Chuyện xảy ra vào khoảng đầu tháng Tư, đúng hơn là ba tháng trước. Hình như là ngay sau khi chúng tôi vừa lên lớp. Từ khung cửa sổ của hành lang có thể chiêm ngưỡng được những cánh hoa anh đào , bên dưới là thành viên của các câu lạc bộ thể thao đang luyện tập, họ đang chạy thành những vòng tròn hoặc thành hàng dài. Trong đó tôi có thể nhận ra một vài gương mặt mới mẻ.
Vì bản thân không tham gia câu lạc bộ nào cả, nên tôi lại lần nữa đến giúp Shibato-sensei làm việc của mình. Lạ kì thay, công việc đó lại chẳng liên quan gì tới hướng nghiệp cả. Tôi đi đến phòng học của lớp 1-5. Đó là lớp mà Shibato-sensei đảm đương vai trò giáo viên chủ nhiệm. Vì chưa đến một tháng trước tôi vẫn còn là một đứa năm nhất, nên vẫn còn có thể nhớ khá rõ đường đi nước bước. Từ cửa sổ tôi ghé mặt nhìn vào bên trong, để rồi nhìn thấy một nữ sinh duy nhất đang dựng một chiếc giá nhạc.
Có lẽ phòng học này đã được trưng dụng để làm nơi luyện tập của dàn hợp xướng nhạc cụ gió. Tôi đã chần chừ không biết có nên bước vào hay không khi đã nhận danh tính của cô nữ sinh kia. Hóa ra đó lại là bạn học cùng lớp với tôi, Sako-san. Vì chỉ mới vừa bắt đầu năm hai, nên tôi chưa thể nhớ hết tên các bạn cùng lớp, nhưng tôi đã quen với cô ấy từ hồi năm nhất rồi. Trong lớp chúng tôi cô khá nổi tiếng, được toàn bộ đám con trai xu nịnh hết lời, còn điểm số thì lúc nào cũng đứng top cả.
Sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp hút hồn, năng lực học thuật thì xuất sắc, một người mười phân vẹn cả mười trên mọi khía cạnh -- đó là Sako-san. Nói là thế, và có lẽ là tôi biết về cô, nhưng cô thì ngược lại, chẳng hề biết tôi là ai cả. Cả hai chưa từng trò chuyện, và tôi cũng chỉ là một đứa bạn học cùng lớp khác mà thôi. Dù vậy, nếu đó là người mà ít nhất tôi cũng biết mặt, thì sẽ dễ bước vào trong lớp hơn rất nhiều.
"Chào… tớ có chút việc ở đây, nên cứ kệ tớ đi nhé…"
Tôi nói ra cái cớ với giọng yếu ớt rồi bước qua căn phòng. Dù vậy, cảm giác vẫn thật gượng gạo. Sako-san nhìn về phía tôi, rồi hai đứa bốn mắt chạm nhau.
"Ủa! Là Tsuyoshi-kun à."
Tôi gần như đã nhảy dựng lên lúc cô gọi tên mình. Vì ngay cả trong lớp mới của mình tôi cũng chẳng nổi bật là bao, nên đã nghĩ rằng người khác sẽ mất rất lâu mới nhớ được tên mình.
"Cậu nhớ được hết tên bạn cùng lớp luôn rồi à? Nhanh thật đấy nhỉ." Tôi đáp.
"Chưa, tớ chưa nhớ hết đâu. Tớ chỉ nhớ tên cậu vì cậu trong ban thẩm mỹ thôi mà, đúng không nhỉ?"
"Thế thì tốt quá rồi."
Đúng như Sako-san nói, tôi đã tham gia vào ban thẩm mỹ. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình cũng nên làm thử vài công việc khác cho trường ngoài mấy cái liên quan đến định hướng tương lai.
"Lúc chọn lựa thành viên ban thì cậu là người năng nổ nhất mà, nên tớ nhớ được dễ lắm."
Cô nói hoàn toàn đúng, nhưng như vậy chỉ khiến chuyện thêm phần xấu hổ mà thôi.
"Tớ đã tính đến việc tham gia một ban rồi, nhưng nếu vào mấy ban phổ biến quá thì tớ sẽ thấy tệ lắm, nên đã chọn một cái ít phổ biến hơn."
Kể cả nếu tôi có xung phong tham gia ban văn hóa hay thể thao đi nữa, thì có lẽ sẽ chỉ khiến người ta cụt hứng mà thôi. Vì lẽ đó nên tôi mới vào ban thẩm mỹ. Tuy vậy, Sako-san lại không vui vẻ gì mấy trước lời nhận định của tôi, cô khoanh hai tay lại.
"Cá nhân tớ thì lại thấy những người năng nổ tham gia các ban mới nên đảm nhận công việc cơ. Rốt cuộc lại thành ra tớ làm lớp trưởng luôn."
Phải, cô là chính là lớp trưởng. Đó là vai trò của người đứng ra giữ đoàn kết cho lớp. Tuy vậy, vào lúc một đứa nào đó nói rằng 'Sako-san nên làm lớp trưởng!', thì nguyên cả cái lớp đã hùa theo, và cứ như thế, cô đắc cử chức lớp trưởng.
"Tớ thấy cậu tuyệt vời lắm đó, Tsuyoshikun. Bình thường thì đảm đương mấy công việc như này sẽ không dễ dàng mấy đâu. Cậu biết rằng nói lên quyết tâm của chính mình là rất khó mà, nhỉ?"
"Tớ không nghĩ vậy thì có gì đặc biệt đâu."
"Còn tớ thì có đấy. Chuyện đó thật đáng ngưỡng mộ."
Tôi không rõ mình nên cảm thấy như thế nào nữa, nhưng chắc chắn là không ghét được ca ngợi rồi. Lại còn là lời ca ngợi từ cô gái nổi tiếng trong lớp nữa chứ.
"Thế cơn gió nào mang cậu đến đây, Tsuyoshi-kun? Việc của ban thẩm mỹ sao?"
Được sako-san nhắc, tôi mới nhớ ra.
"Ừm. Mấy việc lặt vặt thôi ấy mà. Tớ phải kiểm tra xem ở đây có đủ dụng cụ lau dọn hay không thôi," tôi vừa nói vừa mở chiếc tủ khóa, lấy hết dụng cụ lau dọn ra, rồi xếp chúng thành một hàng trên nền nhà.
Sako-san đứng dậy khỏi ghế rồi ngồi xổm xuống cạnh tôi.
"Tớ có nên giúp cậu không nhỉ?"
"Không cần đâu, tí là tớ xong thôi, được rồi mà."
"Cậu không phải làm ở mấy phòng học khác à?"
"Không, chỉ có phòng này thôi."
"Ể? Nhưng còn có mấy lớp của năm nhất nữa mà nhỉ?"
"À, thật ra đây là việc của Shibato-sensei, chủ nhiệm lớp này, nhưng mà tớ làm hộ…"
"Thật á? Tội cậu thế…"
"Không sao mà, tớ làm vì tớ muốn thôi. Giúp đỡ người khác cảm giác tuyệt lắm, theo một cách nào đó."
"Giúp đỡ người khác sao… Chà…"
"Nhưng mà việc Shibato-sen là một người tồi thì vẫn thế. Thầy ấy chỉ biết nghĩ đến về nhà sớm thôi."
"Ehehe." Sako-san cười khúc khích. "Vậy à, thầy ấy quả đúng như lời đồn nhỉ."
"Chứ sao. Chưa kể phần lớn mấy cái tin đồn đó còn là sự thật nữa cơ."
Tôi thấy bản thân mình cũng cười theo cô ấy. Có vẻ như trong trường có nhiều tin đồn trôi nổi ra phết. Ước gì thầy ấy nghiêm túc được một lần thì hay biết mấy.
"Cậu cũng giống hệt như trong mấy tin đồn luôn nhỉ."
"Ể? Có tin đồn về tớ luôn á?"
Có ai đó đang đâm chọt nói xấu gì sau lưng tôi à?
"À, tin đồn tự tớ nghĩ ra ấy mà. À thì, tớ nghe chủ yếu là từ Mayuko-san."
"Etou, Mayuko là ai nữa vậy?"
"Nishida Mayuko. Hồi năm nhất hai người học chung lớp mà đúng không?"
"A-À, nhớ rồi, Nishida-san."
Nghe đến tên họ thì tôi mới nhớ ra gương mặt của cô ấy. Có lẽ như vậy là khá thất lễ nhỉ.
"Cơ mà, thật mừng vì được nói chuyện với cậu, Tsuyoshi-kun. Cậu đúng là tuyệt vời như tớ nghĩ đó."
"Không có đâu, tớ còn chẳng dám mơ được đem so với thiên tài đứng top khối như cậu đâu."
"Tớ có thiên tài gì đâu."
"Suốt cả năm chẳng phải cậu lúc nào cũng điểm cao nhất à?"
"Thì, đúng thật, nhưng mà… Vậy thì nhìn cái này đi. Dù đây không phải thứ nên đem cho người khác xem đâu."
Cô nói, vươn vai một cái, rồi chỉ về một quyển tập đang đặt trên bàn mình.
"Tớ đang định ôn lại bài học trên lớp hôm nay trước khi câu lạc bộ bắt đầu sinh hoạt."
"Trước khi bắt đầu sinh hoạt á? Trong một khoảng thời gian ngắn vậy thôi sao?"
Không phải vậy có hơi hà khắc quá sao? Năm học mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà, và mấy bài học trong lớp cũng có khó đến vậy đâu nếu tôi không nhớ nhầm.
"Nếu tớ không ít nhất cũng làm việc này, thì sẽ khó thể nào duy trì điểm số như hiện tại được."
"Đừng nói tớ là…"
"Thật mà. Cậu có biết tớ vào đây từ một trường sơ trung liên kết không?"
"Có, tớ có nghe rồi."
Tôi được nghe bảo rằng cô đến từ một trường sơ trung liên kết chuyên.
"Ngay lúc vừa vào sơ trung, thì tớ gần như là một đứa thất học. Đợt kiểm tra nhỏ đầu tiên với mấy bài kiểm tra thì bê bết luôn."
Kể cả hiện giờ, tôi vẫn khó có thể tin được rằng cái câu chuyện đó là về Sako-san. Mắt tôi mở to vì sốc.
"Thế sao cậu đạt được điểm cao cỡ này thế?"
"Cũng chẳng phải việc gì đáng khoe mẽ đâu, nhưng cha mẹ và giáo viên của tớ đã bắt đầu mất bình tĩnh với tớ. Tớ đã dồn hết tâm trí vào những tiết học, thực hành rất nhiều đi đôi với tự học, và chỉ đạt tới được trình độ này sau khi bắt đầu theo học ở đây mà thôi."
Cách Sako-san nói khiến chuyện đó nghe như thể rất dễ dàng, nhưng tôi biết rõ ràng là không phải. Chỉ xét riêng việc học thôi, bạn đã cần phải có tài năng và tư liệu học tập hợp lý, chưa kể nếu bạn không có thiên phú, thì dù có cố gắng đến mấy những con điểm cao nhất vẫn sẽ mãi xa vời mà thôi. Điều đó khiến tôi nhớ lại lúc mới nhập học tại Cao Trung Nishijin này. Bởi thế tôi có thể hiểu được. Cô không hề có năng khiếu hay gì cả, cô chỉ là đã dồn không biết bao nhiêu công sức vào việc học mà thôi. Bởi lẽ, sẽ thật thô lỗ nếu gọi cô là một thiên tài.
"Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu là thiên tài mà không suy nghĩ!"
"Được rồi mà, tớ không để tâm đâu."
"Nhưng hẳn là cậu đã đổ rất nhiều mồ hôi nước mắt để đạt được điều đó mà, phải không? Học suốt cả ngày ngay lúc kì mới bắt đầu… gọi cậu là thiên tài sẽ là thất lễ với tất cả nỗ lực cậu đã bỏ ra."
"Cậu không cần phải xin lỗi như thế đâu, thật đó."
Hay đó là cô đã nói vậy, nhưng tôi vẫn bị điều đó khiến cho bận lòng.
"Tớ thấy để có được những kết quả như của cậu quả thật là rất khó. Nếu tất cả nỗ lực của cậu không được đền đáp, thì sẽ rất dễ nản lòng. Bởi thế tớ mới không muốn làm điều mà phủ định công sức của cậu."
Bất cứ ai cũng sẽ cho rằng những người đứng đầu khối đều là thiên tài hay gì đó. Nhưng ngược lại, Sako-san đã bằng chính sức mình tự trèo lên được đỉnh cao. Lúc tôi đang bị dòng suy nghĩ cuốn đi, Sako-san chớp chớp mắt nhìn tôi trong sự bối rối.
"Cậu đúng là lạ thật, Tsuyoshi-kun. Thường người ta chỉ nhìn vào kết quả rồi ca ngợi tớ thôi, nên với tớ đây là lần đầu đó."
"Tớ chỉ thật sự thấy như vậy mà thôi."
"Ừm, tớ mừng vì cậu thấy như vậy. Cảm ơn cậu." Sako-san để lộ một nụ cười bẽn lẽn.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã hoàn toàn bị nụ cười tuyệt đẹp của cô hút hồn, nhưng rất nhanh đã quy trở lại công việc ban đầu của mình. Nếu tôi mất thời gian quá nhiều ở đây, thì Shibato-sensei sẽ phàn nàn mất. Cùng lúc đó, Sako-san lại lần nữa ngồi thụp xuống bên cạnh tôi.
"Thôi thì cứ để tớ giúp cậu đi. Tớ làm gì được đây?"
"Không sao mà, thật đó. Việc đơn giản thôi mà."
"Tớ vẫn muốn giúp."
"Hừmmmm… thế phiền cậu cất mấy dụng cụ lau dọn tớ đã kiểm tra xong vào lại tủ được không?"
"Hiểu rồi."
Đúng như tôi nghĩ, Sako-san thật hoàn hảo. Vừa xinh đẹp lại vừa duyên dáng, trở nên xuất sắc trong việc học hành chính sức của mình, tốt bụng với tất cả mọi người, và nỗ lực hơn tất thảy những người khác. Một đứa tầm thường như tôi còn chẳng dám ước mơ được đứng ngang hàng với cô ấy. Dẫu biết điều đó, nhưng tôi vẫn thấy bản thân mình ngưỡng mộ Sako-san.
"Giá như tớ có thể nỗ lực được như Sako-san nhỉ."
"Cá nhân tớ thì lại muốn trở thành người như cậu hơn đó, Tsuyoshi-kun."
"Ể? Tớ thì có gì tốt đẹp đâu?"
Sako-san đặt ngón trỏ lên miệng mình, mỉm cười tinh nghịch.
"Ehe, đó là bí mật."
"Nào…"
Tôi cảm thấy hiếu kì, nói nhẹ là như vậy, nhưng tôi không nghĩ Sako-san sẽ chịu nói cho mình biết đâu. Vì cả hai cùng nhau làm, nên cái công việc kì quặc này đã được hoàn thành khá sớm, và sau khi món công cụ lau dọn cuối cùng được cất lại vào đúng chỗ của nó, tôi đóng cánh cửa tủ lại.
"Cảm ơn vì đã giúp tớ. Tớ sẽ báo cho Sensei-biết mình đã xong việc ở đây."
"Ừm, gặp cậu sau."
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi và Sako-san giáp mặt nhau. Cho đến tận bây giờ, đó vẫn còn là một kí ức quý giá trong tôi. Cô bảo rằng tôi "giống hệt như lời đồn", nhưng với tôi, Sako-san còn hơn tất thảy những gì tôi từng được nghe kể. Tôi đã tưởng rằng cô chỉ đơn thuần là một thiên tài xuất chúng, nhưng toàn bộ những thành quả đó có được là nhờ sự nỗ lực hết mình. Dẫu biết điều đó với mình là bất khả thi, nhưng tôi vẫn nhớ mình đã ước rằng một ngày nào đó sẽ được như cô ấy.
Một âm thanh điện tử chói tai khiến đầu tôi kêu ong ong, và choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Tôi mắt nhắm mắt mở lần mò chiếc điện thoại rồi tắt tiếng chuông báo thức.
"Một giấc mơ về Sako-san à…"
Dù đã từ chối cô, nhưng tôi vẫn luôn để ý tới những hành động kì quặc của cô ấy. Lúc cô cắt tóc, lúc cô khiến váy mình ngắn đi, và lúc cô cho tôi ăn cái hộp bento khủng khiếp kia. Ban đầu, tôi chỉ đang suy nghĩ về nguyên do khiến cô hành xử như vậy. Tôi chỉ đơn thuần là cảm thấy hiếu kì về cô nàng có tên Sako Machika. Tuy vậy, vào lúc nhận ra điều đó, tôi đã không thể ngưng nghĩ ngợi về cô được nữa. Sắc thái của cô lúc hành xử kì quặc như vậy với tôi thật sống động, và tôi không thể ngăn mình cảm thấy điều đó thật đáng yêu.
Hình ảnh đôi mắt cô ngập tràn niềm vui sướng, hai bờ môi nở một nụ cười tinh nghịch, gò má đỏ bừng, tất cả đều khiến tôi không thể nào quên. Tôi biết thứ xúc cảm này có tên là gì. Tôi không thể dối lừa cảm xúc của bản thân thêm được nữa. Trước giờ, tôi chỉ đơn giản là ngưỡng mộ Sako-san, đơn giản là tôn trọng những công sức đã bỏ ra của cô ấy. Nhưng lúc này chuyện đã khác. Tôi đã bị Sako-san mê hoặc. Dù bản thân đã từ chối lời tỏ tình của cô, nhưng giờ tôi lại ước có thể sóng bước cùng cô ấy.
Tôi muốn trở thành một đứa con trai xứng đáng với Sako-san hoàn hảo. Cho đến giờ, tôi chẳng có gì quý giá để dành cho cô ấy, nhưng dù vậy tôi vẫn muốn được gần gũi hơn với Sako-san. Và vì lẽ đó, tôi cần phải trở nên tự tin hơn. Tôi cần phải trở thành một đấng nam nhi mà có thể ưỡn ngực tự hào sánh vai với Sako-san. Nhưng vấn đề là… bằng cách nào? Tôi đã phụ giúp đủ mọi công việc lạ đời để có thể tự tin hơn, nhưng tự tin thì chẳng thấy đâu cả. Tôi muốn đổi thay, nhưng lại không biết cách. Lòng ngập tràn sự đau khổ những cảm xúc lẫn lộn, tôi trèo xuống khỏi giường.
Kể cả trong những tiết học hôm nay, tâm trí tôi chỉ có mỗi mình Sako-san. Tôi muốn có được sự công nhận mà sẽ cho phép tôi được ở bên cô ấy. Tôi không cần phải trở nên hoàn hảo, nếu chỉ cần tìm được thứ gì đó mà bản thân thấy tự hào, thì tôi sẽ tự tin hơn. Nhưng làm sao để đạt được điều đó thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Với luồng suy nghĩ chỉ xoay quanh chuyện đó, tiếng chuông cuối cùng trong ngày reo vang. Giáo viên rời khỏi phòng học, còn tôi thì xách cặp đi đến phòng hướng nghiệp tương lai. Takumi ngồi cạnh tôi cũng vác chiếc cặp bự chảng của mình lên vai, cùng lúc đó quay sang phía tôi.
"Suốt cả buổi mày cứ thở dài hoài thế, Tsuyoshi."
"Thật á? Lỗi tao, tao vô ý thôi."
"Thường mày có bao giờ lụy tình đến vậy đâu nhỉ."
"Không phải vậy đâu, được chưa."
Tôi theo phản xạ mà phủ nhận, nhưng có lẽ là đúng như vậy thật. Takumi tiếp tục gặng hỏi tôi với một gương mặt vô cảm."
"Cái đống thở dài đó là vì chuyện gì, hả? Giữa giờ học mà làm tao bực hết cả mình, nên phiền mày đừng có làm thế nữa.
Một cách hiểu nữa là cậu ta đang hối thúc tôi kể vấn đề của mình cho cậu ta nghe. Vì Takumi rất thông minh và sáng suốt, nên có lẽ cậu ta sẽ cho tôi được chính xác câu trả lời mà mình đang kiếm tìm. Tôi hỏi cậu ta, lòng ngập tràn những kì vọng đó.
"Muốn tự tin vào bản thân thì nên làm gì bây giờ?"
"Cứ tự nói vào mặt là 'mình rất tuyệt vời!' là được chứ sao?"
"Thì… cũng đúng, nhưng tao muốn sự tự tin của mình có cơ sở cơ."
"Nói cái gì vậy? Núi cao lúc nào chả có núi cao hơn. Hay sao, một vận động viên thể thao không được tự tin vào bản thân vì không phải là người giỏi nhất quốc gia à?"
"Có lẽ mày nói đúng."
"Dù mày không theo được đến cùng, thì thắng một trận giải cục bộ khu vực thôi là đã khiến mày tự tin hơn rồi. Dù là cấp quốc gia hay cấp khu vực, thì một trận thắng cũng sẽ nâng cao nhuệ khí của mày."
"Vậy thì… chắc là tao không nên hỏi đâu, nhưng mày có tự tin vào câu lạc bộ bóng chày của Cao Trung Nishijin không?"
Vì ngôi trường này tập trung vào việc học hành hơn là các câu lạc bộ, nên phần lớn đều không quá mạnh. Kể cả câu lạc bộ bóng chày cũng không qua nổi vòng sơ loại. Tôi biết hỏi như thế với Takumi, một người tập luyện thâu đêm suốt sáng, là rất thô lỗ, nhưng dù vậy tôi vẫn thấy tò mò. Mặt không biến sắc, Takumi đưa ra câu trả lời.
"Hiện giờ thì không được tự tin cho lắm. Nhưng một khi giải kế tiếp bắt đầu thì bọn tao sẽ lại vào guồng rồi tỉ thí thêm lần nữa."
"Làm vậy được luôn à?"
"Như tao vừa nói, đó chỉ là đề xuất chủ quan mà thôi. Tới lúc thực đấu, thì những nỗ lực tập luyện của bọn tao sẽ chuyển thành nhuệ khí. Bọn tao tin là tới phút cuối cùng thì mình cũng sẽ không thua kém gì các đội khác đâu."
Toi có thể nhìn ra luận điểm đằng sau những lời của Takumi. Lúc làm bài kiểm tra đầu vào ngôi trường này, tôi cứ liên tục thầm nhủ rằng "mình đã ôn bài đàng hoàng, nên sẽ ổn thôi."
"Vậy à, thế ra đây chỉ là một đề xuất chủ quan thôi sao…"
"Sau cùng nếu mày có thể đứng đây rồi nói với bản thân rằng 'mình rất tuyệt rời!' là mày đã tự tin trong cái khoảnh khắc này rồi đó," Takumi nói nhẹ như bẫng.
Đúng như tôi nghĩ, cậu ta thông thái hơn vẻ ngoài rất nhiều. Tôi cảm thấy may mắn vì có cậu ta làm bạn. Lúc vẫn còn đang ngợi ca Takumi, thì cậu ta xách chiếc cặp lên.
"Tao đi được chưa? Trễ câu lạc bộ rồi."
"Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của mày. Điều mày nói hữu ích lắm, cảm ơn nhá."
"OK, thế thì mai chớ có mà thở dài nữa đấy, không là mất cả hạnh phúc lẫn Sako bây giờ."
"Nào, đã bảo không phải vậy mà."
Hoặc là tôi nói thế, nhưng tôi khá chắc mình đã bị cậu ta nhìn thấu rồi. Không phải mọi nỗi lo của tôi cứ như thế tự nhiên mà biến mất, nhưng ít nhất tôi có cảm giác rằng mình đã có một bước tiến quan trọng. Vì chuyên mục lời khuyên của chúng tôi đã hạ màn, Takumi bỏ tôi lại phía sau cùng với hai chữ "Gặp sau" cụt ngủn. Tôi quyết định đến phòng hướng nghiệp tương lai như mọi khi.
Shitato-sensei đang bị cuốn vào công việc một cách kì lạ, thầy ấy bảo tôi sắp xếp lại mấy kệ sách, và chỉ nói có nhiêu đó. Tôi đã nghĩ đến việc hỏi xin vài lời khuyên, nhưng không muốn làm phiền lúc thầy ấy đang quá bận bịu như vậy. Bởi thế, tôi tiến đến chỗ mấy kệ sách. Cũng như bao thư viện khác, những kệ sách trong phòng hướng nghiệp tương lai có một kiểu cấu trúc rất riêng, nên sách trả lại từ học sinh phải được xếp lên đúng nơi đúng lúc. Đó sẽ là công việc của tôi hôm nay.
Khiêng hết đống sách trả lại, tôi đặt chúng về vị trí ban đầu. Vì đã quá quen thuộc với kiểu công việc này, nên tôi nắm được vị trí của hầu hết các cuốn sách. Tay thì đang xếp sách ngon lành, còn tôi thì cứ liên tục thầm nhủ.
"Mình rất tuyệt vời, mình rất tuyệt vời, mình rất tuyệt vời."
Tôi hiểu được điều Takumi muốn nói, nhưng cái "đề xuất chủ quan" này muốn làm được khó hơn tôi nghĩ rất nhiều. Lúc tôi đang quay mặt về phía chiếc kệ , miệng lảm nhảm thì có một học sinh bước vào phòng. Quay người lại, tôi bắt gặp Sako-san. Vì cái giấc mơ tối qua, nên lần nữa tôi lại bị cô hút hồn. Lúc này, khi tôi đã nhận thức được cô ấy rõ ràng một cách đáng sợ, tôi không biết nên giữ khoảng cách với cô thế nào cho phải. Tôi cố giữ bản thân hết sức bình tĩnh lúc gọi cô ấy.
"Cậu giúp tớ chút việc được không, Sako-san?"
"Ùa, Tsuyoshi-kun đó sao. Thật ra tớ đến đây là vì tương lai của mình."
Sako tiến về phía chiếc kệ, nhìn qua mấy tờ pamphlet của các trường đại học. Cô đã tính đến việc thi đại học luôn rồi cơ à. Nhìn cảnh tượng đó qua khóe mắt, tôi xếp đống sách luyện thi đại học lên kệ. Lúc xếp xong gần hết thì Sako-san quay sang phía tôi.
"Vậy ra cậu là người xếp lại hết đống sách nhỉ?"
"Ừm, dù gì Sensei cũng có chịu làm đâu."
Một sự 'im lặng' với vẻ bực bội đến từ phía chiếc bàn, thấy thế Sako-san liền cười khúc khích.
"Lâu lâu tớ cũng mượn sách tham khảo, nhưng lại không hề biết luôn đấy. Cảm ơn cậu vì đã luôn xếp lại sách một cách đàng hoàng." Cô cúi đầu một cách lịch sự.
"Thật ra cũng chẳng phải việc gì to tát đâu mà." Tôi gãi đầu.
Lúc đang gãi đầu, tôi nhìn thấy một tờ pamphlet trong tay Sako-san. Hay nói đúng hơn là cả xấp luôn, vài tờ thậm chí còn là của các trường ở nước ngoài nữa cơ.
"Cậu có nhiều đại học để chọn qua nhỉ? Quả không hổ danh."
"Thật ra tớ không biết nên vào đại học nào nữa đây."
"Ồ, thật á?"
"Bởi tớ có bao giờ nghĩ tới việc mình muốn làm đâu, tớ chẳng đặc biệt thích chuyên ngành nào hết. Nên để bắt đầu thì tớ đã nghĩ tới việc xem qua vài trường đại học."
"Rồi có cả mấy trường đại học ở ngoài trong đó luôn?"
"À, trường này." Cô đưa cho tôi xem một tờ pamphlet từ cái xấp cô đang cầm. "Tiếng anh của tớ cũng không đến nỗi nào, nên tớ nghĩ có thể mình sẽ cân nhắc."
"À nhỉ, tiếng Anh của cậu tốt ra phết mà. Trình độ bao nhiêu nhỉ, B2 đúng không?"
"Sai rồi, là B1. Nhưng mà chỉ là được Cha tớ dạy thôi, cá nhân tớ lại không đặc biệt thích tiếng Anh lắm…"
"Vậy à… Chắc là khó chọn trường đại học lắm nhỉ."
"Tớ có cảm giác cậu sẽ tìm được trường ngay thôi, Tsuyoshi-kun."
"Không hề, tớ cũng chẳng thật sự muốn học gì hết cả."
"Nếu cậu quyết định gì đó thì cậu sẽ xác định được ngay thôi."
"Phải không ta?"
Trước giờ tôi chưa bao giờ thật sự suy ngẫm về mấy chuyện đó cả.
"Thì, ngay lúc này cậu đang giúp đỡ Sensei còn gì? Cậu quyết định giúp đỡ thầy ấy là do bản thân tự nguyện. Tớ không nghĩ bình thường người ta có thể làm vậy được đâu."
Tôi không cảm thấy mình đã làm được điều gì to tát đến vậy cả, nên đã đáp lại một cách khiêm tốn.
"Chỉ là mấy việc linh tinh dễ làm thôi. Ai mà chẳng làm được."
"Kể cả có là vậy đi nữa, thì cậu vẫn làm do tự nguyện mà. Hẳn là phải có lý do cậu mới làm chứ."
"Ừ thì, có, nhưng mà…"
"Nói tớ biết đi. Sao cậu lại bắt đầu phụ giúp ở đây? Tớ muốn biết cách cậu đã trở thành con người như lúc này."
Đôi mắt của Sako-san ánh lên sự kì vọng. Đáng buồn thay, nguyên do tôi bắt đầu đến đây phụ giúp chẳng có gì đáng để ưỡn ngực tự hào cả.
"Thật ra, cái lý do nó nhạt nhẽo lắm…"
"Tớ không để tâm đâu. Tớ tôn trọng con người cậu, nên tớ muốn biết."
Nếu cô nói vậy, thì tôi hết đường từ chối rồi. Tôi chuẩn bị tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất rồi cất lời.
"Lúc bắt đầu học sơ trung, tớ là một đứa hết sức tầm thường, hay còn dưới cả tầm thường nữa cơ, bất kể mình có làm gì. Tớ bắt đầu chán ghét bản thân mình vì quá vô dụng. Nếu tớ bỏ cuộc giữa chừng thì cũng chẳng có gì lạ cả, nhưng tớ đã không làm thế. Dù gì tớ cũng muốn chỉnh đốn lại bản thân mình. Và đó là khi tớ bắt đầu lao vào học như một thằng điên. Nếu bản thân thật sự muốn trở nên tự tin, thì bất kể chuyện gì dù không phải chuyện học cũng đều được cả. Nhưng tớ lại chỉ biết cách nỗ lực mỗi trong việc học mà thôi."
Giờ nhớ lại, có lẽ tôi đã bị dính chặt vào chiếc ghế, điên cuồng học hành. Mọi lúc rảnh rỗi đều được dành cho việc học. Và kết quả là hồi cao trung tôi thăng hạng rất nhanh, rồi vượt qua được bài kiểm tra đầu vào ở Cao Trung Nishijin này.
"Ngay lúc vừa vào cao trung, tớ đã tụt dốc hoàn toàn và đánh mất toàn bộ sự tự tin, nên mới dành hết thời gian rảnh làm mấy việc vặt như này. Đúng là tớ muốn giúp đỡ người khác, nhưng cảm xúc của tớ chỉ đến đó thôi."
Nhớ lại và ngẫm về đời học sinh của mình cho đến lúc này, tôi nhận ra rằng phần lớn là một sự lãng phí hoàn toàn. Tôi chật vật chẳng nghĩ ra được thành quả nào của mình xứng đáng để nói ra cả. Nghe vậy hẳn là Sako-san phải thấy thất vọng với tôi lắm… hoặc đó là những gì tôi đã nghĩ, nhưng cô lại nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Ngưỡng mộ thật đấy. Cố gắng thay đổi bản thân mình như vậy."
"Thì có lẽ tớ đã luôn cố gắng, nhưng bản thân tớ thì lại chẳng thay đổi gì cả. Chỉ là phóng đại lên thô."
"Tớ thấy việc cậu làm lúc này còn nhạt nhẽo hơn nhiều đó."
"Ể?"
Trong một khoảnh khắc, giọng điệu của Sako-san có phần bực bội.
"Tớ thật sự nghĩ cậu rất tuyệt vời, Tsuyoshi-kun. Nhưng cái cách cậu hạ thấp bản thân và không trân trọng chính mình, phải chứng kiến điều đó thật đau đớn."
Tất nhiên là tôi biết điều đó chứ, nhưng lại không thể nói gì cả. Dù vậy, điểm đó bị chỉ ra bởi Sako-san khiến tôi đau lòng ra phết. Thì hình cô người con gái bạn thích nói bạn là "nhạt nhẽo" với "phải chứng kiến điều đó thật đau đớn" đi.
"Với cả." Sako-san nói tiếp. "Nếu chỉ vì tạch một bài kiểm tra mà bỏ cuộc thì không hay đâu. Cậu không nên đánh giá bản thân chỉ vì một lần thất bại đâu. Tớ biết cậu luôn nỗ lực vì người khác đến mức nào, Tsuyoshi-kun, nên tớ không muốn cậu cứ phủ nhận bản thân như vậy."
"Tớ…" Tôi cất lời. "Tớ muốn trở thành người như cậu, Sako-san."
Mắt cô mở to vì ngỡ ngàng.
"Tớ á? Tại sao chứ?"
"Nỗ lực hết mình, đạt được thành quả, và trở nên tự tin hơn."
Sako-san chớp mắt một cái, chỉ để cúi đầu mình xuống.
"Tớ đã chật vật nhiều lắm, cậu biết không? Nhưng quả thật là nỗ lực sẽ biến thành sự tự tin."
Những lời cô nói khiến tôi nhớ lại điều Takumi đã nói với mình lúc nãy.
'Tới lúc thực đấu, thì những nỗ lực tập luyện của bọn tao sẽ chuyển thành nhuệ khí.'
Với Sako-san thì cũng tương tự. Cô có thể cảm thấy tự tin vào bản thân bởi lẽ cô đã cố gắng biết bao nhiêu để đến được đây. Thế còn tôi thì sao? Tôi đã kiên trì làm được việc gì? Một việc có thể cho tôi sự tự tin, sẽ cho phép tôi gọi bản thân mình bằng hai chữ "tuyệt vời"?
"Có lẽ tớ cũng có thể làm được…"
Cúi đầu mình xuống, tôi cảm thấy bản thân như một chú cún con bị bỏ rơi dưới trời mưa tầm tã vậy, đột nhiên Sako-san dùng cả hai tay nắm lấy má tôi rồi nâng đầu tôi lên.
"Cái…" Tôi bồn chồn.
"Chuẩn rồi, lúc đứng thẳng lưng trông cậu ngầu hơn nhiều đó."
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cô ngay trên má mình. Nụ cười của cô như thể cô sẽ chấp nhận tất cả của tôi vậy. Tôi muốn đáp lại lòng tốt ấy. Muốn được kề bên cô. Nếu là như vậy, thì chỉ có một việc duy nhất phải làm thôi.
"T-Tớ muốn thử lại. Một lần nữa."
"Ừm. Tớ mong cậu sẽ trở nên tự tin hơn." Sako-san cười vui vẻ.
Sau khi cuộc trò chuyện đã lắng đi đôi chút, tôi bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng bởi cái tình cảnh của hai đứa lúc này. Cảm giác như thể chúng tôi là một cặp đôi đang tán tỉnh nhau trong thầm lặng vậy.
"Sako-san, chúng ta nên--"
"Hai đứa kia." Một giọng thờ ơ vang lên từ bên cạnh chúng tôi. "Hai đứa không định khóa môi ở đây luôn đâu nhỉ? Hai đứa định khiến anh bạn độc thân vui tính này thấy buồn giữa giờ làm à?" Shibato-sensei ló mặt ra.
"À, khoan đã, không!" Sako-san đỏ mặt rồi lùi ra khỏi tôi.
Thầy ấy nhìn thấy chúng tôi vào thời điểm không thể nào tệ hơn. Tôi trở nên ngượng ngùng rồi cúi gằm mặt xuống. sako-san lùi hai ba bước rồi quay người lại.
"Tớ phải tới câu lạc bộ đây! Mai gặp cậu nhé!" Cô nói một cách ngắn gọn rồi vụt chạy khỏi căn phòng.
Tôi bị bỏ lại phía sau, không dám nhìn vào Shibato-sensei vì quá khó xử. Trong một khắc, tôi đã do dự không biết có nên tận dụng cơ hội này để đánh bài chuồn như Sako-san hay không. Nhưng Shibato-sensei đã giữ vai tôi lại trước khi tôi kịp tẩu thoát.
“Gượm đã, Tsuyoshi-kun.”
Tôi ngay lập tức nhận ra rằng mình sắp ăn chửi. Thầy ấy lôi tôi về phía chiếc bàn rồi ép tôi ngồi xuống một cái ghế. Lúc tôi còn đang mải nghĩ ra cớ để chống chế, thì thầy đã mở miệng nói trước.
“Em có gì để nói với thầy không, Tsuyoshi?”
Có lẽ đây là kiểu khiển trách chứ không phải chửi bới vô tội vạ. Chắc tôi sẽ cứ bám víu lấy cái hy vọng rằng một lời xin lỗi chân thành sẽ giúp mình cứu vãn tình thế.
“Em xin lỗi vì đã tán tỉnh một bạn nữ trong khuôn viên trường. Nhưng đó chỉ là hiểu lầm—“
“Nghe này, thầy không có ở đây để mắng em đâu. Nhưng thấy em gần gũi với một bạn nữ như vậy thì thầy bực thật.”
“Vậy là thầy giận ạ?”
“Thầy vẫn không định thuyết giáo em đâu. Để thầy hỏi lại lần nữa. Có chuyện em nên nói với thầy đúng không?”
Tôi biết Shibato-sensei không phải là kiểu giáo viên hết mình vì công việc, nhưng tôi có thể thấy được rằng, trong cái khoảnh khắc ấy, thầy đang cực kì nghiêm túc với tôi cũng như chuyện này.
“Thầy không cố ý, nhưng đã tình cờ nghe lỏm được em với Sako-san nói chuyện. Em mới vừa thay đổi quan điểm của mình nhỉ? Nếu vậy thì hẳn là có chuyện em nên nói với thầy."
Tôi hết hồn nhìn thầy ấy. Đó là lý do lúc nãy thầy chặn chúng tôi lại hay sao? Tôi hít một hơi sâu, rồi lên tiếng.
"Nếu được, thì em muốn được giao ít việc linh tinh lại ạ…"
"Ít đi á? Em không ghé qua nữa thì cũng có sao đâu mà."
"Ể?"
Thầy ấy nói một cách thẳng thừng đến mức tôi không thể tin vào tai mình. Thầy đã đùn đẩy biết bao nhiêu là việc cho tôi, rồi giờ lại nói là tôi có không đến cũng không sao ư?
"Em lại có hứng thú với việc học rồi, phải không? Thầy cho là từ giờ trở đi em sẽ muốn dùng thời gian phụ giúp thầy cho việc học đấy."
Dường như thầy ấy đã nhìn thấu tất cả. Nhưng tôi vẫn thấy thật khó tin rằng thầy ấy lại đành lòng để tôi "thoát" như vậy.
"Thầy chắc không đó? Em mà đi rồi là thầy khỏi về nhà sớm luôn."
"Thầy vẫn là giáo viên mà, em quên à? Thầy chưa nghiêm túc làm thôi… Cơ mà, thầy thích được về sớm thật."
"Thầy là người đã cho em cơ hội tỏa sáng trong một việc nào đó ngoài chuyện học. Nếu em bỏ bây giờ thì không phải giống như phản bội ạ?"
"Ổn hết mà. Lúc em tới đây, em đã mất đi tự tin vào việc học, và thầy chỉ cung cấp cho em một thứ để lấp đầy khoảng trống mà thôi."
"Một thứ lấp đầy khoảng trống à… Thế ra bao nhiêu việc em làm bữa giờ chẳng có nghĩa lý gì hết ạ?"
Nghe lời bình phẩm của tôi, giọng điệu của Shibato-sensei chùng xuống một cách khủng khiếp.
"Tất nhiên là không rồi, thằng ngốc này. Em chắc chắn đã trưởng thành hơn nhờ mấy cái công việc ngoại khóa này. Rồi em sẽ tận dụng tốt được điều đó thôi."
"Phát triển à… có không ta. Em chẳng cảm thấy như vậy chút nào."
"Em đã làm được cả một năm ròng rồi, nên tất nhiên là em đã trưởng thành chứ. Rồi trong tương lai gần em sẽ thấy được kết quả thôi, thầy đảm bảo đấy."
"Nếu thầy đã nói vậy…"
Tôi vẫn chưa hoàn thấy thỏa mãn, cùng lúc đó, Sensei ném cho tôi một ánh nhìn xa cách một cách kì lạ.
"Nếu có một điều khiến thầy tổn thương, thì đó là việc một đứa con gái trạc tuổi em lại khiến em hừng hực khí thế được như vậy. Có lẽ lời nói của con bé có tác dụng hơn nhiều so với một tên thầy già nào đó. Thầy khóc mất."
"…"
"Một chút lời khuyên thôi này, tình yêu đáng lẽ ra phải thẳng thắng hơn rất nhiều. Học hành vì người con gái em thích là một chuyện, nhưng em vẫn còn đang học cao trung, nên hãy một lần để cho con tim dẫn lối."
"Không phải như thầy nghĩ đâu, nhưng vẫn cảm ơn thầy ạ."
Sao đến cả Shibato-sensei cũng nhìn thấu tâm can tôi được vậy? Bộ nó hiện hết ra trên mặt tôi à?
"Bởi em đã tự quyết định chuyện này rồi, nên thầy không định chõ mũi vào đâu, nhưng thầy nghĩ em nên vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa yêu đương với học hành."
"Em biết rồi mà, thầy cứ kệ em đi!"
"Vì thầy có nhiều kinh nghiệm sống hơn em, nên thầy sẽ rất vui nếu em chịu nghe theo lời khuyên của thầy, nhưng mà… Rồi em sẽ học được từ kinh nghiệm thôi, nên tên thầy già này sẽ không nói nữa."
Dù không có bạn gái, nhưng Shibato-sensei vẫn tỏ ra rất cool ngầu và hiểu biết. Lúc tôi trừng mắt nhìn thầy ấy với vẻ mất lòng tin, Shibato-sensei xua tay.
"Nào, đừng có dùng cái bộ mặt đó nhìn thầy chứ. Cơ mà, em nên bắt tay vào làm ngay đi. Không có 'mai em làm' đâu đấy, nghe rõ chưa?"
"Biết rồi, em biết rồi mà." Tôi đứng dậy, rồi nói lời cảm ơn với thầy ấy. "Cảm ơn thầy vì tất cả, Sensei."
"Cảm ơn vì đã giúp thầy. Ít ra lâu lâu cũng ghé qua nhé. Em có thể dùng phòng phỏng vấn nếu muốn."
Tôi lễ phép cúi đầu với thầy ấy thêm lần nữa rồi bỏ lại căn khỏi phòng hướng nghiệp tương lai lại phía sau mình. Trong những ngày tháng còn là một học sinh sơ trung, có một đợt kiểm tra duy nhất mà tôi đã giành được vị trí nhất khối. Và cái thời khắc đó thật sự đã khiến tôi cảm thấy rằng bản thân mình có giá trị. Suốt năm vừa qua, tôi chủ yếu làm mấy công việc ngoại khóa, nhưng đã không bao giờ có thể xây dựng được độ tự tin cao như lần hồi sơ trung. Rõ ràng là như vậy, vì tôi chẳng thấy việc chạy vặt mang lại cho tôi bất cứ thành quả nào cả, không như khi tên tôi xuất hiện trên bậc cao của bảng xếp hạng.
Điều tôi cần lúc này chính là sự tự tin mà có thể nhận thấy được một cách dễ dàng. Thứ mà sẽ cho phép tôi đứng bên cạnh người con gái kia. Có lẽ lý do này thật nhàm chán, nhưng lại chính là thứ tôi cần. Tôi đã quyết chí sẽ lao đầu vào học đến chết. Mục tiêu của tôi là xếp hạng cao hơn Sako-san trong đợt kiểm tra cuối kì sắp tới. Và rồi, chính tôi sẽ là người nói ra lời yêu với cô ấy.
.
.
.
.
.
Ngày 4 tháng 7
Lần đầu tiên mình được nghe Tsuyoshi-kun kể về quãng đời sơ trung của cậu ấy.
Mình biết cậu ấy đã rất nỗ lực trong các công việc ngoại khóa của mình, nhưng lại không hề biết tất cả là để cậu có thể thay đổi.
Cậu ấy toát ra ý chí mạnh mẽ và một quyết tâm chẳng hề thua kém bất kì ai.
Vì bản thân mình không được như vậy, nên mình chỉ có thể ngưỡng mộ cậu ấy mà thôi.
Nếu mình có thể nói thẳng ra những gì mình khao khát, thì có lẽ mình đã chẳng phải khổ sở thế này rồi.