The Novel 's Extra

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1792

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8187

Chương 113

Chương 111: Hành động (4)

Rachel liên lạc với pháp viện hoàng gia ngay khi trở về nhà để kể lại toàn bộ sự việc ,từ lúc Lancaster xuất hiện, đến việc giết một đặc vụ bảo vệ cô rồi biến mất mà chẳng làm gì cô vì một lý do nào đó ,cho người quản gia nghe.

“ Tiểu thư có thể kể lại chi tiết sự việc trước khi Lancaster xuất hiện được không?”

Người quản gia hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Hở? Ah, vâng… Lúc đó tôi đang nhận món quà từ một người bạn”

“Mà, thưa công chúa, người có thể dùng Anh ngữ khi nói chuyện với thần ”

“Ah, phải ha, xin lỗi. Um, tình huống lúc đó thì…”

Rachel kể lại mọi chuyện bằng tiếng Anh. Xoa cầm ngẫm nghĩ, người quản gia nói nhỏ.

“Hừm…Có vẻ Lancaster muốn tiểu thư cảm nhận cái nỗi đau mà hắn đã chịu đựng”

“Sao?”

Rachel nghiêng đầu.

“Lancaster đã mất đi người mà hắn yêu quý sau sự cố ở London, hắn muốn tiểu thư chia sẻ nỗi đau như hắn. Bên cạnh đó ,hắn dường như đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa tiểu thư và người bạn đi chung đó.”

“Ah…ra vậy”

Ngẫm lại thì, nó khá hợp lý . Lancaster đã nói rằng hắn vừa chứng kiến được một khung cảnh “thú vị” cơ mà.

“Nhưng đâu phải thế…”

Rachel nhìn vào chiếc vòng trên cổ tay mình. Nếu thật sự Lancaster nghĩ như vậy thì ,hắn đã lầm to.

Trong tâm thức của Rachel ,cô luôn giữ khoảng cách với người khác

“Bên cạnh đó, Thần thấy dạo này công chúa thay đổi rất nhiều đó”

“Hả? Thay đổi theo cách nào ?”

“Trước kia thì công chúa rất thích vừa ăn vừa chạy nhảy như một đứa trẻ vậy. Nhưng nhìn bây giờ xem, người dần trở nên điềm tĩnh hơn”

“Đ-Đó là lúc ta chưa trưởng thành thôi”

Thật ra , khi lên sáu, Rachel đã từng rất nghịch ngợm. Tuy nhiên cô lại vô cùng có trách nhiệm, cô luôn hoàn tất xong đồng bài tập rồi mới ra ngoài chơi. Mọi người trong hoàng tộc đều có thể thấy được nụ cười của cô ấy. Tuy nhiên nụ cười ấy dần biến mất sau sự khi cố lúc cổ 6 tuổi.

-Dù sao thì trời cũng đã tối rồi. Người cũng nên đi ngủ đi. Chúng thần sẽ sớm gửi thông báo việc gửi một đặc vụ khác hay thuê hẳn một lính đánh thuê lành nghề.

“Được rồi…Bên cạnh đó thì …. Người đặc vụ vừa qua đời, anh ấy có gia đình chứ?”

Người quản gia cười trong cay đắng và lắc đầu.

-Không, anh ấy không có.

-…Hiểu rồi. Nhưng hãy thu xếp cho anh ấy thật tử tế, ta cũng sẽ đến dự đám tang.

-Thần hiểu rồi.

Có người đã chết vì bảo vệ cô. Dù trái tim cô cảm thấy thật nặng nề, cô gác máy mà chẳng đề lộ gì ra ngoài..

“Haiz….”

Tuy nhiên, cô thể ngăn được tiếng thở dài xuất phát từ cảm xúc hỗn tạp ngay lúc này.

Rachel lấy ra chiếc tai nghe Bluetooth và đặt vào tai – thứ có thể giúp cô xoa dịu cái cảm xúc hỗn tạp này.

Sau khi đã đặt tai nghe lên rồi, cô nhìn vào cái app nhạc được cài đặt trong smartwatch

[Nhỡ như– Kim Hajin]

[Giá như lúc trước] – Kim Hajin (karaoke)]

[Giữ em trong vòng tay – Kim Hajin (karaoke)]

[ Gửi J – những gì anh đã hát (karaoke)]

Đó là một vài bản thu âm bí mật cô thu được sau khi đi hát karaoke với Kim Hajin.

Nhờ vào chất giọng dịu dàng của Kim Hajin, nó đã xoa dịu chứng mất ngủ của cô.

Bên cạnh ấy, cô cũng đã nhận ra rằng chất giọng ma chê quỷ hờn của chính mình.

“Bài đầu tiên hôm nay là…”

[Giá như lúc trước] .

Rachel nhấn nút Chơi và nhảy tòm lên giường.

**

[Tôi có thể bắt đầu vào ngày mai]

Dường như có động lực sau lời nhắn của tôi, Sếp liền gửi ngay nhiệm vụ vào ngày hôm sau.

== Nhiệm vụ cho lính đánh thuê tập sự==

[Độ khó: D]

[Phần thưởng: 400 triệu won hoặc vật phẩm giá trị tương đương]

[ Mục tiêu: Tấn công đám xe tải buôn người của Ma nhân do tên Jehon cầm đầu]

[Mỗi tuần, Jehon sẽ thực hiện một phi vụ buôn người. Hai chiếc xe tải được bảo vệ sẽ đi qua cầu Weike lúc 10 P.M .Tấn công chúng và giải cứu con tin]

Địa điểm nhiệm vụ là ở Trung Quốc. Mà chính xác hơn là trên con đường nối liền giữa Trung Quốc và Mông Cổ

Đó là con đường mà bọn Ma nhân ưa dùng để vận chuyển và buôn lậu.

Theo như thiết lập của tôi thì ở giữa Nga và người hàng xóm Mông Cổ có tồn tại một vùng tự trị, nơi mà sức mạnh là tất cả. Đó cũng là nơi bọn ma nhân thực hiện các hành động phi pháp của chúng. Bên cạnh đó ,chúng còn xây dựng một cộng đồng do chính bọn ma nhân quản lí.

Mặc dù Liên Hợp Quốc không công nhận khu vực này, nó vẫn được gọi tên là Pandemonium dù chỉ lớn bằng một thành phố nhỏ.

Hôm sau, khi đã tan học, tôi dọt thẳng đến Bắc Kinh từ Seoul.

Khi đến nơi, tôi không quên mang một chiếc mặt nạ cùng cặp kính răm.

Phía bắc Bắc Kinh là vùng vô cùng nguy hiểm ,bởi sự xuất hiện thường xuyên của lũ quái vật ,và có duy nhất một chiếc cầu xuống cấp bắc ngang qua con sông. Mất một tiếng lái xe tôi mới đến được địa điểm nhiệm vụ.

“…Có mùi đáng sợ rồi đấy ”

Là khu vực có mức độ nguy hiểm tầm trung với tần suất quái vật cấp trung xuất hiện khá cao ,nên dù trước kia đã từng có nhà khắp phố thì, không có mống nào ở đây cả.

“Để xem nào”

Tôi khai hoang vài cái bụi cây chặn lối đi duy nhất tới cây cầu. Tôi nhận được tin nhắn ngay sau đó.

[Mặc dù địch khá đông nhưng không phải tất cả bọn chúng đều là ma nhân. Một trong số đó là lũ chó săn của quỷ sau khi bị cám dỗ, và một vài thành phần xấu xa đáng khinh của xã hội. Tất cả chúng đều là mục tiêu của cậu]

“…Hm”

Ma nhân được biết đến là những cá thể có tà tâm được khuếch đại thông qua giao ước với quỷ. Thế nên, bọn Ma nhân càng yếu thì càng tàn ác, sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn.

Ham muốn trở nên mạnh hơn và được công nhận, nhưng lại không được thực hiện, khiến chúng trở nên điên loạn như một con ác quỷ thực thụ.

“Thật tốt khi biết được điều đó…”

Điều đó giúp việc đối phó trở nên dễ dàng mà ít bị áp lực hơn.

Tôi đảo mắt xung quanh để tìm chỗ ẩn náu nhằm thực thi nhiệm vụ.

Bốn bề xung quanh cây cầu toàn cát những cát, dù có một khu rừng nằm ngay gần kề, cây nào cây nấy đều lưa thưa cả.

Chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Tôi phải đối đầu với bọn chúng trực diện vậy.

Tôi leo lên chiếc xe và chạy ra một đoạn cách cây cầu khoảng 600m.

Tôi đứng đối diện với cây cầu ngay sau đó. Đảo mắt quan sát một lần nữa để chắc chắn là có thể nhìn thấy được toàn cảnh từ cây cầu cũng như quanh cảnh xung quanh.

Tôi kiểm tra lại thời gian.

9:35PM

Thời gian dự kiến là 10 giờ. Tôi biển đổi Aether thành chiếc ghế và ngồi xuống. Tiếp đến là lấy miếng vải lau chùi sạch sẽ khẩu Đại Bàng Sa Mạc.

Sau 30 phút ngồi đốt thời gian , cuối cùng tôi đã nhìn thấy được đoàn xe gồm 2 chiếc xe tải và 4 chiếc xe hộ tống chạy tới cây cầu

“Hàng tới rồi.”

Tôi từ từ đứng dậy và dẫn xuất Aether vào Đại Bàng Sa Mạc, làm nó biến đổi thành cây súng tỉa thay vì cây lục thường dùng.

Tôi bắt đầu nhắm, mục tiêu là gã tài xế.

Cỏ vẻ hắn đang say hoặc đang phê thuốc, hắn cười với khuôn mặt vô cùng khó coi.

Tôi bóp cò mà không chút do dự.

BÀNG!

Áp lực gió làm quần áo tôi bay phấp phới. Viên đạn găm vào đầu gã tài xế mạnh đến nỗi làm đầu hắn nổ tung.

Vẫn không có tiếng la hét nào. Cửa xe thì vỡ tan còn gã tài xế thì tan biến thành cát bụi. Tuy nhiên viên đạn vẫn không có dấu hiện dừng lại mà tiếp tục bay xuyên thủng cả khoang chở hàng của xe tải.

Click–

Tôi đẩy vỏ đạn ra và hướng tầm bắn của mình đến gã tài xế thứ hai.

Hắn có vẻ như chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chính điều đó biến hắn thành miếng mồi dễ xơi.

Tôi nhắm vào chiếc xe tải thứ hai và bắn. Một viên đạn trắng bay xuyên qua chiếc xe tải.

Mất đi tài xế, chiếc xe nhanh chóng mất phương hướng và đâm thẳng vào một cái cây gần đó.

Những chiếc xe hộ tống dừng ngay lại khi bắt đầu chú ý đến sự việc đang diễn ra. 18 tên ma nhân được trang bị đến tận răng bước ra từ những chiếc xe.

Ba kiếm, ba cung, bốn thương, hai rìu và đám còn lại đều vũ trang súng trường xung kích. Tôi quan sát chuyển động của chúng trong khi lấy trong túi ra viên nhân sâm đã được điều chỉnh hiệu dụng.

[Thuốc cường hóa cơ thể]

[Trong 5 phút, mọi chỉ số biến thiên , trừ ma thuật, sẽ tăng 1.5 lần.]

Chỉ mất 5 SP để điều chỉnh tác dụng của thuốc. Chắc do việc đổi từ gia tăng vĩnh viễn thành tạm thời, giá khá là rẻ. Tôi nuốt viên thuốc, kích hoạt hiệu ứng Gia tốc của bộ giáp trong, đồng thời biến đổi Đại Bàng Sa Mạc thành dạng súng trường.

Khoảng khắc tiếp đó là lúc tôi có thể cảm nhận được nguồn năng lượng bùng nổ trong cơ thể.

“Huu…”

Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn trừng vào bọn Ma nhân đang tiến tới.

—他妈的是什么?

**

6 A.M

Tôi đã thức cả đêm ở một khách sạn tại Bắc Kinh và lập tức trở về kí túc xá ngay khi cổng dịch chuyển mở cửa hoạt động.

Không biết sao chứ hôm nay kí túc xá hôm nay trở nên ấm áp một cách lạ thường. Liệu có phải là do Hayang, người đang nằm dài trên ghế, hay là lũ chim họa mi do Evandel tạo ra đang đậu trên cái TV?

Tôi bước vào phòng ngủ với nụ cười nhẹ. Evandel vẫn còn đang ngủ nên tôi đành ngồi cạnh mép giường và vuốt đầu con bé.

Cảm nhận sự mềm mại của mái tóc ấy, tôi bất chợt ngộ ra một điều.

Đứa trẻ này chính là nguồn hỗ trợ tinh thần của tôi bấy lâu nay.

Lòng băn khoăn, khi nào tôi đã để bản thân yếu đuối như vậy- phải dựa dẫm vào một đứa trẻ ư?

“Ehew”

Tôi thở một hơi dài.

Mới chỉ một năm kẹt ở thế giới này, tôi đã đi đến mức này thì… liệu sau mười năm ở đây rồi, quay về trái đất thì tôi có thể trở lại như cũ không? Và ,liệu tôi có thể quên được hết những việc đã xảy ra ở đây không?

“Haam”

Trong lớp tôi trầm tư suy nghĩ thì Evandel ngáp và mở mắt ra.

Con bé nheo mắt, nhìn tôi chằm chằm và sà vào lòng tôi với một nụ cười ấm áp.

“Là Hajin,Hajin, Hajin…”

Con bé vừa lẩm bẩm, vừa cọ má vào ngực tôi.

“Mà nè, Evandel, con đã cứu ta ngày hôm nay đấy”

“Đồ ăn kìa yummy,….”

Có vẻ như con bé không quan tâm đến điều đó

“Chúng ta có thể ăn ngay sau khi con ngủ thêm một lát nữa, được chứ ?”

Vừa nói, tôi vừa xoa lưng con bé.

**

3 tiếng sau.

Hiện tại tôi đang nằm dài trên bàn trong lớp Sự Thật bởi vì kiệt sức do thiếu ngủ.

“Auu…”

Ai đó vừa ngồi xuống kế bên và vỗ vai tôi trong khi tôi đang cố thật tỉnh táo.

“Yo~ Kim Hajin~”

Chắc chắn là giọng của Chae Nayun ,không thể lẩn vào đâu được. Tôi ngước nhìn cô ấy dù đang gục đầu xuống bàn. Tâm trạng hôm nay của cô có vẻ khá tốt, nói đúng hơn là khá rạng rở với nụ cười trên môi.

“… Gì”

“Cậu không quên lời hứa ngày mai chứ ?”

“Hứa gì?”

Kim Suho chen vào ngay khi tôi hỏi về lời hứa.

“Chúng ta hứa đi ăn cùng nhau đấy Hajin, không nhớ sao?”

“Hở?”

Tôi bật dậy ngay lập tức. Nhìn vào Chae Nayun, tôi nói.

“Tớ tưởng cậu nói cậu đi ăn với Kim Suho ”

“Uh…ah, Chẳng phải tớ nói là chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau sao? ”

“Tớ cũng sẽ tới”

Yoo Yeonha xuất hiện và ngồi kế bên Chae Nayun

“Jonghak và Yi Yeonghan cũng sẽ tới đấy”

“Yeah, Buổi ăn dành thành viên trong nhóm du lịch mà”

Vừa nói, Chae Nayun vừa đặt tay lên đầu tôi. Tôi sững người. Chưa dừng lại ở đó, Chae Nayun vuốt tóc của tôi bằng chính tay cô ấy.

“Chuyện là thế đó.”

Cô mỉm cười hài lòng, trong khi tôi thì liếc nhìn cô ấy, chẳng biết nói gì hơn. Ngay cả mẹ tôi cũng không vuốt tóc tôi kể từ khi tôi dậy thì đó.

“Dù sao thì đừng có quên nhé, chúng ta sẽ đị Karaoke ngay sau đó.”

“Nhưng mình bận ngày hôm đó–”

“Vậy thì mình mời cậu vào nhóm chat nhé?”

“Điều đó…”

Tôi nhíu mày.

Tha cho tôi đi, mà …..