Vào sáng ngày thứ năm kể từ hôm tôi nhận yêu cầu của Erin-san, tổ đội của Andre-san, Iris-san, Kate-san và tôi bắt đầu bước vào Đại Hải Lâm, hướng tới khu vực sinh sống của Gấu Xám Hỏa Ngục để điều tra.
“Sarasa–san, cháu có chắc là chúng ta đi đúng đường không vậy?”
“Vâng… Chắc là đúng…”
Cũng đã được một khoảng thời gian từ khi lũ gấu tấn công ngôi làng, nên dấu vết của bọn chúng đã biến mất. Thêm vào đó, chúng tôi không có đủ người để khám phá cả khu rừng.
Thế nên vài ngày trước khi khởi hành, tôi quyết định đi thu thập thông tin trong lúc đợi mọi người khỏe lại.
Tôi mượn một cuốn sách có ghi thông tin về Gấu Xám Hỏa Ngục từ một người quen của Sư Phụ, nghiên cứu môi trường sống của chúng, và kết hợp với thông tin của các Collector trong làng, tôi có thể mường tượng ra những nơi có thể là môi trường sống của lũ gấu, tuy nhiên… đây là Đại Hải Lâm - khu rừng dễ bị lạc lối nhất của đất nước, thế nên rất có thể chúng tôi sẽ đi sai hướng.
“Tiện thể, mọi người khi đi thu thập đã đi vào sâu tới nhường nào trong khu rừng này vậy?”
“Kate và tôi thường không đi quá xa. Vì hiện giờ bọn tôi đang sống trong cửa hàng nên không muốn ở quá lâu trong rừng.”
“Ra vậy. Đó là lí do vì sao hai người không bao giờ về khuya nhỉ. Còn các bác thì sao, Andre-san?”
“Bọn bác thường đi sâu hơn, và còn ở trong rừng qua đêm nữa. Dân chuyên mà lại, đúng không anh em?”
Gil-san và Gray-san lại lắc đầu trước câu hỏi của Andre-san.
“Ông nói cái gì lạ vậy. Hiếm lắm chúng ta mới cắm trại qua đêm trong rừng mà.”
“Andre, ông đang cố tỏ ra ngầu lòi trước mấy cô gái hả?”
“Ông! Tôi tưởng chúng ta là anh em tốt! Ra vẻ một tí thì có sao hả!?”
Andre-san kêu lên cứ như thể bị phản bội vậy.
“Ahaha… dù vậy, không thể phủ nhận các bác là những người có kinh nghiệm, đúng không? Cháu trông cậy vào các bác đó.”
Tôi chỉ mới cắm trại trong rừng đúng một lần hồi còn ở trường, thế nên dù Andre-san hiếm khi làm vậy thì họ vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.
“U-ừ…, cứ tin bọn bác, nhưng nói thật thì bọn bác không có giỏi như mấy Collector kì cựu ở nơi khác đâu.”
Đúng là tổ đội của Andre-san là nhóm Collector giỏi nhất làng, tuy nhiên lượng nguyên liệu họ thu được thì lại không đa dạng lắm. Họ cũng chẳng có nhiều kiến thức về nguyên liệu giả kim, thế nên họ đã bị dính độc từ mật ong.
Cái đó thì tôi hiểu. Hầu hết các Collector ở đây đều không nắm rõ về nguyên liệu giả kim, vì họ không muốn đi sâu vào Đại Hải Lâm, đặt cược mạng sống của mình vào thứ nguyên liệu mà họ còn chẳng rõ là có bán được hay không.
Bây giờ tôi đang ở trong rừng cùng mọi người nên hẳn đây là cơ hội tốt để trau dồi kĩ hơn về kiến thức nguyên liệu giả kim thuật cho họ.
“Nè mọi người, giờ tôi sẽ chỉ ra mấy thứ trong rừng có thể bán được cho giả kim thuật sư. Nếu biết được những điều đó thì mọi người có thể tăng thêm thu nhập của mình đấy.”
“Thật hả? Ngon.”
“Cứ để cho cháu.”
Tôi giơ ngón cái lên và gật đầu với mọi người.
***
Đã trải qua vài tiếng từ khi rời làng, và chúng tôi vẫn chưa tới được nơi cần đến.
Vấn đề là…
“Đây… đây là Nalsnach ư!? Nguyên liệu quý lắm đó! Chúng ta phải may lắm mới tìm được thứ này ở đây!
Tôi cẩn thận cạo lấy chỗ rêu vàng trên tảng đá và nhẹ nhàng cho vào lọ.
“Rêu hả…?”
“Vâng, nó chính là một loại nguyên liệu rất giá trị trong giả kim thuật đó ạ. Aa! Nhìn kìa, một đống Tyneeltuck luôn! Nếu không quan sát kĩ thì mọi người rất dễ bỏ qua thứ này đó.”
Tôi lại tìm thấy một cụm nấm nhỏ vàng nhạt ở trong hốc cây. Vậy là tôi lấy ra cây nhíp và nhổ từng cây một rồi cho vào cái hộp nhỏ.
“Không ai lại nhổ hết chỗ nấm này đi cả. Người ta phải chừa lại một chút, nếu không thì chúng sẽ không có mọc lại đâu. Loại nấm này rất nhỏ, hầu hết kích thước chỉ vào khoảng một phân, đã thế, giá trị của chúng sẽ sụt giảm nghiêm trọng nếu bị hư hại dù chỉ một chút, nên mọi người nhớ là phải thật cẩn thận khi thu thập chúng. Tốt nhất là sử dụng một cái nhíp như này này.”
“Rồi, rồi.”
“Và đống rêu xanh da trời bên kia được gọi là Bột lam. Chúng thường có màu xanh lá, còn trong mùa này thì chúng biến thành xanh lam, và nó sẽ bắt đầu sinh ra một loại phấn màu tương tự. À, với lại nếu chúng ở trạng thái xanh lá thì không có nhiều giá trị đâu, mọi người nhớ nhé.”
Vừa nói, tôi vừa tiếp cận chỗ rêu xanh lam đang nằm dưới gốc cây to gần đó, nín thở lại để tránh hít phải phấn của nấm, rồi thận trọng tách chúng ra bằng dao và cho vào túi da.
“Aahhh~ Đại Hải Lâm nhiều báu vật quá!”
“Cảm ơn cháu, Sarasa-chan. Bọn bác đã học được rất nhiều, nhưng… bác nghĩ là chúng ta nên tập trung vào mục đích chính nhỉ…”
“Aa… đúng là cháu hơi đãng trí, tí nữa thì quên luôn cái đó…”
“Trời đất…”
“Ahaha… Xin lỗi mọi người. Ở đây có nhiều nguyên liệu tốt quá, thế nên…”
Tôi gượng cười khi nhớ ra nhiệm vụ chính của cả nhóm. Cơ mà khu rừng này thực sự có rất nhiều nguyên liệu giả kim. Chẳng trách Sư phụ lại cho tôi tới đây.
Có lẽ thỉnh thoảng tôi sẽ tự mình đi thu thập nguyên liệu.
“Cháu đâu cần phải xin lỗi. Cháu đã dạy bọn bác rất nhiều thứ, và bác coi trọng điều đó. Bác đã từng thấy rất nhiều nguyên liệu cháu đề cập tới, nhưng bác lại luôn bỏ qua vì tưởng rằng chúng chẳng có giá trị gì… Ahh… chán ghê…”
“Chịu thôi. Trước kia chúng ta đâu có được học về nguyên liệu giả kim.”
“Bọn cháu cũng thế… Iris, xem ra chúng ta phải bắt đầu học rồi.”
“Đúng vậy. Chủ cửa hàng-dono, có phải thông tin về mấy thứ nguyên liệu này nằm trong cuốn sách cô mượn từ vị Sư phụ lần trước không?”
“Đúng thế. Đó là lí do vì sao tôi có thể nhận ra những thứ như này.”
Ngoài cuốn sách về Gấu Xám Hỏa Ngục, tôi cũng mượn thêm một cuốn về nguyên liệu giả kim nữa.
“Chủ cửa hàng-san, tôi có thể đọc nó được không?” (Kate)
“Cứ thoải mái, tôi sẽ rất vui nếu mua được nhiều loại nguyên liệu hơn. Và tôi cũng ước gì các Collector khác có thể học cùng, cơ mà xem ra việc đó khó quá…”
“Hm, sách đắt mà, và rõ ràng là chúng ta không thể cứ cho mọi người mượn cuốn sách đó, đúng chứ?” (Iris)
“Ừ. Đúng là cuốn sách đó đắt thật, nhưng thực ra những gì viết trong đó vẫn chưa hề đầy đủ.”
“Nghĩa là sao?” (Kate)
“Thường thì tác giả của cuốn sách không hề viết về đặc tính, cũng như những thứ quan trọng về nguyên liệu mà mọi người cần biết. Thế nên, nếu không có kiến thức chung về nguyên liệu giả kim thì đọc sách cũng vô dụng.”
Ví dụ, mặc dù vị trí của một loại nguyên liệu được viết rõ ràng trong sách thì bạn vẫn có khả năng không thể tìm thấy món đó, trừ khi bạn biết rõ hình dạng của nó.
Iris-san và Kate-san có thể hỏi tôi lúc nào cũng được, còn các Collector khác thì không thể làm vậy.
Nói cách khác, để có thể dạy các Collector khác về nguyên liệu giả kim, tôi cần phải chỉ bảo họ rất nhiều thứ mà trong sách không có, và việc đó thì cực kì phiền phức.
Tóm lại là, tôi cần phải dạy mọi người giống như là dạy học sinh ở trường giả kim vậy, và điều đó chắc chắn không thể xảy ra.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại