✵ Translator: Tsp ✵
✵ Editor: Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
“Không phải ai lang thang cũng là kẻ đi lạc”
── J. R. R. Tolkien
=======================================================================================
“Nhà vua đang đợi các người ở đây… xin hãy giữ ý tứ.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Sau khi nhận câu cảm ơn của tôi vì lời nhắc nhở thận trọng đó, cô ấy bước qua cánh cửa dẫn vào chính điện.
Một căn phòng yết kiến xây bằng đá, tuy đơn giản nhưng lại trang nghiêm. Tôi chỉ biết nín thở trước vẻ đẹp của nó.
Một tấm thảm đỏ quý phái được trải trên sàn và binh sĩ cầm giáo đứng dọc theo hai bên.
Ngồi trên ngai vàng trong phòng là vị vua, với tấm lưng thẳng và đôi mắt chăm chăm về phía cánh cửa.
Tuy nhỏ nhắn đến ngạc nhiên so với căn phòng to lớn, thân hình của ngài ấy lại được rèn luyện tốt và tràn đầy sức mạnh. Khuôn mặt nghiêm nghị của ngài nhìn xuống chúng tôi đầy vẻ oai phong.
“Thần rất vinh hạnh được diện kiến, thưa Ngài.”
“… Tất cả các ngươi, lui ra.”
Khẽ cúi người chào xong, các binh sĩ tuân lệnh đáp lại và tuần tự rời khỏi phòng.
Sự đồng đều của họ quả là ấn tượng.
“Thế… lần này ngươi đến có việc gì?”
“Thưa ngài. Trước khi giải thích thì thần có một thỉnh cầu được không ạ?”
“Được. Ta cho phép.”
Khi nhà vua gật đầu đồng ý, tôi đứng dậy và xoay đầu.
“… Cách nói chuyện này mệt mỏi quá, cổ của anh cũng chưa quen nên thôi nhé?”
“… Tôi quen rồi nhưng cũng mệt chết đi được.”
Nhà vua trả lời, không hề quát tôi vì đã thất lễ.
“Có vẻ Rin cũng chịu hết nổi rồi. Chúng ta nên thôi vậy, Sensei.”
Với vẻ mặt hệt như những gì tôi nhớ, vị vua của người thằn lằn—Shig, nở nụ cười.
***
“Thôi mà, cũng tại Shig dùng toàn lời lẽ kì lạ, lại còn tạo bầu không khí khiến em không thể cười được, em phải nhẫn nhịn lắm đấy! Em nghĩ là mình đã làm tốt đó chứ! Nếu là lúc còn nhỏ thì em đã chỉ trỏ vào mặt cậu ta mà cười rồi.”
“Ừm, đúng là cậu đã từng như thế. Mà có lẽ cả hai ta đều đã trưởng thành hơn rồi nhỉ?”
Chuyển nơi trò chuyện từ phòng yết triều đến phòng khách, Shig thở dài và cười nói khi mà Rin cứ luyên thuyên. Trong lúc đó, vợ Shig, Honoo, mang trà đến cho chúng tôi. Cô ấy vẫn pha trà mát tay như mọi khi… A, trà này thực sự rất ngon. Vị ngọt dịu nhẹ cùng vị đắng hoàn hảo thật khó tả… Lát nữa tôi phải hỏi công thức mới được.
“Nhưng mà lần cuối chúng ta gặp nhau là khi Yuuki mất, kể từ đó cũng đã một trăm năm rồi.”
“Nơi này có hơi xa, nên tôi không thể tự do đến thăm hai người được. Mà tôi thỉnh thoảng cũng có gặp Luka và Violet, hai người họ thì vẫn khỏe.”
Shig thở dài thườn thượt.
Suốt thế kỷ qua, đời sống của người thằn lằn đã thay đổi đáng kể.
Sinh sống trong những hang núi, họ xây dựng nhà đá, sử dụng vũ khí và khởi tạo một chế độ giai cấp nghiêm ngặt. Tất cả đều được dạy bởi Shig, người đã tụ họp nhiều bộ lạc lại với nhau và đứng lên làm vua.
“Yuuki?”
Nghe cái tên na ná với tên mình, Yuuka ló mặt ra.
“Oái! Yuuki!? Sao cô lại ở đây!?”
Shig ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ nãy giờ mình không hề để ý đến.
… Mà, ngạc nhiên cũng dễ hiểu thôi.
“Không, em không phải Yuuki, em là Yuuka.”
Yuuka lắc đầu, không hề tỏ vẻ phật ý.
Violet và Luka cũng có phản ứng hệt như vậy, nên tôi nghĩ em ấy có lẽ cũng quen rồi.
“Y… Yuuka?”
“Phải. Em là con của, um… cháu của cháu của Amata… chắc vậy?”
Vì là con của Yutaka, Yutaka là con của Ataka, Ataka là con của Asaka, Asaka là con của Asata, Asata là con của Amata nên… ừm, chính xác rồi đó.
“… Loài người đúng là thay đổi nhanh thật. Mà cũng ngạc nhiên đó. Em giống hệt như Yuuki vậy.”
“Thật sao~? Giống nhiều đến vậy ạ?”
“Giống nhiều lắm đó.”
Ôm Yuuka ngồi trong lòng mình, Rin gật gù tán thành.
Nhưng chỉ có em ấy mới hỏi như vậy. Bất kì ai quen biết Yuuki đều không thể chối bỏ rằng Yuuka giống hệt em ấy lúc nhỏ. Nếu để tóc dài ra một chút và thắt thành hai bím, cô bé sẽ giống Yuuki như đúc, ngoại trừ đôi tai dài.
Con bé cũng không hẳn là họ hàng xa gì, mà là con cháu trực hệ, nên có giống em ấy cũng không phải lạ. Dù gì nhà Tsurugibe cũng có con cháu trai trông giống Darg cơ mà.
“Sao chứ? Lặn lội đến tận đây chỉ để làm tôi bất ngờ sao?”
“Yuuka chỉ đi ké thôi. Lý do thực sự là Rin.”
“Hở, em sao?”
Nghe tôi nói vậy, Rin chớp mắt khó hiểu.
Đúng là tôi chưa giải thích gì, nhưng tại sao em ấy vẫn chưa hiểu ra được nhỉ?
“Hiện tại Rin đang nghiên cứu ma thuật để biến mình thành rồng. Đến giờ vẫn đang gặp khó khăn. Shig, dù chỉ có đôi cánh, nhưng em biến thành rồng được mà đúng không? Có mẹo gì cậu có thể nói cho em ấy biết không?”
“Nhỏ này, thành rồng á?”
Đáp lại, Shig nhìn Rin với biểu cảm kì lạ.
“Hừm... Ra vậy.”
Ngắm nghía em ấy một lúc, cậu ấy gật đầu.
“Sensei, nhỏ này không thể biến thành rồng được đâu.”
Cậu ấy kết luận bằng một câu đơn giản.
“Sao lại thế?”
Như dự đoán, Rin trông cực kì khó chịu dù lúc nhỏ chả thèm để tâm đến những lời phản đối.
“Là thế này... cũng có nhiều lí do. Ví dụ, tôi có thể biến tay của mình thành cánh vì chúng là cùng một thứ. Chúng là bộ phận cơ thể tương đồng mà đúng không? Chuyện là vậy đấy.”
“Anh hiểu rồi.”
Tôi vừa gật gù vừa cảm thấy ngạc nhiên khi cậu ấy vẫn nhớ dù tôi chỉ từng nói qua một lần.
“Lúc trước, Sensei từng nói rằng chúng ta đều là những loài sáu chân. Từ đó có hai phân nhánh của lớp sáu chân dựa trên cấu trúc xương. Có những loài bốn chân và hai tay như Luka, và loài hai chân bốn tay như chúng tôi. Dù khó có thể gọi là chân, nhưng tiên cá có hai tay và bốn chân bao gồm vây lưng và vây đuôi. Rồng thì có hai chân và bốn tay gồm hai chân trước và đôi cánh, nên chúng khó có thể biến đổi được.”
Tôi lấy làm kinh ngạc trước lời giải thích logic của cậu ấy. Nếu cậu ấy không trở thành vua, tôi đã chiêu mộ cậu ấy về làm thầy giáo cho trường ngay lập tức rồi.
“Nhưng Shig này. Anh có thể biến hình từ một con rồng sáu chi thành một con người tứ chi này. Nên chuyện đó đâu liên quan lắm nhỉ?”
“Sensei là trường hợp đặc biệt. Sensei này, anh vừa là rồng vừa là người mà phải không? Thay vì biến hình, anh chỉ chuyển đổi giữa hai dạng thì đúng hơn... nhưng đúng là chuyện kia không phải vấn đề to tác. Dù khó, em không nghĩ đó là trở ngại không thể vượt qua.”
Thế thì tại sao?
“Rin không có thứ quan trọng nhất khi sử dụng ma thuật.”
Shig nói tiếp như thể đọc được ý nghĩ của tôi.
“Rin—cô không muốn trở thành rồng đúng không?”
“Ể? Tại sao?”
Câu “tại sao” này không phải là “tại sao cậu biết?” mà là “tại sao cậu lại nói vậy?”.
“Vậy là bản thân cô cũng chưa nhận ra. Thế thì cho tôi hỏi một câu, tại sao cô muốn trở thành rồng?”
Shig hỏi, vừa thở dài trong bực dọc trước biểu cảm của Rin.
“Tại sao ư... bởi vì rồng rất mạnh.”
“Đúng, rồng rất mạnh. Nhưng đó là vì họ là rồng. Không phải vì họ có hình dạng rồng.”
Shig liếc nhìn tôi.
Quả là sức mạnh hỗ trợ tôi nhiều nhất là sức mạnh từ ma pháp của mình. Hơi thở của tôi là ngoại lệ, nhưng những phép khác không khác biệt về sức mạnh dù có ở dạng người hay dạng rồng.
Dù cho Rin có thể biến thành rồng, em ấy cũng sẽ không đạt được thêm chút ma lực nào.
“Nhưng... họ rất to, và mạnh nữa.”
Rin trả lời như đang cố thanh minh cho bản thân. Đúng như em ấy nói.
Trên thế giới này, sức mạnh không được quyết định bởi cơ bắp.
Nhưng dù vậy nó cũng không hẳn là không liên quan.
Có những loài mạnh nhưng nhỏ, nhưng không loài nào to lớn mà yếu ớt.
... Tuy nhiên.
“Dù cô chỉ muốn trở nên mạnh hơn, cô cũng không cần phải trở thành rồng. Cô có thể biến lớn hơn thật, nhưng có thể cô sẽ không cần phải làm vậy.”
Shig nói đúng. Nguyên tắc mà thân hình càng to lớn càng cần nhiều năng lượng để di chuyển cũng áp dụng được ở thế giới này. Nếu có thể tạo ra lượng sức mạnh ngang bằng với những kẻ có thân hình to lớn, thì giữ kích thước nhỏ vẫn tốt hơn.
“Tôi có thể di chuyển nhanh và cao hơn bằng đôi cánh. Chúng giúp tôi bay cao hơn những người thằn lằn khác nên rất tiện lợi. Cô không cần đôi cánh, nhưng cô lại có thể bay lượn trên không trung nhờ vây lưng lớn của mình. Cô không thể thổi lửa, nhưng cô có thể dùng ma pháp để tạo ra lửa.”
Từng chút một, Shig lần lượt bày ra những lý do phản bác em ấy.
“Thế, tại sao cô lại muốn trở thành rồng?”
“Chuyện đó... tôi...”
Rin không thể trả lời cậu ấy.
“Nói cách khác, Rin, lí do cô không thể biến thành rồng là vì nó khó, quan trọng hơn, cô không có lí lẽ nào để vượt qua khó khăn đó.”
Nói vậy... cứ như cậu ấy đang nói niềm đam mê của Rin chưa đủ mạnh mẽ.
“Tôi không có ý đó.”
Shig thở dài não nề như đã hiểu suy nghĩ của tôi.
“Chẳng phải Sensei đã dạy cô phải từng bước vượt qua những trở ngại sao? Nếu cô muốn tiến từng bước một, cô phải biết rõ mình sẽ đi về đâu. Cô phải tìm kiếm thứ mình muốn... vì thế điều đầu tiên cô cần chính là biết được thứ mình mong muốn.”
“Thứ... tôi muốn?”
Rin đặt tay lên ngực như thể đang suy tư những lời của Shig.
“Cậu nói cứ như đã biết được điều Rin muốn ấy nhỉ, Shig.”
“Hah. Anh đừng đùa chứ.”
Khi nghe tôi nói vậy, Shig đặt tay lên đầu cô bạn cũ của mình và cười khì.
“Kể từ ngày đầu tiên gặp mặt cô gái này, tôi chưa bao giờ hiểu được trong đầu cô ấy đang nghĩ gì.”
=======================================================================================
(Tóm tắt nhân vật đến hiện tại )
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage