“Gwa!!!”
“Nord-san!!!”
Nord bay ra xa tận chục mét rồi đập mạnh người vào một tảng đá.
“Gah!”
Ít ra anh ta chưa bay vào một hồ nước sôi.
“Nord-san, anh vẫn ổn chứ!?”
“Không… sao… Ugh, chỉ hơi đau chút thôi…”
Anh ta vẫn chưa mất mạng vì tay trơn nên tuột khỏi đuôi con quái chứ không phải do cái đuôi đập vào người.
Nord đứng dậy và lắc lắc đầu. Xem ra anh ta không bị trọng thương.
“A-anh có phải là con người không vậy…? Mà may anh vẫn ổn.”
“Đống cơ bắp này đã cứu mạng anh đấy.”
Vừa nói, Nord vừa để lộ ra cái bắp tay của mình.
“Thế thì dùng nó giúp bọn em với!”
Iris có thể giữ Thằn Lằn Dung Nham mà không cần Nord giữ đuôi vì cô ấy đang dùng phép cường hóa cơ thể, nhưng việc đó không thể kéo dài thêm nữa.
“Nhanh lên không thì em sẽ giết nó đấy!”
“Đợi đã! Anh đến đây!”
Thấy Iris đánh mắt tới cây kiếm bên hông, Nord vội vã chạy tới và giữ chặt đuôi con quái.
“AAAAAAA! Tao không tuột tay nữa đâu!”
Sau khi rút kinh nghiệm, lần này Nord đã giữ phần dưới của đuôi.
Sức mạnh của Thằn Lằn Dung Nham là cực kì khủng khiếp, song Nord vẫn bám thật chắc cái đuôi với đống cơ bắp của mình.
“Khh! Con này khỏe thật! Ra thế… Nếu chúng mạnh tới mức này thì thừa sức đánh bại Gấu Xám Hỏa Ngục khỏi khu vực này. Hiểu rồi… Khh!”
“Giờ mà anh vẫn còn tâm trí suy nghĩ à!? Đúng là mấy thằng nghiện nghiên cứu…”
“Ughhh! Giết lũ này còn dễ hơn gấp vạn lần! Kate, mau lên!”
“Đang cố đây! Một chút nữa thôi!”
Sau khi cố gắng hết sức, Kate cuối cùng cũng đã có thể buộc chặt cái chân sau của Thằn Lằn Dung Nham. Rồi cổ ngay lập tức quấn dây thừng xung quanh cơ thể con quái để không cho nó nhúc nhích.
Một lúc sau, con Thằn Lằn Dung Nham cuối cùng cũng đã bị trói lại và không thể di chuyển nữa.
“Chúng ta làm được rồi!”
“Cuối cùng cũng xong!”
Iris và Kate ngồi bệt xuống đất, đập tay vui mừng.
Dù mồ hôi có đổ rất nhiều, song cảm giác vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ đã tràn ngập trong tâm trí họ.
Kate lấy ra một bình nước từ trong túi, uống một chút, rồi đưa cho Iris, rồi cổ bỏ cái mũ trùm ra, rồi dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt.
Iris cũng vậy. Hai người nhìn nhau rồi hít một hơi thật sâu.
“Mỏi thật sự…”
“Ừ… nhưng chúng ta đã làm xong rồi.”
“Yeah.”
“Hai người làm tốt lắm! Giờ chúng ta chỉ cần bắt thêm vài con nữa thôi!”
“Hả?”
Nụ cười trên gương mặt hai cô gái ngay lập tức tắt ngúm. Họ nhìn Nord với gương mặt chết lặng.
“Ơ kìa. Mẫu vật thí nghiệm lúc nào cũng phải có hai hay ba con chứ, nên rõ ràng là anh cần thêm rồi.”
Dù mới chỉ tóm có một con mà suýt chết, nhưng Nord vẫn nở một nụ cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“...”
Iris và Kate nheo mắt nhìn Nord trong khi nhớ lại những gì cả ba vừa trải qua. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt anh ta không hề suy suyển.
“Nord-san… cái ‘cần thêm’ ấy, ý anh là phải có ít nhất hai con hả…?”
“Đúng. Anh cần ít nhất là ba mẫu vật để nghiên cứu, nhưng nếu có thể thì bốn năm con Thằn Lằn Dung Nham sẽ giúp anh có kết quả chính xác hơn.”
“Thật luôn hả…?”
“Hahh… Xem ra hôm nay sẽ dài lắm đây…”
***
Sau khi tóm thêm được vài con Thằn Lằn Dung Nham nữa, Nord bắt đầu nghiên cứu và thực hiện đủ các loại thí nghiệm lên chúng.
Trong khi đó, Iris và Kate vừa ngồi nghỉ vừa xem. Họ cứ tưởng rằng Nord sẽ bận việc mà không đưa ra thêm yêu cầu khó khăn nào nữa. Tuy nhiên–
“Iris-kun, Kate-kun, hai đứa có thể lấy mấy quả trứng Thằn Lằn Dung Nham giúp anh được không? Hình như nó nằm trong đống bùn nóng đấy, nên chỉ cần tập trung vào khu vực bùn có nước sôi thôi.”
“Đợi đã! Trong bùn nóng á!?”
“Ờ. Chuyện đó lạ lắm hả?”
“Ý em không phải thế! Đi vào khu vực đấy nguy hiểm lắm!”
“Đừng lo. Anh có cái vợt cán dài này. Tự xúc nhé.”
“...”
Rồi sau đó–
“Iris-kun, Kate-kun, hai đứa có thể lấy mấy viên đá lửa giúp anh được không? Nó là thức ăn chính của Gấu Xám Hỏa Ngục với Thằn Lằn Dung Nham nên anh cũng phải nghiên cứu.”
“Eh? Nhưng giờ rất khó tìm vì bọn thằn lằn ăn gần hết rồi còn đâu.”
“Đừng lo. Nhìn kìa, có một đống ở chỗ cái vũng nước sôi đằng kia đấy.”
“Lỡ có nước nóng bắn ra thì sao! Rất nguy hiểm đấy!”
“Em đang mặc áo choàng kháng nhiệt của Sasara cơ mà. Sợ cái gì.”
“Bọn em chết vì khí độc thì sao!”
“À, nếu là cái đó thì dùng mặt nạ phòng độc này đi. Tạo tác dùng để lọc không khí đấy.”
“...”
Sau đó–
“Iris-kun, Kate-kun,...”
“Lại gì nữa đây…?”
“Tớ có cảm giác không ổn…”
“Thằn Lằn Dung Nham không phải là một loại quái vật hiếu chiến. Khi ở một mình, chúng sẽ bỏ chạy ngay khi có cảm giác nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu chúng ở cùng nhau thì sao? Anh không biết nếu một nhóm Thằn Lằn Dung Nham phát hiện ra nguy hiểm thì chúng sẽ bỏ chạy tứ phía, hay cùng nhau chống lại mối nguy hiểm đây?”
“Đừng bảo là…”
“Bọn em sẽ phải…”
“Anh muốn hai đứa tiếp cận một nhóm Thằn Lằn Dung Nham để xem chúng phản ứng như nào.”
“Đợiiiiiiiiii đợi đợi đã! Nghĩ như nào thì việc đó cũng quá nguy hiểm.”
“Mấy đứa chỉ cần chạy đi nếu bọn nó đuổi thôi. Anh sẽ tìm cách đánh lạc hướng cho, nên đừng lo.”
“...”
Và cứ như thế, công việc rủi-ro-cao-lợi-nhuận-lớn của Iris và Kate vẫn tiếp tục cho tới khi họ leo tới cái hang của Kỳ nhông lửa.