Sáng hôm sau trời quang đãng đến khó tin, đến mức khiến bạn tự vấn rằng liệu có vẫn đang còn là tháng sáu. Lúc đang lê bước qua cái bầu không khí ẩm ướt ở trường, tôi mở cánh cửa vào lớp học. Lúc đến chỗ ngồi, cậu trai đang nằm ngủ trên chiếc bàn bên cạnh ngẩng đầu dậy.
“...Chào buổi sáng, Tsuyoshi.”
“Chào buổi sáng, Takumi.”
Isaka Takumi là một người bạn của tôi ở ngôi trường này. Cậu ta có một vóc dáng cao ráo cùng với mái tóc ngắn, và là tay bắt bóng của câu lạc bộ bóng chày. Trong ánh mắt cậu ta có một vẻ gì đó bơ phờ và thường xuyên ngủ gà ngủ gật trong giờ học. Dân gian có câu, đứa trẻ ngủ ngoan là đứa trẻ tốt. Vậy mà bất chấp điều đó, tính khí cậu ta lúc nào cũng cọc cằn, nóng nảy, điên thật chứ. Cằm tựa vào lòng bàn tay, Takumi nheo mắt nhìn tôi.
“Thiếu ngủ à?”
Bị nói thẳng vào mặt như thế mà chẳng có chút do dự nào khiến tôi bồn chồn.
“...Trông giống vậy lắm à?”
“Có vẻ mày không thức trắng, vì mày không phải kiểu cú đêm… vậy chắc là có chuyện gì khiến mày trằn trọc à?”
Đôi lúc, Takumi có thể nhạy bén đến đáng sợ, ngay lập tức nhìn thấu tâm can tôi như thế này. Mà thật vậy, đêm qua tôi đã chẳng ngủ được mấy. Dù tôi là người đã từ chối Sako-san, nhưng gương mặt lúc khóc của cô ấy cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí tôi bất luận thế nào. Cũng vì vậy, những suy nghĩ của tôi đã trở thành một mớ hỗn độn, và tôi chẳng tài nào tập trung được cả.
“Để phòng hờ thôi, nhưng mày không sao đúng không? Nếu mày lo đến mất cả ngủ thì chắc phải là chuyện gì to tát lắm nhỉ.”
Takumi và tôi đã rất hợp cạ nhau ngay từ lúc học năm nhất, vì lẽ đó cậu ta là người mà tôi có thể tin tưởng. Thấy rằng việc nói ra có lẽ sẽ là một bước cần thiết để bản thân đến gần hơn với với câu trả lời, tôi lên tiếng.
“Tao được Sako-san tỏ tình.”
“Ồ?”
“Và tao từ chối nhỏ rồi.”
Takumi thở rõ dài rồi ngẩng hẳn đầu lên.
“Tao không hiểu nổi sao mày lại từ chối nhỏ luôn đấy. Nhỏ vừa xinh vừa giỏi, lại còn tốt tính, và nếu có được thì có vẻ nhỏ sẽ là một người vợ tuyệt vời đấy. Chắc mày không biết chứ nhỏ nổi tiếng cực.”
“Tao biết là nhỏ nổi tiếng rồi, cơ mà…”
“Không, mày chả hiểu gì sất. Dù có những đặc điểm đó nhưng nhỏ không quá nổi bật, nên muốn thấy nhỏ thể hiện ra cũng khó, nhưng chính vì vậy mới khiến cho lũ con trai tơ tưởng rằng bọn nó sẽ có cửa với nhỏ đấy. Đó chính là ngầm khiến nhỏ trở nên nổi tiếng như vậy.
“Mày cứ làm như thể đã tận mắt thấy ấy.”
“Thì bởi tao thấy rồi thật mà. Trong trại hè năm ngoái, bọn tao đã bàn về mấy chuyện đó. Một thằng con trai đã mở đầu bằng việc nói rằng nó thích Sako, kéo theo đó là một nửa số nam sinh năm nhất thú nhận rằng mình thích nhỏ.
“Có hơi phóng đại quá không đấy?”
“Không hẳn. Vì nhỏ thuộc dàn nhạc hòa tấu nên thường hay đến biểu diễn tại mấy trận bóng chày, có đúng không? Điều đó khiến cho lũ con trai chết mê chết mệt vì nhỏ. Chuyện đó hoàn toàn khả thi đấy, tin tao đi.”
Nếu những gì cậu ta nói là thật, và họ cũng có dính dáng tới nhau thông qua câu lạc bộ nữa thì cũng cũng không hẳn là bất khả thi. Dù vậy, thấy rằng cô có nhiều người mến mộ như vậy thật tuyệt vời. Sau khi giải thích xong, Takumi duỗi căng người ra và càu nhàu.
“Là vậy đấy. Từ chối nhỏ, mày đúng là thằng đần.”
“Với tao thì nhỏ là một đóa hoa quá ngoài tầm với, mày hiểu chứ?”
“Một đóa hoa ngoài tầm với là thứ phải luôn nằm ngoài tầm với của tất cả mọi người. Nhưng nhỏ đã tỏ tình với mày, phó mặc bản thân nhỏ cho mày vậy nên cái phép so sánh đó chẳng có nghĩa lý gì ở đây đâu.”
“Đừng có cáu gắt cái chuyện cỏn con, thật luôn đấy. Mà tao cũng không nghĩ rằng mình là một đứa xứng đáng được ở bên Sako-san đâu.”
“Mày có xứng đáng hay không thì Sako mới là người quyết định.”
“Thế mày thấy tao có xứng không, Takumi?”
“Một chút cũng không nhá.”
“Việc mày còn chẳng thèm lưỡng lự luôn khiến tao đau lòng lắm đấy”
Tất nhiên là tôi hiểu điều Takumi đang muốn nói. Và tôi hiểu rằng cậu ta thấy khó chịu với quyết định của tôi. Nhưng dù vậy đi, việc Sako-san và tôi không thể nào hẹn hò với nhau được là sự thật.
“Tao thấy mày sẽ là người tốt hơn cho Sako-san đấy, Takumi. Mày văn võ song toàn, đẹp trai cao ráo, tận sâu bên trong là con người nhân hậu, lúc nào cũng nghĩ cho những người xung quanh mình.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Takumi ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu.
“Đừng có tự nhiên mà tâng bốc tao như vậy, mày làm tao thấy gớm chết đi được ấy.”
“Tao tổn thương lắm đấy biết không hả?”
“Mà, chắc đây là lí do vì sao Sako-san thích mày đấy.”
“Hả? Mày đang nói gì v–”
Tôi thậm chí không thể nói cho hết câu bởi những âm thanh ồn ào đến từ phía trước lớp học. Tiếp đó, giọng nói đầy vẻ khó hiểu của một cô gái ở phía sau vang vọng tới tận chỗ của chúng tôi.
“Machika?! Tóc cậu sao vậy!”
Đó là Nishida-san, người luôn kè kè bên Sako-san.
“Ehehe, tớ đã cắt nó đấy.”
“Tớ thấy là cậu cắt có hơi lố đó.”
Tôi cảm thấy tò mò vì cuộc trao đổi ngắn gọn ấy và quay đầu về phía nguồn cơn của những giọng nói ấy khi tôi phát hiện ra sự thay đổi về ngoại hình của Sako-san. Cô ấy đã cắt phăng đi mái tóc dài tuyệt đẹp của mình sang kiểu tóc ngắn dài ngang vai. Phần tóc mái cũng được cắt ngắn đi khá nhiều, để lộ hơn một nửa vầng trán mịn màng. Do đó, tôi có thể thấy được cặp chân mày thường bị che phủ bởi tóc mái.
Tôi hoàn toàn bị hút hồn bởi hai hàng chân mày ấy. Chúng góc cạnh, tạo thành hình một cây cầu treo ngược, tạo cho cô một biểu cảm chán chường ngay cả khi đang cười. Điều đó khiến cho ham muốn bảo vệ trong tôi trỗi dậy. Bình thường cô nàng toát ra một vẻ điềm tĩnh và đứng đắn, nhưng giờ cô lại khiến tôi liên tưởng đến một chú cún nhỏ, khiến tôi nhìn cô ấy bằng hai từ “đáng yêu”. Sau chiêm ngưỡng hai hàng chân mày của cô được một lúc, tôi đã nhận ra một cách muộn màng rằng đôi mắt to tròn của cô đang hướng thẳng về phía tôi.
Tôi luống cuống ngoảnh mặt đi chỗ khác, gục đầu xuống bàn học. Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng. Tôi tự hỏi mình đã nhìn ngắm gương mặt của Sako-san bao lâu rồi nhỉ. Và cô đã nhận ra từ bao giờ? Tôi nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía tôi. Và rõ ràng đến mức đau đớn thay đó chính là Sako-san. Gục đầu trên bàn, tôi quyết định giả vờ ngủ gật.
“Tsuyoshi-kun, chào buổi sáng nhé.”
Nghe thấy giọng của Sako-san, tôi lại nhớ về lời tỏ tình ngày hôm qua, khiến đầu óc tôi cứ ong ong.
“Cậu thấy kiểu tóc mới của tớ thế nào?”
Tôi lo rằng đầu mình sẽ xì khói mất. Sự xấu hổ khiến tôi không cách nào ngẩng đầu lên được.
“Nè, Tsuyoshi-kun.” Sako-san lắc vai tôi.
Tôi có thể nghe thấy đám bạn học của bọn tôi đang ngày càng huyên náo hơn. Có lẽ họ đang tự hỏi vì sao Sako-san lại phải cất công đi hỏi về cảm nhận của tôi. Tôi thật sự không giỏi đối phó với việc bị chú ý nhiều như này vậy, nên thật sự tôi ước rằng cô đã không làm thế.
“Nè, Tsuyoshi, không nêu cảm nghĩ của mình là thô lỗ lắm đó.” Takumi cất giọng tỏ vẻ không hài lòng.
Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục ngó lơ cô ấy. nào ngờ, đột nhiên có hai cánh tay vạm vỡ luồn vào bên dưới tay tôi, nhấc phần thân trên của tôi lên khỏi bàn học. Takumi đang bế tôi như một con mèo.
“Này, Tsuyoshi, nhìn cô ấy đi.”
Tôi bị ép phải nhìn thẳng vào gương mặt của Sako-san sau khi nó đã thay đổi quá nhiều như vậy. Cho tới tận ngày hôm qua, cô vẫn luôn toát ra cái bầu không khí thoải mái và dễ chịu kia, nhưng toàn bộ đã không còn, đổi lại là một vẻ gì đó có phần trẻ con. Nếu phải thật lòng, thì cô đáng yêu thật đấy.
“Tớ cắt ngắn đi nhiều vậy chắc trông kì cục lắm nhỉ? Cậu cũng thấy vậy đúng không, Tsuyoshi-kun.”
Tôi sẽ không bao giờ dùng từ “kì cục” để miêu tả mái tóc đó, nhưng đáng buồn thay tôi lại chẳng có gan để thành thật như thế. Thấy tôi nín thinh, Sako-san bĩu môi đáp lại.
“Ồ, chẳng thèm nêu cảm nhận luôn sao? Chán thật, tớ đã phải cất công cắt nó đi đó.”
Lúc cô bắt nạt tôi với cái vẻ hờn dỗi ấy, tôi gần như đã vô thức thốt lên ba chữ “Đáng yêu quá”.
“Trông nó kì cục? Hay đáng yêu? Ít ra cũng nói một từ đi chứ~”
Cả hai lựa chọn đều không giống câu trả lời mà tôi muốn đưa ra cho cô ấy. Tôi chẳng hề có quyền lựa chọn bất cứ vế nào cả. Khi tôi chọn cách im lặng, Takumi cướp lời của tôi và nói.
“Tớ thấy tóc mái cậu trông hơi kì.”
“Đúng không?!”
Vì lí do nào đó, Sako-san trông vui vẻ một cách kì lạ với câu trả lời ấy. Tại sao chứ? Cậu không thấy tổn thương sao?
“Này, Tsuyoshi-kun, cậu cũng thấy vậy đúng không?”
Có vẻ như cô ấy sẽ không buông tha cho tới khi tôi trả lời cô. Tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng Takumi lại giữ tôi lại. Tại sao Sako-san lại cắt tóc chứ? Tại sao cô ấy lại tha thiết muốn nghe cảm nhận của tôi tới vậy? Đây là một cách trả đũa vì đã từ chối cô ấy à? Đây là lỗi của tôi mà việc này xảy ra sao? Tôi chẳng hiểu được Sako-san đang nghĩ gì và điều này khiến đầu tôi bị quá tải.
“Ah.”
Ngay đúng thời khắc quan trọng nhất, tiếng chuông reo vang. Giáo viên bước vào lớp và những bạn học khác quay về chỗ ngồi của họ. Sako-san nhìn tôi thất vọng và cũng quay về chỗ ngồi. Takumi mặt khác lại thở dài và thả tôi ra. Vì tôi đã từ chối Sako-san, tôi cứ ngỡ rằng cô sẽ từ mặt tôi luon. Tưởng là thế, nhưng giờ thậm chí cô còn bạo dạn hơn. Tôi rối hết cả lên rồi. Từ xa, tôi nghe thấy Takumi thì thầm.
“Từ chối rồi mà vẫn thân với nhỏ khiếp nhề. Sao lại thế nhờ?”
“Tao cũng muốn biết lắm đây.”
Liệu từ giờ trở đi Sako-san vẫn sẽ tiếp cận tôi chứ ? Tôi không biết mình đang cảm thấy hạnh phúc hay lo sợ nữa. Ít nhất thì bất kì cuộc trao đổi nào như vừa rồi nữa sẽ chỉ tổ gây hại cho tim tôi mà thôi. Tôi thấy bản thân mình cầu khấn rằng từ bây giờ ít nhất thì chúng tôi cũng có thể làm bạn.
.
.
.
.
.
Ngày 14 tháng 6
Vì đã thay đổi kiểu tóc của bản thân rất nhiều, nên dường như ánh nhìn của Tsuyoshi-kun đã thay đổi.
Ít ra, mình sẽ không còn hoàn hảo nữa.
Mình sẽ bất chấp làm mọi thứ để được Tsuyoshi-kun chấp nhận.