“Phù… đúng là thảm họa…”
“Họ sẽ ổn chứ?”
“Nếu không chạy chữa thì có lẽ họ sẽ mất mạng đấy…”
“Eh!? Chẳng phải vừa nãy cậu nói rằng một chút mật thì không chết sao?”
“Ừm, thực ra thì vẫn có tỉ lệ tử vong, dù rất là nhỏ. Nếu cứ để nguyên như vậy thì bọn họ sẽ tiếp tục đau đớn trong khoảng hai tuần. Chỉ cần ăn uống đầy đủ là được, nhưng nếu không chịu được đau thì vẫn chết như thường.”
“Vậy thì phải giúp họ thôi!”
“Ừm, cả tổ đội của Andre-san nữa. Chắc giờ họ đang quằn quại trong nhà vệ sinh của trọ rồi. Tớ sẽ thử làm một loại thuốc đặc biệt cho họ.”
“Đúng thế! Là thuốc! Sao giờ cậu mới làm?”
“Thực ra tớ có loại thuốc có thể chữa ngay lập tức, cơ mà chúng đắt lắm. Dù mấy người họ sẽ được giải thoát khỏi cơn đau ngay lập tức, nhưng lại tiếp tục chìm trong nợ ngay.”
Vì có tới năm người nên tôi cần năm lọ thuốc đắt giá. Số tiền kiếm được tiền sau khi bán mật cũng chẳng đủ để trả tiền thuốc.
Khi nào tỉ lệ tử lên tới 100% thì mới chắc chắn phải uống nó, còn trong trường hợp này thì tỉ lệ tử vong là rất nhỏ, nên tôi không nghĩ việc dùng một loại thuốc đắt đỏ là hợp lí.
“Thế nên, tớ sẽ làm một loại thuốc đặc biệt, đã thế còn rẻ hơn rất nhiều. Đầu tiên thì phải lấy nguyên liệu đã. Lorea-chan giúp tớ nhé?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Un. Đúng là một cô bé tốt bụng.
Chúng tôi tới nhà kho, lấy vài dụng cụ để thu thập nguyên liệu rồi ra khu rừng sau nhà.
Và cũng để giữ thể diện cho Iris-san đang ở góc vườn, chúng tôi đã bịt tai lại và tránh nhìn ra chỗ đó khi đi qua sân sau.
“Rồi. Lorea-chan, cậu đào đất xung quanh những cái lá khô héo này được không? Cậu sẽ thấy…”
Vừa nói, tôi vừa nhìn xung quanh chỗ đất và thấy một con ấu trùng. Tôi nhặt nó lên và cho Lorea-chan xem.
“Cậu sẽ thấy mấy con như này này. Con này thì hơi bé. Tớ muốn tìm một con to hơn.”
Rồi tôi đặt con ấu trùng khoảng một phân này vào cái hộp mang từ nhà.
Dù dễ tìm, nhưng tôi cần số lượng lớn vì phải làm thuốc cho năm người.
“Vậy chúng ta cần bao nhiêu?”
“Để làm một lọ thuốc, tớ cần ít nhất là mười con, nên chúng ta cần năm mươi– không, chắc là sáu mươi.”
“Hiểu rồi. Cơ mà… đống sâu này có phải là nguyên liệu làm thuốc thật không vậy?”
Lorea-chan nhìn lại con ấu trùng vừa mới nhặt được, rồi cho vào hộp.
“Đúng là khó tin, nhưng đó là sự thật. Loại thuốc này rẻ, song lại tốn thời gian và công sức để làm hơn loại đắt. Hmm… có lẽ tớ có thể làm tắt vài bước để giảm giá thành nữa.”
“Eh? Liệu có làm giảm chất lượng thuốc không?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Là một giả kim thuật sư, tớ không muốn hi sinh chất lượng tí nào cả. Chỉ chỉ là loại thuốc đó sẽ có vị tệ hơn ban đầu thôi.”
“Ah, dù gì thì nó cũng làm từ sâu nhỉ. Nếu vậy thì chắc không sao đâu, vì đây là sự trừng phạt họ phải nhận mà, nên chắc chẳng ai phàn nàn đâu.”
“Uhh… một phần cũng là do tớ không dặn trước về mật ong nữa. Đúng là cũng là do các Collector như họ thiếu kiến thức nữa.”
Tôi thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra, thế nên tôi muốn giúp họ nhiều nhất có thể.
***
Bọn tôi mất khoảng nửa tiếng để nhặt ấu trùng rồi trở về nhà. Tôi ngay lập tức bắt đầu làm thuốc.
Tôi lấy một cái sàng đặt lên hộp, rồi cẩn thận bỏ từng con ấu trùng ra và đặt lên sàng. Sau đó, tôi ngồi đợi chúng nhả phân.
Trong lúc đó, tôi nhờ Lorea-chan chuẩn bị thêm nguyên liệu. Việc đó rất dễ vì bạn chỉ cần giã nguyên liệu trong một cái cối, nên Lorea-chan thừa sức làm được. Công việc này giống như là nhiệm vụ của dược sĩ hơn là giả kim thuật sư.
“Vậy những nguyên liệu khác thì cậu xử lí nhé, giờ tớ đi kiểm tra Iris-san với Kate-san đây.”
“Cứ tin tớ.”
Sau khi dặn dò cẩn thận, tôi đi thăm hai con người sống dở chết dở kia.
Đầu tiên, tôi ghé qua nhà vệ sinh để xem qua Kate.
“Kate-san, cô thế nào rồi?”
“C, chủ cửa hàng-san… tôi nghĩ là mình sắp chết luôn rồi… Ughhh… Cơn đau này bao giờ mới dứt cơ chứ…?”
“Tùy theo cơ địa và số lượng mật cô từng ăn, nhưng thường thì là hai tuần.”
“Hai tuần á!? Thôi xong… thế thì chịu… tôi sẽ đi luôn mất…”
“Tôi đang làm thuốc rồi, nên cứ gắng lên nhé. Với lại cô có thể hé cánh cửa ra được không, tôi mang nước này.”
Kate-san mở cửa một tẹo và đưa cánh tay run rẩy ra. Chắc hẳn cổ đang đau đớn lắm. Rồi cô ấy với lấy chai nước và đóng sập cánh cửa.
“Cảm ơn cô, Chủ cửa hàng-san… cô có thể kiểm tra luôn Iris được không? Tôi thấy lo cho cậu ấy quá…”
“Được rồi. Cơ mà chắc cổ không muốn bị nhìn thấy trong cái tình trạng đáng xấu hổ này đâu.”
“Vậy thì chỉ cần bảo rằng cô đã từng nhìn thấy bụng của cậu ấy nên không cần phải xấu hổ đâu.”
“Tôi thấy cái đó hồi chữa trị vết thương rồi mà, còn giờ thì khác lắm. Không chỉ nhìn thấy bụng, tôi sẽ còn thấy… Uhh… Thôi, Kate-san, nhớ uống nước cho đủ vào đó.”
“Đ, được rồi. Cảm ơn cô.”
Tôi rời đi và mở cánh cửa ra sân sau.
Iris-san giờ đang ngồi xổm ở góc vườn.
Xin lỗi, để bảo toàn danh dự cho cổ thì tôi sẽ không miêu tả chi tiết cái hình ảnh đó đâu.
“Iris-san, cô thấy sao rồi?”
“C-chủ cửa hàng-dono!? X-xin hãy tránh xa tôi ra! Đừng nhìn mà!”
Iris-san hốt hoảng kêu lên khi tôi lại gần.
Nếu tránh ra xa thì làm sao tôi đưa nước cho cô chứ.
“Không sao đâu. Cần gì phải xấu hổ. Tôi mang theo nước này, nhớ là phải uống đủ đó nhé.”
“C… cảm ơn… Uuu… thật không thể tin được rằng Chủ cửa hàng-dono đang nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ nhất của mình…”
“Đ, đừng lo chuyện đó. Tôi không ghét một người chỉ vì tôi nhìn thấy cứ– A, à, ừm, tôi đang làm thuốc rồi, nên cô hãy cố gắng chịu đựng thêm chút nữa thôi.”
“Thật ư!? Cảm ơ– Urghhh! Ôi không! Lại nữa rồi! Chủ cửa hàng-dono, xin cô hãy–”
“Rồi rồi, tôi đi đây. Khi nào đỡ rồi thì vào trong và tắm rửa sạch sẽ nhé.”
“Rõ… ưưưưưưưưưưư!!!”
Nếu cứ để Iris-san nhịn tiếp thì khổ thân lắm, nên tôi chạy vội vào trong nhà và tới xưởng.
“Sarasa-san, hai người đó như nào rồi?”
“Họ đang quằn quại, cơ mà vẫn ổn. Không biết nguyên liệu chính xong chưa nhỉ. Xem nào…”
Sau khi xác nhận rằng lũ ấu trùng đã sẵn sàng, tôi rửa chúng bằng nước rồi cho vào cối và bắt đầu giã.
Nghe tiếng giã bẹp bẹp của lũ sâu khá kinh tởm. Kể cả Lorea-chan cũng trưng ra bộ mặt ghê sợ kìa!
“Umm… Sarasa-san, chúng sẽ trở thành thuốc đúng không?”
“Ừ.”
“Rồi Iris-san và những người khác phải uống nó?”
“Đúng thế~”
“....”
Sau khi giã được một lúc, lũ ấu trùng giờ đã trở thành một khối chất lỏng màu nâu đặc.
“Nếu tớ không làm tắt thì phải cắt từng con ra rồi móc lấy những phần cần thiết.”
“Ra vậy… lũ ấu trùng thì nhỏ, mà có tới sáu chục con. Phiền phết.”
“Đúng vậy.”
Tôi cho một chút nước vào cối, rồi trộn đều lên. Sau đó, tôi đổ toàn bộ đống chất lỏng trong cối vào cái nồi giả kim nhỏ, thêm đống nguyên liệu đã được chuẩn bị trước của Lorea-chan, và chầm chậm khoắng đều cũng như truyền ma lực vào.
Một lúc sau, món thuốc đã hoàn thành.
“Thế là xong! Mùi vị siêu kinh dị nhưng chắc chắn là hiệu quả! Lorea-chan, trông cậu vẫn còn khá tò mò về món này nhỉ. Muốn thử chút không?”
“Thôi…”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại