Chương 108: Hành động (1)
Vừa cắn móng tay, Tomer vừa đọc tin nhắn phản hồi.
[Fernin Jesus đã đổi tên thành Agus Benjamin và nhập cư trái phép vào Hàn quốc vào năm 2020.
Không rõ vì lý do gì, ông ta đã vào một trung tâm nghỉ hưu thay vì bắt đầu một cuộc sống mới, và ông ta mất vào năm 2024 ở tuổi 53. Ông được hỏa táng đúng thủ tục, và hài cốt nằm trong một đài tưởng niệm ở…]
Ngay lập tức, mặt Tomer cứng đờ.
Mất ở tuổi 53.
Mặc dù cô có thể nhìn thấy những từ hiện trên chiếc smartwatch của mình, não của cô lại không thể chấp nhận được thông tin này.
“…Vớ vẩn.”
Tomer cắn mạnh móng tay của mình, khiến phần thịt toạc ra và ứa máu.
“Chết ? Lão ta, mà có quyền được chết sao?”
Trái tim cô như muốn bùng cháy, như thể một quả cầu lửa bùng nổ bên trong vậy.
Tên rác rưởi đã giết vợ mình và bỏ rơi chính con gái hắn, giờ đã chết. Khi cuối cùng cũng chấp nhận thực tế này, cô đứng phắt dậy. Đôi mắt hận thù của cô rưng rưng nước mắt.
Nhìn trừng trừng thông tin do ‘Đại lý sự thật’ cung cấp ,cô dậm chân xuống đất.
Trung tâm nghỉ hưu mà ông ta đã từng ở cách đây không xa.
Tomer chạy nhanh nhất có thể. Nội năng của cô tạo thành một chuỗi phép đặc biệt, giúp khuếch đại khả năng thể chất . Đó là câu chú – Gia tốc
Với câu chú này, cô chỉ cần 15 phút để đến trung tâm nghỉ hưu.
[Dưỡng đường Ánh dương]
Đứng trước tấm biển này, Tomer hít một hơi thật sau. Cô lau đi những giọt nước mắt, rồi từ từ xoay tay nắm cửa.
Kííít—
Một âm thanh khó chịu vang lên khi cách cửa gỗ từ từ mở ra.
Đầu tiên, một mùi thuốc thoang thoảng xộc vào mũi cô. Nó không nặng như ở bệnh viện, nhưng chắc chắn là mùi thuốc.
Tomer chậm rãi bước đến quầy, nơi cô ý tá tầm 30 tuổi đang đứng .
Cô ý tá cũng phát hiện ra cô và hỏi.
“Cháu cần gì à?”
“Um… Cháu tới tìm một người. Ông ta tên là Agus Benjamin…”
“Ai cơ?”
Cô ý tá nghiêng đầu như thể chưa bao giờ nghe đến ông ta trước đây.
“Agus Benjamin. Ông ta là một người La tinh như cháu ,và đã già.”
“Ah~ người đàn ông la tinh.”
Đúng như dự đoán, người la tinh có vẻ như rất hiếm ở đây nên cô y tá nhanh chóng hồi tưởng.
“Cô nhớ rồi. Ông ấy là một người cực kỳ nhút nhát, và ít nói… nhưng…”
Cô y tá mặt nhăn nhó một chút.
“Cô chắc rằng ông ấy đã qua đời. Khoảng 2 năm trước.”
Ngay tức khắc ,tim Tomer như chùng xuống ,còn cổ họng thì nghẹn ứ lại.
Lão ta đã thực sự chết rồi sao? Chết, tại một nơi yên bình như vầy ư?
Tay cô run rẩy, và cơn thịnh nộ bốc lên từ sâu thẳm trái tim cô.
Nhưng không, vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.
Cho đến khi cô nhìn thấy một bằng chứng rõ ràng, cô không thể tin vào việc đó.
“Um, người này—“
Tomer lục lọi trong túi của mình, cố gắng lấy ra một bó ảnh, nhưng tay cô mất sức và những tấm ảnh rơi xuống sàn.
Cô ý tá bước lên và giúp nhặt lên.
“C-Cảm ơn.”
“Không có gì đâu… Ah, ông ấy này. Ông có vẻ già hơn một chút so với ảnh, nhưng đây chắc chắn là ông ấy. Cô nhớ rõ vì ông ấy khác biệt với những người khác.”
Cô y tá giải thích khi nhìn vào những bức ảnh.
Tomer cảm thấy khó có thể duy trì sự tỉnh táo của mình, nhưng cô cố kìm sự tức giận của mình và hỏi.
“Vậy… Ông ta sống như thế nào?”
“Cô không chắc cho lắm… Ông ấy không nói chuyện với bất kỳ y tá hay người lớn tuổi nào khác.”
“Vậy ông ta có để lại di chúc hay thứ gì đó không?”
“À? Ah…um, Cô không chắc lắm. Nhưng ngay cả thế, cô cần biết mối quan hệ giữa cháu vào ông ấy….”
Tomer lấy ví và đưa cho y tá giấy phép pháp sư của cô.
[Pháp sư 2 sao Jamer]
Mắt cô y tá tròn xoe vì sốc.
Vì các pháp sư thậm chí còn hiếm hơn cả anh hùng. Ngay cả trong học viện ma thuật Hàn Quốc, học viện số một thế giới, chỉ có 900 pháp sư tốt nghiệp mỗi năm.
“Cháu là Jamer Jesus, và người này tên thật là Fernin Jesus. Ông ta là… cha đẻ của cháu.”
Cha đẻ. Đó là lời giải thích tốt nhất mà Tomer có thể đưa ra.
Nghe điều này, cô y trở nên thương cảm hơn.
“Cô hiểu rồi… nhưng cô thực sự không biết nhiều về ông ấy. Cô chỉ thấy ông vài lần khi đi ngang qua.”
“Vậy cô có biết ai khác biết điều gì về ông ta không?”
“Mm… Nếu như cô nhớ không lầm thì, có một sinh viên tình nguyện thường nói chuyện với ông ấy.”
“Ah, thật sao?”
Cô y tá gật đầu.
“Đúng vậy, nhưng cô không nhớ lắm, nhưng có vẻ họ rất thân thiện. Cậu ấy còn đến đây rất thường xuyên.”
“Oh, ooh! Cô có thể nói cho cháu biết về nam sinh đó không?”
“Chà, cô cũng không quá thân thiết với cậu ấy… y tá trưởng khá gần gũi với cậu ta, nhưng cô ấy đã rời đi trong một chuyến đi tình nguyện ở nước ngoài.”
“…Ah! Có một cái máy tính ở đó. Cô có lưu hồ sơ lại không?”
“Oh, phải rồi. Đợi cô một chút.”
Cô y tá bắt đầu gõ bàn phím máy tính.
Đúng lúc đó, chiếc smartwatch của Tomer vang lên.
[Tomer, nhiệm vụ của cô đã bị chấm dứt. Chúng tôi sẽ triển khai một đặc vụ mới, vì vậy hãy quay trở về. Ủy ban kỷ luật sẽ quyết định hình phạt vì đã thất bại trong nhiệm vụ lần này.]
[Tomer-ssi~ chúc mừng vì đã bị hạ bệ ~~]
“…Đ*t mẹ.”
“Ịt?”
“Eh? Ah, không có gì đâu.”
Tomer chế nhạo những kẻ ngốc, những kẻ quan tâm đến thứ bậc nhiều như lũ ma nhân.
Trước tiên, cô gia nhập xã hội ma nhân vì cô nghĩ rằng tên đó đã trở thành ma nhân.
Bây giờ cô đã tìm thấy những gì cô muốn, cô có thể kệ luôn nhiệm vụ và ủy ban kỷ luật.
Cô ấy không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Tomer mạnh mẽ vứt chiếc smartwatch được cung cấp bởi Wicked.
“Ah, tìm được rồi. Nó không được ghi lại trong máy tính, mà trong cuốn sổ cho khách.”
Cô y tá lẩm bẩm khi giơ cuốn sổ lên.
“Thật sao? Vậy thì cậu— “
“Kim Hajin.”
“Ah, Kim Ha… Kim Hajin?”
“Đúng vậy, Kim Hajin. Nhưng rất khó để gặp đấy ,vì cậu ấy đã được nhận vào Cube. Cậu ấy là một anh hùng đầy triển vọng mà.”
Một cái tên quen thuộc bật ra, và mọi thứ ăn khớp nhau như thể được sắp đặt.
Tomer rơi vào tình trạng bàng hoàng.
*
Kì nghỉ của Cube đã kết thúc .
Hiện tại, tôi đang đi bộ qua một con đường Metasequoia.