The Novice Alchemist's Store

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 : Cửa hàng của tôi - Chương 11: Bán nguyên liệu I

Đầu tiên, tôi dùng một chút phép [Đóng băng] để giảm nhiệt độ của cái xác.

Nếu đóng băng hoàn toàn, nguyên liệu sẽ bị hỏng mất, thế nên việc điều chỉnh sức mạnh phép thuật tới mức vừa phải là rất cần thiết.

Sau khi làm lạnh vừa đủ, tôi kéo nó ra sau nhà.

Dĩ nhiên là không thể để ở sân sau được, vì tôi không muốn làm cho cái sân đang sạch sẽ tự dưng lại vấy máu. Vậy là tôi mang luôn ra ngoài khu vực tường rào.

Xẻ thịt ngay trước nhà cũng được, nhưng mà thế thì máu me quá, chẳng ai dám vào cửa hàng mất.

Nếu Lorea-chan tới và thấy tôi đang băm cái xác thành từng mảnh, khắp nơi là máu thì chắc hẳn cậu ấy sẽ khóc tướng lên và chạy về nhà mất thôi.

Sử dụng những dụng cụ từ trong xưởng, tôi mổ xác và lấy ra những nguyên liệu cần thiết.

Tôi không được phép làm sai bước nào, không thì cái xác sẽ trở thành đống rác.

Cắt thật chậm… và cẩn thận…

Tôi lấy tim, gan và con ngươi đầu tiên vì chúng cần được bảo quản ngay lập tức.

Ngoài ra, dạ dày, ruột và móng cũng có thể làm nguyên liệu được, nên tôi cũng mang chúng cất đi.

Lông và thịt chẳng khác mấy với những con thú khác, thế nên tôi sẽ bán chúng cho Ells-san.

Sau khi cất những nguyên liệu cần thiết vào trong xưởng, tôi kéo phần còn lại của con gấu tới nhà Ells-san.

“Ells-san, bác có nhà không ạ–?”

“Đây, đây– Ara, Sarasa-chan. Cháu có cái xác thú to thật đấy.”

Sau khi tôi gọi, Ells-san ngay lập tức bước ra và nhìn với sự ngạc nhiên.

“Ells-san, bác muốn mua nó không ạ?”

“Hmm…? Aah, chỗ thịt với lông này là những gì còn lại sau khi cháu moi hết mấy thứ cần thiết cho giả kim à?”

Lúc đầu Ells-san không hiểu ý tôi lắm, nhưng rồi bác cũng hiểu.

Chắc hẳn người chủ cũ của cửa hàng cũng từng bán những nguyên liệu thừa cho Ells-san từ rất lâu, trước khi tôi đến đây.

“Yup. Cháu nghĩ rằng phần còn lại nên để cho ai đó chuyên nghiệp hơn. Với lại… cháu lười xẻ thịt cả con lắm, haha.”

“Ahahaha! Bác cảm giác của cháu mà! Đừng lo, để đấy cho bác! Thế… 8000 reas thì sao?”

“Eh? Bác chắc chứ ạ? Bác lấy rẻ hơn cũng không sao đâu ạ.”

Nói thật thì lông và thịt hoàn toàn vô dụng với tôi, nên Ells-san có thể lấy mà không cần trả gì cũng được.

“Không vấn đề gì đâu. Dạo này các Collector thích thịt hun khói lắm nên dễ bán. Nếu bọn bác xử lí thịt đúng cách thì nó hơi bị ngon luôn đó.”

“Hee– ra vậy. Vậy bác có muốn cháu mang chỗ này tới lều luôn không ạ?”

“Cứ vậy đi.”

Chồng của Ells-san, Jasper-san, là một thợ săn, nên hai người họ có một túp lều nhỏ để xẻ thịt sau nhà.

Thường thì, Jasper-san sẽ đi săn một mình, nên hiếm khi bác ấy mang một con thú ngoại cỡ về nhà.

Tôi kéo cái xác và quẳng nó vào trong lều.

Sau khi bỏ bớt nội tạng, chỗ thịt vẫn nặng hơn trăm cân. Kể cả Ells-san với cơ thể như Sumo cũng gặp khó khăn với cái xác, nên tôi không thể kiểu “Ells-san, cảm ơn vì chỗ tiền này ạ! Chào bác~!” rồi biến.

Hm? Một cô gái mỏng manh như tôi sao mà di chuyển được cục thịt trăm cân á?

Dĩ nhiên là cường hóa cơ thể rồi!

***

Sau khi trở về cửa hàng, tôi treo tấm biển “Hãy rung chuông nếu có việc” lên cửa, rồi khóa cửa lại.

Tôi mới lắp thêm cái chuông từ tuần trước để có thể làm việc trong xưởng kể cả khi đang làm việc.

Đợi khách ở quầy chỉ tổ tốn thời gian.

Đã thế, chỉ có mấy mống khách ghé qua đây mỗi ngày.

Dù tôi có thể làm mấy thứ đơn giản lúc ở quầy, cơ mà làm thuốc, xử lí nguyên liệu và rèn đồ vật thì tôi phải vào xưởng.

Bên cạnh đó, tôi cũng phải chăm sóc cho vườn thảo dược vì việc đó chỉ có thể làm vào ban ngày.

Trong tương lai, nếu số lượng khách hàng tăng lên, có lẽ tôi phải thuê ai đó trông cửa hàng.

“Được rồi, làm việc nhanh nào!”

Với móng vuốt gấu, rửa sạch chúng là xong, nhưng các nguyên liệu khác thì tôi phải xử lí cẩn trọng, không thì giá trị của chúng sẽ tuột dốc không phanh.

Đặc biệt là tim, gan và mắt là những thứ khó làm nhất.

“Cơ mà ngạc nhiên thật. Không thể tin được một đứa con gái như mình có thể làm một việc kinh khủng như này…”

Khi còn học ở trường, rất nhiều học sinh cảm thấy chóng mặt và buồn nôn khi chúng tôi làm việc “chế biến nội tạng của xác chết”.

Tôi thì không tệ tới mức đó, cơ mà tôi vẫn nhớ mình từng run rẩy tới mức nào khi xử lí xác chết.

Song, đó mới chỉ là bắt đầu.

Sau một khoảng thời gian kha khá, tất cả chúng tôi dần quen với việc xẻ xác, cũng như lấy nội tạng ra mà mặt không đổi sắc.

Đợi xíu… “tất cả” thì có chút phóng đại.

Nếu không nhầm thì, có một vài học sinh đã bỏ học vì không thể quen được việc đó.

Trường không nhẹ nhàng tới mức cho những kẻ nói “Em sợ” hay “Tởm quá” tốt nghiệp.

Mà hồi đó có mấy đứa con gái hay nói kiểu “Emmmm sợ~ lém”, dễ thương ghê.

Dĩ nhiên mấy đứa đó chỉ làm màu trước mặt lũ con trai.

Ý tôi là những học sinh bị đuổi học là mấy tên không dám chạm vào xác chết, hoặc mấy kẻ ngất xỉu sau khi thấy chúng thôi.

Ahh, tôi nhớ là có một cô bạn rất thông minh nhưng lại bỏ học vì không thể chịu được mấy thứ kinh tởm.

Thật lấy làm tiếc…

Nhưng, có vẻ cậu ấy tới từ gia đình giàu có nên không thành nhà giả kim cũng chẳng sao đâu.

Với những học sinh mồ côi như tôi, chúng tôi chắc chắn phải tốt nghiệp, mặc bất cứ thứ gì xảy ra. Không thì cuộc sống của chúng tôi sẽ rất khó khăn.

“–Un! Vậy là xong!”

Trái tim và con ngươi được đặt vào bình, chỗ nguyên liệu còn lại được sấy khô.

Giờ chúng sẽ tồn tại được khá là lâu, nên tôi khỏi lo chất lượng đi xuống.

Thực ra, tôi giỏi về bộ môn xử lí xác là vì Sư phụ thường bắt tôi phải làm mấy việc như thế hồi còn làm việc dưới trướng cô.

“Đợi đã… Chẳng lẽ… Sư phụ bảo mình mở cửa hàng này là vì…”

Sư phụ nói “Nếu có thứ gì quý hiếm, gửi cho ta nhé”, nhưng nếu tôi không biết cách làm mọi thứ thật tốt, chẳng đời nào cô lại bảo vậy.

Vậy… từ hồi còn đang làm ở cửa hàng, Sư phụ đã tính đến chuyện gửi tôi tới đây sao?

Cô luôn bắt tôi phải làm mấy cái xác ở cửa hàng… chắc hẳn là rèn luyện để tôi quen tay… rồi gửi tôi đến làng này để kiếm nguyên liệu hiếm cho cô…?

“... Nah… nghĩ nhiều quá rồi.”

Việc mua bán nguyên liệu rất quan trọng.

Nếu không biết xử lí chúng thì sẽ dễ hỏng, và thế là không thể bán được.

Vậy nên Sư phụ đã dạy tôi làm việc.

Un. Chắc là thế đó.

Không có ý định mờ ám nào đâu. Chắc chắn vậy.

“Được rồi. Giờ thì làm gì với mấy thứ này nhỉ? Hmm…”

Tôi có thể làm thuốc, nhưng không phải là loại cần thiết nên chắc chẳng ai mua đâu.

Mà món đó mắc lắm, dân làng đâu thể mua được.

“Mình có thể thử làm nó để lấy kinh nghiệm, cơ mà… nếu không tìm được chỗ nào thanh lí thì mình cạn tiền mất.”

Tôi không thể dùng tất cả các nguyên liệu tôi đang sở hữu, vì chỉ một ít trong số chúng là có thể tạo ra lãi.

Tình hình cửa hàng kiểu– nguyên liệu thì tăng, trong khi tiền lại giảm.

Nếu không bán thứ gì đó cho các hiệu khác, tôi sẽ cạn tiền mất.

Ứng cử viên đầu tiên cho việc bán buôn nằm ở “South Strugg”, thành phố gần làng này nhất.

Mất khoảng hai ngày đi bộ.

Khi tôi tới làng này, tôi đã phải cuốc bộ từ đó vì xe ngựa chỉ tới thành phố thôi.

Thế nên, tôi biết nơi đó như nào.

So với vương đô, nó khá là bé.

Cơ mà nó lớn hơn so với bất cứ chỗ nào ở vùng hẻo lánh này.

Ah, tiện thể, có vẻ tôi đề cập hơi muộn, nhưng mà ngôi làng này tên là “Yok”.

Song, chẳng mấy ai xài cái tên đó.

Thế nên tôi chẳng biết gì về ngôi làng cho tới khi tôi thấy thông tin của nó trong danh sách cửa hàng ở trường.

Hầu như mọi người sẽ tắc tịt nếu được hỏi “Làng Yok ở đâu?”, nhưng nếu hỏi lại bằng câu

“Cái làng ở gần Đại Hải Lâm đó, biết không?”, họ sẽ “Ahh! Cái làng đó hả?”

Kể cả dân làng cũng hiếm khi dùng tên đó.

Cơ mà tôi không nghĩ có người nào lại chẳng biết tên nơi họ sống đâu… Không ai như vậy, đúng không nhỉ?

Vì ngôi làng này chẳng nổi tiếng lắm, thế nên tôi nghĩ rằng mình nên ghé qua tiệm giả kim ở South Strugg và nói chuyện với người chủ để họ biết có một cửa hàng giả kim ở làng Yok.

Nếu tôi từng xuất hiện ở cửa hàng của họ, tôi sẽ nhờ ai đó vận chuyển hàng hóa mà khỏi lo.

Ví dụ như… Hm… ba của Lorea-chan – Daruna-san – chủ tiệm tạp hóa.

Ông ấy thường tới South Strugg để mua hàng, thế nên tôi có thể nhờ ông ấy mang hàng của mình tới tiệm giả kim ở đó.

Nhưng ông ấy chẳng biết gì về giả kim thuật, thế nên chủ cửa hàng giả kim có thể lợi dụng và ép giá món hàng.

Nhưng nếu tôi, một giả kim thuật sư, ghé qua cửa hàng của họ trước và nói rằng Daruna-san sẽ là người đại diện của tôi, họ sẽ phải nghĩ kĩ trước khi làm gì đó bất lợi.

Vì tôi vẫn còn trẻ, nên có thể họ sẽ đánh giá thấp tôi nữa.

Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tôi không ngại mượn sức mạnh của Sư phụ đâu!

Đúng thế, tôi sẽ nói thẳng rằng mình là học trò của nhà giả kim thuật sư bậc thầy tên Ophelia!

“Đi thôi!”

Sau khi quyết định, tôi lấy cái ba lô từ Sư phụ rồi cho những nguyên liệu muốn bán vào.

South Strugg, ta đến đây!

2.

South Strugg là một thành phố lớn nằm ở rìa đất nước.

Và điểm đến của tôi là một quán cà phê khá hấp dẫn ở góc thành phố.

Đúng thế! Cà phê!

Eh? “Không phải cô đang đi bán nguyên liệu à?”, mấy người hỏi vậy á?

Đúng là thế, cơ mà việc đó để sau đi.

Đầu tiên, tôi muốn ăn cái gì đó ngon ngon!

“Đồ ăn có vẻ mắc, cơ mà ăn chút chút chắc không sao đâu ha~?”

Vừa lẩm bẩm, tôi vừa bước vào quán.

Vì giờ đang là ban trưa, nên có khá nhiều người ở đó.

Một nữ phục vụ ngay lập tức tiến đến chỗ tôi và đon đả ngỏ lời–

“Xin chào quý khách. Ở đây đang hơi đông nên quý khách có thể đợi một lúc được không ạ?”

“Không sao đâu.”

Sau đó, cô ấy dẫn tôi tới một cái bàn trống.

Vì nơi đây tương đối rộng, thế nên vẫn còn vài chỗ trống dù đang đông.

Trong lúc đợi, tôi ngó qua menu.

“Không biết ở đây có loại trà gì nhỉ… Wow, nhiều thế! Để xem nào, umm~...”

Chắc hẳn mấy người sẽ tự hỏi “Eh? Sao Sarasa-chan nghèo rớt mùng tơi không kêu lên mấy tiếng kiểu ‘Geh! Đắt thế!’ nhỉ?”

Thường thì đúng là tôi sẽ nói vậy, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự đắt đỏ rồi, nên không có mấy ngạc nhiên.

“Mình muốn ăn đồ ngọt, cơ mà bữa trưa nên đặt món… ‘bánh mì trắng kèm phô mai và rau củ’ có vẻ là ổn nhất ha.”

Tôi không biết nó như nào, cơ mà nghe có vẻ hấp dẫn phết.

“Giá là 150 reas huh?... Mumumu… Dân chơi không sợ mưa rơi chứ nhỉ! Đặt thêm cái bánh hoa quả này nào!”

Cuối cùng, tôi xài số tiền gấp năm lần so với một bữa trưa bình thường.

Nhưng tôi không có hối hận!

Tôi vẫn còn tiền, nhưng xem ra tôi sẽ phải bấm bụng trước khi mua hàng trong một khoảng thời gian dài đây.

Sau khi đợi vài phút, phục vụ đã quay trở lại để lấy yêu cầu của tôi.

Tôi nhìn quanh cửa hàng trong khi đợi đồ ăn.

Mọi thứ bên trong rất sạch sẽ.

Những bình cây cảnh và tranh vẽ ở khắp nơi, cùng với mấy tấm rèm đẹp đẽ của cửa sổ tô điểm cho phần nội thất cửa hàng. Xem ra người chủ cũng khá quan tâm tới không khí trong này đấy chứ.

Nơi này thật sự quá khác biệt với một quán trọ bình thường. Dù gì thì nó cũng là quán cà phê mà.

Vì sàn nhà có vẻ khá sang trọng và khó lau sạch, cửa hàng này không cho phép những người đi giày bẩn đi vào.

Ngược lại, quán của Diral-san nhồi đầy những Collector với bùn bẩn trên giày.

Dĩ nhiên bác ấy luôn cố gắng dọn sạch quán, nên nếu có một Collector toàn thân lấm lem khủng khiếp, bác sẽ nói “Biến đi tắm đi đã!” rồi đá người đó ra khỏi quán.

“Không khí trong cửa hàng này thật tuyệt. Mình cũng muốn bắt chước, cơ mà… khó ghê. Hmmm… chắc nên bắt đầu bằng cách cho chậu cây cảnh vào cửa hàng của mình trước ha?”

Khách hàng của tôi đa phần là Collector, nên cũng khó mà tạo được bầu không khí như này. Và nếu tôi có treo tranh trên tường, kiểu gì họ cũng sẽ hỏi “Cái tạo tác gì đây?”

Đồ trang trí duy nhất có trong cửa hàng của tôi là những tấm rèm đẹp đẽ tôi làm cho cửa sổ.

“Với lại chắc mình nên làm một cái bàn nho nhỏ trong cửa hàng sau này nữa.”

Gần đây, Lorea-chan đã tới cửa hàng của tôi thường xuyên hơn.

Nếu tôi có một cái bàn, chúng tôi có thể làm tiệc trà và nghỉ ngơi một chút, rồi kể về cuộc sống của tôi ở vương đô.

Yeah. Mua một cái bàn có vẻ hay đấy.

Nhưng, nếu Lorea-chan không tới nữa khi tôi hết chuyện ở vương đô để kể… Không, không. Chúng tôi là bạn! Tôi chắc cô ấy sẽ đến như thường thôi.

Có lẽ tôi nên mua món gì đó để tăng tình thân mật?

Nhưng mà… Daruna-san (cha Lorea-chan ấy) thường xuyên tới thành phố này.

Thế nên chắc chẳng có gì ở nơi này làm Lorea-chan vui đâu ha.

“Cảm ơn quý khách đã đợi.”

Trong khi tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chị phục vụ đã mang đồ ăn tới.

Chị ấy xếp chúng lên bàn và cười với tôi.

“Chúc quý khách ngon miệng~”

“Vâng. Cảm ơn ạ.”

Sau đó, cô ấy cúi đầu rồi rời đi.

Hoo– quán cà phê này quả là xứng với tiền bỏ ra. Dịch vụ tuyệt thật.

Khác hẳn với Diral-san, “Đồ ăn này.”

Ahh~ chắc tôi cũng phải tính tới chuyện làm như thế ở cửa hà-

Nah… Chắc không cần đâu.

Khách của tôi chỉ có người dân với lại Collector thôi mà.

Thôi bỏ cái đó sang bên đi.

Đến giờ ăn rồi!

“Hee– ra đây là món ‘bánh mì trắng’, huh?”

Tôi quan sát nó thật kĩ.

Cái bánh không quá đặc biệt.

Dù tôi không có cái lò nào, tôi vẫn có thể dùng chảo để làm được.

–Đợi tẹo. Tôi quên mất rằng mình còn chẳng có bếp.

“Món ăn kèm là rau củ, phô mai, và… mấy miếng thịt nhỏ huh? Còn cái nước sốt đỏ đỏ này trông kì quá. Hmm…”

Cái gì trông cũng ổn, trừ nước sốt.

Tôi thử cắt bánh mình thành từng phần sao cho vừa miệng với dao và nĩa, rồi phết sốt lên và bắt đầu ăn.

“Măm măm…. Mmm~ Ngon tuyệt!”

Nó ngon hơn nhiều so với những gì tôi tưởng.

Rau và thịt không có gì đặc biệt, cơ mà mùi vị đậm đà từ phô mai và chua ngọt của nước sốt làm cho món ăn trở nên tuyệt hảo.

Tôi nghĩ nếu dùng một cái bánh nướng cháy thì vẫn có thể ngon như là bánh mì trắng nhờ loại nước sốt thần kì này.

“Đây chắc hẳn là nước cà chua, cơ mà họ đã dùng gia vị gì đó... Hmm... Khó mà biết được ha.”

Tôi ước có thể ăn suất bánh mì ngon như này ở làng, cơ mà tôi không giỏi nấu ăn lắm, thế nên tôi không thể bắt chước mùi vị của loại nước sốt này.

Nhưng một nhà giả kim thì giỏi về phân tích, thế nên có lẽ tôi có thể phân tích ra được những loại gia vị trong sốt.

“Bán xong nguyên liệu, mình sẽ mua gia vị để làm sốt! Ah, chắc cũng nên mua thêm phô mai, ở làng làm gì có. Được rồi, thưởng trà rồi tráng miệng bằng bánh hoa quả nào.”

Tôi hớp lấy miếng trà, rồi cắn lấy miếng bánh.

“Trà này... thường quá. Chả đặc sắc lắm. Bánh thì... tả như nào ta...”

Nó cũng không quá tệ.

Nhưng trà với đồ ngọt mà tôi từng nếm qua ở cửa hàng của Sư phụ thì ngon hơn.

Tôi vẫn nhớ hồi đó, Maria-san thường làm đồ ngọt cho chúng tôi.

Có nghĩa là Maria-san còn cao tay hơn thợ làm bánh của cửa hàng này ư?

Hay là kĩ năng của người đó dưới mức trung bình?

“Có nhiều khách ở đây nên chắc bánh cũng không kém đâu ha. Hay là họ chỉ tới để thưởng thức không gian nơi này mà chẳng quan tâm tới mùi vị nhỉ?”

Với tôi, món ăn không quá tệ, nhưng cái giá của nó thì lại hơi quá.

Tôi không nói rằng mình sẽ không tới nữa, cơ mà mùi vị như này không đủ để giữ chân tôi đâu.

Dĩ nhiên, món “bánh mì trắng” là ngoại lệ.

Có thể sau này tôi quay trở lại, trà và bánh hoa quả sẽ ngon hơn. Ai biết được?

Sau khi dùng xong bữa và nghỉ ngơi một chút, tôi hướng tới cửa hàng giả kim.

3.

“Có hai giả kim thuật sư ở thành phố này nhỉ?”

Tôi nghe điều đó từ một Collector từng ghé qua chỗ mình.

Một người gần cổng thành phố hướng tới làng Yok.

Người còn lại ở gần quảng trường thành phố.

Theo các Collector làng Yok, hai cửa hàng này không khác nhau mấy, nhưng họ thường chọn cái gần cổng hơn.

“May là mình đang gần cổng. Đi xem cái cửa hàng đó nào.”

Sau khi đi bộ vài phút, tôi đã thấy cửa hàng.

Nó cũng to như của tôi, nhưng dĩ nhiên là không hề rẻ bằng, vì giá đất ở làng chắc chắn khác xa với ở thành phố.

Thế nên, người chủ chắc phải là một nhà giả kim tự do từng được rèn luyện ở cửa hàng nào đó và kiếm đủ tiền trước khi mở hàng ở đây, không giống như việc mở hàng ngay sau khi tốt nghiệp như tôi.

Nhưng, umm... sao xung quanh lại bẩn vậy?

Đó là điều hiển nhiên đối với một cửa hàng ở thành phố à?

Không... Cửa hàng của Sư phụ luôn sạch sẽ. Nếu cô ấy thấy một nơi như này, chắc hẳn cổ sẽ xách ông chủ ra mắng cho một trận rồi bắt đi dọn.

Sau khi quan sát cửa hàng thêm một lúc, tôi mở cánh cửa cũ kĩ ra rồi bước vào trong.

“Chào mừng quý khách.”

Khi tôi bước vào, một giọng nói không mấy thân thiện của đàn ông vang lên.

Có vẻ chủ cửa hàng tầm 30 tuổi hoặc trẻ hơn.

Cái nhìn của anh ta làm tôi hơi khó chịu, cơ mà để xem nơi này có những gì nào.

Mấy món hàng trên kệ chỉ là thuốc cơ bản. Không khác gì cửa hàng tôi mấy.

Cũng có tạo tác, nhưng không nhiều.

Chắc là nơi này chỉ làm tạo tác theo đơn đặt hàng?

Ở đây không có mặt hàng nào đòi hỏi kĩ năng cao để làm cả.

Chắc mấy cái đó bán không được chạy, hoặc là... kĩ năng giả kim của chủ cửa hàng không cao cường tới mức đó?

... Thôi kệ, nói chuyện nào.

Tôi quyết định không nghĩ thêm gì nữa và bước tới quầy.

“Chào ngài. Ngài có muốn mua nguyên liệu không?”

“Hmm? Đưa coi nào.”

Tôi lấy cái bình chứa trái tim của Gấu Cuồng Nộ từ ba lô ra rồi đặt lên quầy.

Anh ta cầm nó lên và nhìn kĩ.

Sau đó, hắn nhăn mặt, nheo mắt và phán–

“Thứ này hơi cũ rồi, mà cũng không được xử lí tốt lắm. 12000 reas”

Hởởởởởởởở!?

Cũ? Không được xử lí tốt? Hắn nói cái gì cơ?

Ho, hoo– hiểu rồi.

Hắn định xỏ lá tôi hả?

Tôi cố kìm nén sự khó chịu trong lòng và đặt món tiếp theo lên.

“–Cái này thì sao?”

Giờ thì là lá gan.

“Cái này còn tệ hơn quả tim nữa. 8000 reas. Tổng tiền là 20000 reas. Thế nào?”

Rõ ràng là không!

Tên này...

Hắn cố tình chơi tôi đúng không?

Tôi lấy lại cả hai cái bình từ tay hắn rồi đặt vào ba lô.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Tạm biệt.”

Sau đó, tôi vội vàng rời khỏi cửa hàng.

“Aa! Ê, đợi đã!”

Làm như tôi muốn đợi ấy!

Sau khi phóng ra ngoài đường được một lúc, tôi ngoảnh lại.

–Phiu, xem ra tên đó không có bám đuôi tôi.

“Cửa hàng mắc dịch đó bị sao vậy!? Đó là cửa hàng tệ nhất mình từng đến luôn!... Dạo này Collector toàn bán nguyên liệu ở chỗ mình, nên chắc không ai bán cho hắn đâu ha. Cơ mà mình vẫn nên nói với họ về bộ mặt thật của chỗ đó...”

Tôi không thể để một kẻ như vậy lừa dối các Collector nữa!

Tôi sẽ nói với họ tại sao cửa hàng đó lại tệ đến vậy.

Không phải là do hắn chọc giận tôi đâu, là cho tương lai của các Collector thôi đó.

“Cơ mà... mình chưa bao giờ nghĩ rằng vẫn còn những nhà giả kim tồi tệ tới vậy... hắn nghĩ mình ngu chắc?”

Có lẽ tên đó tưởng rằng tôi là một cô gái bình thường bỗng nhiên nhặt được tim với gan của Gấu Cuồng Nộ ở đâu đó.

Nếu hắn biết rằng tôi cũng là nhà giả kim mà vẫn trưng ra thái độ đó, chứng tỏ hắn chỉ là một kẻ ngốc.

Và ánh mắt đó... hắn định đe dọa một cô gái với cái nhìn đó à?

Nó còn chẳng làm tôi lo lắng kia.

Jasper-san (chồng của Ells-san đó) còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.

Lúc Ells-san giới thiệu bác ấy với tôi, tôi đã vô thức lùi lại mấy bước vì sự đáng sợ kinh hồn tỏa ra từ bác.

Nếu Ells-san không giới thiệu với tôi chồng bác ấy, có lẽ tôi sẽ chạy biến mất nếu gặp bác trai trên đường vào buổi tối.

Song, bác ấy thật sự tốt bụng ghê gớm.

Đợi đã, sao tôi lại nghĩ tới Jasper-san nhỉ?

“Thây kệ, mình phải đến cái còn lại thôi... Nhưng... theo các Collector, hai cửa hàng này không khác nhau mấy nhỉ? Thế thì... cái kia cũng tệ luôn hả? Uhh… Mong rằng đó là một cửa hàng tốt…”

Với chút chán nản còn đọng lại, tôi bước tới cửa hàng kia.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Light-baked bread, cơ mà khi tra mạng thì mình chỉ thấy toàn là White bread nên dịch là bánh mì trắng vậy.