Chỉ qua bốn ngày là Iris-san và Kate-san đã hồi phục hoàn toàn. Nhanh tới bất ngờ. Có thể là do họ không ăn quá nhiều mật, hoặc là nhờ thể chất tốt. Dù sao thì tôi cũng mừng là họ đã khỏi.
“Mmm~! Cái này ngon quá! Lorea, em nấu ăn ngon thực sự!”
Vì Iris-san lâu lắm rồi mới được ăn một bữa đúng nghĩa, nên cổ bắt đầu ngấu nghiến đống thức ăn trên bàn ngay khi vừa thấy chúng.
“Nè Iris! Chúng ta nên cảm ơn Chủ cửa hàng-san với Lorea-chan trước khi ăn chứ! Mmm! Ngon thật!”
“Xem ai đang nói kìa! Mà thôi, mặc dù tôi đã để lộ nhiều thứ khá xấu hổ, nhưng cảm ơn Lorea-chan và Chủ cửa hàng-dono đã giúp đỡ."
"Tôi cũng cảm ơn hai người vì đã chăm sóc tận tình."
"Không sao đâu. Bị ốm thì phải săn sóc, đúng không Lorea-chan?"
"Đúng vậy. Khi mình ốm, mẹ luôn bên cạnh mình.”
Lorea-chan trả lời tôi với cái gật đầu chắc nịch, rồi mỉm cười với Iris-san và Kate-san.
“Lorea, em vẫn còn trẻ nên dựa vào mẹ mình thì cũng không sao, còn bọn chị đã lớn hết rồi. Vả lại, bị ốm chỉ vì hành động thiếu suy nghĩ của bản thân… chẳng biết sẽ như nào nếu chúng ta sống ở trọ nhỉ…”
“Thế thì chắc chắn sẽ là một tấn bi kịch luôn ấy chứ… không biết tổ đội của Andre-san như nào rồi nhỉ.”
“Đừng lo. Gray-san ngay lập tức khỏe lại sau khi uống lọ thuốc đắt giá, và sau đó bác ấy bắt đầu chăm hai người còn lại.”
“Ra vậy. Gray-san là người đáng tin cậy nhất trong cả ba nên chắc họ sẽ ổn thôi.”
Tôi không giải thích chi tiết, nhưng lúc tôi gặp họ thì các bác ấy đang trong tình trạng cực kì đáng sợ. Vì chẳng ai chăm họ nên tôi đề nghị một trong ba người nên uống loại thuốc đắt và chăm sóc hai người còn lại. Thế là sau một cuộc cãi vã nảy lửa, Gray-san được chọn làm người may mắn.
Andre-san và Gil-san phải uống loại thuốc rẻ với mùi vị dở ẹc tôi làm. Chắc họ sẽ sớm hồi phục thôi.
“Vậy thì Iris-san, Kate-san, tôi mong hai người học được điều gì đó sau vụ này. Không nên ăn nguyên liệu giả kim chưa qua xử lí mà không biết rõ về chúng. Dù đúng là có vài thứ ăn được thật, tuy nhiên cũng có rất nhiều thứ sẽ đe dọa tới sự sống khi cho vào mồm đấy. Nhớ lấy!”
Tôi đưa ngón trỏ ra và nhìn họ với khuôn mặt kiểu “hư quá thể", và thế là hai người đó lúng túng cúi mặt xuống.
“Rõ… chúng tôi xin lỗi. Đống mật ong trông ngon quá, nên là…”
“Chúng tôi cứ tưởng rằng mật ong là ăn được. Không ngờ nó lại là chất độc…”
“À, cái đó em hiểu chứ! Dù gì thì chúng ta cũng không thể làm ngơ một món đồ ngọt trước mặt mình được!”
Lorea-chan gật đầu liên tục với những gì hai người kia nói.
“Oh? Xem ra có thêm một nguời nữa phải nghe mình giảng đạo rồi. Lorea-chan, nghe này, đây là một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Nếu một Collector bán thứ gì đó trông ăn được thì tuyệt đối đừng có liếm hay ăn đấy nhé! Với lại phải rửa sạch tay sau khi cầm nắm chúng, nhớ chưa?”
“R, rồi. Tớ xin lỗi… hehe…”
Tôi nghiêm túc nhắc nhở Lorea-chan thật kĩ.
Một số nguyên liệu giả kim rất nguy hiểm, và tôi không muốn Lorea-chan bị thương chỉ vì giữ chúng không cẩn thận.
“Từ giờ chúng tôi sẽ hỏi rõ trước khi ăn bất cứ thứ gì trong rừng, dù trông chúng có ngon tới mức nào.”
“Yeah, tôi chẳng muốn vừa đau đớn vừa bò ở góc vườn nữa đâu… Quả là một trải nghiệm khủng khiếp…”
“Tốt. Xem ra hai người đã học được một bài học hay.”
Yup. Kate-san cũng phải ra góc vườn.
Vì chỉ có một nhà vệ sinh ở trong nhà, nên hai người họ đã từ bỏ việc tranh nhau, thay vào đó là dùng nó theo ca.
May là họ đã hàn gắn lại tình cảm, song… tôi thấy hơi buồn vì cái vườn đẹp đẽ sau nhà bắt đầu bốc mùi rồi…
“Tuy nhiên Kate-san, Iris-san, hai chị thỉnh thoảng cũng đi ngoài trong rừng mà, thế thì ở sau vườn cũng thế thôi, đúng chứ?”
“Ừm, nhưng hành sự ở góc vườn với trong rừng nó khác nhau lắm!”
“Em cứ tưởng tượng cái cảnh đi nặng ở sân sau trong hơn năm tiếng liền! đi Aahhh, may là có tường che chắn…”
“Ra vậy…”
Tôi cá là mọi chuyện sẽ còn kinh khủng hơn nếu nhà tôi nằm giữa làng và không có tường bao bọc.
“Ước gì tôi có thể làm cái nhà vệ sinh di động sớm hơn, song…”
“Eh!? Nhà vệ sinh di động á? Đó có phải tạo tác không?”
“Ừ. Tôi bắt đầu làm từ khi hai người dính độc.”
“Ra vậy. Làm cái đó trong một ngày mà xong luôn thì hay nhỉ…”
“Điều đó không khả thi đâu.”
“Chủ cửa hàng-san, sao cô không làm cái tạo tác đó sớm hơn?”
“Ừ thì tôi tưởng chúng ta chẳng bao giờ cần tới nó, cho tới khi hai người bị ốm.”
Nhà vệ sinh di động là một trong những món còn lại trong quyển số bốn mà tôi cần phải làm trước khi đọc được quyển thứ năm của bộ sách Bách khoa giả kim thuật.
Tôi đã định làm thêm vài tạo tác nữa sau khi làm xong Lều nổi hôm trước, nhưng rồi tôi quyết định quay sang làm nhà vệ sinh di động sau khi Kate-san và Iris-san ốm. Tuy nhiên, tôi cần phải kiếm đủ nguyên liệu sau khi tất tay vào cái lều, vả lại món này cũng không phải là thứ làm một ngày là xong.
“Mumumu… Kate, chúng ta có nên mua một cái nhà vệ sinh di động để đề phòng không?”
“Hmm… cũng hợp lí, cơ mà chúng ta có thể quyết định sau khi có hàng thật. Chủ cửa hàng-san, sau này cô có thể cho chúng tôi xem cái nhà vệ sinh đó được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi nghĩ mình cũng sẽ trưng bày nó cạnh cái Lều nổi.”
“À, cái lều ở sân trước hả? Nó thoải mái thật sự! Cảm giác như là tôi có thể ngủ trong đó cả ngày vậy.” (Iris)
“Ai cũng thấy thế mà.”
Từ lúc tôi đặt cái lều bên ngoài, đã có hai người đặt hàng, nên Lorea-chan đang khâu lều rất chăm chỉ.
“Nếu có nó, chúng ta sẽ chẳng phải lo nghĩ về việc ngủ ở bên ngoài vào ban đêm! Kate, tớ nghĩ là bọn mình–”
“–không cần chúng. Có bao giờ chúng ta cắm trại ở bên ngoài đâu?”
“À… ahh…, c-cũng đúng… từ khi sống ở trong căn nhà này, chúng ta đã không còn ở bên ngoài trừ khi cần thiết nữa…”
“Đại Hải Lâm rất nguy hiểm, nên đi săn mà không cần phải ở ngoài đó qua đêm là điều tốt chứ.” (Sarasa)
Khu rừng khổng lồ dưới chân đỉnh núi Gerva không phải tự dưng được trao cho cái tên"Đại Hải Lâm". Nếu không may thì bạn sẽ gặp phải rất nhiều loại quái vật nguy hiểm và thương nặng như Iris trước kia. Tệ hơn nữa thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Thế nên, tôi nghĩ là Iris-san và Kate-san đã đưa ra lựa chọn đúng đắn khi bỏ việc cắm trại khi không cần thiết.
“Tiện thể, hai chị sẽ làm việc từ ngày mai ạ?”
Khi Lorea-chan hỏi vậy, Iris-san và Kate-san nhìn nhau đầy khó xử.
“Ừm, đúng là tạm ngừng kiếm tiền thì không ổn, cơ mà…”
“Để an toàn thì bọn chị chắc là phải nghỉ vài ngày trước khi đi làm trở lại. Dù đã khỏi, nhưng sức mạnh cơ thể thì đã sút mất vài phần.”
“Em hiểu rồi. Đúng là hai người có gầy hơn so với trước.”
Bốn ngày qua họ chẳng ăn được mấy, giống như là phải ăn kiêng vậy.
Đó là lí do vì sao vừa nãy hai người lại ăn ngấu nghiến những gì Lorea-chan nấu cho. Dù vậy, tôi nghi là họ sẽ hồi phục chỉ trong một đêm rồi ngày hôm sau có thể đi làm lại ngay.
“Chủ cửa hàng-dono, nếu cô rảnh thì có thể giúp tôi tập luyện được không?” (Iris)
“Được chứ. Dù gì thì tôi cũng phải rèn luyện cơ thể mình nữa. Dĩ nhiên là không được lâu đâu, vì tôi còn phải làm việc nữa.”
Tôi cũng luyện tập bất cứ khi nào rảnh để không bỏ phí thanh kiếm quý giá Sư phụ đã trao cho.
Tuy nhiên, vì tôi dành hầu hết thời gian cho công việc nên thỉnh thoảng cũng bỏ qua rèn luyện, nhưng nếu là tập với Iris-san thì chắc sẽ vui lắm đây. Tôi sẽ dành ra chút thời gian cho cổ vậy.
“Thật ư? Cảm ơn cô nhiều! Vậy bắt đầu từ sáng mai được không?”
“Được. Tôi sẽ để việc làm tạo tác mới vào trưa vậy.”
“Nghĩ lại thì, Sarasa-san, cậu lại làm tạo tác mới đúng không? Lần này là món gì vậy?”
“Giờ tớ đang làm một tấm Ván nổi. Chúng cũng giống như Lều nổi vậy, nên làm khá là chán.”
“Ra vậy… đó là thứ như nào vậy?”
“Đúng như cái tên, nó là một tấm ván có thể nổi trên không. Mục đích là để vậy chuyển đồ vật. Cơ mà chúng không thuận tiện vì ngốn rất nhiều ma lực. Với những người không có sức mạnh phép thuật, vận chuyển một vật nặng bằng Ván nổi sẽ tốn rất nhiều tiền vì họ phải chuẩn bị sẵn cả đống đá ma thuật.”
“Thế nên dùng xe kéo sẽ rẻ hơn?”
“Ừ. Ván nổi chỉ hữu dụng khi cậu muốn mang một thứ vừa bự vừa nhẹ hôi.”
“Ừm. Nhưng tớ vẫn thấy tò mò lắm.”
“Fufu. Được rồi. Khi nào xong cậu sẽ thấy.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Từ giờ đổi cách mọi người xưng hô đối với Lorea-chan và ngược lại nhé, do bé này nhỏ tuổi nhất nhà.