...
'Ý ông là sao khi hỏi <tôi sẽ làm gì?> ?' – Riley nhìn ra ý định của Ian trong mắt ông ấy.
Cậu không hề muốn phí thời gian với tên nhóc Sến Chảy Nước này nữa, thật phiền phức.
'Chúng ta chạy.'
Sau khi Ian gật đầu đồng ý, Riley nhanh chóng quay lại và... chạy..
Cùng một lúc...
Con trai cả của nhà Erenjium và người đi cùng hắn lập tức đuổi theo.
Aploc hét lên – "Ngươi dám?"
Hai tên này không có ý định để Riley chạy thoát.
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể để cậu vượt qua được!" – Ian cau mày và giang rộng hai cánh tay của mình ra nhằm ngăn không cho họ đuổi kịp Riley.
'Cách di chuyển của tên này không tệ!'
Kẻ hộ tống cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng còn tên nhóc tự gọi mình là Aploc – Con trai lớn nhà Erenjium – thì cách chuyển động của cậu ta có chút đặc biệt.
"Ồ, không quá tệ đối với một ông già như tôi, nhưng... thật đáng tiếc, dù có là cả 2 người thì..."
Ian cố nắm lấy y phục của Aploc nhưng tay ông chỉ chộp vào không khí.
Khuôn mặt của Ian khá bình thản vì thực chất ông đã cố ý để xổng Aploc.
'Thiếu chủ!' – Ian quay đầu lại.
Aploc lao đến gần Riley với một nụ cười. Hai người chỉ cách nhau khoảng một cánh tay.
"Sao ngươi dám bỏ chạy?"
Đó là một hành động sai trái của quý tộc.
Từ giọng điệu tức giận của mình, có vẻ tên nhóc này không chấp hành động vừa rồi của Riley và muốn dạy cho cậu một bài học.
"Đối với một kẻ không có một chút danh dự của quý tộc như ngươi..." Aploc chộp lấy áo của Riley.
Và...
"...?"
Aploc nhìn vào khuôn mặt của Riley.
Cậu ta đang cảm thấy khó chịu khi bị kẻ khác túm lấy áo.
Riley chỉ đơn thuần là trưng ra một khuôn mặt cảnh cáo, không hề dùng đến mana hay bất cứ thứ gì khác. Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Aploc thấy khó thở.
'Đây là gì? Cảm giác này? '
Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Aploc khiến cậu thở hổn hển.
"... Tôi đã cố giải quyết việc này theo cách đơn giản nhất. Nhưng tại sao…"
Riley nói.
Khi Aploc bừng tỉnh, cậu nhận ra cổ tay mình đã bị Riley nắm chặt.
"Ngươi!"
Aploc vùng vẫy để thoát ra.
Chính xác hơn là bản năng cảnh báo cậu phải thoát ra khỏi nỗi sợ hãi lạnh giá này.
‘CHẠY! CHẠY NGAY ĐI!’ – Cơ thể cậu đang hét lên như thế.
'Hả, sức mạnh của hắn ta...'
Aploc bắt đầu sử dụng mana của mình.
Dòng mana xanh truyền từ trái tim sang, di chuyển sang cánh tay và đến cổ tay. Bây giờ, việc còn lại là vùng mạnh cổ tay của cậu.
"Hả?!"
Tay của Aploc đáng lẽ đã được tự do sau đó. Nhưng… bàn tay của Riley vẫn nắm chặt cổ tay của cậu như cũ.
Thực tế cái nắm này mạnh đến nỗi cổ tay của Aploc sắp bị nghiền nát.
'Gì? Gì thế này?
‘Hắn ta không hề dùng mana?’
‘Ngay cả khi mình dùng mana nhưng không thể thắng được sức mạnh đơn thuần của hắn.’
‘Thật sự hắn hoàn toàn mạnh hơn mình.’
‘Một khoảng cách quá lớn.’
"Thiếu chủ?"
Ian và người đi cùng Aploc đã ngừng đánh nhau và nhìn vào những gì đang xảy ra.
Liếc nhìn Riley, Ian chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như thế này trước đây. Ông chỉ biết đứng im, không thể nói được lời nào.
"..."
"Tại sao ngươi phải khiến ta… tức giận?"
"Uuh, cổ tay của ta... cổ tay ta ..."
"Ngài Aploc!" – Người đi theo Aploc bỏ qua Ian, lao nhanh đến để giải cứu cho Aploc.
Nhưng cơ thể của Riley không hề nhúc nhích dù nhận cú đẩy bằng bàn tay bọc trong mana của tên hộ vệ.
"Hãy để ta..."
Riley nói trong lúc vung cánh tay đang giữ Aploc. Cơ thể của Aploc chuyển động giống như một con búp bê.
"... sống bình yên!"
Vừa nói Riley vừa quay cánh tay một lần nữa theo hướng ngược lại đánh bật tên hộ vệ, đồng thời buông tên Aploc ra.
"Aaa!"
"Kuk!"
Tên hộ vệ đã bị Aploc va phải khiến hắn văng một đoạn xa đến tận cửa ra vào.
Aploc tiếp tục bay theo hướng bị quăng đi và cắm đầu vào tường.
"..."
Ực! Ian khẽ nuốt nước bọt sau khi chứng kiến tất cả hành động của Riley, ông nhìn sang Aploc – người đang bị kẹt trong vách.
Dường như có thể hấp thụ ảnh hưởng bằng mana của mình nên Aploc vẫn còn tỉnh táo, mặc dù bức tường phía sau không còn nguyên vẹn.
Nhìn cậu ta vẫn ổn.
"Haaai..."
Đợt công kích đã trôi qua và Riley thì liên tục thở dài. Cậu nhìn sang Ian rồi tiến lại gần Aploc.
"Này!"
"..."
Riley nói khi đưa mặt lại gần Aploc.
Aploc không thể trả lời, chỉ có thể há mồm và nhìn cậu.
Có vẻ như tên nhóc này đang bị sốc sau những việc vừa xảy ra.
"Ta chỉ nói một lần, vì thế hãy nghe cho kỹ!” – Sát khí của Riley tỏa ra khiến Aploc xanh máu mặt, còn Ian thì phải nín thở.
"...Hiểu chưa?"
Ian không thể nghe thấy những gì mà Riley đã thì thầm vào tai Aploc
Tuy nhiên, ông có thể nói rằng khuôn mặt của Aploc trở nên tái nhợt hơn trước.
“Đ-đã hiểu." – Aploc gật đầu lia lịa.
Dường như Riley đã đưa ra một yêu cầu.
"Hãy nhớ rằng nếu ngươi nói chuyện này cho bất cứ ai, ta không quan tâm ngươi đến từ nhà Erenjium hay Orangium... Ta sẽ xới tung mọi thứ."
"D-dạ...v-vâng! Tôi hứa!"
Dù là một kẻ ngoài cuộc nhưng vẫn cảm thấy được luồng sát khí choáng ngợp ấy. Sẽ ra sao nếu là kẻ trực tiếp gánh chịu?
"Ian."
"..."
"IAN!"
"Dạ... Vâng!"
Tiếng gọi từ Riley khiến Ian bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ của ông ấy.
Sát khí của Riley đã biết mất như thể nó chỉ là ảo giác.
"Tôi sẽ để đống lộn xộn này lại ông. Nếu có ai hỏi thì hãy nói là do ông gây ra, được chứ?"
"Xin lỗi! Nhưng tại sao ạ?..."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này. Đây là một yêu cầu. Quý ngài Anh Hùng Lính Đánh Thuê ạ!"
"..."
Riley quay trở về khán đài.
Trong hành lang dẫn đến nhà vệ sinh chỉ còn lại Aploc, người theo cậu ta và Ian.
Cấm Wattpad ăn trộm * * * oCo * * *
"...Con đã về."
"Con đã đi khá lâu đấy."
"Ah, vâng."
"Hm Thiếu chủ, Ian đâu rồi ạ?"
"Tôi nghĩ đó là một vấn đề lớn, dường như nó sẽ mất một khoảng thời gian để giải quyết, nên tôi đã không đợi ông ấy và đi trước."
"Nhưng ừm... cậu có nghe thấy tiếng nổ không?"
"Nổ? Có sao? Tôi có nghe thấy gì đâu!. Có thể đó là do Ian, Pff, ông ấy khá là mạnh mà! Cô có một thính giác tuyệt vời đấy Sera!.” (Mình nghĩ là Riley bảo rằng Ian đi vệ sinh, rặn mạnh quá tạo ra tiếng nổ)
Riley mặc kệ Ian và bắt đầu uống “bia đen”.
Ực! ực!.
Cậu uống như đang cố quên những gì mình đã thể hiện trước đó. Sau khi làm vài hớp “bia đen” cậu thở ra một cách thỏa mãn.
"Ah, đã bắt đầu sao! Vậy có gì đáng chú ý trong trận đấu này không?" - Riley hỏi Sera khi cậu nhìn vào hai thí sinh sắp thi đấu.
Mặc dù có sự cố ngoài ý muốn ở nhà vệ sinh nhưng cậu vẫn có thể trở lại kịp trước khi trận đấu diễn ra.
"Một người trong số họ là ứng cử viên cho chức vô địch. Rất nhiều người đang cổ vũ cho anh ta và tôi cũng vậy." – Sera trả lời với một nụ cười.
Riley nghiêng đầu. – "Ứng cử viên vô địch?"
"Vâng, cậu có nhìn thấy người kia với hai thanh kiếm đó không?"
Anh ta mặc một cái áo choàng màu chàm, hai bên eo vắt hai thanh kiếm có độ dài khác nhau.
Riley khoanh tay lại khi quan sát kẻ mà Sera nói đến.
"Hừm."
Bầu không khí xung quanh anh ta có vẻ không tệ.
Theo sự đánh giá của Riley thì anh chàng này khá giống với Lloyd – người con trai thứ hai của gia đình Iphelleta nếu cả hai ở cùng độ tuổi.
Thực tế thì việc anh ta sử dụng song kiếm chính là điểm khác biệt.
"Đó là thí sinh duy nhất có khả năng sử dụng song kiếm giống như tôi nên tôi đã cổ vũ cho anh ấy". – Như đang xấu hổ, gương mặt Sera đỏ lên khi giải thích.
"Anh ta đến từ gia đình Jenier... Đây là giải đấu đầu tiên anh ấy sẽ thi đấu."
"Dù là giải đấu đầu tiên nhưng anh ta đã là ứng cử viên cho chức vô địch? Có thể vì anh ta khá nổi tiếng đúng chứ? Tôi không nghĩ anh ta được cổ vũ nhiều thế này chỉ vì sử dụng song kiếm đâu!"
"Vâng, đúng vậy... trước khi giải đấu bắt đầu, dường như anh ta đã cho thấy những kỹ năng tuyệt vời trong trận giả chiến giữa các thí sinh. Ah, và một điều nữa!"
Sera nói khi đưa ngón tay qua lại, có vẻ đây là điều quan trọng nhất.
"Anh ta nói rằng lý do mình tham gia giải đấu này là vì muốn vượt qua gia tộc Iphelleta".
"Iphelleta?"
"Vâng, khi nói đến kiếm thuật trong giới quý tộc người ta sẽ nghĩ ngay đến Iphelleta."
Mặt Riley trở nên bối rối.
"Vậy chúng ta có nên cổ vũ cho anh chàng này không?"
"Tại sao không? Thật vui khi thấy anh ta có một chút tham vọng."
Sera cười trong khi vẫy tay.
Riley quay lại xem trận đấu dù vẫn có chút khó hiểu.
Trọng tài trên sàn đấu giơ tay lên.
“Trận đấu sẽ kết thúc khi một thí sinh rời khỏi sàn đấu hoặc không thể cử động được nữa. Được phép sử dụng mana nhưng nếu dùng nó với ý định giết người, kẻ đó sẽ bị tước quyền thi đấu. Trọng tài là người đưa ra quyết định. Các cậu rõ chứ?"
Trọng tài giải thích các quy tắc của trận đấu với hai quý tộc.
"Rõ!"
"Dạạ... V-vâng!"
Cả hai cùng gật đầu.
Nhưng Jenier cao quý gật đầu với thái độ rất bình thản.
Còn đối thủ của anh ta thì đang đổ mồ hôi và gật đầu sau. Có vẻ như anh chàng này khá lo lắng.
"Tôi nghĩ trận đấu đã có kết quả."
Việc đếm ngược bắt đầu khi Sera đưa ra nhận xét của mình.
Hai thí sinh rút kiếm.
Một thì tự tin, một thì ảm đạm.
Nhìn anh chàng kia giống như đang muốn đi vệ sinh.
"Chưa chắc!"
Ngay cả như vậy thì Riley vẫn quan sát trận đấu. Cậu dường như khá quan tâm.
"Này Sera."
"Vâng?"
"Đối thủ của Jenier đến từ gia tộc nào?"
"Đối thủ của anh ta hả... Ùm, là gì nhỉ?"
Còn lại 2 giây.
1 giây.
Bắt đầu.
!!!
"A, tôi nhớ rồi, đó là 'Erenjium' ..."
Trước khi Sera nói xong, hai thanh kiếm của Jenier đã bị đánh văng lên không trung.
"Hảảả?"
Điều xảy ra hoàn toàn trái ngược với kì vọng của Sera.
Jenier không tin được điều gì vừa xảy ra. Anh ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng, những thanh kiếm của anh đã bị đánh văng đi đâu mất.
Cơ thể anh ta sơ hở hoàn toàn.
Đối thủ đến từ nhà Erenjium tặng một đòn vào bụng của Jenier sau pha tấn công đầu tiên.
"Erenjium?"
Điều này là thật à?.
Riley không cần phải xem tiếp những gì xảy ra sau đó, cậu nhớ lại về gia đình Erenjium.
"Ta là Aploc, con trai cả của gia tộc Erenjium!"
Ài! Riley nhăn mặt. Kẻ mà anh ta vừa ‘xử lý’ cũng đến từ nhà Erenjium.
"M-mình.. mình đã làm được?!" – Thí sinh còn lại lẩm bẩm.
Ngay cả cậu cũng không thể tin những gì mình đã làm.
Trọng tài hô vang – "Chiến thắng thuộc về con trai thứ hai của nhà Erenjium, Aplion!"
"Tôi? Tôi thắng? Tôi đã thắnggg!!!"
Con trai thứ hai?
Vậy ra người này là em trai? Riley gãi đầu khi nhìn thấy cậu bé nhút nhát này không hề giống so với người anh của mình.
Cậu quay lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt dường như Riley chợt nhận ra điều gì.
'Nhớ lại thì...' – Ian vẫn chưa trở lại. – 'Có chuyện gì không nhỉ?'
Đã khá lâu từ khi cậu để Ian ở lại để giải quyết chuyện đó.
Đáng lý bây giờ ông ấy đã phải trở về rồi.
Có chút kì lạ.
'Òi, có thể xảy ra chuyện được nhỉ?'
Thật lạ lùng.
Riley không hề phát hiện mana của Ian có bất cứ sự thay đổi lớn nào. Vì vậy cậu cho rằng không có việc gì đáng lo lắng và bắt đầu ăn những thứ mà Sera đã chuẩn bị.
--- oCo ---
Trans: Try Hard
Edit: Try Hard.
...
Mình xin thông báo một vài chuyện đồng thời giải thích một chút về bản dịch phía trên.
+ Bản dịch này là của Hako chứ không phải là của Wattpad nhé. Ahihi.
+ Cmt của các bạn chính là động lực giúp mình cố gắng hơn.
+ Cảm ơn vì đã đọc.
+ Chi tiết thanh niên Sến Chảy Nước “cắm đầu vào tường” thật ra là kẹt lưng vào tường hay kẹt vào tường phía sau lưng gì đấy, mình không chắc nên chém nó thành “cắm đầu vô tường” luôn. Ehehe.