Chương 52: Biến chuyển tâm trí (2)
Chae Nayun đóng sầm cánh cửa phòng mình lại và nhảy tót lên giường. Vốn dĩ cô ấy chỉ định hỏi xem đám con trai có muốn ra ngoài ăn vặt xíu không. Nhưng rồi khi chuẩn bị gõ cửa, cô nàng thấy cuộc trò chuyện của hai người có vẻ thú vị nên rốt cuộc lại đi nghe trộm.
—Tôi đã nghĩ về cô ấy lâu hơn cậu rất nhiều và… tôi luôn dõi theo cô ấy. Thế nên tôi hiểu cô ấy hơn cậu .
Lần đầu tiên cô nghe một lời bày tỏ trực tiếp đến như vậy. Một phần là vì có rất ít cậu chàng đủ can đảm để tiếp cận Nayun , và cũng bởi cô luôn cố ngăn cản những tình huống như thế xảy ra.
“Bộ cậu ta điên rồi hả?”
Câu nói của Kim Hajin cứ văng vẳng bên tai cô.
‘Mình có nên rửa tai không? Hay xông vô đó đập cho cậu ta tỉnh ra?’ Chae Nayun vừa lăn lộn vừa đấm thùm thụp vào cái giường.
“Chuyện gì thế…?”
Và hành động như đang xỉn quắc cần câu của Chae Nayun đã đánh thức Yoo Yeonha, người đang ngủ yên trong phòng.
“Nayun… Cậu đang làm gì thế?”
“H-Hở?”
Chae Nayun giật thót người.
Yoo Yeonha nheo mắt trừng Chae Nayun. Sao mà cô bạn này lại đấm thình thịch vào nệm giường thế kia?
“Bộ cậu lên cơn à?”
“K-Không có gì đâu.”
Chae Nayun không thể nói cho bạn mình việc vừa xảy ra. Cô nàng thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới việc kể cho bất cứ ai về vấn đề riêng tư này.
“…Vậy ngủ đi. Mình mệt lắm rồi.”
Lẩm bẩm nói vậy, Yoo Yeonha thả mình xuống giường.
“Ư, ừ, chúc ngủ ngon. Mình cũng chuẩn bị đi ngủ đây.”
Chae Nayun cũng chui vào trong chăn.
“Phải, chẳng có gì cả. Mình mới chỉ nghe lén chút chút thôi mà. Kim Hajin muốn gì chẳng được, mình chỉ cần mặc kệ cậu ta thôi.”
Nghĩ vậy, Chae Nayun kéo chăn chùm lên đầu.
Nhưng vì sao đó mà cô không thể nào chợp mắt .
Nghĩ suy về cô… Dõi theo cô suốt thời gian qua…
Lời nói của Kim Hajin cứ lởn vởn trong đầu cô.
‘Dõi theo mình suốt thời gian qua? Bộ cậu ta là stalker à? Không, nếu là vậy thật thì mình đã nhận ra từ lâu rồi.”
Giác quan của xạ thủ cực kỳ sắc bén. Stalker là kẻ rình rập chuyên chụp ảnh lén, bám đuôi phụ nữ trong đêm, hoặc là làm mấy việc như vậy…
Kyaaaak—!!
Đột nhiên, một tiếng thét the thé vang vọng xuyên qua căn biệt thự. Chae Nayun choàng mở mắt và bật dậy.
“C-Cái gì!? Ah, aaak!”
Yoo Yeonha cũng hốt hoảng bật dậy, vấp phải ga giường mà ngã xuống. Chống tay lên sàn, cô ấy bực bội lườm Chae Nayun.
“Chae Nayun! C-Cậu!”
“Không! Lần này không phải mình!”
“Vậy thì là ai hả!?”
“…Từ bên ngoài.”
Chae Nayun bật đèn lên. Ngay lúc đó, ánh đèn rọi lên từ bên dưới căn phòng, có nghĩa là đèn ở hành lang đã bật sáng. Đồng thời, họ có thể nghe thấy tiếng bước chân rầm rập chạy quanh. Yoo Yeonha cuối cùng cũng hiểu được sự nghiêm trọng của tình huống.
“Tiếng hét đó là thật à?”
“Ừ. Nhanh lên, chúng ta phải đi thôi.”
Chae Nayun khoác áo vào.
**
Kim Suho chạy ra khỏi phòng đúng lúc tiếng hét vang lên. Tôi định theo sau cậu ta, nhưng đột nhiên để ý gì đó và dừng lại.
Nằm trên lệ là một khẩu súng lục màu trắng. Phải, đó là Đại Bàng Sa Mạc của tôi. Tôi chẳng cất được nó đi vì đã cạn kiệt ma lực rồi, nhưng xem ra là người nào đó đã để ý đến nó hộ tôi.
“…”
Tôi chợt nảy ra một ý khi nhìn khẩu súng.
“Với cái này… Không.”
Tôi nhanh chóng bỏ quách cái suy nghĩ ấy đi, nhưng nó vẫn ở đó.
Lời nói của Kim Suho văng vẳng bên tai tôi.
—Nếu tôi là nhân vật chính, thì cậu cũng vậy.
Bất khả tiên đoán.
Vì sợ điều này, tôi đã cố gắng hết sức để tránh thay đổi cốt truyện ban đầu.
Nhưng ngay cả khi tôi không nghĩ sâu quá, tôi có thể thấy rằng cốt truyện đã bị thay đổi bởi một thằng cha đáng nguyền rủa nào đó mất rồi.
Phải, thế giới này đã có thêm rất nhiều những điều bất khả tiên đoán. Có ngu mới đi lo lắng ấy.
“…Chắc chắn nó sẽ có tác dụng thôi.”
Sau khi bác bỏ sự do dự, tôi cầm súng của mình lên.
Sau đó, tôi chạy dọc hành lang dẫn đến phòng của chủ nhà.
14 thành viên khác của clb du lịch đều đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt bàng hoàng.
“Đ-Đây là…”
Trong căn phòng tối tăm rộng hơn kích thước của sáu phòng khách bình thường cộng lại, chủ nhân biệt thự đang nằm trên giường với một con dao cắm thẳng vào tim. Trước cảnh tượng kinh hoàng này, một người giúp việc đã bật khóc nức nở. Có lẽ cô là người đầu tiên phát hiện ra sự việc.
“Bedel-ssi…”
Kim Suho lẩm bẩm tên giả của Belbet. Tôi có thể hiểu tại sao mọi người lại sốc đến vậy. Trong bữa tối, Belbet đã trò chuyện với họ như một quý ông hàng xóm hiền hậu, cố gắng lôi kéo sự đồng cảm của họ bằng cách kể lể những điều xuẩn ngốc như: con trai ta đã chết trước cả ta, dù nó cũng muốn trở thành một Anh hùng.
“Khoan nào. Để, để chị kiểm tra tình trạng của ông ấy đã.”
Trong khi các học viên đang sững sờ vì sốc, bạn gái của Oh Hanhyun xuất hiện.
Bác sĩ Natasha. Tôi quan sát kỹ động tác của cô ấy. Cô từ từ đến gần Belbet và kiểm tra mạch đập của y. Sau đó, cô lắc đầu.
“…Ông ấy đã tử vong.”
Cô vuốt đôi mắt mở to trợn trừng của Belbet, rồi quay về bên cạnh Oh Hanhyun. Chứng kiến cảnh cô nàng tựa đầu vào vai ảnh giả vờ buồn thương, tôi buồn cười vl.
“C-Chuyện gì đã xảy ra…”
Đúng lúc đó, quản gia trưởng chạy vào phòng.
Giờ, ông ta sẽ bật khóc, kể lể về tất cả những việc tốt giả mạo mà Belbet đã làm và nhắc lại những lời đe dọa đoạt mạng mà Belbet nhận được từ những kẻ bất lương.
Tôi vốn định để câu chuyện tiếp diễn đúng như trong tiểu thuyết của tôi, nhưng chẳng còn tâm trí đâu mà đi coi cái vở hài kịch này.
Belbet được định sẵn là sẽ trở thành một khối óc sắc sảo chuyên bày mưu nghĩ kế giúp bọn Ma nhân. Vì bản chất của tính cách của y, tôi không biết y sẽ làm ra loại chuyện gì nếu để y mặc sức hành động.
Nếu có thể, tốt hơn là kết liễu y ngay bây giờ luôn.
“V-Vậy là bọn chúng! Lũ khốn đó đã…”
“Bình tĩnh nào, quản gia trưởng.”
Trong khi các học viên chăm chăm an ủi vị quản gia và cô hầu gái đang khóc lóc, tôi bật điện lên. Căn phòng sáng bừng lên ngay lập tức.
“Này, sao cậu lại bật đèn lên thế hả!?”
Nhìn thấy cảnh giết người và cái xác đẫm máu kia, Chae Nayun thét lên kinh ngạc.
Tôi liếc nhìn quanh phòng rồi từ từ bước tới chỗ Belbet.
“Này em! Đừng có đến gần đó!”
Natasha vội hét lên. Phớt lờ cô ấy, tôi đưa tay kiểm tra khuôn mặt và trạng thái của Belbet. Tôi kéo quần áo của y lên để kiểm tra vết thương trên người y, rồi nhấn nhấn xuống nệm giường đẫm máu. Nói đơn giản là tôi đã hành động như một thám tử.
“Em không được làm xáo trộn hiện trường trước khi cảnh sát đến…”
Mất hết kiên nhẫn, Natasha tiến đến để lôi tôi ra. Tuy nhiên, tôi rút súng ra từ trong túi và chĩa vào cô ấy.
“Đừng đến gần.”
“…!”
Natasha kinh ngạc giơ tay lên, còn tay quản gia mới đây vẫn đang khóc lóc chợt bật dậy và hét.
“C-Cậu đang định làm gì!?”
Không chỉ có người quản gia. Các học viên đang ở đây cũng hét lên mấy câu tương tự.
Đối diện trực tiếp với tiếng la ồn ã của họ, tôi bắt đầu đau đầu. Phải chăng là bởi vì tôi vừa tỉnh dậy sau cơn kiệt sức? Tôi bỗng thấy bực mình. Tôi nghiến răng, hét lên.
“IM CMN ĐI!”
Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên vì tiếng hét của chính mình. Sự im lặng lập tức trở lại. Tôi thở dài, rồi bình tĩnh nói tiếp.
“Kẻ này đang cố lừa chúng ta. Y chưa chết. Trạng thái này được gọi là trạng thái chết giả.”
“Ă-Ăn nói hồ đồ. Chị là một bác sĩ. Em thì biết cái gì về—”
“Em sắp giải thích rồi đây, nên câm họng lại mà chờ đi.”
Tôi nói tiếp trong khi vẫn chĩa súng về phía Natasha.
“Đầu tiên, vết sẹo này quá bất thường. Nó quá nông nếu giả định là y bị đâm từ phía trên.”
Tôi chỉ thông báo những gì tôi quan sát và kết luận được từ hiện trường. Tôi không phải là một chuyên viên điều tra hiện trường vụ án nên thành thật thì tôi có thể phán sai bét hết. Nhưng vì tôi biết hết sự thật, không cần thiết phải quan tâm đến cách làm .
“Kế tiếp, có quá nhiều máu. Y chỉ bị đâm có một vết thương chí mạng vào tim, nhưng máu me lại be bét khắp cái giường to đùng này, và thậm chí còn nhỏ cả xuống sàn nhà. Trông gần như là để cố tình nhấn mạnh rằng người đàn ông này đã chết.”
Tôi lén nhìn qua vẻ mặt của Natasha. Cô ấy trông chẳng có gì kích động cả.
“Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất…”
Tôi dùng smartwatch để chiếu Danh sách Truy nã Quốc tế. Tôi có thể đã nói dối về những điều kia, nhưng cái này là thật.
Belbet, kẻ lừa đảo.
Mặc dù trong hình hắn nhìn gầy hơn, người đàn ông nằm chết trên giường trông vẫn rất giống kẻ trong ảnh truy nã.
Đến lúc này, các học viên chấn động.
“Đương nhiên chị có thể cho rằng hai người này không phải cùng một người vì kẻ trên ảnh gầy hơn nhiều, nhưng kết hợp hai manh mối khác vào thì phải nghĩ lại rồi.”
“…Quản gia trưởng, ông đã gọi cảnh sát và cứu thương, đúng không?”
Tuy nhiên, Natasha vẫn điềm tĩnh.
Tay quản gia vội trả lời.
“V-Vâng, tôi đã gọi cho họ.”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần chờ họ đến thay vì làm rối tung rối mù mọi thứ lên như vậy.”
Tôi không thể để điều đó xảy ra. Một khi đám cảnh sát và đội cứu thương được hối lộ đến, Belbet có thể an toàn trốn thoát khỏi đây.
Tôi phải giải quyết việc này trước khi chúng đến.
Cười toét miệng, tôi rời khỏi Natasha, chếch mũi súng về phía Belbet. Chỉ đến lúc này Natasha mới bắt đầu mất bình tĩnh.
“E-Em đang làm gì thế!?”
“Chị nghĩ sao? Em định bắn y đấy.”
“Cảnh sát sắp đến rồi!”
“Đằng nào y cũng chết rồi đúng không?”
Tôi đặt tay lên cò súng.
“Đ-Đồ vô lại! Cưng ơi, ngăn hắn lại đi!”
Natasha lắc lắc Oh Hanhyun và giục anh ta nhảy vào ngăn cản.
Quản gia trưởng, Belbet và Natasha.
Đều cùng một giuộc cả.
“Um, Hajin…”
Oh Hanhyun cẩn thận mở lời.
“Thử bước lên một bước nữa xem, tôi sẽ bóp cò đấy. Đặc biệt là cậu, Kim Suho. Tôi đang theo dõi cậu đấy.”
“…Hiểu rồi.”
Kim Suho, người đang từ từ tiếp cận tôi, dừng lại và giơ hai tay lên.
Tôi cũng bắt các học viên khác lùi lại.
Sau đó, tôi nói với Natasha.
“Trong này là đạn thật đó.”
“Chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi! Bỏ súng xuống mau!”
Natasha đang run lẩy bẩy. Phản ứng của cô ta đã đủ để chứng minh sự thực, nhưng tôi vẫn cần thứ gì đó thuyết phục hơn.
“Nếu cô không chịu thú nhận mọi chuyện trước khi tôi đếm đến một, tôi sẽ bắn thật đấy. Vì y đã chết nên chẳng sao cả, đúng không?”
“Thú nhận cái gì?! Ông ấy đã chết rồi!”
Tôi bắt đầu đếm.
“Ba.”
Tôi hướng sự chú ý của mình sang các học viên để đề phòng bất kỳ ai trong số họ cố ý làm điều gì đó ngu ngốc.
“Hai.”
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, Kim Suho vẫn đứng đó, còn tên Oh Hanhyun nhát gan đang cố khởi động sức mạnh ma thuật của mình.
Đúng lúc đó, một người bước đến và ngăn anh ta lại.
“Khoan đã.”
Đó là Yoo Yeonha.
Nhờ cô ấy, tôi đã có thể đếm xong.
“Một.”
Natasha vẫn không phản ứng gì.
“Vậy thì y sẽ phải chết.”
Cách.
Tôi bóp cò.
“KHÔNG!”
Súng không có đạn.
Nhưng Natasha, vì không biết điều này, lại hốt hoảng lao đến vào đẩy tôi ra. Rồi cô ta che lấy Belbet như thể đang bảo vệ y.
“Đừng bắn! Đừng bắn mà!”
“…Hm.”
Tôi hạ súng xuống. Thế này là đủ bằng chứng rồi.
Natasha là con gái của Belbet. Lý do mà Belbet, kẻ luôn phải chạy trốn, lại có thể định cư ở Pháp và mời các học viên Cube đến đây, đều là nhờ có Natasha.
“Thay vì gọi cảnh sát, hãy gọi cho Hiệp hội Anh hùng. Báo cho họ biết chúng ta đã bắt được một tên tội phạm bị truy nã.”
Nói xong, tôi nạp đạn, rồi bóp cò. Viên đạn phép bắn sượt qua chân của tên quản gia đang bỏ chạy.
“Aaak!”
Sau tiếng la đó, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cảm nhận được ánh nhìn của các học viên, tôi bước ra ngoài.
Tim tôi đang đập mạnh như trống.
**
Vụ ám sát là một kế mà Belbet và Natasha bày ra. Belbet là một tên tội phạm bị truy nã ở tất cả các nước châu Âu, và y đã dựng lên cái kế hoạch này để tránh cuộc điều tra thu hẹp của họ. Con gái y tình cờ quyến rũ được một học viên tin người vkl từ Cube, khiến cho kế hoạch ấy thành công.
Cái gọi là Hồi sinh dược.
Dù đắt đỏ, có một loại thuốc có thể khiến người ta rơi vào trạng thái chết giả. Là một bác sĩ là một thành viên của Cube, Natasha có thể dễ dàng kiếm được một lọ.
Mọi thứ sau đó thật đơn giản.
Belbet sẽ uống thuốc sau khi nhận lấy một vết thương giả với sự giúp đỡ của pháp sư đồng bọn, và đổ các túi máu ra hiện trường vụ ám sát. Các nhân viên cứu thương sẽ không thể phân biệt được trạng thái chết thật và chết giả, và Belbet còn mua chuộc cả một chi nhánh cảnh sát Paris ở địa phương.
Kế đến, trong xe cứu thương, Belbet sẽ tráo đổi bản thân với xác chết của một người đàn ông trông có ngoại hình và vóc dáng tương tự.
Sau đó, các học viên Cube sẽ lo vụ lấy lời khai. Các học viên Cube được coi là một trong những người đáng tin nhất trên hành tinh này.
Rồi các nhân viên chính phủ mà y hối lộ sẽ đảm bảo rằng y chính thức được coi là đã chết, và Belbet thực sự được tái sinh dưới một cái tên mới.
Kim Suho sẽ phát hiện ra tất cả những điều này trong tương lai.
Nhưng bây giờ, tôi đã phá hủy hoàn toàn các phần cốt truyện liên quan đến Belbet. Belbet đã bị bắt trong khi y vẫn còn trong tình trạng chết giả. Khi tỉnh dậy, y sẽ thấy mình nằm ngủ trong tù.
[Belbet, người đàn ông mà bạn yêu cầu tìm kiếm đã bị cảnh sát Pháp bắt giữ và hiện đang bị áp giải đến một chi nhánh của Hiệp hội Anh hùng địa phương.]
[Xin chúc mừng! Vì bạn là khách hàng đầu tiên của chúng tôi, câu hỏi này được trả lời miễn phí.]
Bây giờ là 9 giờ sáng.
Cúi người xuống sàn, tôi trả lời nạn nhân của Belbet, người đã hỏi về y trên Cổng Sự Thật.
“…Bộ cậu là Sherlock à?”
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên.
Đó là Yoo Yeonha. Tôi mỉm cười, không trả lời.
Trong thực tế, những gì tôi nói đêm qua chỉ là một màn suy luận múa rìu qua mắt thợ. Nhưng vì tình huống bất ngờ lúc đó, chẳng ai suy nghĩ sâu được về những gì tôi nói.
Nhưng bất ngờ vãi, có lẽ là nhờ chỉ số may mắn, cuộc điều tra cho thấy suy luận của tôi đã gần như đúng hết.
“Vụ của Yun Hyun và giờ là vụ này. Cậu mở văn phòng thám tử đi được rồi đấy.”
“Các xạ thủ có đôi mắt tinh anh mà.”
“Đúng vậy, nhưng thế quái nào mà cậu nhận ra hắn được vậy? Cậu nhớ được mặt của tất cả lũ tội phạm bị truy nã à?”
Tôi sững người. Quả đúng là Yoo Yeonha, cô ấy đã chỉ ra một trong những sai sót trong hành động của tôi.
“Thật xin lỗi. Đó là việc riêng của mình.”
(việc riêng ở đây có thể hiểu là việc gia đình. :v)
Tôi chỉ có thể nói vậy với cô ấy thôi.
“Sao tự dưng lại lịch sự thế…”
Yoo Yeonha thẳng thừng hỏi lại, rồi đột nhiên trưng ra một vẻ mặt đầy suy tư . ‘Việc gia đình, việc gia đình…’ Cô ấy dường như đang lang thang vào thế giới tưởng tượng của riêng mình. Lúc này, tôi thậm chí còn không thèm tò mò xem cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng nói về chuyện gia đình, tôi bỗng thấy tò mò về chính bản thân.
Nói chính xác hơn là về gia đình của Kim Chundong. Tất cả những gì tôi biết khi đọc hồ sơ của cậu ấy là cậu ấy đến từ trại trẻ mồ côi.
Có lẽ nó đáng để tìm hiểu một khi tôi trở về nhà.