“Cuối cùng thì cũng đã tới lúc mở hàng!”
Geberg-san và những bác nông dân làm việc nhanh thật.
Chỉ cần một ngày rưỡi để xong hàng rào.
Sáng hôm sau, Geberg-san tới sửa biển hiệu.
Tôi tưởng bác sẽ sửa lại cái cũ, nhưng hóa ra bác làm hẳn cái mới luôn.
Nó trông rất dễ thương! Thậm chí thay đổi hoàn toàn không khí của cửa hàng luôn.
Thật lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Geberg-san có thể làm một cái biển hiệu dễ thương tới nhường này.
Bên trong cửa hàng, những vật phẩm đã được bày trên kệ.
Dĩ nhiên, vẫn còn kha khá chỗ trống.
Ba cánh cửa sổ trong cửa hàng được trang trí với những tấm rèm màu xanh da trời.
Nhờ có chúng, không gian xung quanh trông sáng sủa hơn hẳn.
Tôi cũng làm một tấm biển “Đặt hàng ở đây” trên bàn và ngồi lên ghế sau quầy tính tiền.
Được rồi! Tôi đã sẵn sàng!
Tới đây nào khách hàng ơi!
Bất cứ lúc nào tôi cũng cân hết!
***
“... Không có ai lun…”
Một tiếng trôi qua.
Ưm, tôi biết ngay mọi sự sẽ như này mà…
Có vẻ ngày hôm nay sẽ trôi qua rất chậm, thế nên tôi bày các dụng cụ giả kim của Sư phụ lên quầy tính tiền, rồi làm đá ma thuật để giết thời gian.
Việc này có thể tạm ngừng bất cứ lúc nào, thế nên tôi sẽ để chúng đó nếu có khách hàng tới.
“Gori gori~ gori gori~”
Tôi đập mấy mảnh pha lê - thứ nguyên liệu thô để làm đá ma thuật - thành vụn với một cái búa, rồi cho hết chỗ đó vào một cái cối đá để nghiền nhỏ hơn.
Đá ma thuật tự nhiên cực kì hiếm và đắt đỏ, thế nên thường thì các nhà giả kim sẽ tự làm chúng để sử dụng cho việc chế tạo tạo tác.
Dĩ nhiên, viên đá càng to thì càng khó làm.
Sau khi nghiền xong, tôi đổ chỗ vụn vào nồi giả kim, nấu chảy ra để loại bỏ tạp chất, rồi đông cứng chúng lại.
Vì mỗi công đoạn đều đòi hỏi năng lượng phép thuật, những người có ít phép thuật sẽ gặp kha khá rắc rối.
Với lại, nếu sử dụng một cái nồi giả kim lớn, lượng ma thuật sử dụng cũng phải tương đồng, thế nên các nhà giả kim chỉ thường chỉ sử dụng cái nồi giả kim to bằng bàn tay để làm đá ma thuật.
Ngay lúc này, tôi đang xài cái nồi cỡ như vậy từ Sư phụ, nhưng hồi còn ở trường, tôi dùng loại to bằng tách uống trà. Nó chỉ bằng một nửa cái nồi này.
Tóm lại là không cần phải dùng loại nồi to lắm.
“Nghiền~ nghiền~ nát~ nát~ làm ra tạo tác~”
Những mảnh pha lê vốn khá rẻ, nhưng nếu chúng chứa càng nhiều tạp chất thì càng phải thanh lọc cẩn thận hơn, nên khá rắc rối.
Vì vậy, người ta chế ra một số tạo tác có khả năng xóa sổ tạp chất.
Nhưng dĩ nhiên… chúng không hề rẻ…
Và tôi cũng chẳng có…
Tôi phải tự làm mọi việc bằng tay….
Gan– gan– gan– gan–
Đúng lúc tôi đang tập trung hết cỡ vào việc đập pha lê–
“Chào buổi chiề– Eh!? Sarasa-san!?”
“Hm? Ah, Lorea-chan! Chào mừng tới đây!”
Người vừa mở cửa là Lorea-”chan”.
Đúng vậy! “Chan”!
Sau khi làm tấm nệm và có một “buổi nói chuyện của những cô gái”, chúng tôi đã thành bạn của nhau!
Thế nên tôi đổi từ “Lorea-san” thành “Lorea-chan”.
Nghe đã thấy thân hơn hẳn!
Tôi cũng bảo cô ấy gọi mình là “chan”, nhưng cổ bảo rằng vẫn giữ nguyên “san” vì tôi lớn tuổi hơn.
Cơ mà tôi nghĩ cậu ấy đâu cần câu nệ tuổi tác tới vậy đâu ta.
“Un! Chúc mừng cửa hàng mới!... Gư, không phải vậy! Cậu đang làm gì với cái búa trong tay thế Sarasa-san!?”
“Cái này á? Tớ đang làm đá ma thuật.”
Lorea-chan tò mò nhìn vào mấy mảnh pha lê trên quầy.
Thực ra, việc đập pha lê bằng búa có thể coi là đang làm công việc giả kim, cơ mà nó chỉ là đập nát gì đó nên ai cũng có thể làm được.
“Hee~ Tớ tưởng giả kim thuật phải làm cái gì đó kiểu… ‘shoo–’ hay ‘shaa–’ chứ…”
“Eh? Nghĩa là sao?”
Ý cậu ấy là “sành điệu hơn” hay gì gì đó hả?
Cơ mà bằng cách nào đó, tôi vẫn hiểu cậu ấy nói gì.
Lần đầu tiên bước vào ngôi trường giả kim, tôi rất ngạc nhiên vì có quá nhiều thứ phải học.
“Bọn mình làm nhiều thứ lắm. Vì phải chế tạo đủ các loại tạo tác, bọn mình phải học cách làm gỗ, làm thủy tinh, rèn kim loại, nấu ăn và cả đống thứ khác. Không cần phải quá giỏi, chỉ cần làm được là được.”
Kể cả ở trường Đào tạo Giả kim thuật sư Hoàng gia, nơi nổi tiếng về độ nghiêm khắc, cũng không đặt nặng những kỹ năng không liên quan trực tiếp tới giả kim thuật, vì mấy cái đó có thể nhờ những người chuyên nghiệp.
Ví dụ, nếu không giỏi làm gỗ, hãy nhờ một thợ mộc.
Nhưng nếu có thể tự làm thì rất tốt.
“Hiểu rồi. Chắc hẳn trở thành một nhà giả kim khó lắm… oh?”
Đang nói dở, Lorea-chan bất chợt nhìn xung quanh cửa hàng và nhìn thấy những tấm vải đang được bày bán.
“Chúng là! Chúng giống như cái mà cậu cho tớ đúng không? Ahh~ Đẹp thế!... Uwa!? Đắt vậy!”
“Aah– Thực ra nó đã rẻ hơn thường rồi đó. Ở vương đô thì đắt hơn tới 20-30% lận.”
Đôi mắt Lorea-chan lấp lánh nhìn những tấm vải màu xanh lá, phớt hồng và da trời có khả năng tùy chỉnh dựa vào môi trường mà tôi đặt trên kệ như là sản phẩm trưng bày.
“Sarasa-san… về tấm vải mà cậu cho ấy… cậu chắc chứ?”
“Lại nữa à? Geez. Lorea-chan, mấy ngày trôi qua rồi đó, chúng ta đã là bạn rồi, đừng lo cái đó nữa. Mà cũng cảm ơn cậu đã tới giúp tớ hôm trước nhé.”
Và hôm nay, cậu ấy tới để chúc mừng cửa hàng mới của tôi.
Lorea-chan thật sự là một cô gái tốt bụng!
“Un! Cảm ơn Sarasa-san!”
“Nếu cậu cần thứ gì ở đây thì cứ tới nhé.”
“Dĩ nhiên rồi!– Ở đây bán… chỉ thuốc thôi à?”
“Yeah. Giờ mình chỉ có thuốc và vải thôi. Lorea-chan có biết ngôi làng cần gì nữa ngoài thuốc không?”
“U~mm… mình chịu… khó mà biết được mọi người cần gì.”
“Ah, hiểu rồi…”
Người dân chắc chắn cần thuốc.
Nhưng với tạo tác, họ sẽ chẳng muốn mua trừ khi biết rõ chức năng.
Ở vương đô, người dân ít nhiều cũng biết về tạo tác vì có rất nhiều quý tộc và người giàu mua chúng trước.
Nhưng, với ngôi làng bé như này thì chắc chuyện đó không có đâu…
“Hmm… mình có nên làm sản phẩm mẫu trước không nhỉ…?”
“Ưm, việc đó sẽ giúp mọi người có cơ hội biết những gì mà cậu định bán, nhưng nói thật thì, người dân trong làng không có nhiều tiền đâu. Những nhà kha khá trong làng chỉ có nhà mình, quán trọ của Diral-san với lại nhà trưởng làng thôi.”
Hiểu rồi… Đây là ngôi làng, nơi người dân thường sống bằng cách tự cung tự cấp.
Rất nhiều Collector sử dụng quán trọ và dịch vụ ăn uống của Diral-san.
Cửa hàng tạp hóa của cha Lorea-chan bán gần như mọi thứ cần thiết trong ngôi làng.
Trưởng làng thì làm việc cho chính phủ.
Nếu đúng là chỉ có họ mới có tiền trong ngôi làng này thì sẽ rất khó để tôi buôn bán tạo tác.
Hmmm… mình nên làm gì đây…?
2.
“Ủa? Cái này là gì vậy?”
“Ah, nó giống như kiểu là khuyến mại ấy.”
Lorea-chan nhìn vào tấm biển hiệu mà tôi để trên giá thuốc.
“Giảm giá cho bất kỳ khách hàng nào trả lại lọ thuốc!”
Sau khi suy nghĩ để tìm ra một nét riêng cho cửa hàng, tôi nghĩ ra ý tưởng này.
Thường thì, mấy cái chai rỗng rất là rẻ dù khó làm.
VÌ mỗi loại thuốc lại yêu cầu loại chai khác nhau, tôi không thể cứ dùng lại chai một cách bừa bãi được.
Thế nên, muốn dùng lại chỉ có cách nấu chảy chúng rồi làm chai mới.
Vả lại, vì chẳng có giá trị gì nên hầu hết Collector không thể bán mấy cái chai rỗng được, và họ thường vứt luôn đi.
NHƯNG!
Vì tôi tự làm chai lọ, nên tôi nghĩ ra ý tưởng đánh dấu các chúng để có thể nhận ra chai nào đi với thuốc nào.
Phân biệt chúng giúp tôi đơn giản hóa vấn đề, giờ chỉ cần rửa sạch là có thể xài lại được.
Thực tế, khi làm thuốc, hầu hết thời gian và nỗ lực là ngồi làm chai, chứ không phải chế thuốc.
Với thuốc, chỉ cần một cái nồi giả kim, và bùm! Xong luôn.
Nhưng làm chai thuốc thì mệt hơn hẳn.
Vì thế, những giả kim thuật sư tập sự mới vào làm ở các cửa hàng thường được giao việc làm chai lọ.
Hai tiền bối của tôi từng viết “Chị chán làm chai lọ lắm rồi!” trong thư.
Tôi cũng thường làm vậy mỗi ngày hồi còn làm việc bán thời gian ở cửa hàng của Sư phụ.
Nhưng vì Sư phụ làm chúng với tốc độ kinh hoàng, chẳng mấy chốc tôi được làm những việc khác.
Thật sự… tôi đã rất may mắn khi được làm việc ở đó.
Trong thành phố, tôi nghĩ việc làm cho khách hàng trả lại chai thuốc khá khó, nhưng một ngôi làng nhỏ như này thì được, vì chỉ có vài dân làng cùng trưởng làng ở đây.
Nói cách khác, nếu mọi sự thành công, có khả năng cao là họ sẽ trở thành khách hàng thân quen của cửa hàng.
Và nếu tôi giảm giá tới 50% cho những ai trả lại lọ, dân làng và kể cả Collector sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền nong nữa.
Đặc biệt là đối với Trưởng làng, vì công việc của ông khá nguy hiểm.
Khách hàng sẽ thấy vui vì tiền thuốc thấp, mà tôi cũng hạnh phúc vì được giải phóng khỏi việc làm chai lọ chán chết!
Hoàn hảo!
Dù có mất đi chút lợi nhuận, nó vẫn hơn việc ngồi cày cuốc đống chai lọ.
“Ra vậy. Chắc chắn dân làng sẽ sử dụng thuốc thoải mái hơn nhờ cái giá dễ chịu. Với lại cậu không phải lo việc mất chai đâu, vì tớ chắc chắn dân làng sẽ trả lại chúng.”
“Thật ư? Thế thì may quá, mình đỡ phải làm lại chai đựng thuốc.”
“Tiện thể, không biết Sarasa-san có biết không, nhưng gia đình mình trước kia cũng bán thuốc đó. Cơ mà nó đắt lắm.”
“Eh? Lorea-chan… có lẽ nào… là đối thủ kinh doanh sao!?”
“Không, không. Không phải vậy. Nhà mình không thể kiếm lãi từ bán thuốc được. Giá mua thuốc và vận chuyển rất đắt đỏ, thế nên mình chỉ có thể bán nó với giá gốc thôi. Giống như kiểu dịch vụ vận chuyển ấy. Song khi cậu chuyển tới đây, nhà mình không phải bán thuốc nữa, may là có cậu ở đây đó!”
“Ahh, ra vậy. Thế thì nó giống kiểu– nhà cậu mang thuốc từ thành phố tới đây miễn phí?”
“Yep.”
Cửa hàng tạp hóa kiếm tiền từ người dân, thế nên nếu không đóng góp gì lại thì họ sẽ tạo ra ấn tượng xấu.
Thêm vào đó, nếu có thuốc thang gì bị mất trong quá trình vận chuyển, họ cũng mất tiền nữa.
Gia đình Lorea-chan thật tốt bụng…
Nhưng… U~mm… cái xã hội thu nhỏ nơi làng xóm cũng khó nhỉ…
Nếu không đóng góp như họ, liệu tôi có bị xa lánh không ta…
“Sarasa-san… Cậu đang nghĩ rằng không góp sức thì sẽ bị hắt hủi hả?”
“Ư, ừm…”
“Đừng lo về cái đó.”
“Vậy ư…?”
Chắc hẳn Lorea-chan đã để ý tới khuôn mặt khó ở của tôi. Cô ấy huơ tay và nở nụ cười.
“Có nhà giả kim ở trong làng đã là sự đóng góp rất lớn rồi đó. Cậu cho mọi người cảm giác như là… được che chở vậy?”
Ra vậy. Nhà giả kim còn đáng tin hơn bác sĩ mà.
Thực tế đã có rất nhiều người bị thương và ốm nặng được chữa trị bởi giả kim thuật sư.
“Ahh… hiểu rồi.”
“Với lại, trong ngôi làng này, không ai ghen tị với một nhà giả kim đâu. Vì… cậu biết đấy. Nếu có thời gian mà ghen tị thì tốt hơn hết là dùng nó để đi kiếm tiền còn hơn.”
Nó giống như là chế độ nhân tài, huh.
“Nhưng không phải nhà giả kim nào cũng chăm chăm kiếm tiền như mọi người nghĩ đâu.”
“Eh? Thế á!?”
Lorea-san ngạc nhiên.
Ừ thì tôi từng muốn trở thành một nhà giả kim vì tưởng nó dễ kiếm tiền mà, nên tôi hiểu cảm giác của cô ấy.
“Yeah. Mọi người nghĩ rằng những nhà giả kim có thể kiếm rất nhiều tiền vì bọn mình bán những món giá trị cả ngàn reas. Đúng như thế, nhưng cũng không dễ tới vậy. Umm… ví dụ đi, chỗ vải này này. Nó đắt đấy, nhưng…”
“Nhưng…?”
“Nếu tớ làm sai một li thôi, nó sẽ hỏng, và thế là mọi công sức trở thành công cốc ngay lập tức.”
“...Eh? Thật ư?”
“Yup. Không thể sử dụng lại nguyên liệu bị hỏng nữa. Rủi ro chính là khi cậu có thể đánh mất cả ngàn reas vì nguyên liệu và bao công chuẩn bị. Thế nên nó không dễ tí nào.”
Đặt nguyên liệu vào nồi giả kim nghĩa là không thể bỏ ra được nữa.
Dựa vào độ hỏng hóc của món đồ, có chút khả năng nó có thể dùng lại, nhưng dĩ nhiên sản phẩm sẽ mất đi chất lượng ban đầu của nó, thế nên thà vứt đi còn hơn.
“Tưởng tượng rằng mình làm sai cái gì đó sau khi cho chỗ nguyên liệu giá 100,000 reas vào nồi… Uhh~ đáng sợ lắm phải không?”
“Ahh… cũng đúng. Đó hẳn là ác mộng.”
“Thêm vào đó, nếu làm theo đơn hàng của khách mà bị hỏng thì không chỉ nói mỗi “tôi xin lỗi” không đâu, cậu còn phải mua nguyên liệu và làm lại lần nữa. Mà trước đó, nếu không đủ tiền mua nguyên liệu cần thiết thì còn không thể nhận đơn kia. Thế nên các giả kim thuật sư phải tiết kiệm tiền trước khi làm bất cứ cái gì.”
“Hee… hóa ra cũng không hẳn là giấc mơ kim tiền mà mọi người nghĩ huh…”
“Dĩ nhiên, nếu cậu có tài thì không việc gì phải sợ cả, và còn có thể kiếm cả đống tiền nữa. Ah, nhưng cũng không chỉ là giả kim thuật. Dù nghề nào đi nữa thì cũng rất tệ nếu cậu làm sai, đúng không?”
“Ah, ừm.”
Bất cứ ai, kể cả trẻ mồ côi cũng có thể trở thành giả kim thuật sư.
Nhưng sẽ chẳng có thợ thủ công hay thương gia nào muốn thuê trẻ mồ côi cả. Họ muốn có những người họ có thể tin tưởng bên cạnh hơn.
Thế nên, quả thực giấc mơ trở thành nhà giả kim là thứ duy nhất có thể xảy ra được đối với một đứa mồ côi như tôi, vì một kẻ mồ côi gặp quá nhiều bất lợi với tất cả các công việc trừ giả kim.
“Nói trắng ra thì, thu nhập từ việc bán thuốc là ổn định nhất vì tỉ lệ rủi ro khá thấp.”
“Uwawa… hình ảnh một nhà giả kim làm ra những món đồ tuyệt vời của tớ giờ vỡ thành ngàn mảnh rồi…”
“Ahaha. Chế tạo chúng mang lại cả rủi ro và lợi nhuận mà.”
“Ưm, mình hiểu điều đó.”
Tôi cảm giác như mình vừa phá đi giấc mơ của một đứa trẻ(?), cơ mà giữa thực tế và tưởng tượng lúc nào chẳng khác nhau.
***
Vậy là tổng kết lại, những khách hàng ghé qua ngày đầu tiên chỉ là vài Collector.
Ngoài ra, cũng có một số người đến chúc mừng cho cửa hàng của tôi: Lorea-chan, Ells-san, trưởng làng, và Marie-san (mẹ của Lorea-chan ấy) đến đón con gái.
Tôi chỉ bán được khoảng một tá thuốc.
“Hmm… nghĩ lại thì, cũng không tệ lắm.”
Thuốc rẻ nhất là chữa trị vết thương. 500 reas.
Hầu như nguyên liệu có thể tự kiếm được, thế nên giá của nó thấp hơn rất nhiều so với việc mua ở thành phố.
Các Collector rất vui vì mua được chúng với giá rẻ.
Và khi tôi giải thích về chế độ giảm giá, họ còn vui hơn nữa.
“Nếu bán một nửa giá, mình vẫn lãi được tầm 200 reas một chai~”
Bữa trưa ở quán của Diral-san tầm 40 reas.
Phần ăn đó quá thừa với tôi, và vì tôi cũng chẳng uống rượu nên không phải trả thêm tiền.
Còn bữa sáng và bữa tối thì tôi luôn ăn bánh mì của Diral-san với cùng mức giá.
Nói cách khác, tôi có thể sống qua ngày chỉ bằng cách bán mấy loại thuốc cơ bản.
Nếu cứ bán được ít nhất một chai mỗi ngày, cuộc sống của tôi sẽ ổn định.
Nhưng mà tôi muốn kiếm thêm để gửi về cô nhi viện nữa.
Đúng vậy, tiền không chỉ cho mình tôi.
Tôi phải cố gắng hết sức cho những đứa trẻ ở đó nữa.
3.
Hai tuần đã qua từ cái ngày tôi mở cửa hàng.
Doanh số bán hàng dần dần tăng lên, và tôi cũng đã quen với hầu hết các Collector trong làng.
Dịch vụ khuyến mại của tôi đã trở nên phổ biến với họ.
Mỗi lần họ mang trả cái chai, họ lại vui vẻ nói “tôi không cần phải sợ mấy vết thương nữa” hay “tôi kiếm được nhiều tiền hơn nhờ có cô đó!”
Nó làm tôi thấy thật hạnh phúc.
Nếu bị thương, họ sẽ không thể làm việc tới khi được chữa hẳn, thế nên tốt nhất là cứ mua mấy bình thuốc để phòng thân còn hơn là tiết kiệm tiền.
Tuy nhiên, tùy thuộc vào số tiền kiếm được, thuốc không phải là món hàng rẻ gì.
Nhưng nhờ có khuyến mại, các Collector có thể thoải mái mua thuốc.
Thêm vào đó, cửa hàng của tôi ở ngay làng nên họ có thể bán trực tiếp các nguyên liệu tươi.
Vì nếu họ định mang chúng tới thành phố khác để bán, nguyên liệu sẽ hỏng trước khi tới được nơi đó.
Giờ đây, họ chỉ cần bán cho tôi là xong. Thế là họ có thể kiếm thêm chút thu nhập nữa.
Tôi cũng làm thêm vài tạo tác và xếp lên kệ kèm tấm biển “Hữu dụng cho Collector”.
Món bán chạy nhất là tạo tác đuổi côn trùng.
Chắc có cả triệu loài sâu bọ ở Đại hải lâm. Tôi hiểu mà.
Hồi còn ở trường, có một môn học tên là “Rèn luyện thu thập”, nơi học những kiến thức cơ bản của việc thu gom nguyên liệu.
Nói cách khác, tôi cũng đã vào rừng và kiếm nguyên liệu.
Nó thật sự… rất khó khăn…
Dù hồi đó chúng tôi chỉ tới khu rừng tương đối an toàn ở gần vương đô để tập luyện, chúng tôi vẫn đụng phải quái vật, côn trùng và cái nóng khủng khiếp.
Rủi ro khá thấp vì có các hướng dẫn viên làm trưởng nhóm, nhưng nó vẫn giống như một khóa học “sống sót trong rừng thẳm” vậy.
Nhớ lại hồi đó, tôi có thể hiểu tại sao món tạo tác xua đuổi côn trùng lại phổ biến với các Collector như thế.
Ngược lại thì, tạo tác phát sáng lại chẳng bán được cái nào.
Tôi làm chúng vì nghĩ rằng nó sẽ hữu dụng, nhưng hóa ra Collector ở làng này chỉ đi làm vào buổi sớm và trở về đi trước khi trời tối.
Thế nên họ chẳng cần ánh sáng lắm.
Có vẻ như chỉ cần đi xung quanh bìa rừng cũng giúp họ kiếm đủ tiền nên chẳng ai đi sâu vào rừng và cắm trại trong đó vào buổi tối cả.
Đối với một nhà giả kim, điều đó khá là thất vọng, vì những nguyên liệu hiếm thường nằm sâu trong rừng cơ…
Khó mà có thể gửi được thứ gì hay ho về cho Sư phụ quá…
***
“O–i, Sarasa-cha–n, cháu rảnh không?”
“Vân–g, đâyyyyyyyyyyy ạ!”
Trong lúc tôi đang làm mấy món đơn giản ở quầy để đợi khách, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc trước cửa hàng.
Tôi ngừng tay, đi ra ngoài và… thấy một con gấu…
Bên cạnh nó là một Collector già dặn trong làng, Andre.
Ông ấy đứng chống tay bên hông, ra vẻ rất tự hào.
“Chào bác, Andre-san. Wow, con ‘Gấu cuồng nộ’ này vĩ đại quá!”
“Kinh chưa? Bác thấy nó loanh quanh gần làng nên tiện thể bắn luôn, rồi bọn bác kéo nó tới đây không nghỉ phút nào luôn đấy. Cháu muốn mua không?”
Không ngơi nghỉ luôn, huh…
Hai người còn lại trong nhóm, Gil-san và Gray-san, vứt cái dây kéo xác gấu trong tay họ rồi ngồi bịch xuống đất thở hồng hộc.
“Xem nào… phần bị tổn thương chỉ là phần đầu. Một mắt bị nát, nhưng phần nội tạng có vẻ vẫn tốt. Thịt trông vẫn khá tươi. Cơ mà lông bị bay mất một ít rồi. Thế thì… 43,000 reas thì sao ạ?”
“Nhiều thế cơ á!? Cháu chắc đấy chứ!?”
Andre-san bất ngờ với cái giá mà tôi đưa ra.
Hai người kia cũng há hốc mồm, đôi mắt sáng lên trong khi vẫn đang ngồi dưới đất.
“Chắc rồi ạ. Nó vẫn sạch sẽ nên cháu có thể xử lí dễ dàng.”
“Uwoo~ từ trước tới nay bọn bác chỉ biết ăn mỗi thịt của chúng thôi đó, mà còn khó săn nữa.”
“Thực ra, nguyên liệu như này cũng khó xử lí lắm ạ. Vì cả cái xác sẽ trở nên vô dụng nếu chúng ta không cắt xẻ cẩn thận.”
Những phần quý nhất của Gấu cuồng nộ là trái tim, lá gan và nhãn cầu.
Song, nếu bỏ ra một cách bừa bãi, chúng sẽ trở nên vô dụng ngay lập tức.
Mang cả cái xác như nhóm của Andre-san thì giả kim thuật sư có thể xử lí dễ dàng hơn. Nhưng sẽ chẳng có Collector nào có thể mang một con gấu bự chảng tới làng trong một khoảng thời gian ngắn trừ khi họ tìm thấy nó ở gần như Andre-san.
Cách tốt nhất để thu thập nguyên liệu tươi là giả kim thuật sư đi cùng với nhóm Collector.
Tuy nhiên chẳng có mấy người dám làm vậy, vì cơ bản thì nhà giả kim thuộc loại làm việc bằng não nên chẳng có mấy sức.
“43000 reas… thật sự, Sarasa-chan… cảm ơn cháu vì đã tới ngôi làng này!”
“Un! Cháu cũng có thể kiếm sống ở đây, thế nên không có gì đâu ạ!”
Andre-san lắc mạnh tay tôi và cảm ơn.
Gil-san và Gray-san cũng đứng dậy và nắm lấy tay tôi.
Tôi có thể hiểu được sự hạnh phúc của họ, cơ mà họ đều là những Collector lực lưỡng, thế nên mấy người nắm tay tôi hơi chặt rồi đó.
Tôi dùng cường hóa cơ thể để giữ chắc cơ thể và mỉm cười.
“Được rồi ạ. Mọi người đợi cháu một phút. Cháu sẽ mang tiền ra.”
Tôi vào cửa hàng mang tiền ra rồi đưa cho Andre-san.
Bác ấy nhận chúng, nở nụ cười lớn rồi lớn tiếng.
“Ngon–! Đi uống thôi anh em ơi!!!”
“Oouu–!”
“Sarasa-chan, bọn bác sẽ trở lại!”
“Vâng ạ~ Chúc các bác vui vẻ~”
Đi nhậu, huh… trời vẫn còn sáng mà…
Thôi kệ, ăn mừng lúc nào chẳng được.
Còn giờ, tôi sẽ phải nhanh chóng xẻ thịt con gấu thôi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Không hiểu mấy cái hiệu ứng âm thanh này luôn.