Chương 110: Hành động(3)
Tôi và Rachel hiện đang rảo bước cùng nhau trên đường hầm dưới biển.
Mỗi con đường ở đây đều mang một ký hiệu riêng của nó, chẳng hạn như con đường chúng tôi đang đi có ký hiệu là H-3C ,với H là kí hiệu cho việc con đường này sẽ hướng đến hầm ngục, 3 là hôm thứ mấy mà nó mở cửa ,và việc nó đã bị chinh phục được biểu hiện bởi chữ C.
Dọc hai bên đường hầm là danh sách loại quái vật cùng với những anh hùng đã tham gia chinh phục nó.
“…Cứ ngỡ như trong thủy cung vậy ớ”
Mặt tường được thiết kế trong suốt làm lộ khung cảnh tuyệt đẹp dưới mặt biển.
Đường hầm chỉ cách mặt nước biển khoảng 75m , quá nông để mấy con quái tầm trung có thể sinh sống. Cũng lẽ đó nên loại chúng tôi nhìn thấy khá là dễ thương .
Tôi bước tiếp về phía trước, bỏ qua cái khung cảnh không quá đặc sắc hai bên tường.
Chợt tôi nhận ra ,cô bạn đồng hành của mình đã biến đâu mất!
“Ơ… ?”
Tự hỏi với lòng rằng cô ấy đã đi đâu, tôi đảo mắt nhìn quanh.
Vâng, sau tôi một khoảng xa, Rachel đang dán chặt đôi mắt màu biển vào bức tường trong suốt để quan sát một đàn cá. Đôi mắt ấy lấp lánh tựa như ngọc lục bảo.
Tôi khẽ bước lại nơi cô ấy đang đứng.
Giả vờ như đang nhìn vào lũ cá, tôi lục lọi túi quần của mình.
Chiếc vòng phát ra những thanh âm leng keng trong tay tôi.
Bây giờ thì, làm sao để tặng đây ?
Chẳng nhẽ cứ tự nhiên cho vậy sao?
Mặc dù có một chút đỉnh kinh nghiệm trong việc tặng quà, tôi cũng chẳng chắc nữa, vì chẳng có dịp đặc biệt nào để vin vào. Bên cạnh đó, tôi nên nói gì sau khi đã tặng cho cô ấy?
‘Mình mới lụm được nè…’ nghe quái thật…
‘Cảm ơn cậu vì tất cả, từ trước tới giờ…’ Nghe có vẻ như tôi sắp đi xa quá vậy đó. Hay ‘Nó sẽ giúp cậu phát triển abc…xyz’- Lại nghe như thằng bán hàng đa cấp vậy .
“ Wow”
Tôi chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng thốt đáng yêu như một đứa trẻ của Rachel.
Bên kia bức tường trong suốt là một đàn cá nhỏ đang bơi thành hàng, tạo nên một đốm khổng lổ với kích thước ngang bằng một con cá voi trên dòng nước.
“Thật kinh ngạc.”
“ Tuyệt nhỉ? Hàn quốc là quốc gia duy nhất có đường hầm dưới đáy biển sở hữu kích thước lớn như thế!”
Rachel giải thích với vẻ mặt thích thú
“Thật sao?”
“Tất nhiên ! Mình biết nó thông qua các tài liệu nói về các đường hầm dưới lòng đất.”
Không ngoa khi nói Rachel và đống tài liệu như là một cặp đôi không thể tách rời vậy. Thật khó để tìm xem cặp nào hợp cạ hơn.
“Thật tuyệt khi được tận mắt chứng kiến những cảnh này thay vì vùi đầu vào đóng tài liệu tiếng Hàn… mà khó khăn lắm mình mới có thể hiểu được, thật thú vị.”
“Hiểu rồi….”
Đa số tài liệu ở thế giới cũ của tôi đều viết bằng tiếng Anh, quá rõ ràng khi đó là ngôn ngữ của quốc tế mà ai ai cũng cần phải biết.
Nhưng tại thế giới này, từ luận án tốt nghiệp đại học cho tới các hội thảo học thuật, hầu hết đều được trình bày bằng tiếng Hàn- thứ tiếng đã trở thành ngôn ngữ chung của toàn thế giới.
“Mình đã quyết định đọc tài liệu gốc, bởi bản dịch thường sẽ thiếu mất một số nội dung.”
“Ah, Bản dịch mà…Thật tốt khi tiếng Hàn là tiếng mẹ đẻ của mình”
Tôi không thể nhịn được cười khi nói câu đó. Tôi đã từng rất hối hận vì đã không đăng kí học tiếng Anh sớm hơn trước kì thi CSAT
Bỗng nhiên cô ấy nhận ra một điều khi đang viết tin nhắn trả lời
“… Liệu có phải cậu ấy cố ý bỏ đi để nhường chỗ cho Suho?”
Ai cũng biết rằng Chae Nayun có một tình cảm trên mức tình bạn với Kim Suho. , vì cũng tại những cử chỉ khác lạ mà cô ấy có khi ở trước mặt Suho mà.
“Hmm….”
Trừ khi Kim Hajin là quân mít đặc, cậu mới không nhận ra rằng Chae Nayun thích Kim Suho.
Trả lời tin nhắn một cách nữa vời, Yoo Yeonha đi vào bệnh viện.
Chưa kịp bước vào cửa thì cô đã thấy Chae Nayun từ trong bước ra. Vẻ mặt cô ấy xuống sắc như già đi 5 tuổi, nhưng vẫn nở nụ cười nhạt trên môi.
Yoo Yeonha giơ tay lên.
“Này Nayun!!!”
“Ah, Yeonha hả?”
Chae Nayun nhìn thấy Yoo Yeonha đang nở nụ cười rạng rỡ với mình. Tất cả những gì Chae Nayun cần lúc này là một người ở bên để trò chuyện.
Ngồi cùng nhau ở băng ghế gần đó, Yoo Yeonha mở lời một cách cẩn thận.
“ Tình hình thế nào rồi?”
“Anh ấy vẫn… thực sự là mình vẫn chưa biết được gì. Bác sĩ bảo rằng máy đo cứ liền tục tăng lên rồi hạ xuống, xong họ đuổi mình ra và bảo rằng Oppa cần được nghỉ ngơi”
Yoo Yeona hiểu được người bạn mình đang muốn nói gì.
“Đó là một tin tốt, đúng chứ?”
“Yeah… đã có một số trường hợp tương tự và bệnh nhân đã tỉnh dậy 3 tháng ngay sau đó.”
Chae Nayun chắp tay lên lồng ngực.
“Mình có thể cảm nhận được tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Thật đáng xấu hổ…. lẽ ra mình không nên khóc….”
Chae Nayun đã sống suốt năm năm qua, mà chưa từng tưởng rằng anh trai cô có thể tỉnh lại được.
Nỗi buồn và cảm xúc dồn nén dường được giải thoát khi cô nghiến răng và lấy tay che mắt.
Không lâu sau, cảm xúc thật của cô vỡ oà, và Chae Nayun đã khóc … cô khóc run cả người. Tuy là nước mắt của sự hạnh phúc ,nhưng , vì lí do gì đó, trông nó thật buồn và đáng thương.
“…”
Lặng thinh, Yoo Yeonha vỗ về người bạn của mình . Thực lòng mà nói ,Yoo Yeonha không thể thấu hết được nỗi đau của Chae Nayun. Mặt dù cha của Yoo Yeonha có phần hơi thái quá ,còn mẹ cô lại rất tham vọng, nhưng dù gì thì họ vẫn là một gia đình hạnh phúc
Tuy nhiên đây lại là một câu chuyện khác. Một người anh bất tỉnh trong 5 năm mà không dấu hiệu tỉnh dậy.
Khoảng thời gian quá dài ,đủ để biến sự tức giận thành nỗi buồn, từ nỗi buồn thành sự thất vọng ,từ thất vọng trở thành tuyệt vọng ,và cuối cùng ,là sự cam chịu.
Nhưng ngay khi mọi hi vọng dường như biến mất, thì một phép màu đã xảy ra. Một thành viên trong gia đình được xem như đã chết thì nay đã có dấu hiệu quay trở lại.
Yoo Yeonha có nằm mơ cũng không cảm nhận được những gì mà Chae Nayun đã trải qua
“Hic..hic…, Ngực mình đau quá”
Khi tiếng khóc của Chae Nayun dịu lại thì Yeonha mới mở lời.
“Được rồi Nayun, Kim Suho sẽ sớm tới đây thôi. Bên cạnh đó thì “ Người đó” cũng đã đến ”
“…Người đó ?”
“Kim Hajin .”
“ Kim Hajin ,đã đến rồi à?”
“ Ừ”
Yoo Yeonha tưởng tượng lại cái cảnh gặp Kim Hajin ban nãy. Người thì ướt đẫm mồ hồi, hẳn cậu ấy còn sắp khóc tới nơi rồi cơ.
“Cậu ấy đến trước cả tớ đó, người thì lại ướt đẫm mồ hôi nữa chứ”
“….”
Chae Nayun từ từ quan sát xung quanh với vẻ mặt kì lạ. Như thể đang tìm ai đó đang trốn quanh đây.
“Nhưng cậu ấy về rồi ”
“…Hả ? Sao lại về ?”
“ Sao mình biết được ”
Yoo Yeonha cười tinh nghịch
“ Chắc là cậu ấy nhường chỗ cho Suho rồi ”
“…Ý cậu là sao?”
“Không phải cậu thích cậu ấy sao? Kim Suho đó, tớ đoán thế”
Mặt Chae Nayun ngay lập tức cứng đờ . Không để Chae Nayun kịp mở lời, Yoo Yeonha đã xoay người , tiếp lời.
“ … Hay là cậu thích người đó ?”
“… Không, không phải thế. Cậu đang nói gì thế”
“Thật chứ~? Mình lại không thấy như vậy nha”
Yoo Yeonha nhếch mép cười, rõ ràng là muốn chọc nghẹo Chae Nayun. Tuy là thế, vì đã khóc quá nhiều, cô chẳng còn hơi sức đâu mà bào chữa nữa.
Chính lúc đó, họ cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang tới gần. Quay đầu sang một bên gần như cùng một lúc, họ thấy Kim Suho, Yun Seung-Ah và Shin Jonghak .