The Novel 's Extra

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 51

Chương 49: Ăn miếng trả miếng (2)

Một khuôn mặt quen thuộc lướt ngang qua cửa sổ. Mặc dù cô ấy đang đeo khẩu trang và kính râm, tôi vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt của cô ấy.

Phó hội trưởng của guild số 1 Hàn Quốc, Yun Seung-Ah.

Cô đang đi đâu đó với một người bạn.

Đây là điều đã không xảy ra trong chính truyện. Cô ấy lẽ ra sẽ không xuất hiện ở đây.

“Đợi ở đây một lát nhé.”

“Gì cơ? Này, cậu định đi đâu thế!?”

Mặc kệ tiếng la của Chae Nayun, tôi chạy ra khỏi nhà hàng.

May là Yun Seung-Ah không đi nhanh lắm. Tôi nhanh chóng chạy đến và nắm lấy vai cô ấy.

“Này.”

“Huak!”

Cô giật mình kêu ré lên. Yun Seung-Ah quay ngoắt lại. Khi thấy mặt tôi, cô khựng lại. Cô ấy chắc chắn đã nhận ra tôi.

“…C-Cậu là ai thế?”

Cô giả vờ không quen biết tôi. Phải chăng cô ấy ở đây để làm nhiệm vụ?

Tôi nhìn sang người đứng cạnh cô ấy, một người đàn ông da trắng, nhưng tôi không nhận ra anh ta.

Và tôi bật laptop lên.

Quả nhiên là có một thông báo.

[Thay đổi thiết lập – Một mối quan hệ không tốt giữa Jain và Yun Seung-Ah đã được xác lập thông qua một người cung cấp thông tin ẩn danh.]

Jain và Yun Seung-Ah.

Tôi là người biết rõ nhất về mối quan hệ giữa họ.

Hai người họ chẳng khác gì chó với mèo. Jain sở hữu ghế màu Vàng trong Đoàn Kịch Tắc Kè, và Gift của cô ta chuyên về trộm cắp và ngụy trang.

Để giải trí, Jain cải trang thành một người bạn học cũ của Yun Seung-Ah để gia nhập vào guild Thánh Ân Của Tạo Hóa. Sau một vài sự kiện, hai người đó sẽ trở nên vô cùng thân thiết.

Cuối cùng, Jain sẽ trở thành người duy nhất mà Yun Seung-Ah coi là bạn mình, nhưng cô ta sẽ phản bội Yun Seung-Ah vào một thời điểm quan trọng. Khi chiến đấu với một nhóm Ma nhân để tranh đoạt một cổ vật, cô ta sẽ gây ra thương tích nghiêm trọng cho Yun Seung-Ah để độc chiếm cổ vật đó.

Tôi biết rằng Jain sẽ thâm nhập vào bữa tiệc hóa trang VIP diễn ra vào tối nay.

Để đánh cắp một chiếc nhẫn.

Mặc dù chiếc nhẫn không có giá trị gì nhiều vào lúc này, nhưng chỉ là vì năng lực của nó chưa thức tỉnh hoàn toàn. Một khi tiềm năng được giải phóng, giá trị của nó sẽ tăng vọt lên trời.

Phức tạp hơn là chiếc nhẫn này cuối cùng sẽ rơi vào tay Chae Nayun. Khi cô thay đổi vũ khí từ cung sang kiếm, cha cô sẽ mua tặng cô món đồ này từ chợ đen.

“Um, tôi không biết cậu là ai, nhưng chúng tôi phải đi đây.

Yun Seung-Ah vẫn giả vờ không biết tôi, và người đàn ông bên cạnh cô gỡ tay tôi ra khỏi cô ấy. Anh ta cao hơn tôi một cái đầu.

Nhưng…

Người đàn ông này thực ra là một ‘phụ nữ’.

Mắt tôi nhìn xuyên thấu qua lớp ngụy trang của cô ta.

Jain Valerin.

Cô ta hiện đang cải trang thành cấp dưới của Yun Seung-Ah.

“…Ah.”

Yun Seung-Ah hiện đang đứng ngay bên cạnh kẻ thù truyền kiếp của mình, nhưng cô không hề nhận ra cô ta. Tôi thật sự cảm thấy hơi tiếc cho cô ấy.

“Thật xin lỗi. Tôi đã nhầm cô với một người khác.”

Tôi cúi đầu xin lỗi.

Kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ gặp lại tại buổi tiệc hóa trang, nên giờ tôi sẽ rời đi vậy.

**

“Tên điên đó…”

Kim Hajin chạy ra khỏi nhà hàng. Chae Nayun tự hỏi cậu ta lại giở chứng gì thế, nhưng vì cậu luôn hành động kỳ quái như vậy nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Thực ra giờ cô đang quan tâm đến một người khác. Chưa kể là người đó đang ở với một cô gái khác.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Chae Nayun cầm lấy smartwatch.

“…Này, Yeonha, cậu đang ở đâu đấy?”

Nhận cuộc gọi của cô không ai khác ngoài Yoo Yeonha, người được ghép đôi với Kim Suho.

-Mình á? Đang mua sắm. Sao thế?

Mua sắm. Có quá nhiều cửa hàng xung quanh đây. Chính xác là ở đâu chứ?

“Ở đâu thế?”

—Mình đang mua chút quần áo ấy mà.

“C-Cậu đi một mình à?”

—Không, Kim Suho đi cùng mình.

Câu trả lời của Yoo Yeonha khiến Chae Nayun cảm thấy hơi khó chịu.

“Cậu đang làm gì với cậu ấy?”

—Hm? Mình chỉ đang thuyết phục cậu ta thử quần áo. Mặt cậu ta đẹp như một người mẫu, nhưng cậu biết cậu ta ăn mặc như nào rồi đấy. Thế nên mình đang chọn thêm quần áo cho cậu ta.

“Sao cơ? Sao cậu lại mua quần áo cho cậu ta chứ!?”

Chae Nayun vô tình hét lên.

Những người ngồi xung quanh đều quay nhìn cô. Cảm thấy lúng túng, Chae Nayun ngượng ngùng cúi đầu xuống.

—Huh? Sao, bộ mình không thể à? Chúng mình sắp tham gia một buổi tiệc hóa trang còn gì.

“…Không, cậu có thể chứ, nhưng mà… sẽ tốn nhiều tiền đấy. Cậu phải biết tiết kiệm chứ. Mà nếu cậu mua đồ cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ ỉ lại mất.”

—…Um, rồi… Vậy, Nayun, cậu đang ở đâu?

“Trong một nhà hàng.”

—Với Kim Hajin?

“Ừ, cậu ta đưa mình đến đây. Nhưng cậu biết đấy, không có nhiều nhà hàng hợp với khẩu vị của mình. Mình sẽ phải chịu đựng mấy món ăn chẳng khác gì đồ ăn tại Học viện Quân sự.”

Chae Nayun nhớ lại những ký ức đau đớn trong quá khứ. Tại Học viện Quân sự, thức ăn của học viện là đồ ăn trưa duy nhất dành cho các học viên. Cô sẽ chết đói nếu không ăn bất cứ thứ gì, nhưng cô sẽ cảm thấy buồn nôn cả ngày nếu cô ăn chúng…

Chae Nayun thở dài nhè nhẹ.

—Thật à? Tên nhà hàng là gì thế?

Chae Nayun nhìn quanh nhà hàng. Có một tấm biển khắc tên nhà hàng, nhưng cô không biết cách đọc nó.

“Mình không biết nữa…. Đợi chút.”

Người phục vụ mang món khai vị đến thật đúng lúc.

“Xin lỗi, anh đọc cái đó như thế nào ấy nhỉ?”

“…Vâng?”

“Tên của nhà hàng ấy.”

“Ah, là Goût Céleste.”

“Nói lại vào đây được không?”

Chae Nayun giơ smartwatch ra cho người phục vụ. Anh ta đứng lặng mất một lát nhưng vẫn nói vào đó.

“Goût Céleste.”

“Cảm ơn.”

“Um, phải chăng quý khách chưa từng nghe đến nhà hàng của chúng tôi?”

“Hm? Ah, không đâu.”

Chae Nayun đã đuổi người phục vụ đi và quay lại cuộc trò chuyện của cô với Yoo Yeonha.

“Này, cậu đã nghe đến cái tên đó chưa?”

—…Mình đã nghe đến chưa ấy hả? Goût Céleste? Thiên đường Mỹ vị?

Chae Nayun đã không biết liệu có phải Yoo Yeonha đang nói về chỗ này hay không, nhưng cô ấy phát âm tên nhà hàng giống như người phục vụ.

“Ừ, chắc thế. Sao? Chỗ này có nổi tiếng không?”

—…Kim Hajin đưa cậu đến đấy? Bằng cách nào?

“Hah?”

Vì Yoo Yeonha phản ứng quá kì lạ, Chae Nayun nghiêng đầu.

— Mình đã cố gắng đặt chỗ nhưng thất bại. Ngay cả các thành viên VIP cũng cần phải đặt chỗ trước ít nhất một tuần mới đến ăn ở đó được.

“Thật á? Chỗ này nổi tiếng đến thế sao?

—E hèm…

Câu hỏi ngây thơ của Chae Nayun khiến Yoo Yeonha phải thở dài. Nhưng Chae Nayun, một người vốn không để tâm đến những việc như vậy, thật ra không thể biết được nhà hàng này nổi tiếng đến mức nào.

—Đó là nhà hàng của De Jubon. Vị Anh hùng đầu bếp ấy.

“Ah?”

De Jubon. Chae Nayun biết đến cái tên này.

Trên thế giới có đủ thể loại Gift và đủ thể loại Anh hùng. De Jubon là một cá nhân đặc biệt ngay cả trong tầng lớp Anh hùng. Anh ta được ca ngợi là Anh hùng có thể lay động nhân tâm chỉ bằng tài nghệ nấu ăn.

Người ta nói rằng cả Ma nhân và Anh hùng đều bình đẳng trước món ăn của De Jubon.

—Goût Céleste ở Paris là nhà hàng số một của anh ta, thế nên người sẽ trực tiếp nấu ăn là anh ta chứ không phải là học trò của anh.

“…”

‘Nơi này tuyệt vời đến vậy sao?’ Chae Nayun hoàn toàn cạn lời luôn.

—À này, Nayun, cậu có nhớ là cậu từng học cùng lớp với Kim Hajin vào năm thứ ba ở Học Viện Quân Sự không?

“Eh? Có hả?”

—Cậu không biết hả?

“Không, không hề luôn. Thế quái nào mà mình biết được?

Cô chẳng nhớ là đã từng học chung với cậu ta. Hồi đấy cô chỉ tập trung vào rèn luyện thôi.

—…Vậy à. Chà, hãy thưởng thức đồ ăn ở đó đi nhé. À, đừng có quên chụp ảnh mọi món cậu ăn đấy. Mình muốn nhìn thấy chúng.

Trong giọng nói của Yoo Yeonha chứa đầy ghen tỵ

“Ừ, ừm, được.”

—Okay, mình cúp máy đây.

‘Mình có nên hạnh phúc không? Hay mình nên cảm thấy không thoải mái?’ Cuộc gọi kết thúc trước khi Chae Nayun có thể quyết định.

Chae Nayun nhìn chằm chằm vào món khai vị trước mặt cô. Đó là một món súp và salad đơn giản, nhưng không hiểu sao chúng trông lấp lánh như đá quý.

Nhấc thìa lên, cô từ từ múc một muỗng và nhấp một ngụm.

Khoảnh khắc lưỡi cô tiếp xúc với món súp, đôi mắt cô mở to và cơ thể cô run lên.

“…”

Ngon không thể tả.

Đây là lý do De Jubon khiến được gọi là đầu bếp vĩ đại nhất thế giới, thứ được gọi là ‘hương vị của mana ‘.

Chỉ cần một thìa là đủ để khiến cô sốc đến á khẩu. Đúng lúc đó, Kim Hajin trở lại.

“Món ăn đã được dọn ra rồi à?”

Cậu ngồi xuống ghế và cầm thìa lên.

Chae Nayun cẩn thận nhìn cậu.

Cô có quá nhiều điều muốn hỏi cậu.

Đầu tiên là làm thế nào mà cậu đặt chỗ được.

Yoo Yeonha bảo ngay cả các thành viên VIP cũng cần phải đặt chỗ trước một tuần, nhưng Kim Hajin đã làm được điều đó.

Thật kỳ quái. Ngay cả khi cậu ta có thẻ thành viên VIP, chủ tịch clb mới chỉ thông báo về chuyến du lịch vào bốn ngày trước.

Không có khả năng Oh Hanhyun đã báo trước với cậu về chuyến đi.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Kim Hajin vào khoảng hai mươi phút trước.

—Hm… Okay, nhưng nói trước cho mà biết, mình kén chọn đồ ăn lắm đấy.

—Mình biết.

Kim Hajin bảo cậu “biết” rằng cô là một người kén chọn. Nói cách khác, ngay từ đầu cậu ta đã có kế hoạch mời cô đi chơi rồi…

Mặc dù việc bốc thăm là hoàn toàn ngẫu nhiên, cậu ta có thể điều khiển kết quả nếu nhờ chủ tịch clb giúp đỡ.

“Hmm…”

Chae Nayun nhìn Kim Hajin một cách đầy ẩn ý.

“Này, cậu đã đi đâu thế?”

“…Hm? Ồ, mình tưởng là mình nhìn thấy một người quen. nhưng hóa ra không phải.”

“Cậu quen biết ai sống ở Paris à?”

“Cứ cho là thế đi.”

Kim Hajin trả lời ngắn gọn.

“Làm sao mà cậu đặt trước được chỗ ở đây thế? Nghe nói nó nổi tiếng lắm mà. Người quen đó đã giúp cậu à?”

Nghe vậy, bàn tay của Kim Hajin hơi run rẩy, và Chae Nayun đã nhìn thấy phản ứng đó.

“Ừm, đúng vậy. Mà này, cậu không định ăn à?”

Kim Hajin vội đổi đề tài.

“…Có chứ.”

Bữa trưa tiếp tục. Hai người họ ăn mà không nói gì thêm với nhau.

Khi ăn xong món khai vị, người phục vụ quay trở lại với món chính.

Mối nghi ngờ của Chae Nayun đã nhanh chóng tan biến nhờ hương vị siêu việt đến từ thức ăn của De Jubon.

**

“Phù, mình no căng rồi.”

Chae Nayun và tôi ra khỏi nhà hàng. Các món ăn được mang đến và đi liên tục suốt một giờ đồng hồ, và kết quả là tôi đã được một bữa căng bụng. Tất nhiên, tôi có thể ngừng ăn giữa bữa, nhưng thức ăn thực sự quá ngon.

Thật là tuyệt cú mèo.

Tôi thấy biết ơn thế giới này vì đã cho tôi được nếm thử hương vị thiên đường ở đây.

“…Này.”

Khi tôi đang xoa xoa bụng, Chae Nayun đột nhiên gọi tôi. Cũng giống như tôi, vẻ mặt của cô ấy cực kỳ hài lòng.

“Gì thế.”

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“…Đừng nói thế. Cậu đã trả tiền mà.”

Chae Nayun khăng khăng trả tiền cho thức ăn, cổ bảo rằng đó là điều hiển nhiên vì tôi là người đã đặt chỗ. Hóa đơn lên tới 700 euro, nhưng dù sao cô cũng đã trả tiền.

“Phí thành viên hẳn là đắt lắm, nên ít nhất thì mình cũng phải làm được thế chứ.”

Chae Nayun vừa nói vừa liếc tôi từ đầu đến chân.

Tôi không hiểu ý của cô ấy lắm, nhưng vẫn gật đầu.

“Được rồi.”

“…Vậy, giờ chúng ta đi đâu đây?”

Nghe lời nói của cô ấy, tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 3h00.

Tiệc hóa trang bắt đầu lúc 5 giờ, tôi cần phải đi ngay bây giờ để giành được một vị trí đẹp để quan sát sự kiện bên trong.

Giờ cậu muốn tách ra không?”

Tôi phải để mắt đến buổi tiệc đó. Để làm được thế thì tôi phải đi một mình.

“Được, ý hay đó. Mình đi trước đây.”

Chae Nayun gật đầu và bắt đầu đi về phía ngược lại.

“Hello. Ừ, Yeonha đang ở đau vậy? Mình sẽ đến gặp các cậu ngay đây.”

Nhờ Gift của tôi mà tôi có thể nghe được cuộc trò chuyện của Chae Nayun.

—Còn Kim Hajin thì sao?

Hiển nhiên là cô ấy đang trò chuyện với Yoo Yeonha.

“Chúng mình vừa mới tách ra.”

—Huh? Tại sao? Vẫn còn nhiều thời gian mà.

“Chỉ là mình thấy thiếu tự nhiên khi ở một mình với cậu ta thôi. Mình cũng chẳng biết phải nói gì. Mà này, mình có thể cùng cậu đến cái bữa tiệc hóa trang mà cậu nói lúc nãy không?”

Câu nói cuối cùng của Chae Nayun thu hút được sự chú ý của tôi.

Bữa tiệc ấy… không nằm tổ chức ở hướng đó đâu.

**

Yun Seung-Ah nhanh chóng chạy đến một quán cà phê gần đó. Sau khi gọi hai tách cà phê, cô ngồi xuống và thở dài.

“Phù, tôi đã hết hồn luôn. Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây…?”

Trái tim cô vẫn đập thình thịch kể từ cuộc gặp gỡ trước đó.

“Đó là ai thế?”

“Một học viên. Tôi từng gặp cậu ta rồi. Tên cậu ta là Kim Hajin.”

“…Có gì hay ho ở cậu ta không?”

Trước câu hỏi từ cấp dưới của cô, Yun Seung-Ah gật đầu chắc chắn.

“Dạo này mọi người bàn tán về cậu ta suốt. Chắc là kể từ tuần trước nhỉ? Một video về trận đấu của cậu ta đã được đăng tải trên cộng đồng guild. Cậu ta phá vỡ một lớp ngạnh khí công chỉ bằng một viên đạn. Tôi đã rất khó chịu. Tôi là người đầu tiên nhận ra tài năng của cậu ta kia mà.”

Yun Seung-Ah phàn nàn với ánh mắt khó chịu.

“Haha… Mà, ngài có nghĩ là người phụ nữ đó thật sự sẽ đến buổi tiệc hóa trang ngày hôm nay không?”

“Có, cô ta sẽ đến. Tôi thề luôn.”

Người hạ cấp cau mày lại trước câu trả lời đầy tự tin của Yun Seung-Ah.

“…Sao ngài chắc chắn vậy? Người cung cấp thông tin đó nói thế à?”

“Không, không phải đâu. Chỉ là người phụ nữ đó rất thích tiệc tùng, đặc biệt là khi có thứ đáng ăn trộm ở đó.”

“Vậy à…”

Người cấp dưới trả lời nghe hơi cứng ngắc. Yun Seung-Ah nhìn chằm chằm anh ta và hỏi.

“Sao, anh muốn biết tên của người cung cấp thông tin à?”

“…Không.”

“Nói thật là tôi cũng chẳng biết đâu.”

Yun Seung-Ah mỉm cười, tựa lưng vào ghế.

“Không phải là chỉ có một hoặc hai người là có thù oán với người phụ nữ đó đâu.”

‘Tuyệt lắm.’ Người cấp dưới mỉm cười nhạt và hỏi một câu khác.

“…Ngài sẽ làm gì nếu bắt được người phụ nữ đó?”

Yun Seung-Ah trả lời đơn giản.

“Tôi sẽ làm gì á hả? Không gì cả. Tôi sẽ chỉ giao nộp cô ta cho Hiệp hội… Ah, đi thôi nào. 4 giờ rồi. Tôi còn phải mua váy dạ hội nữa.”