The Novel 's Extra

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8162

Chương 59

Chương 57: Cá cược (3)

Khi Chae Nayun dễ dàng bắn trúng mục tiêu 200 mét, khán giả đã vỗ tay nhiệt liệt. Chae Nayun là một cung thủ tuyệt vời. Mọi người đều cảm thấy vậy, bao gồm cả Kim Suho. Anh nhìn xung quanh ,các cung thủ khác cũng đang theo dõi trận đấu. Bởi vì đó là một cuộc đấu tay đôi bắn cung, có khoảng mười học viên đang đeo bao cung tên trên lưng.

“Thế bắn của Chae Nayun thật tuyệt.”

“Cô ấy đã tập luyện suốt mấy năm rồi mà.”

“Ừ, nhưng ,làm sao nó lại có thể hoàn hảo đến như vậy chứ?”

Họ bắt đầu bình luận về trận đấu. Kim Suho, Shin Jonghak, Yoo Yeonha, và Yi Yeonghan đều không biết gì nhiều về cung nên chỉ lặng im nghe họ nói.

Vào lúc đó, Kim Hajin bắn cung. Mũi tên đầu tiên trật mục tiêu tận 1 dặm.

“Cái quái… Thế đứng của tên đó sai tè le rồi.”

Kim Suho dỏng tai nghe bọn họ bình luận trong khi chăm chú theo dõi trận đấu.

Kim Hajin bắn phát thứ hai, và lại trượt.

“Ể, có lẽ cậu ta thực sự đã không tập tành gì hết.”

“Không, cậu ta đổi hướng bắn ngay phút cuối. Cậu ta cố tình bắn trượt đấy.”

“Hở? Vì sao cậu ta lại làm thế chứ?”

“Chịu.”

Kim Hajin bắn ra mũi tên thứ ba.

Lần này, mũi tên hoàn toàn bắn trúng mục tiêu.

“Thấy chưa? Cậu ta cố tình xịt phát thứ hai.”

“Ok, nhưng vì sao?”

“Biết chết liền á!”

…Giờ thì, Kim Suho tiếp tục theo dõi trận đấu.

“Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ta ở trường tập bắn cung.”

Đúng lúc đó, một học viên nói nhỏ.

Có hai cơ sở dành cho học viên xạ thủ – trường bắn và cung trường.

Thông thường, trường bắn là nơi mà các học viên tập bắn cung với ma thuật, còn cung trường là nơi luyện tập kĩ thuật bắn cung thuần túy. Hơn nữa, có giới hạn khu vực mà học viên năm nhất có thể dùng, nên hầu hết các xạ thủ năm nhất đều đã gặp mặt nhau ít nhất một lần.

“Cậu đã từng thấy cậu ta chưa?”

“Không, chưa từng luôn.”

“Có lẽ cậu ta đến tập sau nửa đêm?”

“Không, tôi ở đấy từ nửa đêm đến 3 giờ sáng, mà vẫn chưa bao giờ thấy cậu ta.”

Kim Hajin hoàn toàn cạn lời. Kim Hajin thật sự đã không tập tành gì hết trơn? Nhưng cách bắn của cậu ta quá nhạy và nhanh. Các mũi tên bắn vào mục tiêu như thể một con mãnh thú bị bỏ đói vậy.

Ngay sau đó, các cung thủ bắt đầu so sánh số giờ thực hành của họ để thảo luận về bí ẩn này.

Cuộc trò chuyện bận bịu của họ dừng lại ở thời điểm khoảng cách đạt tới 400 mét. Kim Hajin đã làm quá tốt.

Một trong những học viên kinh ngạc lẩm bẩm.

“450 mét là kỉ lục của tôi…”

Nhưng Kim Hajin nhanh chóng vượt qua mốc 450m. Đám đông ồn ã chậm rãi lắng xuống, và tiếng nuốt nước bọt tăng lên.

“Ah, Chae Nayun bắn trượt rồi kìa.”

Ở 500m, Chae Nayun lần đầu tiên bắn trượt. Mặt khác, Kim Hajin vẫn cứ thành công một cách dễ dàng.

Ở mốc 550m cũng thế. Khi Chae Nayun lần thứ hai thất bại, Kim Suho nhận ra cô sẽ thua.

Giờ đã lên đến mốc 600m.

Kim Suho thấy Kim Hajin nói gì đó với Chae Nayun, nhưng vì hai người ở quá xa nên cậu không thể nghe thấy. Cậu tò mò tập trung ma lực vào tai.

—Nhưng với một cây cung, cậu sẽ không thể giết nổi một Ma nhân, và càng không thể trả thù cho anh trai của cậu được.

Kim Suho cau mày.

“Cậu ta đang…”

Có lẽ vì lời nói của cậu ta, Chae Nayun lại bắn trượt ở mốc 600m.

Chae Nayun lập tức giận giữ nhìn Kim Hajin, nhưng Kim Hajin phớt lờ cô và tập trung bắn cung.

“Whoa, cái quái!?”

Ngay lúc đó, các cung thủ khác thốt lên vì sốc. Kim Hajin đã bắn hạ ba mục tiêu ở các mốc 600 mét, 650 mét và 700 mét. Kim Suho phải thừa nhận, kỹ thuật của Kim Hajin thật điệu nghệ. Nhưng dường như không hài lòng, Kim Hajin tiếp tục. Kim Suho nhìn cậu chằm chằm với cảm xúc lẫn lộn.

Mặt khác, Yoo Yeonha đang hài lòng nhìn Kim Hajin. Màn bắn cung của cậu chính xác là những gì cô mong đợi. Hơn nữa, cô cảm thấy những gì cậu thể hiện ra ngày hôm nay chỉ là một phần rất nhỏ trong sức mạnh thực sự của cậu. Cô không thể ngừng tự hỏi cậu ta đang rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu sức mạnh.

“…Cậu ta là cái gì vậy?”

“Chịu.”

“Chắc chắn đó là một Gift Đặc Kĩ.”

Một cung thủ vô danh nảy ra một ý nghĩ. Nghe từ Gift Đặc Biệt, Yoo Yeonha căng tai nghe ngóng.

Gift Đặc Kĩ. Đúng như tên gọi, nó là một Gift dành riêng cho một vai trò nhất định.

Mặc dù đó không phải là một Gift hoành tráng như của Kim Suho hay Shin Jonghak, nhưng Gift Đặc Kĩ là đỉnh cao lĩnh vực chuyên môn của người sở hữu. Hơn nữa, hầu hết những người có Gift Đặc Kĩ đều có thêm một Gift bổ sung.

Vì tính chất này của Gift Đặc Kĩ, chúng cực hiếm và rất có giá trị.

“Vậy thì Chae Nayun không đời nào có thể đánh bại cậu ta bằng kỹ thuật bắn cung thuần túy. Trừ phi cô ấy dùng đến ma thuật.”

“Nhưng Kim Hajin dùng súng mà. Gift của cậu ta phải là cái khủng nhất liên quan đến súng rồi.”

“Có lẽ Gift Đặc Kĩ của cậu ta là về cung và cái Gift kia là về súng.”

“Wow, vậy nếu cả hai đều dành cho cung thì sao.”

“Thế thì bất công vl. Nếu đúng là vậy thì cậu ta phải ngang trình với Jin Seyeon ấy chứ.”

Nghe vậy, các cung thủ khác gật gù đồng ý. Tính đến giờ, Jin Seyeon là Anh hùng cấp Bậc thầy của Hàn Quốc, được mệnh danh là Thánh Cung Thủ.

Lúc này, Kim Hajin chợt quay lại sau khi đạt tới mốc 900m. Đối diện với cậu, các cung thủ đột nhiên chết lặng.

“….”

Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Kim Hajin đi ngang qua đám đông khán giả. Kim Suho nhìn cậu đi qua, và Kim Hajin cũng thờ ơ làm vậy.

Rồi, Kim Hajin hoàn toàn vượt qua Kim Suho, và Kim Suho nhìn chằm chằm vào Chae Nayun, người bị bỏ lại đang đứng một mình trong hành lang rộng lớn.

Kim Suho bắt đầu bước về phía cô.

“Nayun.”

Chae Nayun giật mình. Dừng lại cách một khoảng thích hợp, Kim Suho lựa chọn từ ngữ an ủi cô.

“Um, mình nghe người khác nói là có vẻ như Kim Hajin sở hữu một Gift Đặc—”

“Mình ổn mà.”

Nhưng Chae Nayun cắt ngang.

“Mình… không có tâm trạng trò chuyện. và dù có Gift Đặc Kĩ hay không, khác biệt về tài năng của cả hai là điều không thể phủ nhận.”

“Nayun, đừng khắt nghiệt quá với bản thân…”

“Cậu cứ đi đi.”

Suốt từ nãy đến giờ, Chae Nayun không quay lại.

“…Được.”

Cuối cùng, Kim Suho vô lực rời đi.

Cùng lúc đó, cậu nhìn thấy một nam sinh đang nhìn mình với một nụ cười toác miệng.

“Haha, tự biết phân biết phận đi mày. Hơn nữa.”

Shin Jonghak mỉa mai cậu và bắt đầu tiến về phía Chae Nayun.

Tuy nhiên. Yoo Yeonha cẩn thận nắm lấy tay áo của Shin Jonghak, cố cản hắn lại.

“Jonghak, mình nghĩ giờ cậu nên để cô ấy một mình.”

“Không, mình khác thằng đó.”

Mặc kệ lời can ngăn của Yoo Yeonha, cậu ta tự tin bước đến chỗ Chae Nayun.

“Chae Nayun, mình nghĩ cậu…”

“ĐÃ BẢO LÀ ĐI ĐI MÀ!”

Tiếng hét như sấm của Chae Nayun khiến Shin Jonghak giật bắn cả người.

“C-Chae Nayun? Mình không phải là Kim Suho, mình là Shin Jonghak…”

Có chút ngỡ ngàng, hắn đặt tay lên vai Chae Nayun. Chae Nayun lập tức hất tay hắn ra.

“ĐÃ BẢO LÀ ĐI ĐI! BIẾN ĐI!”

“…Eh? Uh, um… uh, ừ.”

Shin Jonghak lảo đào lùi lại như người mất hồn.

“Đã bảo mà không nghe cơ.”

“….”

Vào lúc Shin Jonghak cau có trở về cạnh Yoo Yeonha, Chae Nayun đã chạy vào rừng.

Yoo Yeonha nhìn cô rời đi với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, cô rất vui khi thấy Chae Nayun chạy trốn sau khi thất bại thảm hại.

Nhưng mặc cho cảm xúc mãnh liệt ấy, đầu óc cô vẫn tỉnh táo suy nghĩ.

Giúp đỡ người khác khi họ gặp bất trắc chính là cách hiệu quả nhất để tạo nên các mối quan hệ.

Chae Nayun là ưu tiên số 1 trong Danh sách xác lập quan hệ của Yoo Yeonha. Là thế hệ thứ tư của một nhà tài phiệt đã đủ để coi trọng cô ấy, hơn nữa gia đình cổ còn không phải đang điều hành một guild. Nói cách khác, Chae Nayun là mối quan hệ ngon nghẻ nhất mà Yoo Yeonha cần mang đến cho guild của mình.

“…Đứng lo, mình sẽ an ủi cậu ấy.”

Yoo Yeonha bắt đầu đuổi theo Chae Nayun.

**

Không lâu sau, cô tìm thấy Chae Nayun ngồi thụp xuống sau một bụi cây. Cô đang vùi mặt vào đầu gối và run lên không ngừng.

“Nayun?”

Khi nghe Yoo Yeonha gọi, cô run rẩy nhưng không đáp lời. Yoo Yeonha ngồi xuống cạnh cô ấy, và Chae Nayun lạch bạch nhích ra một bên.

“….”

Yoo Yeonha không nói gì. Cô chỉ thỉnh thoảng ra hiệu cho Chae Nayun rằng cô vẫn ở đó, trong khi kiên nhẫn chờ đợi.

Cô phải đợi một thời gian khá dài. Gió cứ thổi, lá cứ rơi và bầu trời bắt đầu tối dần.

Sau khoảng 30 phút, Chae Nayun ngẩng đầu lên, lau nước mắt sau khi khóc nức nở.

“Yoo Yeonha.”

Rồi cô gọi Yoo Yeonha, và nhận được một câu trả lời nhẹ nhàng như thường.

“Gì thế?”

Chae Nayun cất lời giữa chốn rừng rú vắng lặng.

“Các cậu… có nghe cậu ta nói gì không?”

“Nghe gì?”

“Cậu ta… nhắc đến Anh hai.”

“…Thật sao? Bọn mình ở quá xa nên không nghe thấy.”

Yoo Yeonha thật sự ngạc nhiên. Với Chae Nayun, anh trai của cô ấy chính là giới hạn cuối cùng không thể động đến, là cái vảy ngược bất khả xâm phạm của con rồng. Mọi học viên đều cực kỳ cẩn thận không đề cập đến anh ta, dù chỉ là vô ý…

“Ừ, tên khốn đó… Haa, đã là lần thứ hai rồi đấy.”

Chae Nayun không thể nói tiếp. Cô đang bừng bừng trong cảm xúc xấu hổ lẫn giận dữ. Cô muốn xả hết ra, đuổi theo và trừng phạt cậu ta, nhưng vì đã thất bại thảm hại, cô không có sức mạnh để làm thế.

“Mm….”

Thấy Chae Nayun như thế này, Yoo Yeonha gãi gãi cổ. Mọi thứ trở nên phức tạp hơn cô dự đoán.

Yoo Yeonha không thích Chae Nayun, nhưng cô cũng muốn biến cô ấy thành đồng minh của mình. Tuy nhiên, cô cũng muốn vậy với Kim Hajin, và cậu ta thậm chí còn là ân nhân cứu mạng cô.

Thay vì lựa chọn giữa một trong số họ, cô tự nhủ rằng điều tốt nhất nên làm là hàn gắn mối quan hệ của họ.

Tất nhiên, cô cũng tự hỏi tại sao Kim Hajin lại nói như thế.

“Haa.”

Yoo Yeonha thở dài và bắt đầu suy ngẫm về những gì cần nói.

Và chính xác là ba phút sau, cô chợt nảy ra một ý tưởng.

Kuhum. Sau khi hắng giọng, Yoo Yeonha nói.

“…Cũng dễ hiểu thôi.”

“Gì cơ?”

“Oppa của cậu vẫn còn sống.”

“…Cậu điên à?”

Chae Nayun lườm như thể cô sẵn sàng bóp cổ Yoo Yeonha bất cứ lúc nào. Yoo Yeonha bình tĩnh đón nhận ánh mắt hung hăng của cô, rồi cẩn thận tiếp tục câu nói của mình.

“Cậu biết không? Những người phải trải qua một tổn thương tương tự của nhau thường nảy sinh cảm giác thân thích với nhau.”

_Sssss. _ Lá cây rừng lay động. Chae Nayun trông rất bối rối. Yoo Yeonha tiếp tục.

“Nhưng khi độ sâu của vết thương khác nhau… khi người bị tổn thương ít hơn lại gào khóc to hơn, người bị thương sâu sắc hơn sẽ cảm thấy thật khó coi.”

Yoo Yeonha nhớ lại tin nhắn của Yoo Jinhyuk vào ba ngày trước.

[Sẽ mất thời gian để điều tra cậu ta đấy. Nhưng nghe này cháu yêu, có gì đó không bình thường ở nhóc Kim Hajin này.]

‘Có gì đó không bình thường ở nhóc Kim Hajin này’. Đọc lời nhắn đầy ẩn ý này, Yoo Yeonha chắc chắn về giả thuyết của mình. Cha mẹ của Kim Hajin đã bị giết, và Kim Hajin đang truy tìm kẻ đó, hoặc là lũ người đó, kẻ đã hủy hoại cuộc đời hạnh phúc của cậu.

“Cậu đang nói gì thế? Mình…”

“Cậu ta, là một cô nhi. Có lẽ vì lý do tương tự như cậu vậy.”

“…Cái gì?”

Chae Nayun mở to mắt.

Yoo Yeonha đã nghĩ là cô sẽ phản ứng như vậy. Chae Nayun là kiểu người chẳng bao giờ để tâm đến quá khứ của người khác. Đó có lẽ là một cách phòng thủ, vì khi cô đào sâu vào quá khứ của người khác, họ cũng có thể đào sâu vào quá khứ của cô.

“Cậu không biết người ta đang chế diễu cậu ấy như thế nào à?”

Chae Nayun hoàn toàn không biết gì. Ngay từ đầu cô còn chẳng thèm tưởng tượng đến điều đó. Theo cô, trên đời không thể tồn tại những kẻ chế diễu người khác vì họ đã mất cha mẹ được.

Chae Nayun nuốt nước bọt và hỏi lại.

“Cậu ấy đã chịu đựng tất cả sao?”

“…Cậu chỉ tò mò về việc đó thôi hả?”

Yoo Yeonha cau mày như thể cô đã mệt lắm rồi.

“Kim Hajin đang bị chế diễu vì cậu đấy. Bởi vì cậu đã kể lể với Jonghak.”

“C-Cái đó…”

“Nayun.”

Yoo Yeonha dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp.

“…Cậu không phải là người duy nhất từng trải qua quá khứ đau thương.”

Ngay lúc đó, khuôn mặt Chae Nayun trở nên trống rỗng.

Chae Nayun nghĩ lại ngày cô kể lể với Shin Jonghak vì những gì Kim Hajin đã nói về anh trai cô.

Đó là lúc những vụ bắt nạt và tin đồn không hay về Kim Hajin bắt đầu. Cô chính là nguyên nhân của mọi chuyện, nhưng lại chưa từng làm gì để ngăn cản nó. Cô đã cố tình lờ đi, lờ đi một việc mà cô không thể chối bỏ được.

Tuy nhiên, cô thực sự đã không nghĩ rằng những tên côn đồ đó thậm chí còn đào sâu vào quá khứ của cậu ấy…

“K-Kuhum.”

Nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của Chae Nayun, Yoo Yeonha cố nín cười bằng cách hắng giọng. Thế là đủ. Đầu tư thêm thời gian và cảm xúc là thứ không phù hợp với tính cách của cô.

“Vậy mình đi đây. Mình chỉ là một người thứ ba trong việc này, nên càng nói sâu vào thì càng gây hiểu lầm thôi. Cậu nghĩ thế nào tùy cậu đấy, Nayun.”

Yoo Yeonha nhẹ vỗ vai Chae Nayun và rời đi.

“…Uh, ừ.”

Giọng nói của Chae Nayun nghe yếu ớt hơn trước nhiều.

Yoo Yeonha cảm thấy như mình đã ghi điểm được với cả hai người họ. Cô hài lòng trở về, trái tim phơi phới niềm vui.

“….”

Trong khu rừng mênh mông vắng lặng, Chae Nayun ở đó một mình. Cô cứ mãi nhìn về phía xa xăm.

Chwaaaa—

Từ trong bóng đêm, làn gió mát lạnh thổi tới, mơn trớn trên lá cây rừng.

Nhìn những chiếc lá rung rinh và rụng xuống, Chae Nayun tự kiểm điểm lại chính mình.

**

“…Haha, em phổng phao quá nhỉ.”

Tôi cười toét miệng nhìn Hạt Giống Evandel. Cách nó rung người để hấp thụ máu trông đáng yêu ra phết.

Tôi đã biết hạt giống sẽ trông như thế nào khi nó nở. Lúc đầu, cô bé trông giống như một đứa trẻ 3 đến 4 tuổi.

Nhưng Evandel là một phù thủy rất đặc biệt. Cô bé có thể dễ dàng biến hình thành một con mèo hay chó.

“Mình nên chọn mèo hay chó đây nhỉ…?”

Đó là điều tôi lo lắng. Chắc chắn không thể nuôi trẻ tại Cube, nhưng sở hữu thú cưng thì cũng không sao. Thực ra thì Cube khuyến khích các học viên nuôi thú cưng để làm bạn tâm giao. Thậm chí còn có một trung tâm nhận nuôi thú cưng ở Cube.

“Bao giờ em mới nở đây?”

Tôi nhẹ chà vào phần bụng của hạt giống. Nó rùng mình, như thể đang nhột.

“Haha, đáng yêu thật đấy.”

Tôi chợt nhớ đến Mong, một chú chó mà tôi từng nuôi. Nó chỉ thích Cha và Mẹ và chẳng bao giờ thèm liếc nhìn tôi, nhưng lúc này đây, tôi rất nhớ mọi người ở Trái Đất.

Ngay lúc đó, một cảnh báo bật lên ở cái laptop tôi mở ra trên bàn.

[Bạn nhận được 253 SP.]

[Vận may khó tin xảy đến trong mối quan hệ giữa người với người của bạn!]

[Thoát Chết Trong Gang Tấc (2/) – một chỉ số đặc biệt, tích lũy may mắn, đã được mở khóa một phần!]

“…Cái quái gì đây?”

Đó là một thông báo mà tôi méo hiểu nổi.