✵ Translator: Tsp ✵
✵ Editor: Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Đến khi cỏ trồi lên mặt đất,
thì hạt giống đã ẩn dưới từ bao giờ.
=======================================================================================
“Yutaka, có nhà không em?”
“Hở? Ấy chết, đ-đợi đã! Khoan…!”
Lúc đến thăm nhà Yutaka và gọi em ấy từ bên ngoài, tôi nghe giọng hốt hoảng của em ấy vọng ra từ bên trong.
Thoáng chốc, thân hình mảnh mai của em ấy bay ra khỏi nhà, lăn dài trên đất.
“… Không sao chứ?”
“Vâng…”
Một người tộc Tsurugibe như em ấy mà có thể bị thứ gì gây sát thương đến mức đó? Yutaka ì ạch đứng dậy.
“X-xin lỗi khỉ ngốc! Tôi có hơi quá tay chút- A, Sensei. Chào anh.”
Aqua bước ngay theo sau với gương mặt lúng túng, nhưng khi thấy tôi em ấy lại mỉm cười.
Này, em có cười thì anh cũng thấy rồi đấy nhá…?
“Hai em lại đánh nhau à…?”
Tôi thở dài. Em ấy cố tình đến nhà Yutaka để gây hấn, là chuyện tốt hay xấu đây?
“Ế, à, đúng rồi, là thật đó. Tên khỉ ngốc này, em có nói bao nhiêu lần thì hắn cũng không hiểu, phiền chết đi được.”
“Cô đâu cần làm quá đến vậy.”
“…Đồ ngốc.”
Cũng chưa đến nỗi sứt đầu mẻ trán nên không sao, cơ mà…
Vừa mới nghĩ vậy thì Nina lại vô cớ đá tôi từ phía sau. Nhanh chân lẹ tay lên đi, ý cô ấy là vậy à?
“Phải rồi, anh mới nhận được thứ này. Yutaka, em có thấy qua bao giờ chưa?”
“À, nó là mon đấy.”
Xòe đồng xu tôi mượn từ Luka cho em ấy xem, Yukata mạnh dạn trả lời.
“Để xem, lần đầu tiên nó được sử dụng là khi nào ấy nhỉ? Hình như là do Sashido, chủ nhà xay, đúc ra.”
Chủ nhà xay là người chịu trách nhiệm tuốt và xay lúa mì. Mặc dù ban đầu đây là việc mà mỗi người phải tự làm cho ruộng của mình, còn bây giờ thì nó nhanh hơn nhiều, mọi người mang lúa của mình đến cho người chủ nhà xay thì sẽ tiện hơn. Chuyện này tôi chỉ biết bấy nhiêu.
“Anh ấy nói rằng vì không có cách kiểm soát số lượng thóc lúa của từng người, nên ảnh bắt đầu phân phát ra vật chứng mua bán để lúc trả lại anh ấy có thể đưa đúng lượng bột mì tương ứng.”
Ra vậy. Cách giải quyết khá hợp lý.
“Sau đó mọi người mang bột của mình đến lò nướng bánh của Ishido… nhưng bột chẳng phải lại quá cồng kềnh sao? Anh ấy nói mỗi lần phải khuân qua vác lại thì phiền lắm, nên họ cũng có thể đổi vật chứng kia để lấy số bánh ứng với lượng bột của mình.”
Ishido là em trai của Sashido, cũng mở lò bánh mì của mình như nhà xay lúa. Không rõ là nhờ khả năng điều khiển ngọn lửa tuyệt vời hoặc do cậu ta đã nghĩ ra kỹ thuật mới hay ho nào đó, dù là gì thì bánh của cậu ta ngon tuyệt, nên tôi thường ghé qua. Thậm chí bánh mì bột men tôi ăn hôm nay cũng là nhờ cậu ấy làm.
“Kết quả là mỗi khi có người ốm thì có thể dùng chúng để nhờ người khác đảm nhận thay việc đồng áng… rồi khi trao đổi thịt, thay vì bằng hàng hoá khác, họ cũng đổi bằng vật chứng. Khả năng trao đổi bất cứ thứ gì, bất kì khi nào này dễ dàng hơn nhiều và đã trở nên phổ biến rồi.”
“Vậy vật chứng mua bán đó chính là thứ này à?”
“À thì, gần đây chúng mới là kim loại như này. Ban đầu là từ những mảnh gỗ, nhưng chúng dễ gãy quá.”
Yataka gật gù trả lời câu hỏi của tôi.
…Phải ha. Nền kinh tế tiền tệ chắc chắn đã bắt đầu nổi lên rồi.
“Sao tụi anh chưa hề nghe qua chuyện này nhỉ?”
“Thì dĩ nhiên rồi. Sensei và chị Nina, hai người có xin lúa mì, thịt, vải, da, hay bất kỳ thứ gì cũng đâu cần trả mon. Mọi người ai cũng sẽ nói anh muốn lấy bao nhiêu thì tùy mà.”
Ra là thế… Quả thật đến giờ chưa có ai yêu cầu tôi trả lại thứ gì.
Đúng hơn là suốt hai trăm năm qua tôi chưa hề buôn bán với ai.
Dân làng lúc nào cũng chủ động chăm lo cho những nhu cầu của tôi. Giờ mới nhận ra trước giờ tôi đã lợi dụng mọi người…
Nhưng mà… tiền bạc à.
Tôi biết một lúc nào đó chúng sẽ xuất hiện. Nhưng tôi không hề nghĩ dân làng sẽ tự tạo lấy đồng tiền của riêng họ. Trong lòng tôi vừa vui mừng, vừa cảm thấy cô đơn. Cảm xúc này thật khó tả.
Khái niệm tiền tệ là điều cần thiết để phát triển. Nhưng đồng thời, khó mà nói nó sẽ mang lại hạnh phúc cho loài người.
Nhưng dựa vào những gì Yataka nói, nó chỉ được sử dụng làm công cụ tiết kiệm thời gian và khiến việc trao đổi thuận tiện hơn.
Tuy nhiên, một ngày nào đó… rất có khả năng nó sẽ tạo nên chênh lệch về thu nhập.
Chẳng phải điều đó sẽ biến ngôi làng bình dị này thành một nơi hoàn toàn khác sao?
Tôi đang ôm trong mình nỗi sợ đó.
Tôi ở kiếp trước hay kiếp này đều không có con cháu, nhưng tất cả những người trong làng này như con cháu của tôi vậy. Không có khuôn mặt nào mà tôi không biết, tôi đã chứng kiến từng người sinh ra và chết đi. Không cha mẹ nào muốn con cái mình gặp điều bất hạnh cả.
---Dù vậy. Nếu đứa con bắt đầu tự mình bước đi được, thì nghĩa vụ của cha mẹ là dõi theo chúng.
Một người đam mê về những điều huyền bí như tôi không am hiểu lắm về kinh tế lắm. Tốt hơn là tôi nên để họ tự lực cánh sinh, thay vì dẫn dắt họ chỉ với mớ kiến thức mơ hồ.
“Nè, thế mon có nghĩa là gì?”
Trong lúc tôi đang chìm trong những cảm xúc phức tạp kia, Nina đứng cạnh chỉ vào đồng xu trong tay tôi hỏi.
“Nó đến từ một câu tục ngữ từ xa xưa ấy ạ.”
Yutaka trả lời, ngả đầu sang bên, trầm tư.
“Tảo khởi tam văn đắc, chính là chữ Văn đó.”
À, ừm.
Tôi nhận ra rằng, hạt giống vẫn sẽ tiếp tục lớn lên, dù người trồng có bỏ quên chúng đi chăng nữa.
***
“Đến lúc chúng ta phải về thôi. Làm phiền mọi người rồi.”
Sau một hồi trò chuyện thêm, Nina mạnh bạo ngắt lời tôi.
Hở? Sao vậy kìa? Cô ấy lúc nào cũng là người thong thả, chưa bao giờ hối thúc ai cả.
“Không đâu! Nếu có thắc mắc mọi người cứ việc hỏi em ạ!”
Yataka đáp, nụ cười niềm nở.
Em ấy vẫn chưa cao hơn bao nhiêu, nhưng cũng đã trở thành một chàng thanh niên tốt rồi.
“À, Aqua này.”
Nina nhìn sang Aqua, rồi ngước lên trời.
“Vào tuần sau, lúc trăng rằm.”
Nghe những lời đó, vẻ mặt Aqua cứng đờ.
“Có chuyện gì xảy ra đêm trăng rằm sao? Là phong tục gì của tộc elf à?”
“Ai biết được chứ?”
Tôi gặng hỏi Nina trên đường về, nhưng cô ấy chỉ nhún vai. Cô ấy chẳng bao giờ kể gì cho tôi cả.
“A, Sensei, mừng anh đã về!”
“Anh về rồi đây… sao mọi người lại ở đây thế?”
Khi về đến nơi, Luka và Rin—hai người tôi để ở nhà—cùng Lufelle và Tia đều đã có mặt.
Chúng tôi không dẫn theo Luka đến nhà Yutaka, nên em ấy gọi Rin sang cũng không có gì lạ, nhưng hai em còn lại thì sao?
“Anh biết làm đường xá không? Tụi em đang bàn việc xây một cái đó!”
“Đường xá?”
Nghe Lufelle nói, tôi ngó vào thứ các em đang đặt tay lên và nhìn thấy một hình vẽ quen thuộc trên một tờ giấy trải thẳng. Nằm ở trung tâm hẳn là ngôi làng này—làng Scarlet.
Gần đó về phía đông là những điểm được đánh dấu bằng cây cối, quê nhà của Nina và Aqua, và là khu rừng elf mà Violet và Ultramarine sinh sống. Bên kia dãy núi về phía tây là cộng đồng lizardman nơi Shig ở.
Thảo nguyên mênh mông ở phía nam là nhà của nhóm Luka, cũng là vịnh biển nơi quê nhà Rin.
Mặc dù tỉ lệ và khoảng cách có hơi lộn xộn, vị trí áng chừng của chúng không sai.
Nói cách khác nó là một tấm bản đồ.
“Em nghĩ nếu tụi em có thể mang lúa mì và da thú trên xe kéo được thì tiện quá, nhưng phải đi qua khu rừng này thì hơi khó.”
Luka chỉ vào một khu rừng nhỏ nằm giữa thảo nguyên và làng Scarlet. Gần đây, mọi người gọi nó là Rừng Khởi Nguyên. Khu rừng đó trước kia là nơi Luka, Rin và mọi người chơi đuổi bắt cùng Violet.
“À… ừm, luồn lách xe qua đó đúng là khó khăn thật.”
Mặc dù có một con đường tàm tạm dẫn đến thảo nguyên, nhưng lại không được bảo dưỡng. Bụi rậm đã được chặt bớt và ghém gọn lại chút đỉnh để có thể đi qua được mấy cái gốc rễ cây gồ ghề. Tuy vậy, đường vẫn không đủ rộng cho xe qua.
“Rồi ấy nhé! Em cũng nghĩ đến chuyện làm thêm một đường sông đi kèm nữa!”
Rin đưa tay vẽ một đường trên bản đồ.
“Làm vậy có hơi… khó quá không?”
Tôi hiểu ý định của em ấy. Nó sẽ được dùng làm đường cho tộc tiên cá đến làng này.
Một đường chim bay từ làng Scarlet ra biển chí ít cũng phải hơn một trăm kilomet. Việc đào một con kênh đơn giản cũng đã là nhiệm vụ cực kì to lớn, nhưng để làm một đường sông đủ để tiên cá bơi được, công sức cần bỏ ra cũng phải gấp bội lần.
“Em sẽ cố gắng hết mình!”
“Nhỏ này nỗ lực vì những việc kì lạ thật đấy.”
Tia nói với giọng cáu kỉnh, chi trỏ vào Lufelle, người đang gồng tay như thể muốn khoe cơ bắp.
“Việc khó hẳn là đào hố đúng không anh?”
“Ờ thì… khó nhất chắc là nó rồi.”
Tôi gật đầu trả lời Rin. Đào đường mở một con kênh để nước chảy vào mà không bị sạt lở sẽ là việc khó khăn nhất.
“Nếu vậy thì em có ý này hay lắm.”
Rin nói với nụ cười tinh ranh, ánh mắt ngước lên bầu trời.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
mon (文) = văn, như trong: văn chương/văn tự, câu đồng nghĩa: nhanh chân thì được