“Mình yếu thật, nhưng mà…”
Tôi từ từ điều chỉnh lại nhịp thở rồi để cho phép thuật chảy qua khắp cơ thể. Cố gắng giữ nguyên trạng thái, tôi nhấc cái nồi–
“Hây yayayaya!!!"
Ui cha, tôi lại thốt ra mấy cái tiếng kì quặc rồi.
Tôi di chuyển thật chậm để hạ cái nồi giả kim khổng lồ xuống, sau đó đổ hết chỗ nước trong đó ra.
“Phù~~~”
Tôi thở hắt ra và ngắt phép cường hóa cơ thể.
Dù chỉ dùng trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn thấy mệt.
Biết sao được, tôi đâu có giỏi về phép thuật liên quan tới thể chất.
Nếu chỉ sử dụng để tăng sức mạnh cơ bắp trong một khoảng thời gian ngắn thì tôi sẽ không quá tốn sức, cơ mà đối thủ nặng tới hơn trăm cân lận!
Việc này đòi hỏi một lượng phép thuật rất lớn.
Sư phụ cũng từng nói “Loại phép thuật này sẽ giúp con tự bảo vệ bản thân đấy, học nó đi!”
Tôi không gặp vấn đề gì trong một cuộc đấu ngắn, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn không thể đánh lại Sư phụ được.
Cơ mà điều chế một số nguyên liệu giả kim cũng cần sức mạnh cơ bắp, thế nên có lẽ tôi sẽ gặp cả tá rắc rối nếu không làm quen sớm.
“Chắc mai sau mình khác quen thôi. Giờ tập trung vào việc này đã.”
Tôi mang chỗ vải ra rồi rửa sạch để loại bỏ chỗ hóa chất còn thừa. Màu nâu của vải dần dần biến thành màu xanh da trời đẹp đẽ.
“Ưm! Đẹp! Đúng như mình nghĩ!”
Những gì tôi vừa mới làm chỉ là nhuộm thôi– Đùa đấy, rõ ràng không phải như thế.
Tôi là nhà giả kim chứ có phải chủ xưởng nhuộm đâu.
Tấm vải này thực ra đã biến thành một tạo tác gọi là “vải thích ứng môi trường”.
Nó sẽ thay đổi cho phù hợp với nhiệt độ và độ ẩm xung quanh để giúp người dùng thoải mái hơn. Với thứ này, chắc chắn tôi sẽ có một giấc ngủ ngon.
Còn màu tấm vải là do sở thích của tôi.
Thường thì loại vải thích ứng môi trường này sẽ có màu nâu. Nếu muốn đổi màu khác thì tốn tiền hơn. Nhưng tôi là nhà giả kim cơ mà, thế nên tôi muốn cái nệm không chỉ cần có chức năng hay ho, mà còn cần màu đẹp nữa.
Sau khi giặt xong, tôi sẽ phơi tấm vải dưới ánh nắng mặt trời.
Nếu phơi quần áo của mình trước cửa hàng thì rất xấu hổ, nhưng với một tấm vải thì chắc không sao đâu.
Nó cũng đẹp mà, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi.
Tôi vắt kiệt tấm vải, đặt vào chậu rồi kéo ra trước nhà.
Tôi lấy dây chăng giữa hai cái cây rồi vắt tấm vải lên.
“Yosh! Un, un! Đẹp thật.”
Tấm vải xanh da trời đẹp đẽ tung bay trong gió.
Thật thơ mộng!
Trời hôm nay cũng đẹp, nên chắc nó sẽ khô trong vài tiếng tới thôi.
Khi tôi còn đang gật đầu tự thưởng cho bản thân mình vì khả năng nhuộm vải thần sầu của mình, tôi nghe thấy tiếng xe lạch cạch trên đường.
“Hoo– tấm vải đẹp đấy.” (Geberg)
“Ah, Geberg-san.”
Hóa ra là Geberg-san đang đẩy xe hàng, trên đó là mấy khối gỗ trông giống như bộ phận của một cái giường vậy.
“Cái đó… của cháu ạ?”
“Yup. Bác vừa làm xong nên mang tới đây đấy.”
“Nhưng hình dạng của nó…”
“Ta tháo rời nó ra để dễ mang hơn. Đặt chúng ở đâu được nhỉ?”
“Ah, cháu hiểu rồi! Phòng cháu ở trên tầng hai ạ.”
Geberg-san bắt đầu mang ván lên tầng theo sự chỉ dẫn của tôi.
Sau khi tôi chỉ nơi muốn đặt giường, Geberg-san đặt những phần còn lại của giường xuống rồi nhanh chóng ghép chúng lại với nhau mà không cần tôi giúp.
Tôi thử ngồi xuống cái giường mới. Nó thật sự vững chãi, không hề cọt kẹt gì cả.
“Nó chỉ là cái giường bình thường thôi, nên chắc không sao đâu, cơ mà nếu cháu thấy có gì không ổn thì cứ báo bác.”
“Cảm ơn bác nhiều ạ! Dù rất nhanh nhưng chất lượng vẫn tốt! Bác thậm chí có thể bán mấy thứ như này ở vương đô đấy.”
“Ta làm nhanh nhưng không ẩu đâu. À bác có thêm cả thứ này cho cháu nữa.”
Chúng tôi xuống quầy bán hàng, rồi Geberg-san mang một cái ghế từ xe đẩy vào trong.
“Cháu không thể mở cửa hàng mà không có ghế ngồi, đúng chứ?”
Dù đó chỉ là cái ghế đơn giản và không có chỗ tựa, nhưng chắc chắn nó sẽ giúp ích tôi rất nhiều, vì tôi chẳng có món nội thất gì trong nhà cả.
Tôi rất biết ơn, nhưng mà…
“Geberg-san, bác chắc chứ ạ?”
“Đừng lo. Nó chỉ là cái ghế thôi mà. Trẻ con không nên do dự khi nhận quà của người lớn.”
“Cảm ơn bác rất nhiều, Geberg-san!”
Geberg-san vẫy tay chào rồi đi về nhà.
Dù có bảo rằng mấy thứ này đơn giản, nhưng giường và ghế được đục đẽo rất cẩn thận. Nguyên liệu được sử dụng là gỗ cứng với bề mặt bóng nhẵn. Sơn cũng rất sạch và sáng.
Dù mới gặp hôm qua, bác ấy đã làm chúng cho tôi với cả trái tim.
Yep, chúng chỉ là những món đơn giản, song tôi có thể cảm thấy sự tử tế của bác ấy trong đó.
“Geberg-san… thật chuyên nghiệp! Mình phải học bác theo ấy thôi!”
Kuuuuuuuuuu~~~
Tự dưng bụng tôi vang lên tiếng kêu phản đối. Hóa ra giờ đã quá trưa rồi.
“Aa. Quên mất bữa trưa. Mình đã làm tấm vải cả sáng huh…”
Tôi quá phấn khích với xưởng làm việc tới quên cả thời gian.
Tôi muốn tới chỗ Diral-san để dùng bữa và trả lại cái nồi. Nhưng mà…
“Để lại tấm vải như vậy liệu có ổn không…?”
Dù những người tôi từng gặp là người tốt, nhưng không có mấy nhà xung quanh đây.
Trông tấm vải cũng khá bình thường, nhưng nó lại là vải thay đổi tính chất dựa theo môi trường, đắt lắm, nên tôi hơi lo nếu để nó một mình.
“Umm, làm gì giờ? Có nên cất đi không? Hmmm… nhưng nó vẫn chưa khô…”
Khi tôi đang đau đầu nghĩ giải pháp, có tiếng gọi tới từ cửa chính.
“Sarasa-san~ Cậu ở đó không–?”
Khi tôi ra ngoài, hóa ra là Lorea-san.
“Ah, Lorea-san! Buổi chiều vui vẻ.”
“Chào cậu, Sarasa-san. Umm, vì cậu mới tới đây nên tớ muốn xem có gì giúp được không.”
“Thật ư!? Hay quá!”
Nhân viên bảo vệ tới thật đúng lúc.
Ahh~ lòng tốt của loài người đã thực sự chạm tới trái tim tôi.
Lorea, người mà tôi vừa mới gặp hôm qua đã đến giúp. Cô ấy tốt quá!
“Lorea-san, cậu ăn trưa chưa?”
“Ah, nghĩ lại thì mình chưa. Mẹ tớ vừa về xong là tớ chạy tới đây ngay.”
Lorea-san xấu hổ nói.
“Thế thì cậu ngồi trông cái này một chút được không? Tớ sẽ đi mua đồ ăn cho cả hai.”
Tôi chỉ vào tấm vải và nói vậy.
Lorea-san gật đầu, nhưng rồi lại nghiêng đầu thắc mắc.
“Không sao đâu, nhưng… đây là tấm vải hôm qua cậu mua đúng không nhỉ?”
“Yup. Tớ có nhuộm một chút. Thấy sao? Tớ thấy nó đẹp phết.”
“Ưm! Đẹp thật! Vậy là Sarasa-chan cũng biết nhuộm ư?”
Lorea-san nhìn tôi với nụ cười chói sáng, nhưng tôi chỉ biết cười đắng.
“Ahaha, tới xài giả kim thuật cơ. Thôi, tớ đi mua đồ ăn trưa đây, đợi nhé.”
Tôi vội phóng tới quán trọ với cái nồi của Diral-san.
Tôi lấy hai suất ăn rồi mau chóng về nhà.
Khi tôi tới nơi, Lorea-san vẫn ngồi trên bậc thềm đợi tôi.
“Aa– xin lỗi vì để cậu ở ngoài như này.”
“Không sao đâu, trời cũng đẹp mà.”
“Oke. Vậy cùng ăn trưa nào. Trời đẹp nên ăn ngoài này luôn nhé?”
“Un!”
Lorea-san gật đầu và nở nụ cười tươi sáng.
Tôi lấy một cái chiếu ra rồi trải trên thềm. Sau đó tôi lấy nước từ giếng sau nhà rồi đổ vào mấy cái cốc mới mua hôm qua.
Mua cốc chén và bộ bát đãi là để phòng khi có khách, tôi thật biết nhìn xa trông rộng!
Dĩ nhiên đồ uống chỉ có nước…
“Mình vẫn chưa có trà, xin lỗi…”
“Ah, không sao đâu. Nhà mình cũng chỉ dùng nước để tiếp khách thôi. Cơ mà nước ở làng ngon lắm. Cậu có cái giếng sau nhà nhỉ? Vì mình toàn uống nước ở giếng công cộng, nên hơi rắc rối khi muốn lấy nước.”
“Ừ thì giả kim thuật cần nước mà. Vậy là mọi người hầu như sử dụng giếng công cộng à?”
“Đúng thế. Ở làng này nơi có giếng riêng chỉ là quán trọ, chỗ thợ rèn và rất ít nhà khác.”
Xem ra nước khá là dồi dào vì có Đại Hải Lâm ở gần làng, nhưng không phải ai cũng muốn đào một cái giếng riêng vì rất đắt đỏ.
Thêm vào đó, giếng công cộng không bao giờ cạn nên chẳng việc gì phải đào thêm cả.
“Hiểu rồi. Vậy mọi người có hay uống trà ở đây không?”
“Tùy theo sở thích với lại tài chính thôi. Trong làng, bọn tớ hay uống trà ‘suya’ làm từ lá cây suya ở gần rừng. Nếu không thích loại đó thì cậu phải mua ở nơi khác thôi.”
“Trà Suya… chắc là loại mà Ells-san cho mình uống hôm qua. Cậu thích nó không?”
“Mình không ghét nó lắm, nhưng mẹ mình thì có vẻ không thích nó đâui.”
“Hiểu rồi…”
“Đồ ăn trên bàn phản ánh sở thích của người làm ra nó”, huh?
Chắc Ells-san thích trà nên bác ấy cho tôi uống.
Thực ra tôi chỉ thích uống nước ấm. Vì ở vương đô, trà là một thứ không hề rẻ, thậm chí nó còn là đồ xa xỉ nữa.
Nhưng tôi biết một loại trà ngon có vị như nào, thi thoảng tôi cũng uống ở cửa hàng Sư phụ nữa mà.
Nhờ đó, tôi có thể phân biệt trà kém chất lượng, so sánh với vị trà mà tôi từng uống là xong.
Nhưng nếu là một loại trà hoàn toàn khác biệt, tôi sẽ thưởng thức nó.
Trà đó gọi là gì nhỉ? Trà Suya?
Khi tôi uống ở nhà Ells-san, nó rất dễ uống, và trên tất cả là hoàn toàn miễn phí!
Nếu rảnh, có lẽ tôi sẽ tới bìa rừng hái ít lá Suya.
“Cơ mà tấm vải đẹp thật đấy. Mình hiếm khi thấy vải sáng màu như này quanh đây. Cửa hàng cũng không có vì nó đắt lắm.”
“Hmm, cũng khó mà nhuộm thứ màu này bằng phương pháp nhuộm bình thường… Ah đúng rồi! Mình chuẩn bị làm một cái nệm. Giúp mình nhé Lorea-san? Tớ sẽ cho cậu một ít vải sau. Tớ làm thừa hơi nhiều.”
Lorea-san tới giúp tôi sắp xếp đồ đạc và dọn dẹp, nhưng căn nhà cũng sạch rồi, mà tôi chỉ có mỗi cái ba lô làm hành lí.
Dù tôi vẫn còn cả cánh rừng sau nhà, song không thể nhờ một người mới gặp hôm qua giúp một việc rắc rối như vậy.
“Eh? Cậu sẽ cho tớ những tấm vải đẹp như này á!? Tốt quá! Nhưng tớ biết mỗi may vá thôi… Liệu có được không?”
Lorea-san vui vẻ nói, nhưng rồi lại xịu mặt xuống.
“Ah, đừng lo. Chỉ cần cậu may được là tốt rồi!”
Vừa nói, tôi vừa đập vào lưng Lorea-san, coi như là truyền thống của ngôi làng.
Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi quay lại phòng để làm nệm.
Lorea-san nói rằng cô ấy chưa bao giờ làm nệm cả, nhưng kĩ năng may vá thì lại rất tốt, nên tôi quyết định tiến hành công việc và hướng dẫn cô ấy luôn.
Phần khó làm nhất là nhồi bông vào nệm thật khéo.
Sau khi may xong tấm vải thành hình một cái nệm, Lorea-san sẽ giữ nó còn tôi thì nhồi bông.
Gyu– Gyu–
Tôi lèn chỗ bông vào thật chặt, rồi ngay lập tức may vào để chúng không bị xê dịch.
“Hee– Ra đây là cách làm một cái nệm bông…”
“Lorea-san, đây là lần đầu tiên cậu thấy à?”
“Ưm. Dù có chút xấu hổ, nhưng chúng tớ không dùng nệm bông ở nhà.”
“Ra vậy...”
Lorea-san cười cay đắng khi nói, nhưng dĩ nhiên người ta không thể làm nệm với một đống bông bên trong khi không có đủ chi phí.
Hồi tôi còn ở cô nhi viện, nệm của tôi– không, của chúng tôi cũng chẳng có mấy bông.
Chúng tôi thường nằm cạnh nhau cho ấm.
Đến khi tới kí túc xá, tôi làm một cái nệm với người chăm sóc, vì bà ấy nói, “con chuẩn bị tới một ngôi trường vĩ đại, thế nên phải chuẩn bị mọi thứ để không thấy tự xấu hổ với bản thân mình.”
Thế nên chúng tôi đã làm một cái nệm đầy bông.
Thực sự thì tôi không quan tâm lắm tới chuyện “xấu hổ” hay “không xấu hổ”.
Bởi vì có ai bước vào phòng tôi đâu.
Thi thoảng tôi cũng vào phòng của tiền bối, và chị ấy dùng hẳn một cái giường luôn. Quý tộc mà.
Sau khi làm xong bộ chăn bông, chúng tôi làm tấm trải giường.
Chỉ cần ngồi may thôi, nên chúng tôi có thể vừa nói chuyện vừa làm việc.
Lorea-san nói rằng cổ chỉ có thể làm một tấm vải, nhưng có vẻ như ngón tay cô ấy thực sự điêu luyện trong may vá, mà có khi còn hơn cả tôi.
Có lẽ nào kĩ năng may vá mà tôi tự hào, thực ra chỉ ở mức trung bình…?
Cơ mà nhờ có kĩ năng “trung bình” của tôi và “cao cấp” của Lorea-san, bộ chăn ga gối nệm đã hoàn thành trước buổi tối.
“Yay~! Cảm ơn cậu, Lorea-san! Giờ thì mình có thể ngủ ngon rồi!”
Tôi nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy Lorea-san.
Thực sự thì tôi không nghĩ rằng toàn bộ việc này có thể xong trong một ngày, thế nên tôi đã chuẩn bị tâm lí quấn chăn nằm ngủ thêm đêm nữa.
Tất cả đều nhờ có Lorea-sama!
“Hehe~ không sao đâu. Dù gì mình cũng tới đây để giúp mà.”
Cậu ấy có chút xấu hổ khi nói vậy, cơ mà tôi chắc rằng ngón tay của cậu ấy đã rất đau, vì tay tôi cũng đau sau vài giờ may vá.
Lorea-san quả thật là một cô gái tốt bụng.
“Yosh! Đây là quà cảm ơn!”
Tôi đưa cho Lorea-san chỗ vải còn lại.
Tôi nghĩ là nó đủ để làm thêm cái nệm nữa.
Kể cả khi cậu ấy không làm nệm mà làm ga hay tấm trải giường, chức năng thay đổi theo môi trường vẫn sẽ hoạt động tốt.
Thế nên nó sẽ rất hữu ích cho cậu ấy.
“Cậu chắc chứ? Tấm vải đẹp như này đắt lắm đó?”
“Lo gì. Với lại tấm vải này là tạo tác đấy nhé. Nó sẽ thay đổi tùy theo môi trường xung quanh, nên hãy biến nó thành chăn hoặc gối ấy. Cậu sẽ có một giấc ngủ ngon thôi.”
“Eeh!? Tạo tác á!? Thế thì nó còn đắt giá hơn… Cậu thật sự chắc đấy chứ…?”
“Xì, chắc 1000% luôn. Thế nên đừng có lo lắng quá. Cứ coi như đây là món quà của tình bạn đi.”
Tôi vỗ vai cậu ấy, cố gắng đối xử như là một người bạn.
Đúng không nhỉ? Chúng tôi đã là bạn bè rồi? Đúng không!?
“Ưm, vậy thì, mình sẽ nhận nó. Cảm ơn cậu rất nhiều, Sarasa-san!”
Lorea-san cảm ơn tôi với một nụ cười dễ thương!
Cậu ấy không phủ nhận chúng tôi là bạn bè luôn. Yosh! Tuyệt tuyệt!
Hmm, chắc là cô ấy sẽ hạnh phúc với tấm vải và sử dụng chúng sớm thôi.
“Ah, nếu không nhầm thì tạo tác này có thể tự động căn chỉnh nhiệt độ nhỉ? Vậy nếu mình làm một cái váy thì sẽ rất tuyệt!”
“Hmm. Loại vải này không hợp với việc làm quần áo đâu. Cũng không hẳn là không thể, nhưng hiệu ứng sẽ yếu đi.”
Tấm vải hoạt động dựa trên ma pháp mà người dùng tỏa ra chậm rãi khi ngủ, kết hợp với ma thuật ngoài môi trường, thế nên hiệu quả sẽ không tốt lắm nếu hai thứ đó bị tách rời quá nhiều hoặc có hoạt động mạnh.
Nếu không thì tôi đã nhét thêm cả đống bông vào nệm rồi.
Dĩ nhiên, tôi vẫn có thể tạo ra tấm vải với hiệu ứng mạnh hơn, nhưng nó cũng sẽ đòi hỏi cái giá cao hơn, kèm theo đó là rất nhiều ma thuật mà người sử dụng phải bỏ ra.
Một tấm vải thích ứng với môi trường mạnh mẽ như vậy không nên làm nệm, vì khi ngủ mà vẫn phải tiết ra ma thuật cho vải hấp thụ thì đâu có thể giải tỏa mệt mỏi, đúng không?
“Ah, ra thế. Tớ hiểu rồi.”
“Tiện thể, dù tớ đã mua kha khá vải rồi, nhưng mà ở tiệm còn tấm nào không?”
“Vẫn còn chứ, dù không nhiều lắm, nhưng nếu cậu mua với số lượng như hôm qua thì chắc vẫn đủ.”
“Thế thì mình sẽ quay lại sớm thôi. Mình muốn làm mấy cái gối nữa.”
“Oke! Nhưng… thế thì tốn nhiều bông lắm? Mình còn không mua được chỗ bông cậu dùng với túi tiền của mình… Sarasa-chan, chắc hẳn cậu có nhiều tiền lắm hả?”
Lorea-san nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng…
Ê đợi chút…
“Umm, Lorea-san? Tớ là người lớn mà! Tớ làm việc đó!”
Dù chỉ là công việc bán thời gian thôi, nhưng tôi không nghĩ rằng lương của mình có thể đọ lại được so với Lorea-san, vì cô ấy giúp ba mẹ buôn bán trong hẳn một cửa hàng mà.
“A-ah! Cũng đúng. Xin lỗi, lúc ở cùng cậu, tớ tưởng hai chúng mình cùng tuổi.”
“Lorea-san, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Tớ 13, sắp lên 14 rồi đó.”
…Eh?
Tôi liếc qua bộ ngực của cổ.
Vậy là… kém tôi hai tuổi ư…?
Ughhh…
“H,hee~ Cậu phát triển nhanh thế.”
“Thật ư? Thật lòng thì mình nghĩ mình đang phát triển chậm hơn bạn bè cùng trang lứa đó.”
Lorea-san nói một cách vô tư lự.
Ahh… hiểu rồi.
Không giống như ở thôn quê, tôi sống ở vương đô với rất nhiều người cùng tuổi.
Tôi không hề nhận ra mình bị chậm lớn, vì có rất nhiều cô gái có cùng “kích cỡ” như tôi dù cùng tuổi.
Un. Đừng lo lắng gì cả tôi ơi! Ngươi chỉ phát triển chậm có tí thôi. Chỉ HƠI CHẬM thôi.
Un, un. Tôi vẫn phát triển rất tốt.
Cơ mà hình như tôi không có lớn thêm tí nào từ năm trước…
Chắc chắn chỉ là do tưởng tượng thôi.
“Còn cậu thì sao, Sarasa-san?”
“À, mình 15.”
“Hee– ra vậy.”
Hm? Lorea-san?
Hình như cậu ấy vừa liếc ngực tôi.
Rõ ràng là cô ấy đang nhìn chằm chằm vào nó, thế thì cổ sẽ là kẻ địch– không, tôi không thể đánh mất tình bạn vì cái vấn đề ngớ ngẩn như này.
Tôi nở nụ cười xóa tan những cảm xúc u ám. Sau đó chúng tôi nói thêm nhiều chuyện nữa trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống.
***********
Ngày hôm sau.
Số lượng vải và bông tưởng chừng như đã giảm xuống đáng kể vì tấm nệm hôm qua, nhưng bằng cách nào đó chúng còn tăng thêm nhiều hơn nữa.
Cũng không có gì bí ẩn đâu.
Sáng nay, cha Lorea-san tới đây với rất nhiều bông và vải.
Sau khi nhìn thấy tấm vải lộng lẫy mà tôi cho Lorea-san vào hôm qua, có vẻ như một thương nhân như ông ấy đã nhận ra giá trị thực sự của chúng.
Ông ấy nói, “Chỗ vải đó là quá nhiều cho nửa ngày công của con bé”, rồi ép tôi phải nhận hết đống vải và bông mà ông ấy mang tới.
Đúng là chỗ vải tôi làm thì đắt hơn những thứ ông ấy đưa cho thật, nhưng tôi đã tặng Lorea-san như lời cảm ơn, thế nên cũng đâu cần phải bận tâm lắm.
Tiện thể, Lorea-san sử dụng chỗ vải tôi tặng làm chăn cho cả ba người trong gia đình.
Cha cô ấy cũng gửi lời cảm ơn vì ông ấy có thể ngủ ngon tối qua.
Tôi rất vui vì những thứ đó giúp ích cho họ.
Được rồi, vì tôi có rất nhiều vải, đã đến lúc nhuộm màu khác.
Nhờ có chiếc giường sáng màu của Geberg-san, cùng với tấm nệm xanh da trời, căn phòng của tôi đã bớt u ám hơn.
Tôi vẫn có thể làm nó tuyệt hơn nữa bằng cách thay rèm và làm thêm mấy cái gối.
Nhuộm rất đơn giản. Cái khó là chọn màu.
Tôi cần phải nghĩ về cách phối màu vì tôi muốn mọi thứ phải hoàn hảo.
Tôi sẽ biến căn nhà của mình đẹp nhất có thể!
Chắc tôi sẽ làm rèm cửa trước.
Nhưng… ưm…
Nếu không mở hàng sớm, tôi sẽ cạn tiền mất…
“Trong nhà có vẻ ổn rồi, đã tới lúc dọn dẹp mọi thứ xung quanh!”
Tôi chỉ mới ngó qua bên ngoài ngôi nhà một chút, thế nên hôm nay sẽ coi lại thật kĩ.
Đầu tiên là mái nhà.
Nó bị hư hỏng một chút… hmmm, trông vẫn ổn.
Có vẻ như những tấm kim loại được lợp trên mái đã được cường hóa bằng giả kim thuật, nên mái nhà có vẻ cứng cáp hơn tôi tưởng.
Chắc hẳn nó sẽ ổn thôi.
Tiếp theo là phần tường bên ngoài.
Thật ra không tới mức quá tệ, nhưng vẫn có vài phần phải sửa chút.
Tôi sẽ hỏi Geberg-san về vấn đề này sau.
Kế đến là biển hiệu.
Nó đã ngả nghiêng và nát bươm, thế nên tôi cũng sẽ phải hỏi Geberg-san.
Và cuối cùng– sân trước, huh…
“Uhh… vấn đề là hàng rào mục nát với đống cỏ lêu nghêu.”
Chắc không có hàng rào vẫn ổn thôi. Ah, không. Phải phá hết chỗ hàng rào thì mới tốt chứ?
Cơ mà để mấy con vật hoang chạy thẳng vào sân cũng không hay lắm.
Xử lí chỗ cỏ khá dễ, vì tôi có thể dùng phép thuật để xóa sạch chúng.
Nhưng…
Có cả thảo dược trong đó nữa…
Nếu xử hết bằng phép thuật thì cũng không có thảo dược. Hay là cứ kệ và cắt sạch nhỉ?
Không… Không đời nào một kẻ nghèo như tôi có thể bỏ mặc những đồng tiền ở dưới đất cả.
“... Được rồi, giờ thì làm cái danh sách những việc cần làm nào.”
Mở cửa hàng.
Làm sản phẩm để bán.
Xử lí cái hàng rào.
Sửa sang sân trước và sân sau.
Làm ròng rọc để múc nước trong giếng.
Làm bồn tắm.
Làm bếp ma thuật để nấu ăn.
“Ưm. Thế thôi. Giờ thì phải làm cái gì đầu tiên ta…”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Eng đọc khó hiểu hết sức (╥﹏╥), mình đã cố gắng đơn giản hóa rồi... ai đó có gợi ý cứ cmt nhé.