi nghe rất kì quặc và khô khan. Có vẻ là cây sáo gặp vấn đề gì rồi. Cùng lúc đó, Mayuko liếc nhìn gương mặt tôi.
“Chuyện với Tsuyoshi-kun ra sao rồi? Tớ thấy cậu thử đủ thứ trò luôn nhỉ.”
“Tớ nghĩ là có tác dụng rồi.”
“Vậy à?”
Vì chúng tôi đã ở kè kè bên nhau khá lâu rồi, nên tôi thường tâm sự với cô về chuyện tình yêu rồi này kia nọ. Cô là người bạn mà tôi có thể trao trọn niềm tim.
“Nhắc mới nhớ, cậu chưa bao giờ phàn nàn hay thắc mắc tại sao lại là Tsuyoshi-kun nhỉ?”
“Hửm?”
“Thì thường cậu sẽ nói là ‘Đừng có thử với tên đó’ mà.”
Tôi đã được tỏ tình vài lần xuyên suốt quãng đời đi học, và mỗi lần hỏi xin ý kiến của Mayuko, thì cô sẽ luôn bảo tôi từ chối họ ngay lập tức.
“Tsuyoshi-kun là một cậu trai tốt nên tớ sẽ bỏ qua. Tớ có thể ủng hộ hai cậu.”
“Rồi sao lại vậy?”
“Tớ từng nói với cậu rồi mà nhỉ?”
“Tớ muốn nghe lại lần nữa.”
“Bọn tớ từng chung lớp hồi năm nhất, nên tớ biết cậu ta đã làm việc chăm chỉ như thế nào với tư cách là đại diện lớp trong đợt lễ hội văn hóa. Cậu ta làm mà chẳng mong được báo đáp gì cả, chỉ là muốn mọi người được vui vẻ mà thôi, nên tớ nghĩ cậu ta hẳn phải là một chàng trai tốt.”
“Tớ hoàn toàn có thể hiểu được, nghe rất đúng với Tsuyoshi-kun đấy.”
“Trông cậu ta giống một đứa nhạt nhẽo ngồi trong góc lớp vậy, nhưng khi đụng chuyện cậu ta không chỉ năng động thôi đâu.”
Hôm nay, Tsuyoshi đã phụ giúp ở phòng tư vấn định tương lai. Dù công việc thì có vẻ đơn giản, nhưng giúp đỡ người khác thì lúc nào cũng rất khó khăn và phức tạp, và Tsuyoshi-kun đủ tốt bụng để làm việc đó.
“Vậy nên cậu mới bắt đầu thích cậu ta à, Machika?” Mayuko cười toe toét lúc nhìn tôi.
“Thôi đi, đừng nói nữa mà.”
Đầu tôi bắt đầu sôi lên. Tôi quạt ít không khí trong lành vào mặt lúc Mayuko hỏi tôi thêm câu nữa.
“Nhắc mới nhớ, cắt ngắn váy của cậu đi có tác dụng gì không?”
“Tất nhiên là có rồi. Tsuyoshi-kun nói cậu ấy thích váy dài hơn, nên cắt ngắn váy đi là quyết định đúng đắn. Lúc nói chuyện cậu ấy chả bao giờ chịu nhìn tớ cả.”
“Cậu có chắc là không phải là vì cậu ta xấu hổ đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Mayuko thở dài ngao ngán.
“Tớ vẫn nghĩ cách tiếp cận của cậu đang đi chệch hướng hoàn toàn rồi.”
“Thật á?”
“Có thể cậu ấy đã từ chối cậu bởi cậu quá hoàn hảo, nhưng vậy đâu có nghĩa là cậu phải trở thành một đứa con gái tệ hại đâu.”
“Nhưng không làm vậy thì làm sao tớ hẹn hò với Tsuyoshi-kun được chứ.”
“Cậu thành thật quá rồi đó, Machika à. Cứ chủ động đi, nhưng mà…theo một cách bình thường thôi. Chuyện học hành thì cậu giỏi lắm mà, sao đụng tới tình yêu một cái là cậu đần hẳn ra thế?”
“Tớ không có đần mà.”
“Nghe này, việc cậu chuyên tâm và nghiêm túc như vậy thì cũng tốt, nhưng cậu đi hơi quá lố rồi. Tớ đang lo lắng đây này, cậu chắc cũng nhận ra mà, nhỉ?”
“Thì đúng thật, nhưng mà…”
Tôi đã luôn là “Quý cô tận tụy nhất” dù cho đã làm gì đi chăng nữa. Và Mayuko biết rõ con người của tôi.
“Cơ mà, nếu cậu thật sự muốn hẹn hò với Tsuyoshi, thì có lẽ cậu đừng nên thử mấy trò lạ đời nữa.”
“Chàaa~ Tớ cảm thấy mình đang làm tốt mà.”
“Chỉ là cậu ảo tưởng ra vậy thôi...” Mayuko thở dài.
Hôm nay, tôi đã cảm nhận được một sự hồi đáp tuyệt vời từ phía Tsuyoshi-kun. Nếu cứ tiếp tục hủy hoại đi cái hình tượng hoàn hảo của mình, thì Tsuyoshi-kun sẽ bắt đầu chấp nhận tôi thôi. Dù vậy, Mayuko lại lắc đầu.
“Tớ thấy cậu không nên làm những thứ xa lạ với bản thân đâu. Cắt ngắn váy đi là một chuyện, nhưng lúc đi đứng cậu sẽ phải cẩn thận lắm đấy.”
“Có mấy đứa con gái khác váy còn ngắn hơn cả tớ mà?”
“Nhưng mấy đứa đó đã quen như vậy rồi, hiểu chưa?”
“Tớ luôn cẩn thận mà?”
“Ôi thôi nào..” Mayuko vò đầu.
Ngước nhìn lên trên, cô lẩm bẩm.
“...Màu xanh.”
“Xanh gì cơ?”
“Pantsu của cậu hôm nay đấy, Machika à! Cậu mặc váy ngắn cỡ đó nên tớ cứ tưởng cậu đã mặc quần bảo hộ bên dưới rồi cơ!”
“C-c-c-cậu thấy lúc nào vậy?! Khoan, hôm nay tớ có mặc màu xanh á?!”
“Ít ra thì nhớ dùm chuyện đó đi chứ!”
Vậy thì…có lẽ Tsuyoshi-kun đã nhìn thấy lúc ở phòng hướng nghiệp mất rồi. Mình đã cố tấn công cậu ấy trong khi để chúng gần lộ ra, nhưng nếu cậu ấy đã thấy rồi thì…
“Chỉ tò mò thôi, nhưng mai cậu tính làm gì? Vẫn mặc váy ngắn như vậy hả?”
“Tớ sẽ mặc lại như cũ…”
“Tốt lắm.”
Mặt trời dần khuất dạng sau rặng núi, khi màn đêm dần buông xuống và bao trùm con đường ven sông thân thuộc. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì không ai có thể nhìn thấy được gương mặt đang đỏ bừng như gấc của mình.
Ngày 21 tháng 6
Có lẽ chiêu váy ngắn đã khá hiệu quả…có lẽ vậy.
Tsuyoshi-kun đã nói rằng cậu ấy thích váy dài hơn, vậy nên đây là lựa chọn đúng đắn.
Nhưng mình không muốn cậu ấy nhìn thấy pantsu của mình rồi khiến cho chuyện giữa hai đứa trở nên khó xử đâu, nên có lẽ từ mai mình sẽ để váy lại như bình thường vậy
Còn nữa, đúng như lời Mayuko đã nói, hôm nay mình đã mặc pantsu màu xanh.
U là trời.