"Này Lorea-chan, sao em không chuyển đến đây và sống cùng với tụi chị từ bây giờ nhỉ?"(Sarasa)
"E, Em có thể ạ!?"(Lorea)
Lorea-chan trông ngạc nhiên nhưng dường như tôi có thể cảm nhận rằng em ấy đã mong điều đó từ lâu.
"Ừ. Nếu em định làm việc lâu dài thì sống ở đây sẽ tiện hơn."(Sarasa)
Việc này khiến tôi nhớ đến Sư phụ và Maria-san. Họ đã làm việc cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau trong nhiều năm. Leonora-san và người giúp việc của cô ấy, Filione-san cũng có mối quan hệ tương tự.
Tôi hy vọng có thể làm việc cùng với Lorea-chan dài lâu như họ, nhưng điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn của em ấy.
Khi một người tìm được một công việc phù hợp, họ thường sẽ làm công việc đó cho đến khi già và nghỉ hưu. Đặc biệt là nếu có một công việc lương cao, đòi hỏi kỹ năng đặc biệt mà ít người có thể làm được, người đó sẽ không muốn chuyển công việc.
Làm việc cho một tiệm giả kim cần kỹ năng. Do đó, nghề này được xem là công việc lương cao.
Sẽ thật tuyệt nếu Lorea-chan có thể tiếp tục làm việc cho tôi. Tuy nhiên…
"Chị không chắc liệu mình có thể ở lại ngôi làng này mãi mãi không. Biết đâu tương lai chị sẽ rời đi và mở một cửa hàng ở một thành phố lớn…"(Sarasa)
Tôi yêu ngôi làng này. Đây là một nơi đáng sống. Tuy nhiên, tôi không nghĩ ở lại đây là một ý tưởng tốt. Dù gì thì để trở thành một giả kim nổi tiếng, tôi cần mở một cửa hàng ở thành phố lớn hơn.
Tôi chưa có ý định rời đi ngay, nhưng một ngày nào đó, khi tôi rời ngôi làng này, liệu Lorea-chan sẽ đi cùng không? Đó mới là vấn đề…
Tất nhiên, tôi sẽ tăng lương cho em ấy nếu có thể mở cửa hàng ở thành phố lớn trong tương lai, nhưng liệu em ấy có nghĩ rằng việc rời quê nhà là xứng đáng?
Khi những câu hỏi còn đang xoay vòng vòng trong tâm trí tôi, Lorea-chan mỉm cười.
"Sarasa-san, thật ra em đã bàn chuyện này với bố mẹ. Họ bảo rằng nếu chị muốn tiếp tục thuê em thì em nên tiếp tục làm việc cho chị. Em nghĩ họ sẽ vui hơn nếu em làm ở đây thay vì tiếp quản cửa hàng tạp hóa."(Lorea)
"Vậy à? Tất nhiên chị muốn thuê em càng lâu càng tốt, nên… em sẽ…"(Sarasa)
"Vâng! Khi chị rời làng, em cũng sẽ đi cùng đến bất kỳ nơi đâu!"(Lorea)
Và thế là Lorea-chan đã trả lời tất cả những câu hỏi trong đầu tôi.
Tôi thực sự hạnh phúc.
Tôi mừng vì bố mẹ em ấy không phải là kiểu người nghiêm khắc buộc con cái tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
"Thật tuyệt! Nhưng em không có anh chị em đúng không? Vậy còn cửa hàng tạp hóa thì sao?"(Sarasa)
"Đừng lo lắng. Chúng em có họ hàng trong làng này. Bố mẹ em có thể nhờ anh họ làm việc ở cửa hàng tạp hóa. Anh ấy không có ý định rời đi nên em nghĩ anh ấy sẽ vui vẻ nhận việc."(Lorea)
Vì kiếm tiền trong làng này khá khó khăn, những thanh niên ở đây thường rời đi và làm việc ở nơi khác khi họ đủ trưởng thành.
Michael-san, người làm việc ở ruộng thảo dược của tôi là một ví dụ. Nếu anh ấy không rời làng và làm việc ở South Strugg, anh ấy sẽ không gặp Izu-san và cưới cô ấy.
Tuy nhiên, không phải ai cũng muốn rời làng, ví dụ như anh họ của Lorea-chan.
"Với lại bố mẹ em còn trẻ nên họ có thể sẽ sinh cho em một em trai hoặc em gái trong tương lai. Ai mà biết được?"(Lorea)
"Ồ… Sẽ thật tuyệt nếu điều đó xảy ra trước khi chị—không, chúng ta rời khỏi làng này."(Sarasa)
"Đúng vậy! Em có thể yêu cầu họ 'sinh' cho em đứa em mà. Em nghĩ họ sẽ vui vẻ làm điều đó thôi."(Lorea)
"Lo, Lorea-chan!?"(Sarasa)
Tôi đỏ mặt một chút khi cô ấy nói điều đó với khuôn mặt bình thản.
Tôi nhận ra rằng mình thiếu kiến thức khi nói đến quan hệ ー ý tôi là, tạo ra em bé ー Không… Arrgh! Tôi không biết cách diễn đạt sao cho đúng. Thật xấu hổ!
Hồi còn ở trường, tôi dành hầu hết thời gian để học. Hơn nữa, bạn bè tôi đều là con gái quý tộc, nên tôi chưa bao giờ có cuộc trò chuyện về… chuyện đó…
Khi tôi làm việc ở cửa hàng của Sư phụ cũng không ai nói về chủ đề đó. Cùng lắm họ chỉ hỏi “Sarasa-chan, em có thích ai không?" Tất nhiên, tôi luôn trả lời “không".
"Sarasa-san, sao chị lại đỏ mặt? Chị không giỏi về chủ đề này à?"(Lorea)
"E, em đang nói gì vậy? Chị là người lớn mà!"(Sarasa)
"Hmm~?"(Lorea)
Khi tôi quay mặt đi, Lorea-chan đặt ngón tay trỏ lên môi và cười bí ẩn.
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh như một người lớn, nhưng rồi em ấy nói một điều khiến tôi choáng váng.
"Mẹ em sinh em khi bà ấy ở độ tuổi như em bây giờ."(Lorea)
"Eeeehhh!? Ơ… Ahem. Ra là vậy."(Sarasa)
Daruna-san! Marie-san! Họ nghĩ gì vậy!?
Họ đã… làm chuyện đó… Khh! Tôi không thể nói ra! Dù sao đi nữa, họ đã làm chuyện đó khi còn rất trẻ!?
Họ mất trí sao!?
Không. Tôi nên bình tĩnh… Có lẽ đó là điều bình thường ở vùng nông thôn. Có lẽ tôi chỉ không biết thôi.
"Bố mẹ em là bạn thuở nhỏ và họ thích nhau từ bé. Họ đã quyết định kết hôn sớm, nhưng dường như họ không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Bà ngoại đã mắng họ dữ dội khi phát hiện ra họ đã 'làm chuyện đó' trước khi kết hôn."(Lorea)
Tôi ngạc nhiên khi Lorea-chan biết chuyện này. Bố mẹ cô ấy đã kể cho cô ấy sao?
Không. Chắc chắn là bà ngoại cô ấy rồi.
"Tch, Ừ thì, tất nhiên, họ sẽ bị mắng vì điều đó… Có phải việc sinh con khi còn trẻ là điều bình thường ở một ngôi làng xa xôi như thế này không?"(Sarasa)
"Vâng, cũng có thể. Nhưng trong trường hợp của mẹ em, thì có vẻ hơi sớm."(Lorea)
"“Hơi sớm”, hả…?"(Sarasa)
"Sarasa-san, chị chỉ lớn hơn em vài tuổi, đúng không? Sinh con ở độ tuổi của chị không phải là điều kỳ lạ đối với mọi người ở các làng nhỏ như thế này đâu."(Lorea)
"H, Thật sao…"(Sarasa)
Thật sự…?
Tôi không thể tưởng tượng nổi việc mình có một đứa con… Không, Kurumi không tính. Nó là một Homunculus.
Có vẻ như văn hóa ở vùng nông thôn hoàn toàn khác so với thành phố lớn.
Khi tôi còn ở kinh đô, không ai hỏi tôi “Khi nào thì cưới?”
Ngay cả Sư phụ cũng chưa lập gia đình. Chà, tôi chắc chắn rằng bà ấy chỉ không muốn kết hôn vì quá bận với công việc.
"Nghĩ lại thì, bà già sống gần nhà em từng nói rằng ー Ơ… Thôi."(Lorea)
"Hả? Sao em ngừng lại? Bà ấy đã nói gì với em?"(Sarasa)
Tôi cảm thấy như vừa được cho một chiếc bánh ngọt nhưng lại bị lấy đi. Thật khó chịu.
Tôi nghĩ em ấy đang trêu chọc tôi, nhưng nụ cười trên môi em ấy chuyển thành một nụ cười bối rối.
"Không. Chị không muốn biết đâu."(Lorea)
"Chị MUỐN biết mà. Kể đi!"(Sarasa)
“Umm… đừng hối hận nhé?”
“Ừ, nhưng mà em phải kể đã! Chị tò mò lắm rồi!”
Tôi sẽ lăn lộn cả đêm trên giường nếu không được nghe mất.
Dù đã được dặn là đừng hối hận, nhưng tôi chắc chắn sẽ hối hận hơn nếu tôi không biết bà lão đã kể gì với cô ấy.
"Được rồi. Em đã cảnh báo trước đấy nhé. Bà ấy kể rằng… Ngày xưa, bố mẹ em đã ‘àm ‘chuyện đó’ trong căn nhà này."(Lorea)
"Làm ‘chuyện đó’…? Ý là…"(Sarasa)
"Ừm, chính xác hơn là… ‘tạo ra em’?"(Lorea)
"………."(Sarasa)
Tôi lặng người.
"Thời đó ngôi nhà này bị bỏ hoang, vì vậy bố mẹ em đã lẻn vào đây vào ban đêm rồi họー"(Lorea)
"ーD, Đợi chút, đợi chút! Lorea-chan, khoan đã! Đừng kể nữa!"(Sarasa)
"Hả? Em tưởng chị muốn biết chuyện gì đã xảy ra."(Lorea)
"Không, không. Thế là đủ rồi. Thật đấy."(Sarasa)
Tôi không muốn nghe thêm nữa nên vội vàng ngăn Lorea-chan lại.
Ôi trời… tôi đã biết được điều mà tôi không nên biết…
Lúc đầu, tôi nghĩ mình sẽ không ngủ được nếu bỏ lỡ cơ hội biết điều bà lão đã kể, nhưng giờ tôi cảm thấy khó ngủ vì đã biết.
Haizz… Lorea-chan đã cảnh báo tôi. Đáng lẽ tôi nên nghe lời em ấy…
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi, Lorea-chan mở to mắt như thể vừa nhận ra điều gì đó. Sau đó, cô ấy bối rối nhìn sang chỗ khác.
Có lẽ em ấy nhận ra rằng mình không nên kể cho người khác nghe bí mật của bố mẹ mình.
"Ừm… Lorea-chan, chúng ta đổi chủ đề đi, được chứ?"(Sarasa)
"Ừ, đúng vậy…"(Lorea)
"Ừm… Hãy quên chuyện quá khứ của bố mẹ em đi và nói về công việc của em nào." (Sarasa)
"Vâng, haha…" (Lorea)
" Lorea-chan, nếu có điều gì muốn hỏi liên quan đến công việc, đừng ngại hỏi chị nhé?" (Sarasa)
"Ban đầu thì khó khăn thật, nhưng em yêu công việc này và thích ở đây với chị, Iris-san, và Kate-san. Hơn nữa, chị trả lương rất tốt. Em không có gì phàn nàn cả." (Lorea)
"Thật chứ? Thế thì tốt quá." (Sarasa)
"Cái này không liên quan tới công việc, nhưng… em có điều muốn nói…" (Lorea)
"Ồ? Vậy thì có thể kể cho chị nghe được không? Nếu tiếp tục làm việc cho chị thì chúng ta sẽ bên nhau lâu dài. Cứ nói với chị nếu có vấn đề gì." (Sarasa)
Chúng tôi phải giúp đỡ lẫn nhau nếu muốn làm việc lâu dài như Sư phụ và Maria-san.
Tôi thực sự nghĩ rằng Lorea-chan sẽ trở thành một nhân viên đáng tin cậy như Maria-san trong tương lai nên tôi muốn giúp cô ấy trưởng thành.
Lorea-chan ngập ngừng một lúc, rồi e thẹn nói với tôi.
"Khi mới bắt đầu làm việc ở đây, em không biết gì về giả kim thuật, nhưng sau khi thấy chị làm việc rất chăm chỉ để giúp mọi người bằng cách tạo ra rất nhiều dược phẩm và tạo tác hữu ích, em bắt đầu ngưỡng mộ chị…" (Lorea)
Nói xong, Lorea-chan hơi đỏ mặt.
"Hehe, vậy sao?" (Sarasa)
"Ừm, Sarasa-san, chị có nghĩ rằng em có thể trở thành một nhà giả kim như chị không? Em biết mình đã quá tuổi để vào trường, nhưng…" (Lorea)
Ồ… Vậy ra Lorea-chan muốn trở thành một nhà giả kim sao…?
Điều đó làm tôi vui, nhưng… em ấy đã quá tuổi để vào Trường Đào Tạo Giả Kim.
Kỳ thi vào Trường Đào Tạo Giả Kim thường dành cho các bạn mười tuổi, nhưng thực ra, việc xác minh tuổi không quá nghiêm ngặt. Chủ yếu là dựa vào danh dự, nghĩa là có thể nói dối về tuổi của mình.
Nếu trông đủ trẻ, bạn có thể nói với giám thị rằng mình mười tuổi, dù bạn mười một tuổi hoặc hơn.
Tuy nhiên, đáng tiếc cho Lorea-chan là cô ấy…
"……" (Sarasa)
Tôi âm thầm nhìn vào ngực của Lorea-chan và lắc đầu.
"Việc xác minh tuổi không quá nghiêm ngặt khi thi vào trường, nhưng… xin lỗi. Chị không nghĩ em có thể giả tuổi được…" (Sarasa)
Cơ thể của Lorea-chan không giống như cơ thể của một cô bé mười tuổi. Đặc biệt là… ngực em ấy. Bên cạnh đó, em ấy sắp mười bốn tuổi rồi, sắp là một người trưởng thành.
Trên hết, để vượt qua kỳ thi, bạn cần học rất chăm chỉ trong vài năm. Điều đó không dễ chút nào. Ngay cả tôi cũng cần phải học từ nhỏ.
Hơn nữa, những đứa trẻ dân thường thường không có thời gian để học vì phải giúp bố mẹ ở nhà.
Lorea-chan thông minh, nhưng ngay cả khi có thể thi, em ấy vẫn cần rất nhiều thời gian để học.
Lorea-chan thở dài với khuôn mặt buồn bã. Có vẻ như em ấy hiểu rằng mình không thể vào trường.
"Đúng như em nghĩ… Haizz…" (Lorea)
"Đừng buồn. Em không thể vào trường nhưng vẫn có cơ hội trở thành một nhà giả kim mà." (Sarasa)
"Thật sao?" (Lorea)
Khuôn mặt của Lorea trở nên sáng rực lên khi biết mình vẫn còn cơ hội.
"Đúng vậy. Thực ra thìー" (Sarasa)
Tôi bắt đầu giải thích.
Tốt nghiệp Trường Đào Tạo Giả Kim không phải là cách duy nhất để có được Giấy Phép Giả Kim.
Mục đích của chính phủ khi thành lập trường là để giáo dục mọi người trở thành những nhà giả kim vĩ đại từ khi còn nhỏ, nhưng tất nhiên, đó không phải là mục tiêu chính.
Mục tiêu chính của chính phủ là tăng số lượng nhà giả kim xuất sắc trong vương quốc.
Tuy nhiên, giới hạn tuổi để vào trường đã ảnh hưởng tiêu cực đến mục tiêu đó, và để ngăn chặn điều này, họ tổ chức một kỳ thi giả kim vài năm một lần.
Điều kiện để tham gia kỳ thi là bạn phải học dưới sự chỉ dẫn của một nhà giả kim chính thức (ít nhất là ở cấp trung, nhưng thường là cấp cao hoặc cao hơn) và nhận được sự chứng nhận chính thức từ họ.
Nếu bạn vượt qua kỳ thi, bạn sẽ nhận được Giấy Phép Giả Kim. Tuy nhiên, việc vượt qua kỳ thi này khó hơn rất nhiều so với tốt nghiệp từ Trường Đào Tạo Giả Kim.
Những người bình thường, đặc biệt là những người không có kiến thức về giả kim, sẽ phải học rất chăm chỉ dưới sự hướng dẫn của một nhà giả kim trong nhiều năm để vượt qua kỳ thi.
Học sinh của Trường Đào Tạo Giả Kim dành cả ngày để học từ sáng đến tối trong năm năm để tốt nghiệp. Không giống như những người bình thường, họ có nhiều thời gian để học và có những giáo viên giàu kinh nghiệm để dạy họ.
Nếu bạn trở thành đệ tử của một nhà giả kim và nhà giả kim đó có nhiều thời gian rảnh để dạy bạn thì bạn thật may mắn.
Tuy nhiên, hầu hết các nhà giả kim đều bận rộn với công việc, nên họ không có nhiều thời gian để dạy đệ tử. Do đó, thường phải mất mười năm hoặc lâu hơn để người bình thường có đủ kiến thức để vượt qua kỳ thi.
Dù vậy, ngay cả khi đã học dưới sự hướng dẫn của thầy trong mười năm, bạn vẫn không thể vượt qua những người tốt nghiệp từ Trường Đào Tạo Giả Kim về mặt kiến thức và kỹ năng.
Lý do là hầu như không có nhà giả kim nào có thể dạy đệ tử tất cả những gì được dạy ở trường.
Các giáo viên và giảng viên tại Trường Đào Tạo Giả Kim dạy học sinh rất nhiều thứ, kể cả những thứ không liên quan trực tiếp đến giả kim như nấu ăn, kiếm thuật, nghề mộc, v.v.
Tuy nhiên, không nhiều nhà giả kim giỏi về những kỹ năng đó. Họ có thể giỏi một hoặc hai kỹ năng, nhưng không phải tất cả.
Sau khi nghe xong lời giải thích của tôi, khuôn mặt rạng rỡ của Lorea-chan trở nên hơi u ám.
Uhh… Tôi muốn đem lại hy vọng cho em ấy khi nói rằng vẫn có cơ hội, nhưng… liệu lời giải thích của tôi có khiến em ấy nản lòng không…?
"…Nói cách khác, em gần như không thểi trở thành một nhà giả kim, phải không…?" (Lorea)
"Lorea-chan, không phải vậy đâu. Chị tin rằng điều đó là có thể." (Sarasa)
"Chị thực sự nghĩ vậy sao…?" (Lorea)
"Tất nhiên rồi. Em thông minh và có khả năng học hỏi rất nhanh. Có thể sẽ mất mười năm hoặc lâu hơn, nhưng chị có thể đào tạo, miễn là em không bỏ cuộc." (Sarasa)
Tôi không phải là người vĩ đại như Sư phụ, nhưng tôi là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của Trường Đào Tạo Giả Kim. Nói cách khác, tôi có đủ kiến thức để dạy Lorea-chan mọi thứ cần thiết để trở thành một nhà giả kim… Có lẽ.
"Vậy, vậy làー!" (Lorea)
"Đúng. Chị sẽ nhận em làm đệ tử. Hãy cùng cố gắng hết sức nào!" (Sarasa)
"Vâng!" (Lorea)
Lorea-chan đáp lại tôi với một nụ cười rạng rỡ.
Ahh~ Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một đệ tử dễ thương như vậy.
Cuộc sống của sẽ tôi sẽ bận rộn hơn, nhưng cũng sẽ rất thú vị.