Chương 44: Cuộc chạm trán bất ngờ (3)
“Wow~ Bộ mình là nhà ngoại cảm hay gì ta. Ai ngờ mình có thể đánh bại một con Thiên Lý Mã dễ dàng đến như vậy chứ?”
Mệt mỏi vì phải chờ đợi, tôi đang nhìn vào cái laptop thì lời nói khoe mẽ của Chae Nayun lọt vào tai tôi.
“Rốt cuộc là sao thế, Nayun?”
Yoo Yeonha cũng cất tiếng bên cạnh cô. Mặc dù Yoo Yeonha thường cúi đầu khi đứng trước Chae Nayun, nhưng biểu hiện ngạc nhiên của cô ấy nói lên rằng lời khen lần này không chỉ là lời nịnh hót.
Cũng dễ hiểu thôi. Yoo Yeonha không biết gì về cung tên, vì vậy trận đấu của Chae Nayun có vẻ không có gì khó hiểu. Thoạt nhìn, đó thực sự là một trận chiến tuyệt vời. Nhưng người xưa đã dạy, không nên đánh giá một cuốn sách qua vẻ bề ngoài của nó.
“Đại loại là mình đã rút kinh nghiệm từ thất bại trước đây, hahaha.”
Chae Nayun bật cười hân hoan. Cô ấy hẳn đang cực kỳ vui sướng, hoàn toàn không còn buồn lòng vì thất bại ngày hôm qua. Trong khi đó, Kim Suho đang nhẹ mỉm cười nhìn Chae Nayun.
Còn tôi thì đang rùng mình tưởng tượng đến cảnh Chae Nayun đọc bài báo cáo của tôi. Tôi có nên ẩn danh không nhỉ?
“Nhóm 10. Rachel, Kim Hajin, Skid, Lee Wei.”
Ngay lúc đó, Jin Joohwa công bố nhóm thứ 10. Tôi liếc nhìn Rachel, người đang ngồi cạnh tôi. Cô ấy dường như cũng đang nghĩ về tôi, vì đôi mắt chúng tôi giao nhau. Cô ấy đứng dậy, và tôi cũng làm theo.
“Đi lối này.”
Tôi, Rachel cùng với các thành viên nhóm 10 còn lại đi theo một nhân viên.
Chúng tôi được đưa đến một phòng chờ, và người nhân viên mở cánh cửa khổng lồ phía bên phải của nó.
“Vào đi.”
Sau cánh cửa cao rộng là một hành lang dài.
Chúng tôi bước vào. Chúng tôi sớm đi hết hành lang, và nhìn thấy mỗi bên tường có hai cánh cửa.
“Hãy đến đứng trước cửa.”
Người nhân viên dẫn mỗi người đến mỗi cánh cửa. Tôi và Rachel ở cùng một phía.
“Chúc may mắn nhé các em!”
Tôi ra dấu cổ vũ Rachel, và cô gật đầu lại.
“Các em có một phút để xác nhận quái vật và địa hình mình sắp chiến đấu.”
Qua cửa sổ trên cửa ra vào, tôi có thể thấy con quái vật và địa hình mà tôi sẽ đối mặt.
Địa hình là đồng bằng. Quái vật là một con Sói Chrome.
Sói Chrome là những con quái vật thuộc cấp hạ-trung bậc 4 đến bậc 2. Nó tương đối yếu hơn so với những quái vật mà một số học viên khác phải đối đầu.
Tuy nhiên, rất khó để đấu với nó bằng súng. Không chỉ khó, mà là rất khó. Bất cứ ai cũng có thể thấy ngay rằng những viên đạn sẽ bị đánh bật ra khỏi bộ da của nó.
[Trạng thái đặc biệt – bộ da của nó có khả năng đánh bật các vật thể kim loại.]
[Điểm yếu – bên trong miệng]
[Sức mạnh – lớp da ngoài cường hãn]
Sói Chrome là loại quái vật do chính tay tôi tạo ra.
“Còn 30 giây.”
Chúng có hai thuộc tính là kim và thổ, và yếu điểm là ở bên trong miệng. Sự kết hợp giữa hai thuộc tính thổ và kim khiến nó khá là khó nhằn, nhưng yếu điểm của nó lại rõ ràng đến bất ngờ. Một sức nóng cực độ đến mức có thể làm tan chảy cả đất và kim loại, chính là thứ mà tôi cần.
Tôi nắm lấy con dao trong túi. Sau cùng thì, tôi có thể sử dụng ma lực từ Dấu Thánh để nung nóng con dao.
“Một phút đã qua. Xin hãy bước vào.”
Các thành viên của nhóm 10 đồng loạt bước vào phòng thi.
Bên trong là một căn phòng nhỏ rộng khoảng 130 mét vuông. Mặt đất phủ đầy đá bụi, và ở phía bên kia có một con sói đang lạo rạo nhai thứ gì đó .
Tôi còn chẳng có thời gian để suy nghĩ. Sói Chrome có khả năng tấn công tầm xa.
Tôi vội giương súng lên. Phụt. Con sói phun ra một cái gì đó, có vẻ như là một mảnh kim loại, về phía tôi. Tôi nhắm vào thứ đó và bắn. Mảnh kim loại va chạm với viên đạn của tôi, nổ tung.
Con sói lập tức lao về phía tôi. Tôi kích hoạt Đạn Thời Gian. Tôi có thể thấy rõ mồn một từng chuyển động gia giảm của nó, nhưng tôi không di chuyển. Tôi chỉ đơn giản là đợi nó mở miệng ra. Vì nó quá chậm, tôi thậm chí còn chẳng thèm sợ.
Như một đoạn phim slow motion, con Sói Chrome ngoác miệng nhắm vào cổ tôi.
Tôi chĩa súng vào mõm nó mà nã đạn liên tiếp. Lúc con Sói Chrome ngậm miệng lại, tôi nhảy lùi lại vài mét.
Thời gian trong mắt tôi trở lại bình thường và con Sói Chrome co giật trong đau đớn.
Thật không may là nó chưa chết. Sau khi nôn khan lại vài lần, nó khạc nhổ ra mười viên đạn bị nghiền nát. Sau đó, con sói gầm gừ lườm tôi.
“Đau lắm, đúng không?”
Tôi đã bắn trúng yếu điểm của nó, nhưng thuộc tính chống đạn của Sói Chrome khiến tôi gặp bất lợi. Hết cách rồi, tôi đành lấy con dao ra. Một tay cầm súng một tay cầm dao, tôi khẽ hạ thân mình xuống và trừng mắt nhìn con sói. Môi tôi khô khốc và mồ hôi thì chảy ướt đẫm cơ thể. Cận chiến lúc nào cũng rất đáng sợ.
Ngay khi cả hai sắp sửa lao vào tấn công…
KWANG—!
Một vụ nổ lớn đột nhiên xảy ra và đèn trong phòng tắt phụt.
Xung quanh hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng tôi không thể hạ thấp cảnh giác được. Có một con thú man rợ đang ở đây với tôi.
—Có sự cố xảy ra. Tất cả quái vật sẽ bị đảo ngược triệu tập. Các học viên phải rời khỏi phòng thi ngay lập t…. Tzzzk.
Tiếng loa bị cắt ngang bởi tiếng rè rè.
Tôi nhìn chằm chằm vào con sói. Thay vì được triệu hồi đảo ngược, nó thậm chí còn hung hãn hơn.
“Um, thứ đó sắp sửa bị triệu hồi ngược ấy hả””
Không ai trả lời câu hỏi của tôi.
Một hoặc nhiều kẻ trong số các pháp sư được phái đến phải là một Ma nhân.
Jin Joohwa là một Ma nhân. Tôi đã kiểm tra laptop. Không có thay đổi trong thiết lập của hắn ta. Thực ra, cái laptop đã không phát hiện được bất kỳ thay đổi thiết lập nào.
Chính là như vậy.
Ma nhân được phái đến đây là một Ma nhân mà tôi không biết.
Hoàn toàn hợp lý. Có vô số Ma nhân trên thế giới này. Chẳng lạ gì khi có xuất hiện một kẻ tôi đã không tạo ra.
“Haa… Mình đã biết là việc này sẽ xảy ra mà.”
Một sự kiện mà tôi không biết đã xảy ra.
Nhịp tim của tôi tăng vọt lên vì không chắc chắn, nhưng tôi buộc mình phải bình tĩnh. Sau khi thở một hơi sâu, tôi nhìn qua bức tường ở phòng bên cạnh. Rachel dường như đang mắc kẹt trong tình huống tương tự, vì cô đang nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình một cách bình tĩnh và im lặng. Nhưng đối thủ của cô là… một con người.
—Kuwalwal!
Vào lúc đó, Sói Chrome hú lên, lao về phía tôi. Tôi lấy vũ khí riêng của mình ra từ Dấu Thánh. Đại Bàng Sa Mạc vật chất hóa trong tay tôi và Aether lập tức hợp nhất với nó.
Báng súng nằm vừa vặn trong tay tôi.
Tôi bắn một viên đạn vào con Sói Chrome. Nó ngã vật xuống với một tiếng rên ư ử.
“Hãy biết thân biết phận đi.”
Khẩu Đại Bàng Sa Mạc này đã mạnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng thời gian đâu mà tán thưởng nó. Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để ngó qua cái laptop.
Rachel là ưu tiên hàng đầu.
Ở vài tập truyện, Rachel sẽ bị tấn công. Một trong những nhân vật phản diện của truyện là một kẻ muốn thống trị nước Anh.
Nhưng bây giờ không phải lúc. Chúng chỉ nên tấn công sau khi bồi dưỡng lực lượng của chúng nhiều hơn…
—Krrrr…
Tôi nhíu mày trước tiếng rên rỉ. Hướng mắt về phía trước, tôi thấy Sói Chrome đã phân thân thành ba con tự lúc nào.
Nhưng tôi chẳng thèm lo sợ.
“Hm.”
Tôi biến đổi Đại Bàng Sa Mạc thành một khẩu súng lục.
Ba con Sói Chrome đồng loạt vồ đến tôi.
Thật đơn giản.
Tôi chỉ cần bình tĩnh chĩa súng và kiên định bóp cò.
KWANG—!
Và tiếng súng vang rền khắp nơi.
**
Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo đầy sát khí ác liệt, tiếng thì thầm lạnh băng của một người đàn ông vang lên.
“Ta biết là ngày này sẽ đến mà.”
Một thứ tiếng quen thuộc, lọt vào tai Rachel một cách không quen thuộc. Cô gườm gườm kẻ vừa hiện lên từ trong bóng tối. Mặc dù hắn đang mặc áo choàng và che mặt, Rachel cảm thấy như cô biết hắn là ai.
Rachel bình tĩnh gọi tên hắn.
“…Ngài Lancaster.”
Cựu Đội Trưởng Đội Cảnh Vệ Hoàng Gia, người từng là thầy của Rachel, Alex Lancaster.
Người đàn ông đã biến mất vài năm trước sau khi toàn bộ gia đình mình bị sát hại trong Sự Việc London đầy tai tiếng, giờ đây lại xuất hiện một lần nữa với sát ý dữ dội.
“Thật vinh hạnh vì người vẫn nhớ ta.”
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Rachel cảm nhận được ác ý mãnh liệt từ nụ cười xấu xa của hắn. Qua đó, cô có thể dễ dàng đoán được mọi chuyện.
“…Ngài đã bán linh hồn cho ác quỷ.”
Lancaster lắc đầu. Hắn đang phủ nhận lời nói của Rachel.
“Ta đã sống cả đời vì tổ quốc, nhưng tổ quốc đã giết hại tất cả của ta. Ta chưa từng bán linh hồn mình. Chỉ là, chủ nhân đã thu nhận linh hồn lang thang của ta sau khi ta bị ruồng bỏ bởi chính tổ quốc yêu dấu kia.”
Trong thoáng chốc, một nỗi buồn sâu thẳm lướt qua khuôn mặt Rachel. Điều Lancaster nói cũng là một ký ức đau đớn đối với cô.
“…Vì vậy nên ngài đến tìm ta?”
“Công chúa à, ta trông giống như đang ở đây lắm sao?”
Rachel cau mày. Rồi cô đâm kiếm, xuyên qua cơ thể của hắn.
“Ta đang ở một nơi nào đó, nhưng không phải ở đây.”
“…”
Rachel quay lại. Cửa phòng đang bị đóng chặt. Dù là gì thì có vẻ như sẽ chẳng có một ai tới giúp cô.
Lancaster mỉm cười nói.
“Bên ngoài đang hỗn loạn lắm. Đương nhiên rồi, nếu đang ở Anh Quốc, sự an toàn của Công chúa chính là ưu tiên hàng đầu. Mười, một trăm, một ngàn sinh mạng khác cũng chẳng thể sánh bằng sinh mạng của Công chúa…”
Lancaster thoáng sững lại. Nụ cười của hắn xoắn vặn lại đầy hung ác.
“Toàn bộ đất nước sẽ sẵn sàng vứt bỏ sinh mạng của mình để cứu Công chúa. Sau cùng thì, Công chúa chính là hy vọng duy nhất của Anh quốc.”
Sau khi nói xong điều hắn muốn, Lancaster mỉm cười hài lòng.
“Nhưng ở đây thì khác. Ở chốn này, người cũng chỉ là một trong vô vàn các học viên.”
Rachel buồn bã nhìn hắn. Sự phẫn nộ và hận thù trong giọng nói của hắn khiến Rachel cảm thấy có lỗi. Tuy nhiên, Lancaster nghiến răng trước phản ứng của cô.
“Vậy là người vẫn không chịu bỏ cái vẻ mặt đạo đức giả đó đi…”
Từng lời hắn thốt ra đều mang theo vô hạn phẫn nộ và hối hận. Rachel can đảm bước một bước về phía hắn.
“Ngài Lancaster…”
“Ta thật muốn trò chuyện thêm chút nữa, nhưng hết thời gian mất rồi.”
Tuy nhiên, Lancaster cự tuyệt cô ấy, rồi tôn trọng cúi chào.
“Tạm biệt Công chúa, xin hãy yên nghỉ nhé.”
Nói xong, hắn biến thành làn sương đen và biến mất.
“Khoan…!”
Đột nhiên, một sát thủ nhảy ra khỏi làn sương và vung kiếm. Mặc dù vậy, Rachel vẫn kịp xoay kiếm và cản lại đòn tấn công. Cùng lúc đó, đòn đánh đã cắt đứt một đoạn kiếm khí của cô. Cô cực kỳ ngạc nhiên trước sức nặng của sức mạnh ma thuật.
Nhưng sức mạnh ma thuật của tên sát thủ không phải là điều duy nhất đáng kinh ngạc.
Chuyển động của sát thủ rất nhanh nhẹn và sắc sảo. Hông và vai trái. Những đòn tấn công sắc bén của hắn nhắm thẳng vào những điểm yếu của Rachel. Hai thanh kiếm va vào nhau, âm thanh kim loại chói tai vang lên. Những tia lửa dữ dội lóe lên, và máu tươi bắn tung tóe trong không trung.
Chống lại các đòn tấn công hiểm ác của sát thủ, Rachel chẳng thể làm gì ngoài phòng thủ. Nhưng cuộc chiến càng kéo dài, cơ thể cô càng bị đả thương. Khi cơn đau ngày càng dữ dội hơn, Rachel phải thừa nhận rằng cô không thể đường hoàng đánh bại được kẻ ám sát này.
Thế nên cô đánh cược một lần.
“Uk!”
Kẻ ám sát đã không bỏ lỡ sơ hở mà cô cố tình để lộ. Hắn đâm sâu vào cổ tay cô, và Rachel buông rơi thanh kiếm của mình. Cảm nhận được chiến thắng, tên sát thủ cố đâm sâu hơn.
Ngay lúc đó, kiếm của Rachel phản ứng. Thanh kiếm vẫn được kết nối với ma lực của cô.
Kẻ ám sát định đâm thủng trái tim Rachel, còn thanh kiếm của Rachel thì đột ngột phi vào cổ hắn.
KWANG—!
Tuy nhiên, tình huống căng thẳng này đã bị phá ngang bởi một cơn chấn động kinh hoàng cùng một vụ nổ dữ dội.
Cả hai người đều mất thăng bằng. Thanh kiếm sát thủ không thể chạm tới trái tim Rachel, và thanh kiếm của Rachel cũng không thể đâm vào cổ hắn.
KOONG!
Căn phòng lại rung lắc vì một cơn chấn động khác. Lần này, phía bên phải bức tường đổ sụp xuống. Cả Rachel và tên sát thủ đều quay sang nhìn.
KOONG!
Một làn sóng xung kích khác đánh xuyên bức tường. Tên sát thủ giương kiếm lên và Rachel cũng nhặt lấy kiếm bằng tay trái.
KOONG!
Sau làn sóng xung kích thứ hai, tên sát thủ lao tới Rachel, và cô tránh thoát trong chân tơ kẽ tóc bằng cách lăn qua một bên.
KOONG!
Đợt sóng xung kích thứ ba và cũng là cuối cùng thổi bay bức tường, và kẻ ám sát cũng bị vụ nổ đánh văng đi.
“Geez, bụi mù mịt quá. Phụt.”
Một cậu trai bước ra từ đám khói cay xè.
Một khuôn mặt quen thuộc với Rachel.
Kim Hajin. Là cậu ấy.
“…!”
Tên sát thủ lập tức lao đến tấn công cậu.
“Thằng nào đây?”
Kim Hajin nhàn nhã bóp cò.
“Kuak!”
Viên đạn bắn tung hắn từ bên này sang phía bên kia căn phòng. Sức mạnh của phát bắn thật khủng khiếp.
Kim Hajin tiến từng bước tới gần tên sát thủ. Hắn đang bị mắc kẹt trong tường.
Click— Click—
Tiếng nạp đạn vang lên nghe thật đáng sợ.
Clack. Đạn đã nạp xong. Rachel nhìn chằm chằm vào ma lực trắng bao quanh cánh tay cậu. Tuy nhiên, cô không có cơ hội hỏi bất kì điều gì.
Kim Hajin nhắm vào kẻ ám sát. Cậu bóp cò không chút do dự.
Và ánh sáng trắng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng tối đen.